Chương 116: Không Cách Nào Thẳng Thắn Đối Mặt
Mịch Nhi tựa vào ngực Liên Tĩnh Bạch, vừa cố gắng hồi phục nhịp tim của mình, vừa len lén nhìn anh một chút vừa híp mắt lộ vẻ mặt hài lòng và vẻ mặt thoải mái.
Ngón tay của cô lặng lẽ vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay anh, nhỏ giọng mà hỏi: "Anh Tiểu Bạch, anh mới vừa nói đi kết hôn không phải thật có đúng không? Chúng ta rất vất vả mới gặp mặt lại, anh đừng làm em sợ ——"
"Thật vất vả mới gặp mặt lại? Rốt cuộc ai là luôn luôn tránh né? Không phải em cảm thấy cần cho anh một câu giải thích sao? Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao em đột nhiên mất tích? !" Nói đến năm năm trước, ánh mắt Liên Tĩnh Bạch thoáng cái trở nên tối tăm, bàn tay lại theo bản năng hung hăng nắm bàn tay mềm mại của Mịch Nhi.
Nhưng trong lòng cảm thấy tức giận vì cô vô cớ đột nhiên rời đi và bỗng nhiên xuất hiện nữa, nhưng cơ thể anh vẫn không nỡ, động tác hơi sức nhỏ hơn nhiều so với mong đợi, vẫn là nhịn không được khống chế hơi sức cẩn thận che chở cô.
Liên Tĩnh Bạch tự nhiên líu ríu nói ra tất cả suy đoán của mình trong những năm này: "Là bởi vì năm đó Ân Lạc Kỳ đó bỏ thuốc anh? Anh đã khiến cô ta và gia tộc của cô ta phải trả giá đắt rồi, bọn họ đã hoàn toàn biến mất trên thương trường rồi ! Hay là bởi vì ngày đó anh ở trong phòng thí nghiệm nói sai cái gì khiến em tức giận? Hay là anh đòi ngủ chung nên chọc giận em? Năm đó xảy ra chuyện gì, dù sao em vẫn phải đưa cho anh một nguyên nhân có thể khiến anh tin đi, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, ngươi như vậy mà được à không tiếng động chạy ra năm năm. . . . . ."
Anh vô số lần kiểm điểm mình, tái diễn phỏng đoán tất cả mọi chuyện trước khi Mịch Nhi rời đi lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi một chi tiết nhỏ cũng bị anh nghiêm túc suy nghĩ qua, nếu như nói ngày đó xảy ra đã chuyện khác thường, cũng chỉ có ba chuyện này!
Khiến cho đầu sỏ gây nên Ân Lạc Kỳ tất cả đã trở thành hạt bụi mà Triển thị toàn lực nghiền áp xuống, anh cũng hết sức tự kiểm điểm mình năm năm trước nói sai gì làm sai chuyện gì, làm thế nào cũng không thể suy nghĩ ra, rốt cuộc là cái gì khiến Mịch Nhi mất hết hi vọng vì vậy rời đi.
Nếu như chỉ có những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, căn bản không cách nào phá hư tình cảm giữa bọn họ, tuyệt đối sẽ không khiến cô dốc toàn lực vừa rời đi chính là năm năm!
Liên Tĩnh Bạch nhìn thẳng mắt cô, nhìn thẳng vào tâm hồn cô, hỏi một chữ ngừng một chút : "Em rời đi là vì không hề thích anh nữa hả? Em muốn hoàn toàn vạch rõ quan hệ với anh, muốn khiến anh quên em? Còn những thứ khác là cái gì? Em nên biết uy lực của thời gian, năm năm sẽ xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng lẽ em chính là muốn tạm xử lý để cho anh chủ động buông tha em, ngược lại thay lòng đổi dạ thích người khác sao ——"
Mặc dù, cho tới bây giờ anh cũng không có hoài nghi Mịch Nhi rời khỏi là muốn kết quả này, ngày hôm nay ôm hôn Mịch Nhi nhiệt tình, anh đã hoàn toàn loại trừ các khả năng nhỏ nhất. Nhưng anh chính là cố ý muốn nói vậy, chính là muốn chính miệng cô phủ nhận những lời này, nói với anh cô còn thích anh, còn muốn bên nhau cùng anh nữa!
Trái tim lo lắng mất năm năm, vội vàng muốn có được lời nói bảo đảm trấn an, thời gian năm năm, dù là kiên trì đi nữa niềm tin cũng sẽ mất cảm giác an toàn, giờ khắc này, Liên Tĩnh Bạch chính là muốn móc trái tim của Mịch Nhi ra, thấy cô chân thành tha thiết vẫn yêu anh như cũ!
"Ách. . . . . . Em —— em biết rõ anh không có thay lòng đổi dạ, em vẫn luôn để ý tới tin tức của anh! Em cũng vậy không có nghĩ qua muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh. . . . . ." Ánh mắt Mịch Nhi bắt đầu hơi né tránh, bị buộc nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, cô giống như cả linh hồn cũng không có đường giấu giếm, ấp a ấp úng nói, "Em vẫn, ách, vẫn nói với bên ngoài em là người đã có gia đình, đã có vị hôn phu. . . . . . Từ bốn tuổi lúc bị anh lừa gạt giao dịch cuộc đời em, em làm sao có thể sẽ trái với điều ước không giữ lời hứa ——"
Tiếng Mịch Nhi càng ngày càng nhỏ, đầu càng ngày càng thấp, khóe môi Liên Tĩnh Bạch lại càng ngày càng vểnh lên cao.
Mặc dù không lấy được lời bảo đảm mình muốn nghe nhất, nhưng lấy sự hiểu biết của anh với Mịch Nhi, cô ngạo kiều(*) tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra các loại yêu thích này, cô có thể nói được đến mức này, dường như cũng có thể coi là cực hạn sự thổ lộ của cô.
(*): Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu
Có thể nghe được mấy câu này, đã đủ an ổn trái tim anh, có thể qua loa bồi thường các loại hành hạ trong lòng mình trong năm năm chịu đựng này. Ít nhất, trong vòng năm năm Mịch Nhi ở bên ngoài, lòng của cô cho tới bây giờ cũng không có nghĩ muốn rời bỏ anh, cô có chừng mực cự tuyệt đàn ông khác, vẫn như cũ tưởng nhớ quan hệ của hai người.
Âm thanh Liên Tĩnh Bạch lại ngụy trang nghiêm túc như cũ còn thêm phần bén nhọn: "Như vậy nguyên nhân em rời đi là gì? Tránh anh năm năm, em rốt cuộc đi đâu, tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?"
"Cái này. . . . . . Ách, cái vấn đề này. . . . . ." Mịch Nhi nhất thời nghẹn lời, cắn môi không cách nào trả lời cụ thể.
Chuyện này cô mở lời như thế nào chứ? Chẳng lẽ trực tiếp nói với anh Tiểu Bạch, sau khi cô biết được của anh "hùng vĩ to lớn mạnh mẽ", sợ chết nên chuồn mất sao? !
Lý do này mặc dù đích thật là mình năm đó còn bé tìm cách thật lòng thật dạ, nhưng đối với bọn họ bây giờ đã là người trưởng thành mà nói, nghe lại giống như câu chuyện cười.
Cô không có cách nào khai báo thành thật, sở dĩ anh sẽ tìm kiếm cô năm năm, cuối cùng nguyên nhân là chính anh, phần cứng của anh quá tốt, vũ khí quá lớn, khiến cô sợ đau e sợ trốn tránh không kịp với việc hai người cuối cùng thân mật; năm đó anh lại dự định cưỡng hôn bức hôn, giống như vội vã muốn ăn cô vậy, cô chỉ có thể hoảng hốt rời đi, mượn cơ hội trì hoãn thời gian suy nghĩ cách đối phó.
Nguyên nhân cô rời đi không cách nào nói ra khỏi miệng, về phần vấn đề mấy năm này cô đi đâu, lại là một vần đề khác hiện tại không cách nào liền trả lời anh được.
Cô cũng không dám nói cho cha mẹ chỗ ở, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại báo bình an cho bọn họ, đối mặt với Liên Tĩnh Bạch khí thế bức người, hiện tại cô càng không dám thành thật.
Cô sống gần thành phố năm năm, lại khiến tất cả mọi người đều lo lắng khẩn trương không an tâm, cho dù cô trở lại, cũng không có cách nào nói cho người thân cô đến nơi đó.
Huống chi, chuyện cô trải qua ở chỗ đó, lưu lại bóng ma trong lòng cô và vết thương cho đến bây giờ chưa có khỏi hẳn, cho dù là nói với anh Tiểu Bạch, cô cũng hoàn toàn không có dũng khí trực tiếp đối mặt, cô chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt để nhắc lại chuyện xưa, vẫn không thể lần nữa để lộ những vết sẹo kia.
"Uh, thật ra thì đúng là có một chút nguyên nhân, nói đến thì rất dài. . . . . . Cái này chủ yếu là anh, sau đó mới là em —— thật ra thì đều có liên quan đến hai người chúng ta. . . . . . Ách, em đi đâu, ha ha, điều này cũng không quan trọng chứ. . . . . ." Mịch Nhi ấp úng kéo dài một lát, rốt cuộc ngẩng đầu lên, cuối cùng cô giả ngu nói, "Nói tóm lại, năm đó giữa chúng ta thật sự tồn tại một vài vấn đề, em quả thực trốn đi một chỗ, nhưng bây giờ em trở về rồi! Hơn nữa còn là trở lại giải quyết tất cả vấn đề đó! Anh có thể vĩnh viễn yên tâm, em sẽ không rời đi nữa !"