Thêm một - Trần Hòa Bình Thêm một chiếc lá rụng, Thế là thành mùa thu. Thêm một tiếng chim gù, Thành ban mai tinh khiết. Dĩ nhiên là tôi biết, Thêm một - lắm điều hay. Nhưng mà tôi không biết, Thêm một - phiền toái thay! Thêm một lời dại dột, Tức thì em bỏ đi. Nhưng thêm chút lầm lì, Thế nào em cũng khóc. Thêm một người thứ ba, Chuyện tình đâm dang dở. Cứ thêm một lời hứa, Lại một lần khả nghi. Nhận thêm một thiệp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn. Thêm một đêm trăng tàn, Lại thấy mình đang khuyết. Dĩ nhiên là tôi biết, Thêm một lắm điều hay.
Ngón Út - Bùi Chí Vinh Đưa anh ngón út anh cầm Cái ngón ốm nhách mà em giấu hoài Không đưa, anh nắm bàn tay Anh nâng lên mũi, hỏi ai bắt đền? Mà đền thì nghĩ vô duyên Đến trời cũng sợ tước quyền yêu nhau Cái mũi không có tội đâu Đánh hơi thấy sự ngọt ngào mới hôn Bàn tay thiệt đáng đánh đòn Biểu giơ ngón út sao còn dấu đi? Đưa anh ngón út khó gì Anh cầm mai mốt đi thi đậu liền Bắt bướm là bướm ngồi yên Hái hoa, hoa sẽ nở trên tay mà Chưa kể lúc em pha trà Cái ngón sẽ hát bài ca con người Anh nâng ngón út vào môi Cái ngón sẽ nói những lời trái tim Đừng đưa lộn ngón nghe em Lỡ ai đeo nhẫn, anh tìm ra sao? (Sài Gòn, 1980)
Anh Nhớ Em - Bùi Chí Vinh Cô gái ơi anh nhớ em Như con nít nhớ cà rem vậy mà Như con dế trống đi xa Một hôm nhớ đến quê nhà gáy chơi Con dế thì gáy một hơi Còn anh gáy hết một thời con trai (Tiếng gáy bò lên lỗ tai Làm em nhột suốt một ngày một đêm) Cô bé ơi, anh nhớ em Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa Như cà chớn nhớ cà chua Như da em nhớ da-ua ngọt ngào Cái nhớ nhảy qua hàng rào Chẳng thèm đăng ký cứ nhào vô anh Xô ra thì thấy không đành Nên anh ôm lấy rồi canh giữ hoài Con kiến còn nhớ củ khoai Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau Nhớ em không biết để đâu Nếu để trên đầu thì tóc che đi Để trong túi áo cũng kỳ Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh Thôi thì giả bộ làm thinh Hét lên 'nhớ quá' một mình nghe chơi.
Sợ - Thủy Hướng Dương Không còn trẻ để ngây thơ Bây giờ mà nói dại khờ ai tin Thế mà một ánh mắt nhìn Cũng làm tôi sợ lỡ mình lại yêu Sợ đêm buông lấp nắng chiều Sợ ngày cạn hết những điều khát khao Sợ ngón tay ấy đan vào Rối tơ lòng biết ai nào gỡ cho Sợ buồn khẽ rụng vườn mơ Sợ người lấy cớ sững sờ trăng khuya Sợ sông suối ngập khóc cười Biết đâu đắm cả một thời đa đoan Gió to ru khúc ngỡ ngàng Sợ lòng réo rắt muôn vàn nhớ mong.
Không có gì là vĩnh viễn Có cái gì tồn tại mãi đâu em!? Chẳng có gì vĩnh viễn, Sau niềm vui nỗi buồn chợt đến, Cạn nỗi buồn là khoảng trắng hư không. Chẳng có gì vĩnh viễn, dẫu mùa đông, Rồi mùa hạ, mùa thu và cả mùa xuân nữa! Chùm phượng vĩ rực trời treo trước cửa, Tắt tiếng ve sầu cũng sẽ tàn phai! Chẳng có gì là thứ nhất, thứ hai Là sau chót, là đầu tiên nguyên vẹn, Cả những lời yêu lời thề ước hẹn, Một mai này phủ bụi thời gian! Kìa bánh xe năm tháng đa đoan, Cuốn đi hết nỗi niềm kim cổ. Đừng đòi hỏi đừng khát mong thế nữa, Công xây thần, đắp tượng, uổng hoài thôi. Dẫu ánh mắt người cháy sáng tim tôi, Thiêu đốt đến triệu triệu lần khoảnh khắc. Chuông chùa chiều không không, sắc sắc, Chẳng có gì vĩnh viễn đâu em!
Chiếc Lá - Phù Sa Ai cũng bảo thu sang Đẹp nhưng mà buồn lắm Những chiếc lá trên cành Sẽ bay theo hạt nắng. Chỉ còn cây trống vắng Với cành trụi khẳng khiu, Cây buồn vì nhớ lá, Cúi nhìn cành hắt hiu. Lá tung tăng theo gió, Lá vui với nắng mai, Lá vờn theo bờ cỏ, Lá cười như men say. Lá đâu hiểu lòng cây, Cứ vô tư vui nghịch, "Ồ, bay xa thật thích. Tiếc những ngày trên cây" Rồi chẳng được bao ngày, Màu xanh không còn nữa, Lá chuyển sang màu lửa, Vàng úa cả góc trời. Lòng nuối tiếc không nguôi, Lá khô đi lặng lẽ, Lá không còn vui vẻ, Tung tăng như ngày nào. Rồi những hạt mưa rào, Dập lên thân lá nhỏ, Nép mình bên bờ cỏ, Lá run rẩy lao xao. Lá muốn được lên cao, Nơi thân yêu ngày ấy, Nhớ cây, buồn biết mấy, Lòng hối hận nao nao... Giờ chẳng biết làm sao, Trở về cây cho được, Dù có trăm điều ước, Cũng đành lòng xa thôi. Khi lá xa cây rồi, Lá không còn xanh nữa, Khi cây mất lá rồi, Cây không còn rực rỡ Nếu tôi là chiếc lá, Sẽ không rời bỏ cây, Nếu tôi là chiếc lá, Sẽ suốt đời mê say... Ngày 10/09/2012 PHÙ SA
Đời vắng em rồi say với ai? - Vũ Hoàng Chương Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu, Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu. Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối, Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau. Trai lỡ phong vân gái lỡ tình, Này đêm tri ngộ xót điêu linh, Niềm quê sực thức lòng quan ải, Giây lát dừng chân cuộc viễn trình Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung Đây chiều hương ngát lá hoa dung, Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo, Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng. Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay. Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy Nắng mưa đã trải tình nhân thế Lưu lạc sầu chung một hướng say. Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai. Ra đi chẳng hứa một ngày mai. Em ơi! lửa tắt bình khô rượu, Đời vắng em rồi say với ai? Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng Trăng nước âm thầm vạn dặm tang Ghé bến nào đây, người hải ngoại Chiều sương mặt bể có mơ màng? Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không? Mà đây lòng trắng một mùa đông Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi, Thoảng gió… trà mi động mấy bông P.s: Đời vắng em rồi thì say với... bia !!!
Nhớ Mẹ Ngày không nắng giảng đường bật khóc Con bơ vơ k nhớ nổi đường về Thứ bảy tới lòng chợt buồn hiu hắt Ở quê nhà mẹ có nhớ con không? Chiều thứ bảy trời bỗng đỗ mưa giông Con nhớ quá nhưng không sao về được Nét bút nghiêng nghiêng như dòng đời xuôi ngược Nước mắt nhạt nhòa cứ chảy mãi trong tim Cuộc đời người cứ sống lặng yên Còng lưng nuôi con thân còn còm cõi Chiều nay mưa rơi chắc lòng người mòn mỏi Mong con về ăn bữa cơm chung Nhìn mưa rơi mà nước mắt rưng rưng Lòng se cắt con đếm từng giọt nước Giá niềm thương người mà còn đếm được Chắc sẽ phần nào vơi nỗi nhớ trong con Chiều dần tan trôi dần theo nổi nhớ Chuyến tàu người đi không trở lại Nhớ mẹ nhiều mà lòng con tê tái Giá chiều nay con ở giữa gia đình.
Sợi tóc - Thiếu Khanh Có gì lạ lùng như sợi tóc Cứ nhạt dần khi mình vẫn đậm đà thương Cả những sợi trắng từ khi mới mọc Mà vẫn dịu dàng chung một mùi hương Mỗi buổi sáng vương trên nền gối trắng Nhánh mơ xưa trong những khúc tình ca Như dấu hỏi hồn nhiên nằm lẳng lặng Anh mềm lòng: hạnh phúc ở đâu xa! Anh se sẽ lùa thêm hơi thở mới Cho ấm tóc em giữ chúng chậm phai màu Tiếng khúc khích em cười trên mặt gối: “Đầu bên đầu sợi tóc dễ lây nhau!” Hỡi cô Tấm ngày xưa trong trái thị Có hiền như sợi tóc nép trên vai? Ôi không giống như trong nhiều truyện kể Rằng ngàn năm công chúa cứ xinh hoài. Em khẽ đọc bài thơ xưa anh viết Anh dột lòng không thấy tóc em xanh Anh ngây ngất với trăm điều chưa nói hết Hay tóc tình xưa chưa kịp đọng thơ anh? Như bài thơ, cuộc sống cũng vần bằng vần trắc Dù dưới trăng vẫn nhớ lúc bên đèn Qua ghềnh thác nhớ ngọt bùi trăng mật Trắng tự bao giờ sợi tóc vẫn thân quen. Khi nắng gió hong tóc em khô vàng chẻ ngọn Trong cuộc đổi đời trên rừng núi Phương Lâm Đêm âu yếm thở làn hương tóc thoảng Thương đời nhau sợi tóc cũng thăng trầm Mỗi cánh chim non bay chuyền rời khỏi tổ Một chút màu xanh mái tóc chuyển sang con Nhìn đôi mắt con trong bình minh rạng rỡ Hai đứa mình trẻ lại vợ chồng son. Sang kiếp sau cùng chia nhau vui buồn nữa nhé Mình đâu cần kết tóc để làm tin Trên mặt gối vang nhiều tiếng cười và thấm nhiều ngấn lệ Cũng từng nghe rộn rã tiếng tim mình. Nay con mình có con – chúng mình có cháu Ngót nửa con đường mới đó đã qua mau Em sợi ngắn anh sợi dài trên ngực áo Đâu phải tình cờ sợi tóc đổi cho nhau!
Hát lời ru của nắng - Nghiêm Quốc Thanh Nắng về trải khúc tình ca Gió lao xao gió, chiều lân la chiều Một thời gót nhỏ liêu xiêu Ngồi đây nắng gọi trong veo mắt người. Em về, về với ta thôi Vừng sim vừa tím, chia trôi suối rừng Chòm chèm một áng phân vân Trăng non lơ lửng còn chừng đợi đêm. Đây thềm lá trút không tên Cho em chưa tuổi ưu phiền với ta Quanh triền nương rẫy đang hoa Hàng lau chướng gió phong phanh dáng ngà. Em về đồi hát cùng ta Dốc nghiêng nghiêng nắng, hoa vàng lay lay Mai rồi, đâu nữa bàn tay Ngồi ôm kỉ niệm hát lời nắng ru?
Chia tay bình yên Này mắt biếc đừng nhìn anh như thế Khu vườn quen nay chìm khuất lối về Này má lúm đừng cười duyên như thế Níu chân người mà lỡ chuyến tàu đi Kẻ độc hành ca bài ca chia ly Hất mái tóc một chiều đông ngược gió Chờ đợi chi hỡi cây mùa lá đỏ Cánh chim trời biết mấy nẻo thiên di?
Phố tháng Giêng - Phạm Thị Nhung Mùa dặt dìu mùa trôi qua ngõ Gió ngập ngừng chuốt sợi mưa xuân Phố tháng giêng tình như phố cổ Bước ai qua dáng nhỏ tần ngần Phố tháng giêng ừ thì vui đấy Thi nhân già cũng dậy làm thơ Bên hiên nhà vừa bung sắc đỏ Giò phong lan đu gió nét hờ Phố tháng giêng mưa về trẩy hội Khóm lộc vừng nhớ giọt gianh xưa Em cất lên bài ca xưa cũ Lời nhẹ nhàng tựa một ý thơ Phố tháng giêng tình nhân bước vội Em quay lưng giữa phố khóc thầm Đợi mùa qua lại về bên cửa Tháng giêng này nghe mưa lâm thâm