Q7 - Chương 25: Chòi Đất

Ngôi nhà nhỏ của anh Bill và chị Fleur đứng một mình trên một mỏm đá trông ra biển, vách cẩn vỏ sò và quét vôi trắng. Một nơi đẹp đẽ và quạnh hiu. Cho dù Harry đi bất cứ chỗ nào bên trong ngôi nhà hay ngoài vườn, nó cũng có thể nghe tiếng biển lên xuống đều đặn, giống như tiếng thở của một con gì đó lớn lắm đang ngủ. Mấy ngày tiếp theo nó luôn kiếm cớ để ra khỏi ngôi nhà nhỏ đông đúc, vì khao khát cảnh bầu trời cao rộng và biển trống mênh mông nhìn từ trên mỏm đá, cùng cái cảm giác gió mặn và lạnh thổi qua mặt nó.

Tầm quan trọng của quyết định không ganh đua giành cây đũa phép với Voldemort vẫn còn khiến Harry sợ. Nó không thể nào nhớ trước đây nó đã từng lựa chọn không hành động lần nào chưa. Lòng nó đầy hoang mang, nỗi hoang mang mà Ron không thể không thốt lên bất cứ khi nào tụi nó ngồi cùng nhau.

“Nếu thầy Dumbledore muốn tụi mình tìm hiểu các biểu tượng thật sớm đặng lấy được cây đũa phép thì sao?” “Nếu việc giải quyết cái biểu tượng đó nhằm làm cho bồ ‘xứng đáng’ giữ những Bảo bối Tử thần thì sao?” “Harry à, nếu đó đúng là cây Đũa phép Cơm nguội thì tụi mình sẽ phải làm cách quỷ gì để dứt điểm Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó?”

Harry không thể trả lời: Có những lúc nó tự hỏi phải chăng nó hoàn toàn điên khùng khi không ngăn chặn Voldemort quật mồ. Nó thậm chí không thể giải thích một cách thoả đáng tại sao nó đã quyết định không làm điều đó. Mỗi lần nó cố tái lập những lý lẽ trong thâm tâm đã khiến nó có quyết định đó, thì những lý lẽ đó trở nên mù mờ thêm.

Điều kỳ quái là sự ủng hộ của Hermione khiến nó cảm thấy bối rối không kém sự hoang mang của Ron. Giờ đây buộc phải chấp nhận cây Đũa phép Cơm nguội là có thật, cô bé vẫn nhất định cho rằng đó là một đồ vật tai ác, và cái cách mà Voldemort đoạt lấy cây đũa phép đó quá ghê tởm, không đáng nghĩ tới.

“Bồ không thể nào làm chuyện đó, Harry à,” Hermione cứ nói đi nói lại hoài, “Bồ không thể nào quật mồ thầy Dumbledore được.”

Nhưng ý nghĩ về cái xác của cụ Dumbledore không khiến nó sợ bằng cái khả năng có thể nó đã hiểu nhầm ý định của cụ Dumbledore khi còn sống. Nó cảm thấy nó vẫn còn mò mẫm trong bóng tối, nó đã lựa chọn con đường cho mình nhưng cứ ngoảnh nhìn lại, tự hỏi liệu nó có đọc nhầm dấu hiệu, liệu nó có nên theo một con đường khác. Thỉnh thoảng, nỗi giận hờn cụ Dumbledore lại đổ ập xuống nó, mạnh như những con sóng tự đập tan mình vào gành đá phía dưới ngôi nhà - nỗi hờn giận cụ Dumbledore đã không giải thích gì trước khi cụ chết.

“Nhưng mà thầy có chết không?” Ron hỏi, ba ngày sau khi tụi nó đến Chòi Đất. Harry đang nhìn qua bức tường ngăn cách khu vườn và mỏm đá thì Ron và Hermione tìm ra nó; nó ước gì hai đứa đừng tìm tới, vì nó không muốn dự phần vào cuộc tranh cãi của hai đứa chút nào.

“Có, thầy chết rồi, Ron à, làm ơn đừng khơi lại chuyện đó nữa!”

“Thử nhìn lại những sự việc xem, Hermione,” Ron nói vọng qua mặt Harry, lúc này vẫn tiếp tục đăm chiêu nhìn về phía chân trời. “Con hươu bạc nè. Thanh gươm nè. Con mắt Harry nhìn thấy qua mảnh gương nè...”

“Harry thừa nhận có thể là do bạn ấy đã tưởng tượng ra con mắt đó! Có phải không, Harry?”

“Có thể,” Harry nói mà không nhìn Hermione.

“Nhưng mà bồ không nghĩ là bồ đã tưởng tượng, đúng không nào?” Ron hỏi.

“Không,” Harry nói.

“Thấy chưa!” Ron nói ngay, trước khi Hermione nói tiếp. “Nếu không phải là thầy Dumbledore thì Hermione à, thử giải thích coi làm sao Dobby biết tụi mình bị nhốt trong hầm rượu chứ?”

“Mình không thể... nhưng bồ có thể giải thích thầy Dumbledore làm cách nào phái Dobby tới cứu tụi mình nếu thầy nằm dưới một nấm mồ ở Hogwarts không?”

“Mình không biết, có thể là bóng ma của thầy!”

“Thầy Dumbledore không bao giờ hiện về như một bóng ma,” Harry nói. Cho tới giờ chẳng có mấy điều về cụ Dumbledore mà nó chắc chắn, nhưng điều đó thì nó biết rất rõ. “Thầy đi tiếp.”

“Bồ nói ‘đi tiếp’ với nghĩa gì?” Ron hỏi, nhưng Harry chưa kịp nói thêm tiếng nào thì một giọng nói sau lưng tụi nó vang lên “Arry!”

Chị Fleur vừa ra khỏi ngôi nhà, mái tóc dài óng ánh của chị bay trong gió thoảng.

“Arry à, ông Griphook muốn nói chuyện với em. Ông ấy ở trong căn phòng ngủ nhõ nhất ấy, ông nói ông không muốn ai nghe lén.”

Rõ ràng chị không thích con yêu tinh sai chị đi nhắn nhe kiểu đó, chị có vẻ giận dỗi khi quay bước trở vô nhà.

Như chị Fleur nói, Griphook đang chờ tụi nó ở căn phòng nhỏ nhất trong ba phòng ngủ của ngôi nhà, nơi Hermione và Luna ngủ vào ban đêm. Ông ta đã kéo tấm màn đỏ che bầu trời đầy mây sáng sủa, khiến căn phòng có một vẻ hừng hực một cách chỏi lỏi với phần còn lại thông thoáng, thanh thoát của ngôi nhà.

“Tôi đã đi tới quyết định, Harry Potter à,” con yêu tinh nói, y đang ngồi vắt tréo chân trên một cái ghế thấp, gõ gõ lên cánh tay bằng mấy ngón tay khẳng khiu. “Mặc dù yêu tinh ở Gringotts sẽ coi đây là sự phản bội hèn hạ, tôi quyết định giúp cậu...”

“Tuyệt lắm!” Harry nói, sự nhẹ nhõm lan toả khắp người nó. “Ông Griphook, cám ơn ông, chúng tôi thiệt tình...”

“... để đổi lại,” con yêu tinh quả quyết nói, “phải trả công.”

Hơi bị dội ngược, Harry ngập ngừng.

“Ông muốn bao nhiêu? Tôi có vàng.”

“Không cần vàng,” Griphook nói, “Tôi có vàng.”

Đôi mắt đen của y loé lên, trong mắt y không có tròng trắng.

“Tôi muốn thanh gươm. Thanh gươm của Godric Gryffindor.”

Tinh thần Harry tụt xuống một cái èo.

“Ông không thể lấy cái đó,” nó nói, “Tôi rất tiếc.”

“Vậy thì,” con yêu tinh nói nhẹ nhàng, “Chúng ta gặp vấn đề rồi.”

“Chúng tôi có thể cho ông cái khác.” Ron sốt sắng nói. “Tôi cá là mụ Lestrange có cả đống đồ, ông có thể lấy hay chọn khi chúng ta vô được hầm an toàn.”

Nó đã nói tầm bậy. Griphook nổi giận.

“Tôi không phải là một tên trộm, cậu à! Tôi không tìm cách chôm chỉa của cải mà tôi không có quyền sở hữu.”

“Thanh gươm là sở hữu của tụi tôi...”

“Không đúng,” con yêu tinh nói.

“Tụi tôi là người nhà Gryffindor, và đó là thanh gươm của Godric Gryffindor...”

“Và trước khi nó là của Gryffindor, thì nó là của ai hả?” Con yêu tinh ngồi thẳng người lên thách hỏi.

“Không của ai hết,” Ron nói. “Thanh gươm được làm cho thầy, chứ gì nữa?”

“Không đúng!” Con yêu tinh kêu lên, râu tóc dựng đứng vì tức giận, khi y chỉ ngón tay dài thoòng vào Ron, “Lại thói kiêu căng phù thuỷ! Thanh gươm đó là của Ragnuk Đệ Nhất, bị Godric Gryffindor chiếm đoạt! Thanh gươm là một tuyệt tác của nghệ thuật yêu tinh! Nó liên quan với yêu tinh. Thanh gươm là cái giá để mướn tôi, chịu thì làm không chịu thì thôi!”

Griphook trừng mắt nhìn tụi nó. Harry liếc mắt qua hai đứa kia rồi nói, “Ông Griphook à, chúng tôi cần bàn lại việc này. Nếu được, ông có thể đợi chúng tôi vài phút không?”

Con yêu tinh gật đầu, vẻ mặt chua chát.

Ở tầng dưới, trong căn phòng khách trống vắng, Harry đi tới bên lò sưởi, chân mày nhíu sâu, cố gắng suy nghĩ xem phải làm gì. Đằng sau nó Ron nói, “Hắn đang được một mẻ cười đấy. Tụi mình không thể để hắn lấy thanh gươm đó.”

“Điều đó đúng không?” Harry hỏi Hermione. “Có đúng là thầy Gryffindor ăn cắp thanh gươm đó không?”

“Mình không biết,” Hermione nói một cách vô vọng. “Lịch sử phù thuỷ thường không đề cập thẳng thắn những gì các phù thuỷ đã làm đối với các chủng tộc pháp thuật khác, nhưng trong những tài liệu mình biết thì không có cái nào nói là thầy Gryffindor đã ăn cắp thanh gươm đó.”

“Chắc là một trong những câu chuyện của yêu tinh,” Ron nói, “về cách mà phù thuỷ luôn luôn chơi tay trên họ. Mình cho rằng tụi mình nên tự coi là may mắn rằng hắn đã không đòi một trong những cây đũa phép của tụi mình.”

“Yêu tinh có lý do chính đáng để ghét phù thuỷ, Ron à,” Hermione nói. “Trong quá khứ, họ từng bị đối xử thô bạo.”

“Nhưng yêu tinh đâu phải là những con thỏ con lông mượt hả?” Ron nói. “Họ từng giết rất nhiều phù thuỷ. Họ cũng đánh đểu lắm.”

“Nhưng mà cãi nhau với Griphook về chủng tộc của người nào láu cá hơn và hung bạo hơn sẽ chẳng thể khiến ông ta muốn giúp tụi mình, đúng không?”

Im lặng một lúc trong thời gian tụi nó cố gắng nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề, Harry nhìn ra ngôi mộ của Dobby qua khung cửa sổ. Luna đang cắm mấy nhành oải hương biển trong một cái hũ đựng mứt bên cạnh bia đá.

“Có rồi,” Ron nói và Harry quay lưng lại cửa sổ để nhìn mặt Ron. “Như vầy được không? Tụi mình sẽ nói với Griphook là tụi mình cần thanh gươm cho đến khi tụi mình vô tới trong hầm an toàn thì hắn sẽ được giữ thanh gươm. Trong đó có một thanh gươm giả, phải không? Tụi mình sẽ tráo hai thanh gươm và đưa hắn thanh gươm giả.”

“Ron ơi, ông ta phân biệt thật giả còn giỏi hơn tụi mình,” Hermione nói. “Ông ta là kẻ duy nhất đã nhận ra có sự đánh tráo.”

“Ừ, nhưng tụi mình có thể chuồn trước khi hắn nhận ra…”

Ron xụi lơ trước ánh mắt mà Hermione nhìn nó.

“Chuyện đó,” cô bé lặng lẽ nói, “thật đáng khinh. Nhờ ông ta giúp, rồi lừa gạt ổng hả? Và bồ cứ thắc mắc tại sao yêu tinh không ưa phù thuỷ hả, Ron?”

Tai Ron đỏ ửng lên.

“Thôi được! Thôi được! Đó là cách duy nhất mà mình có thể nghĩ ra. Còn giải pháp của mấy bồ thì sao?”

“Tụi mình cần phải cho ông ta một cái gì khác, một cái gì quý giá tương đương.”

“Xuất sắc! Mình sẽ đi lấy một trong những thanh gươm yêu tinh chế tạo khác, của tổ tiên chúng ta và bồ có thể gói thành quà tặng.”

Tụi nó lại im lặng một lần nữa. Harry chắc chắn rằng con yêu tinh sẽ không chấp nhận cái gì khác ngoài thanh gươm, cho dù tụi nó có cái quý giá tương đương để cho y đi nữa. Nhưng mà thanh gươm là cái duy nhất của tụi nó, vũ khí cần thiết để diệt những Trường Sinh Linh Giá.

Nó nhắm mắt lại một lát và lắng nghe tiếng sóng biển rì rào. Ý nghĩ thầy Gryffindor có lẽ đã đánh cắp thanh gươm khiến nó khó chịu: Nó vẫn luôn tự hào là một Gryffndor, thầy Gryffindor đã từng là người đấu tranh cho phù thuỷ gốc Muggle, là phù thuỷ đã xung đột với thầy Slytherin yêu chuộng thuần chủng.

“Có lẽ ông ta nói dối,” Harry mở mắt ra lại và nói. “Ông Griphook ấy. Có lẽ thầy Gryffindor không đánh cắp thanh gươm. Làm sao mình biết phiên bản lịch sử của yêu tinh là đúng chứ?”

“Điều đó có thay đổi được gì không?” Hermione nói.

Nó hít một hơi sâu.

“Tụi mình sẽ nói với ông ta là ông có thể giữ thanh gươm sau khi giúp tụi mình vào hầm an toàn đó – nhưng tụi mình phải cẩn thận đừng nói chính xác khi nào ông ta có thể nhận được thanh gươm.”

Một nụ cười từ từ toét lên trên khuôn mặt Ron. Tuy nhiên, Hermione có vẻ hoảng hốt.

“Harry, tụi mình không thể…”

“Ông ta có thể giữ thanh gươm,” Harry nói tiếp. “Sau khi tụi mình dùng nó tiêu diệt hết tất cả Trường Sinh Linh Giá. Khi đó mình sẽ bảo đảm là ông ta có được thanh gươm. Mình sẽ giữ lời.”

“Nhưng có thể phải nhiều năm trời!” Hermione nói.

“Mình biết, nhưng ông ta đâu có cần dùng thanh gươm. Mình sẽ không nói dối… thiệt mà.”

Harry nhìn vào mắt Hermione vừa thách thức vừa hổ thẹn.

Nó nhớ đến những chữ được khắc trên cánh cổng vào nhà tù Nurmengard: VÌ LỢI ÍCH LỚN LAO HƠN. Nó gạt ý nghĩ đó đi. Tụi nó có lựa chọn nào khác đâu?

“Mình không ưa trò này,” Hermione nói.

“Mình cũng không ưa lắm,” Harry thừa nhận.

“Chà, mình thấy sáng kiến đó thiên tài lắm,” Ron nói, nó đứng lên lại. “Tụi mình đi nói với hắn đi.”

Trở lại phòng ngủ nhỏ nhất, Harry đưa ra đề nghị, cẩn thận dùng từ sao cho không có một thời hạn chính xác nào được đưa ra về việc bàn giao thanh gươm. Hermione cau mày ngó xuống sàn trong lúc Harry nói, nó bực mình cô nàng lắm, sợ cô nàng làm lộ tẩy. Tuy nhiên, Griphook không ngó tới ai ngoài Harry Potter.

“Cậu có hứa, Harry Potter, là cậu sẽ đưa tôi thanh gươm Gryffindor nếu tôi giúp cậu?”

“Có,” Harry nói.

“Vậy bắt tay.” Con yêu tinh đưa tay ra nói.

Harry nắm bàn tay đó và lắc. Nó tự hỏi liệu đôi mắt đen kia có nhìn thấu nỗi nghi ngờ nào trong mắt chính nó không. Sau đó, Griphook buông tay Harry ra, vỗ hai bàn tay của y vào nhau và nói “Thoả thuận xong. Chúng ta bắt đầu.”

Như thể lại một phen nữa lên kế hoạch đột nhập Bộ Pháp Thuật. Tụi nó lấy căn phòng nhỏ nhất đó để làm nơi bàn bạc, và theo ý thích của Griphook, căn phòng được giữ trong cảnh tranh tối, tranh sáng.

“Tôi chỉ đến hầm an toàn của bà Lestrange có một lần,” Griphook nói với tụi nó, “vào dịp tôi được sai cất vào đó thanh gươm giả. Đó là một trong những phòng cổ xưa nhất. Những gia đình phù thuỷ lâu đời nhất tàng trữ kho báu của họ ở tầng sâu nhất, nơi những hầm an toàn lớn nhất và được bảo vệ tốt nhất...”

Mỗi lần bàn bạc tụi nó đóng cửa ở lì trong căn phòng nhỏ như cái tủ suốt nhiều tiếng đồng hồ. Dần dà ngày kéo thành tuần. Luôn luôn có vấn đề này kế tiếp vấn đề khác phải khắc phục, mà việc nguồn dự trữ Đa Quả dịch cạn kiệt không phải là vấn đề nhỏ nhất.

“Thực ra là chỉ còn đủ cho một đứa tụi mình mà thôi,” Hermione vừa nói vừa nghiêng chai thuốc đặc sệt như sình trước ánh đèn.

“Vậy cũng đủ,” Harry nói, nó đang nghiên cứu cái bản đồ vẽ tay những hành lang sâu nhất của Griphook.

Những cư dân khác trong Chòi Đất khó lòng không nhận thấy có điều gì đó đang được mưu tính khi mà Harry, Ron và Hermione lúc này chỉ xuất hiện vào giờ ăn mà thôi. Không ai vặn hỏi gì cả, mặc dù Harry thường cảm thấy ánh mắt của anh Bill nhìn tụi nó ở bàn ăn đầy ưu tư lo lắng.

Càng ở với nhau lâu, Harry càng nhận ra nó không ưa con yêu tinh cho lắm. Griphook khát máu không ngờ được, cười cợt ý tưởng về nỗi đau của những sinh vật kém cỏi hơn, và dường như khoái trá cái khả năng có thể phải làm tổn hại đến những phù thuỷ khác để đột nhập được hầm an toàn của Lestrange. Harry nhận thấy hai đứa kia cũng có cùng nỗi chán ghét này với nó, nhưng tụi nó không nói về chuyện đó. Tụi nó cần Griphook.

Con yêu tinh chỉ bất đắc dĩ ngồi ăn cùng mọi người. Ngay cả sau khi chân cẳng y đã lành lặn, y vẫn đòi dọn mâm thức ăn lên phòng y, như ông Ollivander vẫn-còn-yếu-ớt, cho đến khi anh Bill (sau cơn giận bùng ra của chị Fleur ) đi lên lầu để nói với con yêu tinh là việc hầu hạ không thể tiếp tục được nữa. Từ đó Griphook cùng ngồi ăn với mọi người ở cái bàn đã quá ư chật chội, mặc dù y không chịu ăn đồ ăn như mọi người, mà khăng khăng đòi ăn những tảng thịt tươi, củ rễ và nhiều loại nấm khác nhau.

Harry cảm thấy nó phải chịu trách nhiệm: Chính nó nhất định đòi con yêu tinh ở lại Chòi Đất để nó có thể thẩm vấn y, lỗi của nó đã làm cả gia đình Weasley phải dắt nhau đi trốn, anh Bill, Fred, Geogre và ông Weasley không thể đi làm nữa.

“Em xin lỗi,” nó nói với chị Fleur vào một buổi tối gió quần quật dữ dội trong lúc nó giúp chị nấu bữa tối. “Em không lường được chị phải lo liệu tất cả việc này.”

Chị vừa khiến một mớ dao làm việc, xắt thịt bò cho Griphook và anh Bill, anh ấy cũng thích ăn thịt còn máu kể từ khi bị Greyback tấn công. Trong khi con dao sau lưng chị xắt lia lịa, vẻ mặt quạu quọ của chị phần nào dịu xuống.

“Arry à, em cứu mạng em gái chị, chị không quên điều đó.”

Nói cho ngay thì điều đó không đúng, nhưng Harry quyết định không nhắc chị Fleur nhớ là Gabrielle chưa hề bị nguy hiểm thật sự.

“Dù sao đi nữa,” chị Fleur vừa nói vừa chĩa cây đũa phép vào nồi nước chấm trên bếp, cái nồi lập tức sôi lên bụp bụp. “Ông Ollivander sắp dọn qua chỗ bà dì Muriel vào tối nay. Như vợi sẽ làm cho công việc đỡ hơn. Con yêu tinh,” chị cau mặt một tí khi nhắc tới y, “có thể dọn xuống tầng dưới, và em, Ron và Dean có thể dọn vô căn phòng đó.”

“Tụi em không ngại gì chuyện ngủ trong phòng khách,” Harry nói, nó biết Griphook sẽ coi việc phải ngủ trên cái ghế dài ở phòng khách là điều khốn khổ; mà giữ cho Griphook vui vẻ thì rất cần thiết cho kế hoạch của tụi nó. “Chị khỏi lo lắng cho tụi em.” Và khi chị toan phản đối thì nó nói tiếp, “Tụi em cũng sắp đi để chị được rảnh tay, Ron, Hermione và em. Tụi em không cần ở đây lâu nữa đâu.”

“Nhưng em nói vợi nghĩa là sao?” Chị nói, nhìn nó nhăn mặt, cây đũa phép của chị chĩa vào đĩa đồ hầm khựng lại giữa không trung. “Đương nhiên em không phải đi đâu hết. Em được an toàn ở đây!”

Trông chị hơi giống bà Weasley khi chị nói như vậy, và Harry mừng là đúng lúc đó cánh cửa sau mở ra. Luna và Dean đi vào, tóc cả hai đều ướt nhẹp vì mưa bên ngoài và tay tụi nó ôm đầy củi vớt ngoài bãi biển.

“... và những cái tai tí nị,” Luna đang nói, “hơi hơi giống tai con hà mã, ba em nói thế, chỉ có điều chúng màu tím và có lông. Và nếu anh muốn gọi chúng, anh phải ngâm nga, chúng thích nhạc điệu du dương chứ không thích mấy thứ nhanh quá...”

Dean có vẻ không được thoải mái cho lắm, nhún vai với Harry khi đi ngang qua nó, rồi theo Luna đi về căn phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ăn nơi Ron và Hermione đang bày bàn ăn tối. Chớp lấy cơ hội né tránh câu hỏi của chị Fleur, Harry cầm hai vại nước bí đi theo Luna và Dean.

“... và nếu anh có dịp tới nhà em chơi em sẽ có thể cho anh coi cái sừng, ba viết cho em về cái sừng đó nhưng em chưa thấy, bởi vì bọn Tử Thần Thực Tử bắt em trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts và em không được về nhà vào lễ Giáng Sinh,” Luna nói trong lúc cô bé và Dean nhóm lửa lò sưởi.

“Luna ơi, tụi này đã nói với bồ rồi,” Hermione nói vọng qua cô bé, “Cái sừng đó đã nổ. Nó là Sừng Nổ, không phải sừng con Khụt khịt Sừng nát.”

“Không, nó chắc chắn là sừng con Khụt khịt Sừng nát mà,” Luna bình thản nói. “Ba nói với em mà. Có lẽ bây giờ nó đã tái tạo lại rồi, chị biết đó, chúng tự chữa lành được mà.”

Hermione lắc đầu và tiếp tục bày nĩa ra bàn khi anh Bill xuất hiện, đang đưa ông Ollivander xuống cầu thang. Người chế tạo đũa phép vẫn còn có vẻ yếu ớt khác thường, và ông bấm vào cánh tay anh Bill trong lúc anh vừa đỡ ông vừa xách một cái va-li to.

“Cháu sẽ nhớ ông lắm, ông Ollivander ơi,” Luna vừa nói vừa đi đến gần ông già.

“Và ông cũng sẽ nhớ cháu, cháu yêu à,” ông Ollivander nói, vỗ nhẹ lên vai cô bé. “Cháu là niềm an ủi không thể nào nói được hết đối với ông ở chốn khủng khiếp đó.”

“Vậy, tạm biệt nhé, ông Ollivander,” chị Fleur nói, hôn lên cả hai má ông. “Và tôi tự hỏi không biết ông có cho phép tôi gởi cho bà dì Muriel của anh Bill một gói đồ không? Tôi chưa gởi trả bà ấy cái miện ngọc.”

“Rất hân hạnh,” ông Ollivander nói kèm theo một cái khẽ nghiêng mình. “Chuyện nhỏ nhặt nhất mà tôi có thể làm để đền đáp lòng hiếu khách hào phóng của cô cậu.”

Chị Fleur lấy ra một cái hộp nhung cũ kỹ, chị mở ra để cho người chế tạo đũa phép xem. Cái miện ngọc trong hộp lấp lánh nhấp nháy trong ánh sáng của bóng đèn treo thấp.

“Nguyệt thạch và kim cương,” Griphook nói, y đã rón rén đi vào phòng mà Harry không để ý. “Tôi đoán, do yêu tinh chế tạo.”

“Và được phù thuỷ trả công,” anh Bill bình thản nói và con yêu tinh quắc mắt nhìn anh vừa ngấm ngầm vừa thách thức.

Một cơn gió mạnh giật tung cửa sổ khi anh Bill và ông Ollivander khởi hành vào bóng đêm. Những người còn lại xúm xít ngồi quanh cái bàn ăn, cùi chỏ sát nhau, khó có chỗ để mà nhúc nhích, và mọi người bắt đầu ăn. Ngọn lửa nổ lép bép và bùng lên trên vỉ lò sưởi bên cạnh họ. Harry nhận thấy chị Fleur chỉ ăn qua loa, cứ cách vài phút chị lại liếc chừng ra cửa sổ, tuy nhiên trước khi mọi người ăn xong món thứ nhât, anh Bill đã quay trở về, mái tóc dài của anh rối bời vì gió.

“Mọi việc tốt đẹp,” anh nói với chị Fleur. “Ông Ollivander đã yên ổn, má và ba gởi lời chào. Ginny gởi tình yêu của cô bé đến mọi người, Fred và Geogre đang khiến bà dì Muriel lộn ruột, hai đứa nó vẫn tiếp tục buôn bán bằng đặt-hàng-qua-bưu-cú bí mật trong nhà bà dì. Nhưng bà vui lên khi nhận được cái miện ngọc. Bà nói bà tưởng tụi mình ăn cắp nó luôn rồi chớ.”

“A, bà thật là dễ thương, bà dì của anh á,” chị Fleur vừa nói giọng đanh đá, vừa vẫy cây đũa phép khiến cho mấy cái đĩa ăn bay lên và xếp thành một đống giữa không trung. Chị đón lấy chúng và bước ra khỏi phòng.

“Ba có làm một cái miện,” Luna nói lớn để gây chú ý. “À, thực ra một vòng nguyệt quế thì đúng hơn.”

Ron đá mắt với Harry và nhe răng cười, Harry biết nó đang nhớ lại cái khăn trùm đầu quái đản mà tụi nó đã thấy khi đến thăm ông Xenophilius.

“Thiệt mà, ba đang cố gắng tái tạo lại cái vòng nguyệt quế đã mất của bà Ravenclaw. Ba nghĩ ba đã xác định được các thành phần chính rồi. Thêm đôi cánh bằng tóc dẻo đúng là thay đổi hẳn...”

Một tiếng nổ đùng vang lên ở cửa trước. Mọi người đều quay đầu về phía đó. Chị Fleur từ nhà bếp chạy ra, có vẻ sợ hãi, anh Bill đứng bật dậy, chĩa cây đũa phép ra cửa, Ron, Harry và Hermione cũng phản ứng tương tự. Griphook lặng lẽ chuồi xuống dưới cái bàn, biến mất.

“Ai đó?” anh Bill hỏi.

“Tôi đây, Remus John Lupin!” một tiếng nói át tiếng rú vọng vào nhà. Harry trải qua một cơn rùng mình khiếp sợ, chuyện gì đã xảy ra? “Tôi là một người sói, cưới Nymphadora Tonks, và anh, Người-giữ-bí-mật của Chòi Đất, đã cho tôi biết địa chỉ này và cho tôi đến trong trường hợp khẩn cấp.”

“Chú Lupin,” anh Bill lẩm nhẩm, và anh chạy ra mở cửa.

Thầy Lupin ngã nhào trên ngưỡng cửa. Mặt thầy trắng bệch, quấn mình trong tấm áo khoác đi đường, mái tóc xám bị gió thổi lật ra sau. Thầy đứng thẳng dậy, nhìn quanh phòng để biết chắc ai đang có mặt, rồi thầy la lớn. “Con trai! Chúng ta đặt tên cháu là Ted, theo tên cha của Dora!”

Hermione ré lên.

“Cái gì... cô Tonks...Cô Tonks sanh em bé rồi hả?”

“Phải, phải, cô ấy sanh em bé rồi!” Thầy Lupin hét lớn. Tất cả những người ngồi quanh bàn cũng reo lên mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, Hermione và chị Fleur cùng thét “Chúc mừng!” và Ron nói “Mèn ơi một em bé!” như thể trước đây nó chưa từng nghe thấy một chuyện gì như vậy.

“Đúng... đúng... một bé trai,” Thầy Lupin lại nói, thầy dường như mụ mẫm đi vì hạnh phúc của chính mình. Thầy sải bước vòng qua bàn ăn và ôm chầm lấy Harry, cái cảnh trong tầng hầm ngồi nhà ở Quảng trường Grimmauld dường như chưa hề xảy ra.

“Con sẽ là cha đỡ đầu nghe?” Thầy nói khi buông Harry ra.

“C... con hả?” Harry phát cà lăm.

“Con, ừ, đường nhiên. Dora hoàn toàn đồng ý, không ai tốt hơn.”

“Con... Dạ... Mèn ơi!”

Harry cảm thấy choáng ngợp, kinh ngạc, vui mừng; lúc này anh Bill đang lật đật đi lấy rượu và chị Fleur đang thuyết phục thầy Lupin cùng uống với mọi người.

“Tôi không thể ở lại lâu, tôi phải trở về ngay,” thầy Lupin nói, tươi cười với mọi người, trông thầy trẻ ra rất nhiều so với thầy Lupin mà Harry từng gặp. “Cám ơn, cám ơn cậu, Bill à.”

Anh Bill vừa rót đầy tất cả các cốc rượu, mọi người đứng dậy và giơ cao ly để chúc tụng.

“Uống mừng Teddy Remus Lupin,” thầy Lupin nói, “một phù thuỷ vĩ đại tương lai.”

“Em bé giống ai?” Chị Fleur thắc mắc.

“Tôi nghĩ cháu nó giống Dora, nhưng cô ấy cho là cháu giống tôi. Không có nhiều tóc lắm. Khi mới sanh ra tóc có vẻ đen, nhưng tôi thề, nó chuyển sang màu vàng hoe trong vòng một tiếng đồng hồ từ khi sanh ra. Có lẽ khi tôi trở về nó đã chuyển sang màu vàng choé. Andromeda nói tóc Tonks đổi màu ngay từ ngày cô ấy mới được sanh ra,” thầy uống cạn ly rượu. “Ôi cứ rót đi, chỉ một ly nữa thôi,” thầy nói thêm, cười toe toét khi anh Bill rót đầy ly của thầy.

Gió quật vào ngôi nhà nhỏ làm ngọn lửa bùng lên kêu lốp bốp, và anh Bill vừa khui một chai rượu khác. Tin tức thầy Lupin đưa đến dường như khiến mọi người hồ hởi cởi mở, trong chốc lát giải toả họ khỏi tình trạng tù hãm: Những dòng thuỷ triều của sự sống mới đang bùng lên phấn khởi. Chỉ mỗi con yêu tinh dường như trơ trơ trong không khí tiệc tùng đột ngột, và một lúc sau y lẻn trở về căn phòng ngủ mà giờ đây y độc chiếm một mình. Harry tưởng đâu nó là người duy nhất để ý đến con yêu tinh, nhưng rồi nó thấy ánh mắt của anh Bill theo dõi con yêu tinh đi lên cầu thang.

“Không... không... tôi quả thực là phải trở về,” cuối cùng thầy Lupin nói, từ chối một ly rượu nữa. Thầy đứng lên và kéo áo choàng chùm kín lại mình.

“Tạm biệt... tạm biệt... Tôi sẽ cố gắng và đem tới đây vài tấm hình trong vài ngày nữa... mọi người sẽ mừng lắm khi biết thầy đã gặp con...”

Thầy thắt chặt tấm áo choàng và chào từ giã, ôm hôn thắm thiết các cô và nắm chặt tay các cậu, sau đó, vẫn toe toét cười thầy bước trở ra màn đêm bão táp.

“Cha đỡ đầu, Harry!” Anh Bill nói khi hai người cùng bước trở vào nhà bếp, giúp dọn dẹp bàn ăn. “Một vinh dự thực sự! Chúc mừng!”

Khi Harry đặt xuống chậu mấy cái ly rượu đã cạn mà nó đang cầm, anh Bill kéo cánh cửa đóng lại sau lưng, ngăn lại những tiếng nói vẫn còn tía lia của những người kia, những người tiếp tục ăn mừng ngay cả khi thầy Lupin không có mặt.

“Harry à, thực ra, anh muốn nói riêng với em vài lời. Không dễ gì có được một dịp mà ngôi nhà nhỏ này đông vui như vầy.”

Anh Bill ngập ngừng.

“Harry, có phải em đang mưu tính gì đó với Griphook?”

Đó là một câu xác định chứ không phải câu hỏi, và Harry không mất công chối cãi. Nó chỉ nhìn anh Bill chờ đợi.

“Anh biết giới yêu tinh,” anh Bill nói. “Anh đã làm việc cho Gringotts từ sau khi anh rời trường Hogwarts. Đến chừng nào còn có thể có tình bạn giữa phù thuỷ với yêu tinh, thì anh còn làm bạn với yêu tinh - hoặc là, ít nhất, với những yêu tinh mà anh biết rõ và thích.” Một lần nữa anh Bill ngập ngừng. “Harry, em muốn gì ở Griphook, và em hứa gì với y để đền đáp?”

“Em không thể nói với anh điều đó,” Harry nói. “Em rất xin lỗi, anh Bill à.”

Cánh cửa nhà bếp mở ra sau lưng hai người, chị Fleur đang cố gắng đem vô thêm mấy cái ly rượu đã cạn.

“Khoan,” anh Bill nói. “Em chờ tí.”

Chị lùi ra và anh đóng cửa lại.

“Vậy thì anh phải nói điều này,” anh Bill nói tiếp. “Nếu em đã đạt được bất cứ thương lượng nào với Griphook, và đặc biệt nhất là thương lượng liên quan đến của cải, em phải cực kì cẩn thận. Khái niệm của yêu tinh về quyền sở hữu, sự chi trả, và sự đền đáp không giống như những khái niệm của con người.”

Harry cảm thấy chút cồn cào khó chịu, như thể một con rắn vừa cựa quậy bên trong con người nó.

“Ý anh muốn nói gì?” Nó hỏi.

“Chúng ta đang nói về một nòi giống khác,” anh Bill nói. “Đã có rất nhiều cuộc giao dịch giữa phù thuỷ và yêu tinh diễn ra qua hàng thế kỉ - nhưng em biết chuyện đó qua Lịch sử của Pháp thuật. Từng có sai lầm ở cả hai phía, anh chẳng bao giờ cho là phù thuỷ là ngây thơ vô tội. Tuy nhiên, trong giới yêu tinh có một tín điều, và những yêu tinh ở Gringotts có lẽ thiên về tín điều này nhất, rằng phù thuỷ không đáng tin trong vấn đề vàng và châu báu, rằng phù thuỷ không tôn trọng quyền sở hữu của yêu tinh.”

“Em tôn trọng...” Harry vừa mới mở miệng, nhưng anh Bill đã lắc đầu.

“Em không hiểu đâu, Harry, không ai có thể hiểu trừ khi họ sống với bọn yêu tinh. Đối với một yêu tinh, người chủ thực sự và chính đáng của bất cứ đồ vật gì chính là người làm ra món đồ đó, chứ không phải người mua. Tất cả những đồ vật do yêu tinh làm, trong mắt của yêu tinh, là tài sản chính đáng của họ.”

“Nhưng nếu món đồ đó được mua...”

“... thì họ coi như món đồ đó đã được người có tiền bỏ tiền ra để mướn xài. Nhưng họ rất khó tiếp thu cái ý tưởng là những đồ vật do yêu tinh chế tạo lại được truyền lưu từ phù thuỷ này sang phù thuỷ khác. Em đã thấy nét mặt Griphook khi cái miện ngọc được đưa ra dưới mắt y rồi đó. Y phản đối. Anh tin là y nghĩ, như những kẻ hung dữ nhất trong giống nòi của y, rằng cái miện ngọc đó lẽ ra phải được trả lại cho yêu tinh một khi người mua đầu tiên chết đi. Họ quen gìn giữ những đồ vật do yêu tinh chế tạo, truyền lưu từ phù thuỷ này sang phù thuỷ khác mà không trả thêm tiền thì cũng không hơn gì ăn cắp.”

Bây giờ Harry có cảm giác nghi ngại, nó tự hỏi liệu anh Bill có đoán biết được nhiều hơn những gì anh để lộ ra không.

“Tất cả điều anh muốn nói là,” anh Bill nói, đặt bàn tay lên cánh cửa mở vô phòng khách. “Hết sức cẩn thận về điều gì em hứa với yêu tinh, Harry à. Đột nhập vào Gringotts còn ít nguy hiểm hơn bội ước với một yêu tinh.”

“Dạ,” Harry nói khi anh Bill mở cửa ra. “Được. Cảm ơn anh. Em sẽ ghi nhớ điều đó.”

Khi nó đi theo anh Bill trở ra với những người khác, một ý nghĩ mỉa mai khôi hài nảy ra trong đầu óc nó, chắc là phát sinh từ rượu nó đã uống. Nó dường như đã trở thành một người cha đỡ đầu bạt mạng của Teddy Lupin kiểu như cha đỡ đầu Sirius Black của nó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện