Chương 2: Ngày về chẳng hẹn
Xe chưa đến trước cửa phủ Thị lang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trống, tiếng nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng. Lưu Châu giúp tôi vén góc rèm xe, dưới ánh đèn lồng đỏ chói, cả con đường huy hoàng như trong mộng. Từ xa, tôi đã thấy mọi người trong nhà, già trẻ lớn bé đang đứng trước cổng chính chờ đợi, mắt tôi chợt cay sè, dòng lệ chực trào nhưng giữa chốn đông người, đành cố nuốt ngược trở lại. Thấy xe ngựa của tôi đi đến, tôi tớ, tỳ nữ trong nhà xúm xít chạy lại, chìa tay đón đỡ. Nhìn vẻ mặt của cha mẹ không biết đang vui hay đang buồn, bề ngoài thì cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại rưng rưng lệ. Tôi vừa định nhào vào lòng mẹ thì thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô lớn: "Thần Chân Viễn Đạo cùng toàn gia quyến tham kiến tiểu chủ!" Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình đã là cung tần do Hoàng thượng tuyển chọn, hai ngày sau sẽ nhận được thánh chỉ xác định danh phận phẩm cấp này. Chỉ trong vòng một ngày, thế giới của tôi đã biến hóa đảo điên như vậy. Trong lòng tôi sầu khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã, chìa tay đỡ cha mẹ đứng dậy. Cha vội xua tay ngăn lại. "Tiểu chủ không thể làm như vậy, sẽ không hợp với khuôn phép!" Hoán Bích vội dâng khăn tay lụa, tôi chấm nước mắt, cố giữ giọng thật bình tĩnh, nói: "Đứng lên đi!" Lúc này, mọi người mới dám đứng dậy, vây quanh đỡ tôi tiến vào trong phủ. Đến lúc chỉ còn người thân trong nhà tham dự gia yến, cha vẫn khăng khăng ép tôi ngồi lên ghế trên. Tôi lập tức quỳ xuống, ứa nước mắt van xin: "Con gái bất hiếu, đã không thể hầu hạ, phụng dưỡng cha mẹ, lại còn để cha mẹ phải kính cẩn tuân theo khuôn phép, trong lòng thực sự bất an!" Cha mẹ vội chạy lại, đỡ tôi đứng dậy, tôi cương quyết quỳ tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Xin cha mẹ cho con gái nói hết lời! Tuy nay con đã là người của hoàng gia nhưng đạo hiếu không thể bỏ được. Xin cha mẹ cho phép con trước khi tiến cung vẫn được hầu hạ cha mẹ theo lễ xưa, nếu không, con thà quỳ ở đây, mãi mãi không đứng dậy!" Nghe đến đây, mẹ tôi đã nước mắt như mưa, cha gật đầu, rưng rưng nói: "Được, được rồi! Chân Viễn Đạo ta sinh được đứa con gái có hiếu như con đúng là không uổng kiếp này." Thế rồi, cha ra hiệu cho hai em gái của tôi là Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu đỡ tôi đứng dậy, ngồi vào mâm cơm. Tôi tâm phiền ý loạn lại vất vả cả ngày, chẳng thể ăn nổi, liền chào cha mẹ rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Lưu Châu và Hoán Bích đã chuẩn bị sẵn chăn đệm. Tôi tuy mệt mỏi nhưng không buồn ngủ chút nào, chỉ thay áo ngủ định nằm xuống chợp mắt cho có thì cha đã đích thân bưng một chén tổ yến đường phèn đến thăm tôi. Cha gọi "Hoàn con" một tiếng, lệ đã lưng tròng. Tôi ngồi bên cạnh cha, ngả đầu lên tay ông, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Cha an ủi tôi: "Con của ta, khuya thế này cha còn đến đây là vì có mấy câu muốn dặn dò con. Tuy con mới mười lăm tuổi nhưng từ nhỏ đã có chủ ý riêng của mình. Lúc bảy tuổi đã biết chê tên Ngọc Hoàn không hay, coi chữ "ngọc" quá tầm thường, tên con gái nào cũng có, nghe thật thông tục, đòi bỏ bằng được. Khi lớn lên, chuyện gì cha cũng chiều theo ý con. Giờ con phải vào cung hầu hạ Hoàng thượng, không thể ngang ngạnh làm theo ý mình được nữa. Gặp chuyện gì con cũng phải biết nhìn trước tính sau, suy nghĩ cẩn thận, phải trầm tĩnh như My Trang mới được!" Tôi gật đầu vâng lời cha. "Con biết rồi, chuyện gì cũng phải có chừng có mực, đúng khuôn phép." Cha thở dài một tiếng. "Cha vốn không muốn để con vào cung nhưng chuyện đã không thể tránh được, đành thuận theo mà thôi! Hậu cung bao đời nay luôn là chốn nhiều thị phi, huống hồ hôm nay tuyển tú ở điện Vân Ý, Hoàng thượng có vẻ để ý nhiều đến con, e rằng về sau sẽ có thêm nhiều rắc rối nữa, con nhất định phải cẩn thận bảo toàn bản thân mình." Tôi nén lệ an ủi cha: "Không phải cha vẫn thường khen con gái là nữ Gia Cát, thông minh hơn người sao? Cha hãy yên tâm!" Vẻ mặt cha vẫn đầy ưu tư, không yên lòng dặn dò thêm: "Đã tồn tại được ở trong hậu cung thì thử hỏi có ai mà không thông minh kia chứ? Cha chỉ lo dung mạo con tuyệt sắc, tài nghệ song toàn, chưa vào đến cung đã được Hoàng thượng để ý tới, khó tránh khỏi bị người trong cung ghen tỵ, ám toán. Nếu con mang hết tài trí ra đấu đá, chỉ e càng chuốc vạ vào thân. Con hãy nhớ kĩ, nếu không thể có được ân sủng thì phải biết thu mình lại, giấu giếm tài năng. Cha không cần con giành được vinh hoa phú quý, chỉ cầu cho hạt ngọc trên tay cha được sống bình an đến già là đủ rồi!" Tôi trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt cha, chậm rãi nói từng tiếng: "Con cũng không cầu được Thánh thượng sủng ái, chỉ mong sống trọn đời yên bình không sóng gió trong cung, bảo vệ cả nhà họ Chân ta và tính mệnh của chính con là đủ." Đôi mắt đầy vẻ yêu thương, cha xót xa than thở: "Thương con còn nhỏ đã phải vào cung chịu khổ sở, cha thực sự không nỡ lòng nào!" Tôi dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, trầm giọng an ủi: "Chuyện đã đến nước này, con chẳng còn đường lui nữa, chỉ còn nước đi thẳng về phía trước thôi!" Cha thấy tôi nói vậy cũng an lòng đôi chút, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cất giọng dò hỏi: "Người con dẫn theo vào cung vừa phải là tâm phúc, vừa phải lanh lợi, tháo vát. Con đã nghĩ kĩ xem nên dẫn ai theo chưa?" Tôi hiểu ý của cha, bèn đáp: "Chuyện này con đã nghĩ kĩ rồi. Lưu Châu nhanh trí, Hoán Bích tỉ mỉ, con muốn dẫn hai đứa nó cùng vào cung." Cha thoáng thở phào, bảo: "Vậy cũng tốt! Bọn chúng theo hầu con từ nhỏ, cho chúng đi cùng con, cha cũng an tâm." Tôi cúi đầu, đáp lời: "Để chúng ở nhà thì tương lai cũng gả cho kẻ hầu thôi, dù cha có lòng muốn giúp, chúng cũng chẳng có đường thoát nào tốt hơn, nếu làm quá thì lại khiến mẹ nghi ngờ, cả nhà không được yên ổn." Khuôn mặt nhuốm màu sương gió của cha thoáng lộ chút áy náy và hổ thẹn, tôi không nỡ nhìn cha như vậy, dịu giọng khuyên: "Chúng theo con vào cung, tuy vẫn là nô tỳ nhưng tương lai nhất định sẽ có cơ hội kết hôn với một người đàn ông tốt." Cha buông tiếng thở dài, nói: "Chuyện đó cha biết, còn phải chờ xem số phận của chúng nó thế nào." Tôi nói tiếp: "Cha yên tâm, con với chúng nó thân thiết như tỷ muội, con sẽ không bạc đãi chúng đâu!" Tiễn cha đi rồi, tôi thổi tắt nến, gian phòng chìm trong bóng tối. Sáng sớm hôm sau, Lưu Châu, Hoán Bích đánh thức tôi dậy rửa mặt. Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, đang định ra ngoài thì chợt nhớ tôi giờ đã là tiểu chủ, không thể tùy ý rời phủ được nữa. Tôi bèn gọi một đứa tiểu a hoàn lại, dặn dò: "Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem An Lăng Dung con gái của An Bỉ Hòe, Huyện thừa huyện Tùng Dương có trúng tuyển đợt tuyển tú lần này hay không và hiện giờ đang ở nơi nào. Kín đáo một chút rồi về đây cho ta biết!" Nó vâng dạ rồi chạy ra ngoài, hơn nửa ngày sau mới về, bẩm với tôi: "Thưa tiểu chủ, An tiểu thư đã trúng tuyển hiện giờ đang ở khách điếm Liễu Ký tại ngõ Tĩnh Bách phía thành Tây. Nhưng nghe nói nàng ta chỉ dẫn theo một bà dì lên kinh dự tuyển, trong tay cũng chẳng có mấy đồng, nghe nói hôm qua, đến tiền thưởng cũng không đủ để chi trả, phải nói khó với ông chủ khách điếm cho khất." Tôi cau mày, thế thì chẳng ra sao cả, có tiểu chủ nào đã trúng tuyển mà vẫn ở trọ kia chứ? Hai ngày tới, nếu nội giám tuyên chỉ và cô cô dạy lễ nghi nhìn thấy cảnh đó thì sau này tiến cung, nàng ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa! Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi lệnh cho Phân Nhi: "Đi mời lão gia sang đây!" Chưa hết một tuần hương, cha đã đến. Mặc cho tôi ra sức ngăn cản, ông vẫn hành lễ với tôi rồi mới ngồi xuống cạnh bàn. Hành lễ xong, ông lại trở về là người cha cưng chiều con gái, chuyện trò vui vẻ như thường. Tôi nói với cha: "Thưa cha, con gái có chuyện cần bàn với cha. Hôm qua, con có quen một tú nữ, từng ra tay giúp đỡ nàng ta một phen. Giờ nàng ta may mắn trúng tuyển thành tiểu chủ, có điều xuất thân nghèo hèn, gia đình khó khăn, hiện giờ vẫn còn ở trọ tại khách điếm, hoàn cảnh hết sức thảm thương. Con định mời nàng ta đến nhà ta ở tạm, không biết ý của cha thế nào?" Cha vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Con đã muốn vậy thì có gì mà không được chứ? Ta lệnh cho ca ca con đến đón nàng ta là được." Chạng vạng, chiếc kiệu nhỏ đón An Lăng Dung và bà dì của nàng ta đã đến trước phủ. Từ sớm, mẹ đã lệnh cho người hầu quét dọn sạch sẽ Xuân Cập hiên[1] ở kế bên, chuẩn bị sẵn quần áo, trang sức, lại phái thêm mấy a hoàn sang hầu hạ họ. [1] Hiên: phòng. Dùng xong bữa tối, ca ca hớn hở cùng Lăng Dung ghé sang Khoái Tuyết hiên nơi tôi đang ở. Lăng Dung vừa nhìn thấy tôi, nước mắt lưng tròng, định quỳ xuống bái tạ. Tôi vội đứng dậy, đỡ lấy nàng ta, mỉm cười khuyên: "Tỷ muội chúng ta vốn ngang hàng, sao muội phải hành lễ trịnh trọng với tỷ như vậy?" Lưu Châu nhanh nhảu hiểu ý, lập tức mời Lăng Dung: "Mời Lăng Dung tiểu chủ và cô cô đây ngồi!" Lăng Dung nghe thấy vậy thì cùng dì mình là Tiêu thị ngồi xuống. Lăng Dung thấy ca ca tôi đứng bên thì gượng gạo dùng tay áo chậm nước mắt, nức nở: "Lăng Dung nhờ ơn Chân tỷ thương xót mới có chỗ gửi thân an toàn giữa chốn kinh thành, mai sau tiến cung sẽ không bị kẻ khác coi thường, ân đức này Lăng Dung thực không biết lấy gì đền đáp!" Dì Tiêu cũng hết lời cảm kích tôi. Ca ca tôi đứng bên cười, kể: "Lúc mới đến khách điếm kia, ông chủ ở đó còn muốn giữ Lăng Dung tiểu chủ lại để đầu cơ kiếm lợi, cương quyết không để cho họ rời đi, kết quả là bị ba quyền bốn cước của ta nện cho một trận." Tôi vờ tức giận, mắng: "Trước mặt Lăng Dung tiểu chủ, sao ca ca lại nói mấy chuyện đấm đá, lôi quyền cước công phu ra dọa người cơ chứ!" Lăng Dung nín khóc, mỉm cười, có chút thẹn thùng. "Không sao. Cũng may Chân thiếu hiệp đây đã ra tay giúp đỡ!" Tôi mỉm cười vặn lại: "Thiếu hiệp cái gì chứ? Chẳng qua chỉ thiếu điều dọa dẫm bọn ta phát hoảng mà thôi!" Mọi người cùng phá lên cười. Đêm dần khuya, tôi đưa Lăng Dung về phòng, ánh trăng dịu dàng như nước rót xuống lan can. Tôi chân thành dặn dò Lăng Dung: "Lăng Dung, ở nhà tỷ, muội đừng ngại, cứ coi như đang ở nhà của muội vậy, đừng gò bó mình làm gì. Thiếu thứ gì muội cứ nói với ta, a hoàn, hầu gái không chịu nghe lời, muội cũng cứ nói với ta, đừng một mình chịu uất ức, để mặc bọn họ coi trời bằng vung!" Lăng Dung hết sức cảm động, nắm chặt tay tôi. "Lăng Dung xuất thân hèn mọn, không biết tu kiếp nào mà có phúc như vậy, được tỷ đem lòng thương yêu, nay mới có thể an tâm vào cung. Lăng Dung chỉ có tấm lòng chân thành này báo đáp cho tỷ, suốt đời suốt kiếp nguyện ở bên giúp đỡ tỷ trong cung cấm!" Lòng tôi chợt ấm lại, siết chặt tay nàng ta, chân thành nói: "Muội muội ngoan..."
Một ngày sau, nội giám trong cung đến tuyên chỉ, cha dẫn mẹ, tôi, ca ca và hai tiểu muội ra sảnh chính tiếp chỉ, nội giám tuyên đọc: "Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính sự phòng, phụng chỉ: sắc phong Chân Hoàn, mười lăm tuổi, con gái Lại bộ thị lang Chân Viễn Đạo làm chính lục phẩm Quý nhân, ban hiệu Hoàn, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!" Chẳng biết lúc này tôi cảm thấy vui hay buồn, chỉ lẳng lặng tiếp chỉ, tạ ơn. Một người đàn bà lớn tuổi, ăn vận theo kiểu cung nữ được đưa tới, vẻ ngoài thanh tú, hàng mày, đuôi mắt rất đỗi hiền hòa. Tôi biết đó là cô cô dạy lễ nghi, bèn khẽ nhún người chào: "Cô cô!" Bà ta sững người, chắc hẳn không ngờ tôi lại cư xử lễ phép như vậy, bèn vội vàng quỳ xuống thỉnh an tôi. "Nô tỳ Phương Nhược, tham kiến Quý nhân tiểu chủ!" Theo quy định của triều đình, cô cô dạy lễ nghi có thân phận đặc biệt, lúc hướng dẫn lễ nghi trong cung cho tiểu chủ thì không cần dập đầu hành lễ, do vậy, lần đầu tiên gặp mặt chỉ cần quỳ gối thỉnh an là đủ. Cha sớm đã chuẩn bị đầy đủ tiền tài, lễ vật để biếu nội giám đến tuyên chỉ. Mẹ cũng chu đáo, lo chuyện Lăng Dung đến ở nhờ, vốn riêng chẳng có là bao nhưng đến phiên nàng ta, bà cũng chuẩn bị lễ vật cho công công. Nội giám nhận lễ xong, lại sang Xuân Cập hiên kế bên tuyên chỉ: "Ngày Hai mươi hai tháng Tám năm Càn Nguyên thứ mười hai, tổng quản Nội vụ phủ vâng lệnh Kính sự phòng, phụng chỉ: sắc phong An Lăng Dung, mười lăm tuổi, con gái Huyện thừa Tùng Dương, An Bỉ Hòe làm tòng thất phẩm tuyển thị, nhập cung vào ngày Mười lăm tháng Chín. Khâm thử!" Lăng Dung và dì Tiêu nghe xong mừng đến khóc òa. Vì tôi và Lăng Dung ở cùng chỗ nên Phương Nhược cô cô dạy lễ nghi cho cả hai. Tuyên chỉ xong, cô cô và nội giám được mời vào uống trà. Riêng cô cô còn được chuẩn bị phòng ở tươm tất, khoản đãi tận tình. Người hầu ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng đã trở về. Vì mới vào cung nên chức vị của các tiểu chủ trúng tuyển không cao, đều dưới bậc chính ngũ phẩm tần. My Trang được sắc phong làm tòng ngũ phẩm Tiểu nghi, nhập cung cùng ngày với tôi. Lần này có tổng cộng mười lăm tiểu chủ trúng tuyển, chia làm ba đợt tiến cung. Tôi, Lăng Dung và My Trang thuộc đợt cuối cùng. Tôi cảm thấy có chút an ủi. Chẳng những được vào cung trễ hai ngày, ba người chúng tôi còn có thời gian quen thân, sau khi vào cung sẽ dễ dàng hiểu và giúp đỡ nhau, không đến mức cảm thấy lẻ loi, cô độc. Tôi và Lăng Dung sau khi nhận lễ sắc phong thì bắt đầu ở riêng, tách biệt với mọi người. Tuy vẫn ở trong phủ Lại bộ thị lang nhưng Khoái Tuyết hiên và Xuân Cập hiên, nơi chúng tôi ở bị phong tỏa hoàn toàn. Bên ngoài có thị vệ từ trong cung phái đến bảo vệ, bên trong có nội giám và cung nữ hầu hạ, nam nhân không có việc gì thì tuyệt đối không được phép tiến vào. Chỉ có cô cô dạy lễ nghi theo sát chỉ đạo chúng tôi, đợi đến ngày Mười lăm tháng Chín thì tiến cung. Sau khi được sắc phong, khuôn phép nghiêm cẩn hẳn, trừ thị tỳ thân cận được phép dẫn theo vào cung là có thể hầu hạ bên người, ngay cả cha và ca ca nếu muốn gặp tôi cũng phải quỳ ngoài cửa, cách bức rèm mà nói chuyện. Mỗi ngày mẹ và tiểu muội được gặp tôi một lần nhưng vẫn phải giữ đúng phép tắc, thỉnh an tôi. Lăng Dung và tôi đều là cung tần nên có thể thường xuyên gặp gỡ và cùng học lễ nghi. Xem ra Lăng Dung nhẹ nhõm, dễ chịu hơn tôi nhiều. Không có người thân ở gần, không phải trơ mắt nhìn cảnh cha mẹ, huynh muội quỳ xuống hành lễ với mình. Trước nay, triều Đại Chu luôn coi trọng trật tự quân thần, quân là chủ đạo của thần. Phong hiệu "Hoàn Quý nhân" cho thấy tôi đã là người của thiên tử, tuy chỉ là một cung tần bậc thấp sắp vào cung nhưng cha mẹ, huynh muội vẫn phải quỳ xuống vái lạy tôi. Mỗi lần nhìn thấy cha quỳ bên ngoài bức rèm thỉnh an tôi, miệng cung kính bẩm thưa: "Hoàn Quý nhân cát tường, nguyện Quý nhân tiểu chủ phúc thọ an khang", sau đó khom người nói chuyện với tôi, tôi không sao chịu nổi, lòng nghẹn ngào, vừa khó chịu vừa đau xót. Sau mấy lần như vậy, tôi đành tránh mặt không gặp cha nữa, mỗi ngày đều nhờ Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu hỏi thăm cha, không quên dặn dò cha chú ý giữ gìn sức khỏe. Mỗi ngày tôi đều dậy thật sớm, cùng Lăng Dung nghe Phương Nhược giảng giải phép tắc trong cung. Theo lệ thường, buổi trưa sau khi ngủ dậy sẽ luyện tập lễ nghi tư thế đứng, đi, thỉnh an, dùng bữa... Tôi và Lăng Dung đều rất thông minh, vừa học đã hiểu nên chẳng mấy chốc đã thành thạo. Lúc rảnh rỗi, chúng tôi thường nghe Phương Nhược kể chuyện trong cung. Phương Nhược từng làm nữ quan bên cạnh Thái hậu, tính tình nhún nhường mà thẳng thắn, nhiệt tình, chu đáo. Bà ta rất ít khi đề cập đến chuyện kín trong cung nhưng ngày ngày trôi qua, sáng chiều ở chung, tuy chỉ trao đổi vài ba lời vụn vặt nhưng tôi cũng phần nào hiểu được tình hình trong cung. Hoàng đế Huyền Lăng năm nay hai mươi lăm tuổi, đã thành thân với Chu Nhu Tắc từ mười hai năm trước là cháu họ của đương kim Thái hậu. Hoàng hậu tuy lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi nhưng dung mạo đoan trang, thanh nhã, đương thời được xưng tụng là "dịu dàng đức độ, mỹ lệ sáng cả Tiêu Phòng", cùng Hoàng thượng án đặt ngang mày, yêu thương đằm thắm, rất được lòng người trong hậu cung. Ai ngờ thành thân được năm năm, Hoàng hậu qua đời vì sinh khó, đến tiểu hoàng tử mới ra đời cũng không cứu sống được. Hoàng thượng vô cùng thương tâm, truy phong tên thụy là Thuần Nguyên Hoàng hậu. Sau đó chọn em gái của Hoàng hậu, cũng là cháu họ của Thái hậu, là Quý phi Chu Nghi Tu kế nhiệm Hoàng hậu. Đương kim Hoàng hậu tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng tính tình khoan dung, Hoàng thượng cũng rất kính trọng. Chỉ có điều Hoàng thượng còn trẻ, sau khi Thuần Nguyên Hoàng hậu mất, người cũng có không ít các sủng phi. Hiện giờ, người được sủng ái nhất là Hoa Phi Mộ Dung Thế Lan ở cung Mật Tú. Nghe đồn nàng ta dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, rất được lòng Hoàng đế, trong cung không ai dám phản kháng, đừng nói đến các phi tần bình thường, ngay đến Hoàng hậu cũng phải nhường nhịn nàng ta. Theo lý mà nói, Hoàng hậu là cháu họ của Thái hậu, Thái hậu niệm tình họ hàng hoặc muốn củng cố địa vị của họ ngoại thì không thể nhắm mắt làm ngơ mà ngồi yên được, nhưng Thái hậu cũng giỏi giang chẳng kém gì các đấng mày râu. Lúc Hoàng đế mới lên ngôi vẫn còn rất non trẻ, Thái hậu đã buông rèm nghe chính sự suốt ba năm ròng, dùng thế "sét đánh không kịp bưng tai" đoạt lại quyền hành từ tay Nhiếp chính vương rồi đích thân xử chết hắn, diệt sạch bè đảng của hắn, thế lực của hắn bị tiêu trừ không sót một mống, nên lúc này giang sơn mới thái bình, thịnh trị như vậy. Chỉ có điều, sau khi diệt trừ toàn bộ bè đảng của Nhiếp chính vương, Thái hậu bệnh nặng, hẳn là do lao lực quá độ nên muốn quy ẩn dưỡng già. Từ đó trở đi, trừ những dịp lễ tết trọng đại, bà đều ở trong điện Thái hậu, đóng kín cửa, chuyên tâm thờ Phật tuyệt không nhúng tay vào chuyện triều đình và hậu cung nữa, giao mọi việc cho Hoàng đế và Hoàng hậu xử lý. Tần phi trong cung chia thành tám phẩm, mười sáu cấp. Tôi, My Trang và Lăng Dung là cung tần bậc thấp, không phải chính vị trong cung đình nên chỉ được xưng là "tiểu chủ", sống ở các lầu viện trong cung, không được ở điện chính. Chỉ những người có cấp vị từ chính tam phẩm Quý tần trở lên mới được phép xưng là "chủ tử" hay "nương nương", có tư cách trở thành chủ vị trong cung đình, sống ở điện chính, quản lý mọi việc trong một cung. Phi tần giữ chức chủ vị trong hậu cung tuy không thiếu nhưng từ lúc đương kim Hoàng hậu từ Quý phi được sắc phong làm Hoàng hậu, bốn vị trí chính nhất phẩm phi: Quý, Thục, Đức, Hiền vẫn luôn để trống chờ người. Phương Nhược cô cô từng chân thành nói riêng với tôi rằng, với tư chất và dung mạo của tiểu chủ, được lòng tin yêu của Thánh thượng, ngồi lên chức tứ phi, an hưởng vinh hoa phú quý là chuyện trong tầm tay. Tôi chỉ tủm tỉm cười rồi nói lảng sang chuyện khác. Từ khi thánh chỉ ban xuống, mẹ và Ngọc Dao tất bật chuẩn bị quần áo, trang sức cho tôi đem vào cung, không thể đem quá nhiều vì dễ lộ vẻ hèn mọn, nhưng cũng không thể đem quá ít vì sẽ làm mất thể diện khiến người khác xem thường, thêm vào đó, trang phục cũng phải vừa tinh tế vừa nền nã. Bận bịu lựa chọn cái này cái kia cũng tốn không ít thời gian. Lăng Dung đến ở nhà tôi, ai nấy đều coi nàng ta như người trong nhà nên đương nhiên nàng ta cũng được chuẩn bị như tôi. Vì không thể gặp My Trang, cũng không thể tùy ý gặp gỡ người nhà nên tình cảm giữa tôi và Lăng Dung ngày càng gắn bó. Hai chúng tôi dính nhau như hình với bóng, coi nhau như chị em ruột, đến một cây trâm ngọc cũng thay phiên nhau dùng. Nhưng tâm tình của tôi chẳng thoải mái chút nào, trong lòng nóng nảy, lo âu, mụn nhọt mọc đầy hai bên mép. Lăng Dung và dì Tiêu thấy vậy thì sốt ruột, lấy bài thuốc dân gian ở quê nhà thoa lên mép cho tôi, nhờ vậy cái mụn mới từ từ xẹp xuống.