Chương 1 Đêm tuyết chốn biên cương 1

Đêm đó, Hoàng Đình vẫn đưa cô một dãy số điện thoại. Cô lưu vào danh bạ, đề phòng bình thường vô tình lướt qua, cô để tên là ZZZ, như vậy sẽ tụt xuống cuối cùng, nhưng khi vừa liếc qua đã thuộc luôn rồi. Thế này chẳng khác gì tự lừa dối mình.

Hai năm sau.

Quy Hiểu ngồi ở phòng nghỉ đơn sơ tại một cây xăng ở Nội Mông, cánh cửa kính thấm đầy hơi nước. Ngoài kia là những bông tuyết phiêu lãng như lông ngỗng.

"Người khác ban đêm ôm vợ còn chúng ta thì thế này đây, ban đêm chỉ biết ôm tay lái", hai bác tài lái xe vận chuyển hàng hóa cằn nhằn, "Đêm nay bão tuyết, đường ngày mai dã man lắm".

Cô ngồi hơn nửa tiếng, đã không chịu nổi từ lâu, đứng dậy đẩy cửa phòng nghỉ bằng gỗ, bước xuống bậc thang đọng đầy tuyết. Liệu anh có đến không? Cổ áo chống lạnh màu đen kéo đến dưới chóp mũi.

"Bạn chị đến thật chứ?". Tiểu Thái đi theo cũng chạy đến, run cầm cập hỏi.

"Chắc vậy?". Quy Hiểu không chắc lắm. Khi nãy gọi điện, cô mới nói lung tung được mấy câu bên kia đã cúp máy. Cô đợi đến tê cả chân, mang theo một tia hy vọng cuối cùng nhìn ra cánh cổng. Thêm nửa tiếng nữa, đầu ngón tay đã mất cảm giác, cô muốn trở về nhưng không cam lòng. Vào lần thứ tư Tiểu Thái chạy ra, ánh đèn xe nhạt nhòa chiếu rọi màn tuyết, chiếc xe việt dã bám đầy tuyết lái tới, không xoay tay lái mà lao thẳng tới trước bậc thang. Cửa sổ xe để mở một nửa hạ xuống hết, người trên ghế lái mặc bộ đồ dày nặng trông giống đồng phục vải bông màu đen của bộ đội đặc công, nhưng đây là thường phục, cùng với chiếc mũ cùng màu khiến khuôn mặt anh chìm giữa bóng đêm, nhưng cô vẫn nhận ra là anh.

"Lên xe". Đây là câu nói đầu tiên sau hai năm không gặp.

Quy Hiểu chạy đến bên cửa sổ: "Chủ cây xăng bảo bọn em lên thảo nguyên xem trước...".

"Lên xe". Lộ Viêm Thần lặp lại mà không mang chút cảm xúc.

Quy Hiểu ngượng ngùng, ngoảnh lại chào Tiểu Thái, gọi ba người đàn ông tránh gió bên trong ra. Mọi người lên xe, bốn người ngồi sau, đương nhiên chừa lại ghế lái phụ cho Quy Hiểu. Cô chần chừ leo lên, vừa mới kéo dây an toàn, chưa kịp cài, Lộ Viêm Thần đã nhấn ga lái đi. Anh vẫn giữ thói quen ấy, dù là xuân hạ thu đông vẫn mở cửa sổ xe. Gió đêm đông ùa tới khiến mấy người ngồi sau run lẩy bẩy nhưng không ai dám nhiều lời.

"Có thể đóng cửa xe lại không?". Quy Hiểu lạnh tới mức đầu lưỡi không thẳng ra được.

Lộ Viêm Thần liếc nhìn cô, đóng cửa sổ. Khi cửa kính dần dần kéo lên đến mức cao nhất, cản gió tuyết ngoài xe, những người ngồi sau thở khẽ một hơi. Nhưng không giấu được tiếng thầm thì, "người bạn" này của Quy Hiểu lạnh lùng quá...

Nhóm Tiểu Thái chuyên kinh doanh với nước ngoài, Quy Hiểu đầu tư cổ phần vào công ty họ. Lần này đánh được một đơn hàng lớn, phải chuyển tới địa điểm tập kết ở biên cảnh Nội Mông, rồi chuyển qua Mông Cổ. Hội Tiểu Thái mượn cơ hội chạy xe, thuận tiện bàn vụ làm ăn sản phẩm lông cừu. Vốn dĩ chuyện này không hề liên quan đến Quy Hiểu, nhưng cô nghe thấy hai chữ "Nội Mông" liền đứng ngồi không yên. Vì thế cô đi theo luôn. Tối qua bão tuyết bỗng dưng ập tới, họ lánh tạm ở cây xăng, nhưng chiếc xe việt dã của Tiểu Thái đã biến mất. Chủ cây xăng không biết làm sao, nhưng tốt bụng nghĩ kế cho họ. Ở đây có quy củ bất thành văn, bọn trộm xe quẳng xe trộm được ở thảo nguyên cách đây không xa, biển số gì cũng có, Cam A và Cam H là nhiều nhất. Cứ quăng bừa ở đây, không ai trông coi, chỉ chờ để bán.

Chủ cây xăng bảo họ lén đi tìm xe mình, rồi gọi cảnh sát cùng đi nhận lại.

Đây là cách nhanh nhất. Tiểu Thái cảm thấy vậy, Quy Hiểu lại nói mình có thể tìm bạn giúp, anh ở vùng này. Quy Hiểu không rõ lắm, rốt cuộc anh đã giải ngũ chưa, giờ là đặc công hay là cảnh sát vũ trang? Tóm lại là một nghề nghiệp có thể giúp đỡ họ.

Xe chạy hơn nửa tiếng giữa trời tuyết, dừng trên thảo nguyên trải một màu tuyết trắng, xa gần là bao chiếc xe đọng lớp tuyết nặng trĩu, xung quanh lấp ló vài đống cỏ khô. Đảo mắt một lượt, tất cả đều là tang vật...

"Chờ một lát, cậu bạn làm ở đây sắp tới rồi". Anh dừng xe, nói câu thứ hai. Sau đó đẩy cửa bước xuống.

Tiểu Thái ngẩng đầu từ ghế sau, nói qua vai Quy Hiểu: "Bạn của chị lạnh lùng quá, làm em sợ không dám nói tiếng cảm ơn". Quy Hiểu nhìn qua cánh cửa sổ, anh đứng phía đầu xe, cúi đầu khum tay châm thuốc giữa gió tuyết, ừm một tiếng: "Anh ấy vẫn vậy".

Giữa đêm tuyết, ánh lửa mong manh giữa bàn tay anh không chịu đứng yên. Ánh sáng chợt lóe chợt tắt đó rơi lên tàn thuốc, đốt cháy mắt cô.

"Tôi đi xuống... nói hai câu với anh ấy".

Quy Hiểu đẩy cửa xe, nhảy xuống.

Bởi không lường trước tuyết trên thảm cỏ sâu đến vậy, chân cô thụt hẳn xuống, suýt nữa trật chân, tay đụng mạnh vào cửa xe. Lộ Viêm Thần ngoảnh lại theo tiếng động, nhìn chiếc áo khoác lông không chống gió của cô giữa miền đất tuyết rồi lướt mắt qua đôi giày ướt đẫm của cô: "Không chê lạnh à?".

Cô thảng thốt.

Hồi mới yêu nhau, hai người thường hẹn hò ở bờ kênh giữa tiết trời rét mướt. Có hôm cô ngồi nghiêng trên gióng chiếc xe đạp Sơn Đại của anh, rúc vào lòng anh tránh gió, líu ríu hồi lâu mà không nghe anh lên tiếng: "Anh nghĩ gì thế?".

Anh sờ tay áo cô: "Nghĩ gì à? Đang nghĩ xem sao áo em ướt thế?".

"A", cô xấu hổ cực kỳ, "Em bảo cô đừng giặt, nhưng cô không nghe, vẫn đem đi giặt...".

"Chưa khô em mặc làm gì? Không chê lạnh à?".

Sao không lạnh chứ, nụ cười sắp đông cứng trên bờ môi rồi.

Nhăn nhó hồi lâu, cô thở ra lớp sương trắng, nói khẽ: "Cái áo này mới mua, muốn mặc cho anh xem". Ngày đại hàn mặc chiếc áo mới khô một nửa đến gặp anh, chỉ nghĩ thôi cũng khiến mình cảm động chết rồi.

Lúc ấy anh cúi đầu cười.

Ngày đó, bên bờ kênh là cánh rừng già đã trồng vài chục năm, gió lớn, không ai qua lại, thỉnh thoảng có người lọc cọc đạp xe kéo chuông leng keng chạy qua, nhưng không có lòng dạ đâu liếc nhìn hai thanh niên hẹn hò giữa mùa đông như họ. Quy Hiểu yên tâm núp trong lòng anh tránh gió: "Anh thấy không đẹp à?".

"Cũng được".

Cũng được ư? Cô chết rét rồi mà anh chỉ nói được câu cũng được? Cô túm lấy cổ áo phao của anh: "Anh chưa bao giờ khen em cả. Khen em xinh đi, mau, khen em xinh đi".

Anh cười, đôi mắt rạng ngời dưới ánh trăng.

...

Lộ Viêm Thần dời mắt, tiếp tục hút thuốc.

"Cảm ơn anh, đã giúp em". Quy Hiểu thốt ra những lời này đầy khó khăn.

"Không có gì".

Gió lạnh thấu đến tận xương, cô không khống chế nổi cơn run rẩy, "Anh ở đây mấy năm rồi?".

Ngón tay anh kẹp đầu thuốc, hít sâu một hơi ngập phổi: "Chín năm".

"Vẫn chưa giải ngũ à?".

"Năm nay".

"Anh có về không?".

"Chi đội đặc công ở nơi đóng quân triệu tập", anh chợt nhìn thẳng cô, "Ở thành phố Erenhot(*)".

(*) Erenhot (cũng hay được gọi là Eriyen, Ereen; Hán Việt: Nhị Liên Hạo Đặc) là một thành phố nằm trên sa mạc Gobi, địa cấp thị Xilin Gol, khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Thành phố nằm ở độ cao 966 mét (3.169 ft) và nằm trên biên giới với Mông Cổ, thị trấn đối diện bên kia biên giới là Zamyn-Üüd (Trích Wikipedia)

Hôm ấy anh không ở lại bao lâu. Đến khi "cậu bạn làm ở đây" tới, anh liền bàn giao lại cho người nọ rồi lái xe đi. Cảnh sát lái xe thẳng đến, giao cho Tiểu Thái, bảo họ theo về lấy lời khai. Nhờ Lộ Viêm Thần mà cảnh sát rất khách sáo với họ. Gập quyển sổ ghi chép lại, họ bắt đầu hỏi chuyện bâng quơ. Tiểu Thái buôn bán đã lâu, ăn nói khéo léo, chưa đến mười phút đã chuyển đề tài về phía người đàn ông lạnh lùng đến độ không hợp lẽ thường kia.

"... Qua vài năm, đội trưởng Lộ từ đội chống khủng bố được điều qua ban huấn cảnh".

"... Sau này mỗi năm anh ấy đào tạo hơn một ngàn đặc công. Đội trưởng Lộ nhập ngũ chống khủng bố, giải ngũ tiếp tục bảo vệ nhân dân, quả là đấng anh hào".

"... Bác sĩ ở bệnh viện cảnh sát vũ trang nói, khi ấy phần tử khủng bố đâm cả mũi giáo vào miệng anh, khi đưa tới người đều là máu. Về sau tôi đùa anh ấy, đội trưởng Lộ anh bị cắm mốc lên mặt như vậy, sau này phải cẩn thận đó".

"... Toàn bộ trung đội họ là quân tiên phong chống khủng bố, đào tạo được mấy mươi chuyên gia đặc nhiệm chất nổ EOD cũng bị địa phương đoạt mất".

"... Khi ấy đội trưởng Lộ phá bom hẹn giờ ba mươi giây mà không chảy một giọt mồ hôi, hệt như đóng phim vậy, thật đấy".

...

Cô không hề biết những chuyện này. Thật ra sau khi chia tay, cô không biết rõ lắm về tình hình của anh. Hồi ấy chia tay không vui vẻ gì, cô không thể mặt dày hỏi cô em họ Hoàng Đình của anh được, chỉ có thể nghe nói từ nhà cô. Ồ, nhà Hoàng Đình có đứa con trai nhà người thân, học giỏi đi lính rồi. Cuối cùng được điều tới Nội Mông, đến vùng đấy thì khó về lắm.

Khi họ đến trước đồn cảnh sát, mấy cậu cảnh sát mới nói thật ra bởi vì lần này đội họ có người làm nhiệm vụ bị thương, điều trị ở bệnh viện cảnh sát vũ trang lân cận, Lộ Viêm Thần mới ghé qua đây một chuyến. Cuối cùng anh ta đưa số của mình cho Quy Hiểu, bảo Lộ Viêm Thần ở trung đội cảnh sát vũ trang, không thể ra ngoài bất cứ lúc nào, nếu lần sau gặp phải chuyện gì phiền phức trái pháp luật cứ tìm anh. Quy Hiểu nhận lấy, nói tiếng cảm ơn nhưng cũng nói luôn có lẽ về sau họ không làm phiền anh nữa. Dù sao, cô không nghĩ sau này mình có cơ hội đặt chân đến Nội Mông.

Nhưng khi về khách sạn, Tiểu Thái lại đeo bám dai dẳng, muốn nhân cơ hội Lộ Viêm Thần còn ở thành phố, có thể gặp gỡ thì ăn bữa cơm nói tiếng cảm ơn. Mấy tay lái buôn hợp tác cũng phụ họa luôn miệng. Trong này, người sùng bái anh hùng cũng có, thật sự muốn cảm ơn cũng có, hoặc muốn tìm mối cũng có, tóm lại, mọi người nhiệt tình quá độ, Tiểu Thái lấy điện thoại gọi luôn cho Lộ Viêm Thần.

"Cô đừng gọi, tôi không thân với anh ấy... Sợ lúng túng".

"Có gì lúng túng đâu, Quy Hiểu chị thật không hiểu chuyện, người ta giúp chị nhiều như vậy mà".

Bởi vì cô dùng mạng điện tín Trung Quốc, khi nãy ở trạm xăng sóng yếu, bèn mượn điện thoại Tiểu Thái gọi cho Lộ Viêm Thần. Bây giờ Tiểu Thái có số điện thoại, Quy Hiểu muốn ngăn cũng không được.

"Alô? Đội trưởng Lộ phải không ạ?".

Lòng Quy Hiểu cứng lại.

Tiểu Thái nháy mắt ra dấu với cô, cười hỏi: "Muốn mời anh một bữa tỏ lòng cảm ơn. Anh không biết chiếc xe kia quan trọng với tôi thế nào đâu, chồng tặng tôi đấy, nếu mất nhà cửa tôi sẽ loạn hết cả lên ngay. Thật sự rất biết ơn anh".

...

"Tối nay luôn đi, đừng nhùng nhằng nữa! ... Được, được, lát nữa tôi gửi anh địa chỉ nhà hàng".

Cúp máy, Tiểu Thái hớn ha hớn hở: "Mau, thay bộ quần áo sạch sẽ cho em, ăn một bữa thật ngon nào".

Quy Hiểu lục mấy bộ mang theo, do dự ngồi xổm trước va ly không biết mặc bộ nào, trước mắt là từng hình ảnh chồng khớp lên nhau. Chỉ có ai từng yêu đương nồng cháy thuở thiếu thời mới hiểu được cảm giác này. Cuối cùng cô mặc quần dài màu xanh da trời và chiếc áo len màu trắng, choàng chiếc áo khoác lông cừu dài đến mắt cá chân, đi chiếc bốt đen ngắn. Soi gương, nghĩ đến buổi chiều anh cũng đi bốt quân đội màu đen.

Đến nhà hàng, họ mở cánh cửa phòng bao. Chỉ có một cậu bé ngồi trong, tầm bảy tám tuổi, khi ngẩng đầu thấy Quy Hiểu thì ánh mắt chợt bừng sáng, nhìn cô chằm chằm. Mọi người kinh ngạc, không biết cậu bạn nhỏ này chui từ đâu ra.

Tiểu Thái hỏi nhân viên: "Con cái nhà ai thế này, cô hỏi hộ tôi nhé. Đừng để trẻ con đi lung tung, làm người lớn lo lắng".

"Dì ơi, con là con cháu nhà Lộ Viêm Thần ạ", cậu bé nhoẻn miệng cười, "Ba con đi hút thuốc rồi, bảo con ở lại đây đợi khách".

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện