Chương 29: Thanh Hà [2]
Tào Dung hoa nghe tôi và Huyền Lăng nói đùa, chỉ lẳng lặng tủm tỉm cười không nói, đáy mắt lúng liếng, lộ ra phong thái tươi đẹp riêng biệt. Hồi lâu sau, nàng ta mới mỉm cười, chậm rãi thốt lên: "Tục ngữ có câu: Ngàn vàng đổi lấy tiếng cười. Hành động của Hoàng thượng đối với Uyển nghi muội muội đúng là chẳng kém gì." Tôi đỏ mặt, cười nói: "Khiến Dung hoa tỷ tỷ chê cười rồi!" Tào Dung hoa nhấc ly trà lên, uống một ngụm rồi nói: "Cả miệng đầy hương, thần trí thanh thản, Lục vương quả nhiên có lòng!" Nói xong, dùng quạt tròn che nửa mặt, thưa: "Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng lúc trước khi vừa gặp mặt Uyển nghi muội muội, vì sợ muội muội quá giữ lễ bèn mượn tên của Lục vương cùng muội muội trò chuyện thưởng tiêu, nhờ vậy mới thành tựu nhân duyên hôm nay, đúng là một giai thoại lưu truyền thiên cổ." Nghe Tào Dung hoa nhắc lại tình cảnh gặp gỡ lần đầu với Huyền Lăng, lòng tôi bất chợt ngọt ngào, hai má ửng hồng như ráng chiều óng ánh. Huyền Lăng ngồi đối diện tôi, cùng tôi nhìn nhau mỉm cười thông hiểu. Tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện ngày trước tôi gặp gỡ Huyền Lăng tuy người trong cung cũng nghe ngóng được kha khá nhưng sao nàng ta có thể biết được chuyện bí mật nhỏ nhặt như Huyền Lăng mượn tên Thanh Hà vương. Trong ký ức, hình như tôi chưa hề kể lại với ai chuyện này. Nghĩ đến đó, lòng tôi bất giác trở nên nặng trĩu. Trong lúc tôi ngẫm nghĩ, Tào Dung hoa lại lên tiếng: "Nếu nói như vậy, Lục vương còn là người mai mối cho Hoàng thượng và Uyển nghi muội muội nữa, lẽ ra nên tạ ơn người một phen mới phải. Huống chi người mai mối này tuấn tú, phong lưu, không biết được bao nhiêu tiểu thư con quan trong triều mê mẩn, chỉ mong được gần gũi đêm ngày. Hẳn là lúc muội muội còn ở nhà đã từng nghe qua danh tiếng của Lục vương chúng ta rồi phải không?" Huyền Lăng nghe vậy, ánh mắt thoáng lóe lên rồi trong chớp mắt lại khôi phục vẻ âu yếm như khi ngắm tôi mỗi ngày. Tuy chỉ trong chốc lát nhưng tim tôi chợt giật thót, lập tức cảm thấy không ổn, tôi vội trấn tĩnh tâm thần, đáp: "Trước khi nhập cung, muội muội ở sâu trong chốn khuê phòng, vào cung chẳng được bao lâu thì ôm bệnh không ra ngoài, chưa từng nghe đến đại danh của Vương gia, đúng là kiến thức hạn hẹp, Tào tỷ tỷ xin đừng chê cười!" Nói xong, tôi khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, mở miệng cười tươi như hoa. "Hoàng thượng văn nhã, phong lưu, lại quan tâm đến tâm tư của tỷ muội chúng ta, sợ chúng ta quá câu thúc giữ lễ, không biết ngày xưa có phải người cũng từng làm như thế để gần gũi tỷ tỷ không?" Tuy tôi tập trung ứng đối lại Tào Dung hoa nhưng vẫn thầm để tâm lưu ý đến vẻ mặt của Huyền Lăng. Bộ dạng Huyền Lăng vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Tôi đã chối bay chối biến mọi quan hệ, chỉ hy vọng Huyền Lăng không để ý đến lời khích bác của Tào Cầm Mặc. Nếu y thực sự sinh lòng nghi ngờ thì tim tôi hơi giá lạnh. Không, với tình cảm mà y vẫn dành cho tôi, y sẽ không nghi ngờ tôi như vậy đâu. Tào Dung hoa chỉ yên lặng mỉm cười, chẳng khác gì chú chuồn chuồn lặng lẽ đậu trên búp sen, khiến người không sao ngờ nổi dưới vẻ tĩnh lặng, hiền hòa của nàng ta lại chứa đựng những lời nói sắc bén, ác nghiệt, gây ra bao sóng gió trập trùng. Nàng ta đưa mắt nhìn ra ngoài trời rồi đứng dậy, xin cáo từ: "Thần thiếp e là Ôn Nghi đã đói bụng rồi, thần thiếp xin về trước xem sao." Huyền Lăng gật đầu đồng ý. "Cũng được, Ôn Nghi dạo này hay khóc lóc, quấy nhiễu. Giang thái y thường hay bắt mạch bình an cho nàng, nói với hắn xem vì sao Ôn Nghi cứ hay khóc lóc, nhõng nhẽo như thế." "Vâng ạ! Thần thiếp sẽ bảo Giang thái y xem thử rồi sẽ bẩm lại cho Hoàng thượng biết." Nói xong, nàng ta ung dung mỉm cười, lui xuống. Trong điện giờ chỉ còn mỗi tôi và Huyền Lăng, Hoán Bích và các cung nhân khác đứng hầu ở bên ngoài. Không khí như có hơi lạnh ngưng tụ, mùi hương thơm mát của lá trà như bị đông cứng, mất đi phong thái nhẹ nhàng, linh hoạt, chỉ cảm thấy nặng nề, nhơm nhớp. Ở ngọn cây đằng xa, tiếng ve kêu khàn khàn rền rĩ, khiến người nghe cảm thấy buồn bực, khó chịu. Khóe môi Huyền Lăng vẫn đọng nét cười nhàn nhạt, y lệnh cho người hầu bưng ra một cây cổ cầm. "Cây cổ cầm này vốn là vật yêu thích ngày trước của Thư Quý phi thời tiên hoàng, tiên hoàng khó khăn lắm mới tìm được nó cho bà. Trước khi nàng tới, trẫm vốn muốn gọi người đàn một khúc, chỉ tiếc là Cầm Mặc, người đúng như tên, cầm nghệ chẳng giỏi giang chút nào." Tôi thưa: "Vậy để thần thiếp bảo người mời Huệ Tần tỷ tỷ đến đây vậy." "Huệ Tần tinh thông âm luật khúc điệu hơn hẳn nàng nhưng tình ý trong khúc nhạc thì lại kém nàng xa. Cây cổ cầm tốt như vậy nếu mất đi tình ý thì âm thanh chẳng còn phong vị gì nữa, nàng cứ đến đàn một khúc đi!" Tôi thưa: "Vậy thần thiếp xin đàn một khúc hầu Hoàng thượng vậy!" Huyền Lăng nhìn tôi, nói: "Hay lắm, sóng biếc gió trong, phẩm trà nghe đàn, ngồi ngắm mỹ nhân, đúng là chuyện hứng thú của người đời. Nàng cứ đàn nửa khúc Sơn chi cao là được." Tôi vâng theo, khẽ lướt ngón tay trên dây đàn. Quả nhiên là một cây cổ cầm thượng hạng, âm sắc trong trẻo như hạt châu lớn bé rơi leng keng xuống mâm ngọc. Chỉ là giờ phút này lòng tôi đang canh cánh chuyện khác, không thể tập trung toàn bộ tâm tư vào tiếng đàn, thật có lỗi với cây đàn quý. Đàn xong một khúc, Hoàng đế vỗ tay khen: "Quả nhiên là đàn hay." Hoàng đế nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sáng ngời, lát sau mới nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi: "Trẫm rất rõ tình ý của Hoàn Hoàn dành cho trẫm. Chỉ không biết khi nào Hoàn Hoàn mới bắt đầu nảy sinh tình cảm với trẫm vậy?" Tim tôi đột nhiên giật thót, quả nhiên y đã lên tiếng hỏi tôi. Cuối cùng y cũng hỏi tôi. Tôi không có thì giờ ngẫm nghĩ, bình tĩnh quỳ xuống, thưa: "Người Hoàn Hoàn yêu thương là người đang đứng trước mặt Hoàn Hoàn lúc này, chẳng liên quan gì đến địa vị hay tên gọi cả." Hoàng đế không gọi tôi đứng dậy, chỉ ung dung hỏi: "Nói thế nghĩa là sao?" "Hoàng thượng mượn danh Thanh Hà vương cùng thần thiếp nghe tiêu, thưởng hoa, Hoàn Hoàn tuy cảm mến tài hoa của Hoàng thượng nhưng cứ nghĩ người là Vương gia nên lúc nào cũng cư xử cẩn thận, tuyệt không dám vượt quy củ gần gũi với người. Sau khi nói rõ thân phận của mình, Hoàng thượng chăm sóc Hoàn Hoàn, sủng ái Hoàn Hoàn. Hoàng thượng đối với Hoàn Hoàn khác hẳn những phi tần khác, Hoàn Hoàn dành cho Hoàng thượng không chỉ là lễ quân thần mà còn có cả tình phu thê." Nói đến đây, tôi ngẩng đầu, liếc nhìn Huyền Lăng, thấy vẻ mặt của y thoáng lộ vẻ xúc động thì mới an tâm được đôi chút. Tôi lại nói tiếp: "Nếu muốn tìm hiểu đến cùng Hoàn Hoàn nảy sinh tình ý với Hoàng thượng lúc nào thì đó chính là lúc Hoàng thượng giải vây giúp Hoàn Hoàn khi Hoàn Hoàn bị Dư Canh y làm khó. Hoàn Hoàn trước giờ không thích gây chuyện thị phi. Ngày đó, Dư thị cư xử lỗ mãng, Hoàn Hoàn thực tình bối rối chẳng biết làm sao. Hoàng thượng mở miệng giúp đỡ, chẳng những giúp giải vây cho Hoàn Hoàn mà còn duy trì sự tôn nghiêm của Hoàn Hoàn nữa. Đối với Hoàng thượng, đó là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng trong mắt của Hoàn Hoàn, Hoàng thượng chính là quân tử cứu người gặp nạn." Vẻ xúc động trong đáy mắt Huyền Lăng càng thêm đậm, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi, y âu yếm đưa tay đỡ tôi: "Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi!" Tôi cương quyết không chịu đứng dậy: "Xin Hoàng thượng cho Hoàn Hoàn nói hết." Tôi quỳ mọp xuống đất, thưa: "Hoàn Hoàn tội đáng chết, nói một câu phạm thượng tiếm quyền. Hoàn Hoàn trong lòng kính trọng người là bậc quân vương, nhưng lại càng yêu thương người như bậc phu quân của Hoàn Hoàn vậy." Nói đến mấy câu sau, giọng nói của tôi trở nên nghẹn ngào, nức nở không thành tiếng. Huyền Lăng đau lòng, ôm chặt lấy tôi, thương xót nói: "Sao trẫm lại không hiểu rõ tâm tư của nàng cơ chứ, do đó, trẫm mới yêu nàng, trọng nàng hơn những tần phi khác. Chuyện hôm nay quả thực là do trẫm quá đa nghi, Hoàn Hoàn, nàng đừng trách trẫm nữa!" Tôi dựa vào ngực y, khẽ khàng gọi hai tiếng: "Tứ lang!" Y càng ôm tôi chặt hơn: "Hoàn Hoàn, khi nãy nàng tự biện bạch cứ mãi gọi trẫm là Hoàng thượng, trẫm vừa cảm động vừa thấy đau lòng, trước giờ khi chẳng có người lạ, nàng luôn gọi trẫm là Tứ lang mà. Hoàn Hoàn, là trẫm không tốt, khiến nàng đau lòng!" Từng giọt lệ của tôi thấm đẫm hoa văn rồng thêu kim tuyến sống động, hùng mạnh trên long bào của y. Mùa hè khí trời nóng nực, tôi lại bị Huyền Lăng ôm chặt trong lòng nhưng tim tôi chẳng khác gì lòng bàn tay lộ ra ngoài gió dạo cuối thu, từng chút, từng chút đều ngấm đầy hơi lạnh. Lúc tôi rời khỏi Thủy Lục Nam Huân điện đã là giữa trưa ngày hôm sau. Tuy là đi tránh nắng nhưng buổi chầu sớm không thể hủy bỏ. Huyền Lăng vẫn lên triều như thường lệ, dặn dò tôi cứ ngủ cho ngon rồi thức dậy sau. Hoán Bích theo tôi quay trở về cung, thấy tôi tư lự chẳng vui, bèn e dè khuyên nhủ: "Tiểu thư đừng thương tâm nữa, Hoàng thượng vẫn còn hết sức coi trọng người mà." Khóe môi tôi cong lên, để lộ nụ cười lạnh đầy u ám: "Hoàng thượng thực sự coi trọng ta sao? Nếu quả thực coi trọng thì sao có thể tin lời gièm pha của Tào Cầm Mặc rồi sinh lòng nghi ngờ ta?" Hoán Bích im lặng không đáp, tôi nói: "Ngươi biết không, hôm qua ta chẳng khác gì vừa lướt qua Quỷ môn quan một chuyến, khó khăn lắm mới giải khai được lòng nghi ngờ của Hoàng thượng, giữ được tính mạng này." Hoán Bích kinh hãi, lập tức quỳ xuống, thưa: "Sao tiểu thư lại nói lời cay đắng đến nhường ấy?" Tôi vươn tay, đỡ nàng ta dậy, buồn bã đáp: "Những lời của ta lúc đó, nếu có chút sai sót, không cẩn thận thì chỉ còn mỗi con đường chết mà thôi. Ngươi cho rằng Hoàng thượng chỉ thuận miệng nhắc lại giây phút êm đềm thuở xưa hay sao? Sai lầm lớn rồi! Y có ý muốn dò xét tìm hiểu xem, ta khi xưa động lòng với Hoàng thượng giả danh Thanh Hà vương hay là Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Nếu ta đáp rằng đó là Hoàng thượng từng cùng ta trò chuyện, nghe tiêu, vậy thì ta thân là cung tần thiên tử mà lại gần gũi với người đàn ông khác, là tội dâm loạn thập ác bất xá." Hoán Bích không nhịn được, ngờ vực hỏi lại: "Nhưng đó là do Hoàng thượng cố ý giấu giếm ngay từ đầu mà?" "Thế thì sao chứ? Y là Hoàng đế, sẽ không bao giờ sai lầm cả. Chỉ vì ta không biết y là Hoàng đế, vậy thì trong mắt ta, y chỉ là một nam nhân bình thường, mà ta lại động lòng thương yêu y, đó chính là tội chết." Hoán Bích há hốc miệng: "Vậy vì sao người lại không thể động lòng với Hoàng thượng khi đã biết rõ thân phận kia chứ?" "Y là Hoàng đế, ta chỉ có thể kính trọng, có thể khiếp sợ nhưng không thể yêu thương. Bởi y là quân, ta là thần, ranh giới đó vĩnh viễn không thể nào vượt qua được. Nếu ta nói ta động lòng với Hoàng đế sau khi đã biết rõ thân phận của y, vậy thì y sẽ cho rằng ta khuất phục trước thân phận của y chứ không phải chính con người của y. Đối với một người đàn ông, đó là một sự nhục nhã. Hơn nữa, y sẽ cho rằng ta chẳng qua chỉ là nhún mình hầu hạ, nịnh bợ đón chào, hệt như thái độ của các tần phi khác, chẳng có chút chân tình nào. Nói như vậy, ta phải đối mặt với nguy cơ bị thất sủng." Tôi vừa nói xong, trán của Hoán Bích đã đẫm mồ hôi lạnh. Tôi buông tiếng thở dài, nói: "Ngươi phải biết rằng, sủng ái và không sủng ái, sinh và tử chỉ cách nhau có một ranh giới mỏng manh!" Hoán Bích chẳng biết nói gì thêm, hồi lâu sau mới lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng thượng cũng là đàn ông, khó tránh khỏi ghen tuông. Thanh Hà vương lại là kiểu người ưu tú như vậy, Hoàng thượng hỏi như thế cũng là vì để ý đến tiểu thư thôi!" "Có lẽ thế!" Tôi ngẩn ngơ, mân mê một đóa ngọc lan trên tay, mật ngọt thơm ngát nhơm nhớp trong lòng bàn tay nhưng những cánh hoa đã yếu ớt, rụng lả tả. Cận Tịch ở trong cung nhiều năm, từng trải không ít chuyện, tính tình lại trầm tĩnh. Nhân lúc thay áo, rửa mặt buổi tối, không có ai khác kề bên, tôi bèn tỉ mỉ kể lại mọi chuyện xảy ra ở Thủy Lục Nam Huân điện cho nàng ta nghe. Cận Tịch trầm tư hồi lâu, khẽ thở hắt ra một hơi, thưa: "Tiểu chủ nghi ngờ có người kể lại chuyện riêng giữa tiểu chủ và Hoàng thượng cho Tào Dung hoa sao?" Tôi gật gật đầu. "Chẳng qua ta chỉ nghi ngờ vậy thôi, chứ chẳng có chứng cứ." Cận Tịch hạ giọng: "Những chuyện đó chỉ có những người thân cận nhất với tiểu chủ mới biết, nô tỳ đến hôm nay mới nghe thấy tiểu chủ nhắc đến. Ngày đó, chính mắt nhìn thấy chuyện đó chỉ có một mình Lưu Châu cô nương. Nhưng Lưu Châu cô nương theo hầu tiểu chủ từ nhà..." Tôi cau mày trầm tư. "Ta biết chứ! Nàng ta theo hầu ta nhiều năm rồi, ta rất tin tưởng, nàng ta tuyệt đối không thể cấu kết với Tào thị để bán rẻ ta được." "Vâng!" Cận Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi thưa: "Nô tỳ cho rằng, Lưu Châu cô nương tính tình ngay thẳng, không chừng có lúc vô tâm kể lại cho người khác nghe, lời đồn lan truyền đến tai Tào Dung hoa. Dù gì trong cung cũng đông người lắm miệng mà." Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có cách này là hợp lý nhất. Tôi đành nói: "Cũng may Hoàng thượng còn tin tưởng ta, nếu không người nói xói vàng, đúng là một mũi dao vô hình mà!" Cận Tịch gật đầu thưa: "Đúng thế! Những chuyện khác chẳng có gì quan trọng, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng vẫn tin tưởng tiểu chủ là được."