Chương 491: Thù cũ
Lý Long Xuyên cũng than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Tốc độ Tần Lập quật khởi quá nhanh. Nói thật, ngay cả trong lòng của ta đều có chút không tin, cũng có chút ghen tị a!
Lão già gật gật đầu, nói:
- Hy vọng đứa nhỏ Tần Lập đó có thể tránh thoát được một kiếp này. Dù sao, bí mật trên người hắn quá mức hấp dẫn người, nếu ai có thể chiếm được bí mật này, như vậy liền có khả năng trong vài chục năm thậm chí là mười mấy năm tạo nên được một thế lực khổng lồ! Hơn nữa, trên người hắn, theo ta đoán nhất định có bản đồ Thái Cổ. Rất nhiều lúc, lời đồn cũng không hoàn toàn vô căn cứ, ta tin tưởng Tần Lập có được thực lực này. Nếu không phải nha đầu Uyển Nhi kia, ta thậm chí muốn đích thân gặp người trẻ tuổi Tần Lập này.
Lão già mỉm cười:
- Ta thích nha đầu kia, cho nên, ta sẽ để ý đến nàng!
Lý Long Xuyên gật đầu, thầm nghĩ:
- Tần Lập, nếu ngươi cũng đủ thông minh, nên thừa cơ hội vừa rồi rời đi. Nếu ngươi ở lại thành Thông Thiên, sớm hay muộn sẽ nộp mạng mình đi vào!
Lúc này Tần Lập đúng như trong suy nghĩ của Lý Long Xuyên, kỳ thật đã sớm rời khỏi thành Thông Thiên.
Tường thành Thông Thiên cao mấy ngàn thước đối với Tần Lập cùng Tào Hồng mà nói cũng không tính là vấn đề gì cho nên vào thời điểm hai bên giằng co, Tần Lập đã dùng Tiên Thiên Tử Khí bao phủ Tào Hồng, rất nhanh rời khỏi thành Thông Thiên.
Lúc này, hắn đã ở ngoài thành Thông Thiên hơn trăm dặm!
Cho dù Đế vương lão tổ tử đồng Khúc Trực đuổi tới chỉ sợ cũng không cách nào tìm được Tần Lập!
Bởi vì Tần Lập cùng Tào Hồng lúc này trốn trong một khu rừng nguyên thủy vạn dặm, cây cổ thụ che trời hoàn toàn bao phủ dãy núi vạn dặm này.
Thẳng đến hơn mười ngày sau, Tần Lập cùng Tào Hồng mới rời khỏi khu rừng này.
Trong lúc đó hai người cũng mấy lần gặp linh thú thực lực mạnh mẽ, tuy nhiên Tần Lập chỉ hơi chút phóng khí tức ra, những linh thú kia đều chủ động tránh né.
Linh thú tu luyện đến cường đại gần như không có một tên nào chỉ số thông minh thấp, rat ay với một kẻ đi ngang qua thực lực sâu không lường được là một hành vi rất không lý trí. Trừ khi Tần Lập biểu hiện ra ý tứ muốn chiếm lĩnh địa bàn của kẻ nào mới có linh thú chủ động công kích, nếu không, không ai nguyện ý trêu chọc loại đối thủ cường đại mà thần bí này.
Lại qua mấy tháng, Tần Lập trở lại phương Đông!
Tần Lập không đi Thanh Long quốc, trực tiếp mang theo Tào Hồng đi tới nơi thần bí của Tần gia. Tuy nhiên khi hai người tới gần nơi thần bí của Tần gia, bỗng nhiên phát hiện rất nhiều võ giả thực lực không bình thường quanh quẩn một chỗ trong dãy núi này như đang tìm kiếm cái gì.
Trong ba ngày, hai người gặp chừng hơn trăm người!
Người mạnh nhất thực lực có cảnh giới Phá Toái Hư Không, yếu nhất cũng có cảnh giới Dung Thiên!
Trong lòng Tần Lập có một loại dự cảm không tốt, thầm nghĩ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Hay là vì đám người này nghe được tin tức gì mới có thể đến đây tìm kiếm?
Hai người tránh khỏi những người đó, Tần Lập một đường về lên đỉnh núi lớn nơi thần bí của Tần gia lại phát hiện, ngay cả trên ngọn núi này cũng có người!
Tào Hồng nhìn thoáng qua Tần Lập, nhẹ giọng hỏi:
- Công tử, có cần ta đi điều tra xem những người này làm gì không?
Tần Lập đối với thực lực Tào Hồng vẫn rất yên tâm, hắn cũng có chút tò mò vì sao lại có người tìm tới nơi này. Lẽ ra lúc hắn đưa người của Tần gia di chuyển đến nơi này, chắc là không để lộ ra bất kỳ tin tức nào a?
Bởi vì nơi này không có tọa độ chuẩn xác cho nên Tần Lập chỉ có thể mang theo Tào Hồng dùng phá toái hư không cự ly ngắn mà đi.
Tốc độ tuy nhanh nhưng tiêu hao thể lực lại rất lớn.
Không bao lâu Tào Hồng trở lại, trong mắt có một chút giận dữ, nhìn Tần Lập có chút do dự.
- Làm sao vậy?
Tần Lập nhìn Tào Hồng, thản nhiên hỏi.
- Huyền Đảo!
Tần Lập khẽ cau mày, Huyền Đảo? Ở lại trên Huyền Đảo tuy rằng cũng là người Tần gia nhưng Tần Lập cũng không quá để ý những người đó.
Gia tộc quá mức khổng lồ, trừ bỏ những người dòng chính, ai quản nhiều được như vậy. Lại nói, lúc trước cũng không phải Tần Lập không muốn đưa đám người kia đi, mà là đám Tần Vũ chủ động ở lại.
Tuy nhiên cho dù như vậy, Thiên Cơ Môn cùng Tiền gia, cùng với Băng Thiên Nhai cũng không nên thấy chết mà không cứu chứ! Chẳng lẽ, có người đột nhiên dùng khí thế lôi đình diệt dòng thứ Tần gia kia?
Nghĩ vậy, Tần Lập thản nhiên nói:
- Ngươi đã nghe được gì, nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta.
Tào Hồng than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Ta vừa mới bắt được một người, từ trong miệng hắn hỏi được. Hiện tại người trải rộng nơi đây, bao gồm mấy hôm nay chúng ta gặp được đều đến từ một môn phái tên là Thiết Huyết Đường, dường như cũng là môn phái nơi thần bí gần Cực Tây. Môn phái này thực lực không tệ, mà lại cùng Hải gia nơi Cực Tây có chút quan hệ.
Hải gia? Tần Lập cau mày, thầm nghĩ như thế nào lại có liên quan với Hải gia.
Tào Hồng cũng thấy được chuyện này có chút bất ngờ, nói tiếp:
- Mấy năm trước môn phái này thu một đệ tử gọi là Bàng Văn, nguyên bản cũng ở Huyền Đảo. Bàng Văn này giỏi luồn cúi nịnh bợ, hơn nữa nghe nói thiên phú hắn rất cao, rất nhanh đứng vững chân ở Thiết Huyết Đường, sau đó, chuyện kế tiếp liền có liên quan cùng công tử!
Tần Lập khi nghe đến cái tên Bàng Văn này liền nhớ tới Thiên Sát Môn bị mình tiêu diệt, trong lòng cười khổ. Đây là cái giá của việc nhổ cỏ không trừ tận gốc sao? Chẳng qua lúc ấy Bàng Văn bỏ trốn mất dạng, căn bản không thể nào tím kiế, không nghĩ tới một tiểu nhân vật không ngờ cũng có thể làm ra nhiều chuyện gây sức ép như vậy.
Tần Lập cũng đồng dạng may mắn trong lòng. May mắn mình đều di dời gia tộc đi rồi, tuy nhiên nói đến cùng, nếu không dời đi thì nhóm người Bàng Văn tìm tới này cũng chưa chắc thật sự dễ dàng tiêu diệt Tần gia như vậy!
Ít nhất lưỡng bại câu thương là không thành vấn đề!
Hơn nữa, có lão vượn Bạch Trung Sơn cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa ở đó, Tần gia không chừng còn không gặp phải chuyện gì!
Tuy nhiên, đây cũng vừa vặn nói lên chân lý lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt. Thật sự là cưỡng cầu không được.
Tào Hồng cười khổ nói:
- Danh tiếng công tử ở nơi Cực Tây lan truyền rất rộng, đã truyền đến phương Đông này. Sau khi Thiết Huyết Đường biết được chuyện này, bởi vì bọn họ có quan hệ cùng Hải gia cho nên tự nhiên coi công tử là cừu địch. Kết quả, tên Bàng Văn kia giống như là có cừu với công tử, liền mang theo rất nhiều tinh anh Thiết Huyết Đường vào Huyền Đảo, đánh bất ngờ Tần gia ở Huyền Đảo. Mấy nghìn người Tần gia bị chết, một số chạy thoát, một số bị bắt sống sau đó ép hỏi nơi ở của những người khác trong gia tộc...
Tần Lập nghe đến đây đã hiểu rõ. Lúc bọn họ rời khỏi Huyền Đảo, tuy rằng không nói với đám Tần Vũ là đi nơi nào, nhưng Tần Lập từng vô ý nói qua cách lối vào Huyền Đảo không xa. Một câu nói vô tâm lúc trước, hiện tại bị người ta lợi dụng. Nhất là những tộc nhân Tần gia ở lại, mấy nghìn người bị giết. Có thể tưởng tượng đó là một cảnh tượng thảm thiết cỡ nào!
Bàng Văn! Tần Lập híp mắt, hiện lên một tia sát khí sắc bén.
Chuyện này rất hiển nhiên là Bàng Văn lợi dụng cơ hội này để báo phục Tần gia, nhưng lại không nghĩ rằng chủ lực Tần gia đã sớm rời đi. Vì hả giận, Bàng Văn mới cho người giết hại tộc nhân Tần gia, sau đó rất nhanh rời khỏi Huyền Đảo, sưu tầm tung tích gia tộc của Tần Lập.
- Bàng Văn kia cũng ở nơi này?
Tần Lập thản nhiên hỏi, nhưng Tào Hồng từ trong lời nói của Tần Lập cảm nhận được một cỗ mùi vị mưa gió sắp tới.
- Cũng ở đây, dường như là trên đỉnh núi!
Tào Hồng nhíu mày nói, trong lòng cũng vì loại chuyện này mà cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Bàng Văn kia hiển nhiên là cừu địch lúc trước của công tử, thậm chí có thể là một con cá lọt lưới duy nhất. Nhưng một con cá lọt lưới mượn loại thế này, lại có thể mang đến nguy hại lớn như vậy.
Nguyên bản Tào Hồng đối với Tần Lập di dời gia tộc còn có chút không cho là đúng, cảm thấy được với thực lực cùng danh vọng của hắn, không ai dám đi tìm hắn quấy rầy. Cho dù là Hải gia cũng không dám dễ dàng diệt gia tộc người khác, bởi vì cá tuy rằng sẽ chết, nhưng lưới đồng dạng cũng sẽ rách!
Cho nên Tần Lập ở Nguyệt Diêu Tiên Cung nói ra lời muốn tiêu diệt Hải gia mới có thể khiến rất nhiều người cảm thấy rằng Tần Lập nói mạnh miệng, một mình hắn căn bản không thể diệt sạch Hải gia.
Một gia tộc khổng lồ như Hải gia, cho dù ngươi giết từng người từng người, không mất vài năm cũng không thể giết hết được!
Tuy nhiên, đối với Tần Lập mà nói, cái gọi là diệt Hải gia của hắn, cùng với nói là diệt còn không bằng nói là hủy diệt. Tiêu diệt một gia tộc không dễ dàng, nhưng hủy diệt một gia tộc thì đơn giản hơn rất nhiều.
Biện pháp đơn giản nhất là giết sạch toàn bộ cường giả của gia tộc đi! Như vậy khẳng địng nguyên khí gia tộc này sẽ bị thương nặng, cho dù có ngày "Đông Sơn tái khởi" thì cũng khẳng định khó có thể tái hiện huy hoàng năm xưa. Tần Lập cũng không muốn dính vào giết chóc quá nặng, nhưng nếu đối phương muốn giết hắn, hắn khẳng định phải phản kích!
Tựa như Bàng Văn này, trong suy nghĩ của hắn, Tần Lập diệt toàn bộ Thiên Sát Môn, là kẻ thù lớn nhất của hắn đời này. Nhưng nếu lúc trước Tần Lập không tiêu diệt Thiên Sát Môn, Thiên Sát Môn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Tần Lập.
Cho nên, cái thứ ân cừu này, một khi dính vào rất khó nói ai đúng ai sai! Tần Lập cho tới bây giờ không cho rằng mình thiện lương gì, lấy ơn báo oán quyết không làm, nhưng lấy oán báo oán chính là tính cách của Tần Lập.
Cho nên nghe nói Bàng Văn ngay trên đỉnh núi, khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười lạnh. Còn có Thiết Huyết Đường này nữa, nếu tham dự giết hại dòng thứ Tần gia, như vậy ai cũng đừng muốn sống rời đi.
Có lẽ trong phái này cũng có người tốt không tham dự giết chóc, nhưng điều này không trọng yếu...trọng yếu nhất là kết quả.
Kết quả chính là bọn họ đều tham dự!
- Đi! Theo ta đi giết người!
Thân hình Tần Lập bật dậy, giống như một tia chớp bay lên đỉnh núi.
Máu nóng của Tào Hồng trong nháy mắt bị thiêu đốt. Có loại cơ hội chiến đấu quang minh chính đại, quỷ mới nguyện ý đi ám sát!
Một tiếng rít gào vang vọng dãy núi!