Chương 05

Chương 5: Mật hợp hương

Ba ngày sau, chuyện của Ôn Nghi công chúa đã có kết quả. Tiểu Đường, trưởng quản nguyên liệu làm bánh ở Ngự Thiện phòng đứng ra nhận tội, nói là mình nhất thời vô ý làm lẫn lộn hai loại bột, ảnh hưởng đến sức khỏe của công chúa.

Lúc nhận được tin, tôi đang cùng Lăng Dung căng tấm lụa tơ tằm trắng muốt trên khung thêu bằng gỗ hắc đàn, bắt tay vào thêu một bức thêu hai mặt. Thêu hai mặt rất coi trọng kỹ thuật thêu thùa lẫn ánh mắt và trí tuệ của người thêu. Nếu muốn giấu kín hàng vạn đầu sợi chỉ trong bức thêu, không để lộ chút dấu vết thì thừa một mũi kim, thiếu một mũi chỉ, lệch một mũi kim, xéo một mũi kim đều có thể khiến mẫu thêu thay đổi hình dạng hoặc màu sắc.

Mẫu thêu chúng tôi chọn là bức tranh dạo chơi trên núi xuân, hơn trăm màu xanh lục khác nhau nằm chung một chỗ khiến người nhìn hoa cả mắt. Nhìn quá lâu, đầu óc trở nên choáng váng. Ánh mặt trời xuyên qua bức rèm sa mỏng màu xanh nhạt, rọi bóng xanh âm u xuống mặt đất. Bên ngoài rèm, Cận Tịch đang cùng đám cung nữ đem những cuộn vải thêu hoa cỡ lớn do Nội Vụ phủ đưa tới ra phơi phóng, bóng của chúng in lên rèm thành những hoa văn như bướm trắng chớp động, hết hợp rồi tan, tựa như muốn ngưng tụ lại bóng nắng cuối cùng của ngày mùa hạ.

Tôi đứng dậy, xoa xoa bờ vai đau ê ẩm, uống một hớp chè hương nhu rồi hỏi: “Muội thấy thế nào?”

Lăng Dung quay người ra phía có ánh mặt trời, chú tâm so sánh màu sắc của từng sợi chỉ thêu, môi phảng phất ý cười nhàn nhạt. “Thế này mới đúng là ‘tình cờ’ như Hoa Phi nương nương từng nói.”

Tôi cất tiếng cười khẽ. “Sao giờ muội lại học cách nói chuyện quanh co, lòng vòng như thế?”

Lăng Dung đặt chỉ thêu trong tay xuống, mím môi cười, nói: “Vâng ạ, xin tuân mệnh tỷ tỷ.” Rồi chậm rãi tiếp: “Hoàng thượng muốn tra xét đến cùng, Tiểu Đường lập tức đứng ra nhận tội, hẳn là có người khôngHoàng thượng tiếp tục điều tra để tìm ra kẻ đứng sau điều khiển quân cờ.” Sau đó, nàng ta lại nghi hoặc kêu lên: “Chỉ là… Hoàng thượng ra lệnh đánh chết Tiểu Đường, trừng phạt tội chểnh mảng công việc.”

Tôi cầm chén chè hương nhu trong tay, nhìn bóng các cung nữ bận rộn bên ngoài, bình tĩnh giải thích: “Đương nhiên là phải đánh chết rồi, tiếp tục điều tra thì sẽ vạch trần chuyện xấu trong cung. Làm kinh động đến ngôn quan và Thái hậu chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu bách tính biết được thì e là sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của hoàng gia.” Tôi khẽ nhấm nháp ngụm chè hương nhu trong miệng, chậm rãi nói tiếp: “Đến chúng ta còn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Hoàng thượng sao mà không hiểu rõ cho được. Chỉ là tạm thời không thể động đến nàng ta mà thôi!”

Thấy Lăng Dung vẫn ngơ ngác không hiểu, tôi xoay nửa người chỉ về rèm cửa sổ phía tây nam làm hiệu. Lăng Dung lập tức hiểu, hạ giọng than thở: “Hoàng thượng thân là thiên tử, không ngờ cũng có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.”

Tôi chỉ đưa tay vén vén tóc mai, nói dằn từng tiếng: “Thỏ khôn chết, chó săn bị giết thịt. Ta chỉ đợi đến ngày họ nhà Mộ Dung ‘chim chết cung tên xếp xó’ mà thôi.”

Lăng Dung im lặng hồi lâu rồi chọn một viên thuốc thơm vị bồ đào bỏ vào miệng, chầm chậm nhấm nháp rồi nói: “Lăng Dung chỉ cảm thấy tỷ tỷ thật quá khổ sở.”

Tôi đáp: “Nhận được vinh hoa ân sủng chẳng khác nào đứng ở đầu sóng ngọn gió, hỏi làm sao không khổ sở cho được.”

Lăng Dung vỗ tay cười, nói: “Chỉ có điều mấy ngày nay, Hoàng thượng quả thực đối xử với tỷ tỷ rất tốt.” Nàng ta dừng lại một thoáng. “Thực ra Hoàng thượng vốn đã đối xử tốt với tỷ tỷ rồi.”

Nghe xong câu nói đó, tôi chợt nhớ tới những lời nói vu vơ cùng Huyền Lăng hôm trước, y đặt tôi ngồi lên đùi, cùng bóc củ ấu ăn, đầu chụm lại, ấu đỏ tay ngọc, hai người thủ thỉ tâm tình, đúng là vô cùng quấn quýt.

Tôi áp sát vào tai y, thỏ thẻ hỏi: “Vì sao tứ lang lại tin tưởng Hoàn Hoàn vô tội?”

Y đang bóc vỏ củ ấu, hẳn là không quen làm việc này nên khá vụng về, thịt củ ấu trắng muốt vẫn còn loang lổ vết vỏ đỏ sẫm chưa được bóc sạch. Y đáp: “Nàng là Hoàn Hoàn của tứ lang, thân là phu quân, trẫm sao có thể không tin nàng cơ chứ!”

Lòng tôi ấm áp, thoải mái vô cùng, tôi giả vờ hờn dỗi: “Chỉ vì lý do đó hay sao? Thảo nào các phi tần thường nói tứ lang hay thiên vị thiếp, xem ra đúng là thật rồi!”

Y đặt củ ấu trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Hoàn Hoàn sẽ không làm những chuyện như vậy đâu!” Nói xong, y nắm chặt tay tôi. “Vậy thì nàng cứ móc tim trẫm ra mà xem, là thiên vị nàng hay là thiên vị người khác?”

Mặt tôi ửng hồng, cười phì một tiếng. “Thân là vua của một nước mà nói ra những lời chẳng biết nặng nhẹ thế này, không sợ bị người đời cười chê hay sao?”

Y chỉ cười không nói, bóc vỏ một củ ấu khác rồi bỏ vào miệng tôi, hỏi: “Ăn có ngon không?”

Tôi cau mày, miễn cưỡng nhai rồi nuốt xuống, nói: “Đắng quá, bóc vỏ không sạch rồi!” Không nhịn được, tôi phá lên cười. “Tứ lang tay nắm càn khôn, sao quen làm những việc thế này! Những củ ấu bé nhỏ cứ giao cho Hoàn Hoàn lo liệu là được.” Nói xong tôi bóc liền mấy củ ấu nữa, thịt quả trắng nõn, đặt vào tay y.

Y cười, nói: “Ngọt thơm giòn rụm, tươi mát vô cùng. Nàng khéo tay thật đấy!”

Tôi tủm tỉm cười. “Đây là củ ấu đỏ mọc dưới nước ở Giang Nam, non tươi giòn ngọt, đương nhiên là khác hẳn loại bình thường rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Huyền Lăng đã ăn được mấy củ, từ từ nhắm mắt lại thưởng thức. “Củ ấu đỏ này mùi vị thanh tân mà không ngấy, hệt như tiếng đàn và điệu múa của nàng vậy.”

Tôi phì cười thành tiếng. “Tham lam vô kể, được voi đòi tiên, lời của người xưa quả nhiên không sai. Bóc củ ấu cho chàng rồi, chàng lại muốn thiếp đánh đàn, nhảy múa.”

Y không khỏi mỉm cười, nói: “Múa may cái gì cơ chứ? Trẫm chỉ thầm ước ao thế thôi mà nàng cũng không cho à?” Sau đó y nói tiếp: “Nàng muốn nhảy múa trẫm cũng chẳng cho, múa xong toàn thân toát mồ hôi thì mệt mỏi lắm!”

Tôi kêu “ối chà” một tiếng rồi bảo: “Người ta thì ‘Da băng xương ngọc, mát mẻ không mồ hôi[1]’, Hoàng thượng muốn trêu thần thiếp là kẻ mồ hôi đầm đìa như làm từ nước đấy à?” Nói xong, tôi cố ý quay người đi không thèm để ý đến y nữa, đợi đến khi y dỗ dành mới chịu quay lại, mỉm cười với y.

[1] Bài Động tiên ca của Tô Thức, nguyên tác: “Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn.” Câu thơ này miêu tả phong thái thần tiên, mùi hương thơm ngát của Hoa Nhị phu nhân, sủng phi của Hậu Thục Mạnh Sưởng. Nghe đồn hai câu này do Mạnh Sưởng sáng tác, Đông Pha viết nối tiếp.

Tôi đang chìm trong dòng hồi tưởng, chợt cảm thấy lúc này dù thế nào cũng không nên im lặng, phải nói câu gì đó mới phải, nếu không chẳng khác gì đang coi thường Lăng Dung, chỉ biết khoe khoang vênh váo với nàng ta. Thế là tôi cười đáp: “Hoàng thượng đối với muội muội cũng rất tốt mà!”

Khuôn mặt của Lăng Dung chợt lộ vẻ bi thương, nàng ta ngẩn ngơ nhìn ngắm hơn trăm loại chỉ thêu màu xanh lục bày la liệt đến hoa cả mắt trên giá thêu, rồi giơ tay vuốt thẳng từng sợi. Tôi lấy làm lạ trước vẻ mặt của nàng ta, Huyền Lăng đối xử với nàng ta cũng tốt, thân là sủng phi, nàng ta còn có gì không hài lòng nữa chứ? Tuy nhiên, tâm tư của Lăng Dung nhạy cảm hơn hẳn người khác, tôi không tiện hỏi rõ ngọn ngành. Hồi lâu sau, tôi mới thấy mặt nàng ta dãn ra, hỏi tôi: “Sao tỷ tỷ lại quyết định bắt tay vào thêu cái thứ nhàm chán này, tốn quá nhiều công sức, lao tâm, lao thần nữa.”

Tôi bước lên, lẳng lặng ngắm nghía một hồi, vuốt ve mặt vải thêu bóng loáng, nói: “Đúng là tốn nhiều công sức thật đấy, nhưng việc càng khó khăn, tốn nhiều công sức, trí óc thì càng có thể rèn luyện tâm trí và sức nhẫn tại.”

Lăng Dung nói: “Tỷ tỷ nói chuyện lúc nào cũng cao siêu cả. Thêu hoa thì liên quan gì đến tâm trí cơ chứ? Lăng Dung chẳng hiểu gì cả.”

Tôi đổi cho nàng ta một chung trà khác rồi lại ngồi xuống cầm kim lên thêu tiếp, ôn hòa thốt lên: “Đôi khi không hiểu gì là có phúc đấy. Tốt nhất là vĩnh viễn chẳng hiểu gì.”

Lăng Dung tủm tỉm cười, nói sang chuyện khác: “Tỷ tỷ đột nhiên nổi hứng muốn thêu bức thêu hai mặt, không biết phải tốn bao nhiêu ngày tháng mới xong, mấy hôm nữa hồi kinh rồi, e là sẽ cần không ít người để đưa nó về đây.”

Tôi chỉ tập trung thêu thùa, không ngẩng đầu lên, nói: “Đừng nói chỉ là cái khung thêu này, dẫu tỷ muốn dọn hết đám hoa sen tàn trước cửa Nghi Phù quán đưa về hồ Thái Dịch, có kẻ nào dám nói không trước mặt tỷ cơ chứ?”

Lăng Dung nghe vậy, phá lên cười, vỗ tay nói: “Đúng thế, đúng thế! Dẫu tỷ tỷ muốn chuyển hồ Phiên Nguyệt về hồ Thái Dịch, Hoàng thượng cũng sẽ khen là ý kiến hay mà thôi!”

Tôi không nhịn được cười. “Muội học ở đâu mấy lời lém lỉnh, nịnh nọt đấy thế?”

Thêu được hồi lâu, mồ hôi trên tay bắt đầu túa ra, sợ làm bẩn màu sắc của chỉ tơ, tôi bèn đứng dậy rửa tay. Bên ngoài phòng, tôi nhìn thấy Hoán Bích đã tỉ mỉ chọn một bộ váy áo có hoa văn hợp thời, màu xanh biêng biếc tựa lá sen non bập bềnh dưới ánh mặt trời lấp lánh. Lỗ tai nàng ta đeo hoa tai trân châu to bằng ngón út tôi vừa tặng, hoa tai lấp lánh như ánh sao trời theo từng cử động của nàng ta. Tôi chợt vỡ lẽ ra điều gì đó, dường như nhớ lại tia sáng le lói lờ mờ giữa tình cảnh trắc trở quái lạ hôm trước ở Thận Đức đường, phía sau tia sáng đó là bao nhiêu tàn khốc lẫn đen tối, khiến tôi nhất thời không dám mở mắt nhìn cho kĩ. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không nhẫn nhịn được, nếu đó là sự thật, tôi chẳng khác nào để cho kẻ khác ngủ kế bên giường, nguy hiểm chẳng kém chỉ mảnh treo chuông, lúc nào tai họa cũng có thể ập tới. Hít sâu một hơi, tôi gọi với ra ngoài: “Hoán Bích…”

Hoán Bích nghe tôi gọi thì tiến vào, thưa: “Tiểu thư, người muốn đổi nước trà và trái cây mới phải không?”

Tôi đưa mắt nhìn nàng ta rồi tủm tỉm cười. “Lần trước, chẳng phải ngươi đến Ngự Thiện phòng lĩnh bột củ sắn là vì muốn làm bánh trôi trân châu hay sao? Đi làm một ít để ăn lót dạ đi.”

Hoán Bích hơi ngẩn người rồi hỏi lại tôi: “Sao tiểu thư lại đột nhiên muốn ăn món này vậy? Sau chuyện lần đó, nô tỳ thấy xui xẻo quá nên đem vứt hết cả rồi.”

“Chà, khéo vậy sao, ta vẫn còn thòm thèm hương vị của nó đấy.” Tôi đáp. “Thế thì thôi vậy, cứ làm tạm món nào đó bưng lên là được.” Quay đầu lại, tôi hỏi Lăng Dung: “Có mứt hạt dẻ hôm nay Hoàng thượng vừa ban thưởng, thêm một chén chè bát bảo ngọt nữa, thế có được không?”

Lăng Dung dịu dàng đáp: “Tỷ tỷ quyết là được.”

Ăn lót dạ với Lăng Dung xong, chúng tôi chia tay nhau. Nhìn đám cung nữ, nội giám tíu tít chuẩn bị hành lý, đồ đạc để hồi kinh, tôi cảm thấy tinh thần khá hơn một chút, bèn cúi đầu tiếp tục thêu.

An tĩnh, sự an tĩnh này tiếp tục duy trì cho đến tết Trung thu sau khi hồi kinh.

Theo lệ, tết Trung thu lúc nào cũng phải được tổ chức ở Tử Áo thành. Ngày hồi kinh liền được định vào mùng Năm tháng Tám. Lúc hồi kinh, nghi trượng của hậu phi khác hẳn lúc đi, xe của My Trang bị theo dõi nghiêm ngặt, không được phép dễ dàng xuống xe. Chiếc xe kéo có lọng che thêu hình chim loan lông xanh của Hoa Phi theo sát đằng sau xe phượng của Hoàng hậu, uy phong chói mắt, khác hẳn vẻ suy sụp lúc mới đến. Đằng sau Cẩn Phi, Phùng Thục nghi và Hân Quý tần là xe của tôi và Tào Tiệp dư đi sóng đôi. Xe của Lăng Dung đi cuối cùng. Mất hai ngày xe ngựa mới vất vả về tới Tử Áo thành, tuy ngồi trên xe nhưng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, cũng may là Đường Lê cung đã được chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó, tôi tắm rửa sơ sài rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Tết Trung thu có nghi lễ phức tạp, Huyền Lăng ban yến cho triều thần. Đến buổi tối, trong hậu cung lại tổ chức gia yến, do Hoàng hậu lo liệu, hết sức náo nhiệt. Hoàng trưởng tử Dư Ly cùng hai vị công chúa là Thục Hòa và Ôn Nghi quấn quýt dưới gối, hết sức đáng yêu.

Theo lễ chế, gia yến được tổ chức trong Huy Quang điện, là cung điện lớn nhất trong hậu cung, các vương gia và nội ngoại mệnh phụ đều có mặt. Thái hậu dường như rất hào hứng, cùng mấy vị Thái phi đến tham dự. Ngai của Thái hậu được đặt nhìn về phía nam, các vị Thái phi chia ra ngồi hầu ở hai bên. Sân khấu được dựng ở phía nam điện, biểu diễn múa hát, Kinh kịch và tạp kỹ. Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo phi tần, hoàng tử và công chúa dâng trà dâng rượu, cung chúc Thái hậu thiên thu vạn tuế.

Chúc tụng xong, mọi người ai về chỗ nấy. Nhạc khúc lễ mừng được tấu lên hết lượt này đến lượt khác, đội nhạc cất giọng ca lảnh lót, vang dội hòa trong tiếng đàn sáo, đều là những lời cát tường, chúc thọ mời rượu.

Thái hậu là bậc bề trên tôn quý nhất của cả gia tộc khổng lồ, hiển hách này, đương nhiên được quyền hưởng thụ mọi vinh hoa và kiêu ngạo mà chẳng kẻ nào dám sánh bằng. Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt trông thấy Thái hậu sau bao lần tưởng tượng hình ảnh của bà trong tâm trí. Chỗ ngồi của tôi cách khá xa ngai của Thái hậu, nhưng không hề ảnh hưởng đến lòng ngưỡng mộ và kính trọng của tôi đối với vị Thái hậu trong truyền thuyết này. Đủ kiểu lời đồn về Thái hậu khiến tôi hình dung bà là một người đàn bà nghiêm nghị, quyền lực và phú quý bậc nhất trong chốn cung đình. Nhưng khi nhìn thấy bà ở đời thực, phong thái bình thản, trầm tĩnh của bà khiến tôi cảm thấy có phần hơi ngạc nhiên. Bởi đây là gia yến, lễ phục của Thái hậu sang quý nhưng không long trọng, bộ áo gấm hoa màu xanh nhẹ nhàng, thoải mái, hoa văn đơn giản mà hào phóng, trên đầu chỉ cài trang sức bằng ngọc, để mặt mộc không trang điểm. Dung mạo của Thái hậu không phải là quá mỹ lệ, hẳn là do tụng niệm kinh Phật nhiều nên nhìn bà có một phong thái cao quý, xa cách nhưng lại thản nhiên, khiến người ta ai cũng phải cúi đầu khi đứng trước bà. Là nữ nhân có thân phận cao quý nhất trong thiên hạ, theo lý bà phải có cuộc sống mà người thường chẳng thể bì kịp, thế nhưng chẳng hiểu sao khuôn mặt bà lại phảng phất vẻ tiều tụy, hẳn là do quá sức tập trung lễ Phật.

Thái hậu nhìn mười mấy vị phi tần ngồi bên dưới thì tỏ vẻ hết sức hài lòng, nói với Huyền Lăng: “Hoàng đế phải ban ân mưa móc đều khắp thì con cháu mới đông đúc được.” Lại quay sang nhắc nhở Hoàng hậu: “Ngươi là chủ nhân hậu cung, đương nhiên phải biết ra công ra sức giúp đỡ Hoàng đế, không để người phải lo lắng những chuyện vặt vãnh.”

Hoàng đế, Hoàng hậu đều vâng dạ nghe theo. Hoàng hậu tuy là cháu gái ruột của Thái hậu nhưng bà vẫn giữ thái độ khách sáo, xa cách chứ chẳng mấy gần gũi. Điều này chứng tỏ Thái hậu không mấy yêu thương Hoàng hậu là sự thực.

Vì Nhữ Nam vương viễn chinh tây nam, chỉ có Vương phi là Hạ thị có mặt, Thái hậu bèn vui vẻ dặn dò: “Vương gia nhà ngươi không có nhà, ngươi phải biết giữ gìn sức khỏe, lo lắng cho thế tử.” Nói xong bèn lệnh cho người thưởng cho Hạ thị. Hạ thị nghe lời dặn liền khom người đa tạ sự quan tâm của Thái hậu. Thái hậu lại hiền hòa nhìn sang Huyền Phần, nói: “Nghe nói Phần Nhi rất biết phấn đấu, thi thư lẫn cưỡi ngựa, bắn cung đều có nhiều thành tựu. Thân là mẫu hậu, ai gia cũng rất yên tâm.” Quay đầu lại nói với Thuận Trần Thái phi và Trang Hòa Thái phi: “Các ngươi dạy con rất tốt!” Thuận Phần Thái phi xuất thân hèn mọn, Bình Dương vương Huyền Phần trước giờ đều do Trang Hòa Thái phi nuôi dạy, nay nghe Thái hậu nói thế thì vui sướng đến mức nước mắt lưng tròng.

Từ khi Thư Quý phi rời cung, Huyền Thanh là do Thái hậu một tay nuôi dạy, Thái hậu nhìn thấy y thì thân mật hơn hẳn những kẻ khác, kéo tay y ngồi xuống bên cạnh rồi cười, nói: “Thanh Nhi là người khiến ai gia không yên lòng nhất. Khi nào thành thân, kiếm được người ở bên cạnh ngươi thì tốt rồi, coi như sau bao năm, ai gia cũng làm tròn trách nhiệm với mẫu thân của ngươi.”

Huyền Thanh cười, thưa: “Mẫu hậu yên tâm, khi nào nhi thần tìm được người hợp ý nhất định sẽ cưới về rồi dẫn đến thỉnh an mẫu hậu. Chỉ có điều tìm được một người hợp ý với nhi thần thì thực là quá khó khăn.”

Thái hậu tủm tỉm cười, nói với Huyền Lăng: “Hoàng đế cũng nghe rồi đấy. Thanh Nhi, ngươi cứ từ từ lựa chọn trong số thục nữ nhà triều thần văn võ, nếu không ưng ý bọn họ, thì chỉ cần nhân phẩm tốt, còn địa vị gia tộc thấp một chút cũng chẳng sao.”

Huyền Thanh chỉ mím môi cười không đáp, Huyền Lăng xen vào: “Mẫu hậu đừng xốt ruột, không chừng ngày mai y sẽ gặp được người hợp ý mình cũng nên.”

Thái hậu mỉm cười vẻ bất đắc dĩ. “Cũng chỉ mong như vậy, giờ đành phải chiều theo ý của Vương gia mà thôi!”

Thái hậu dần lộ vẻ mệt mỏi nên trở về cung trước. Mấy vị Thái phi dường như rất kính trọng Thái hậu, thấy Thái hậu mệt mỏi bèn lập tức theo Thái hậu hồi cung để lại gia yến cho Hoàng đế và Hoàng hậu chủ trì.

Chỗ ngồi trong tiệc được sắp xếp theo địa vị của phi tần, từ cao đến thấp. Tôi ngồi cách khá xa Huyền Lăng, từ xa nhìn lại thấy y và Hoàng hậu sóng vai cùng ngồi, áo bào gấm đoạn vàng rực càng làm tôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc của y, rất có phong thái của bậc đế vương.

Tôi tủm tỉm cười ngắm nhìn y, rõ ràng y cũng để ý thấy hành động của tôi, bèn mỉm cười lại, ánh mắt quyến luyến như tơ vương, triền miên không dứt. Trước đại đình quảng chúng, tôi bất giác đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu uống cạn một chung rượu.

Lúc ngẩng lên, tôi thấy Huyền Lăng đang trò chuyện với Hoàng hậu, còn Huyền Thanh nhân lúc chẳng ai để ý bèn nâng chén hướng về phía tôi. Tôi và y mỉm cười thấu hiểu rồi cùng nhấc chén rượu trước mặt, mỉm cười uống cạn.

Trong suốt buổi tiệc, Huyền Lăng liên tục liếc mắt nhìn tôi, dặn dò Lý Trường đích thân đưa mấy món ăn bày trước mặt chia một ít cho tôi, đều là những món ngày thường tôi rất thích ăn. Tuy theo lễ nghi không thể trò chuyện nhưng tình ý triền miên, ấm áp, tôi bất giác cảm thấy trong lòng vui sướng.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc gia yến kết thúc, đêm Trung thu, Huyền Lăng đương nhiên sẽ nghỉ lại ở Chiêu Dương điện của Hoàng hậu, các tần phi ai nấy đều tự trở về cung của mình nghỉ ngơi. Ngồi trên kiệu cao, hơi rượu khi nãy lại dâng lên, hai má nóng bừng bừng, người tôi mềm nhũn. Chống tay nằm nghiêng một lát, tôi ngẩng đầu ngắm ánh trăng tuyệt đẹp trên cao, vầng trăng Mười lăm tròn trịa tựa mâm bạc, treo cao vút giữa vòm trời đêm đen mượt như nhung, sáng trong rực rỡ. Ánh trăng như nước chiếu rọi khiến ngọc bội bỉ mục đeo trên váy thêm phần trong suốt, óng ánh. Bỉ mục vốn là cặp cá sống thành đôi, đêm trăng tròn thế này, nhưng tôi chỉ cô đơn một mình, làm bạn với bóng, nghe thấy tiếng cò trắng lội nước não nùng ngoài hồ Thái Dịch, tôi bất giác cảm thấy cô đơn. Vầng trăng sáng tỏ kia cũng biến thành vũng nước ảm đạm phủ đầy sen ấu bập bềnh trong hồ Thái Dịch.

Yến tiệc chấm dứt, về lại Oánh Tâm đường, Lưu Chu và Hoán Bích hầu hạ tôi thay lễ phục, rồi tháo đám trang sức nặng nề xuống, rửa sạch sẽ phấn son trên mặt. Tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt, nói: “Mặt nóng quá, đêm nay đúng là uống hơi nhiều thật!”

Lưu Chu mím môi cười, thưa: “Rượu không làm say, mà người tự say đấy thôi. Trong buổi tiệc, Hoàng thượng lúc nào cũng quan tâm đến tiểu thư, đến An Mỹ nhân mới được sủng ái gần đây cũng chẳng chia được nửa phần.”

Tôi giả vờ giận dỗi. “Đừng nói bậy!”

Hoán Bích hơi ngẩn người rồi lại mỉm cười ngọt ngào. “Vậy sao?”

Lưu Chu tiếp tục kể: “Ngươi không đi theo hầu thì đương nhiên không nhìn thấy rồi, Hoa Phi tức tối đến lé cả mắt luôn đấy!” Nói xong, gập người, phá lên cười khanh khách. “Cũng phải chọc tức nàng ta một phen mới được, nếu không nàng ta không biết địa vị của tiểu thư trong lòng Hoàng thượng như thế nào, suốt ngày vênh vênh váo váo.”

Tôi lườm nàng ta một cái. “Nói bậy bạ gì đó! Tuy đang ở cung của mình nhưng vẫn phải cẩn thận một chút!”

Lưu Chu nghe vậy mới chịu bớt phóng túng, cụp mắt vâng dạ.

Hoán Bích ôm lễ phục của tôi vuốt phẳng rồi đem treo lên, góp chuyện: “Hoàng thượng trước giờ đều đối xử rất tốt với tiểu thư của chúng ta mà.”

Tôi nghe vậy trong lòng hơi ấm áp, nhưng lại có chút bi thương chầm chậm dâng trào.

Vừa thay áo ngủ xong, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang lên ngoài cửa, cho rằng đó là Tiểu Liên Tử canh đêm, bèn ra lệnh: “Cũng không còn sớm nữa, đi đóng cửa cung rồi nghỉ ngơi thôi!”

Không ngờ lại là giọng của Lý Trường vang lên cung kính: “Làm phiền đến giấc ngủ của tiểu chủ, đúng là lỗi của nô tài!”

Tôi thấy là hắn thì không khỏi ngạc nhiên, muộn thế này rồi hắn còn đến đây làm gì, bèn khách sáo hỏi: “Ta vẫn chưa ngủ đâu, công công đến muộn thế này là vì có chuyện gì sao?”

Hắn thưa: “Hoàng thượng có một vật dặn nô tài nhất định phải chuyển cho tiểu chủ, hy vọng tiểu chủ yên giấc mộng đẹp.”

Nói xong, hắn tươi cười đưa vật đó cho Cận Tịch để dâng cho tôi. Là một hộp gỗ tử đàn thếp vàng hết sức tinh xảo. Ở chỗ mở hộp có dán tờ giấy niêm phong, bên trên viết một chữ “Phong” thật lớn, bên cạnh là sáu chữ nhỏ do Hoàng thượng đích thân viết: “Ban cho Tiệp dư Chân thị.”

Lý Trường chỉ đứng đó cười bồi, thưa rằng: “Xin Tiệp dư tiểu chủ mở ra xem, nô tài mới dám quay về phục mệnh.”

Tôi có chút tò mò, mở ra xem thử, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, khóe mắt âm ấm, nhất thời không sao kìm nén được. Trong hộp là một dải lụa bạc tết thành nút thắt đồng tâm. Hoa văn bên trên uốn lượn quanh co, từng mối từng mối nối tiếp chồng lên nhau, được tết vừa chắc chắn vừa đầy đặn, rõ ràng là người làm ra nó đã hết sức tận tâm. Bên cạnh là một tờ giấy lụa mỏng, trên có viết hai hàng chữ khải: Eo thắt hai dải lụa, nằm mơ kết đồng tâm[2]. Đây là hai câu thơ trích trong bài Hữu sở tư của Lương Vũ đế Tiêu Diễn. Thấy y tự tay viết hai câu này, tôi bất giác mỉm cười vui sướng, hồi lâu sau mới lên tiếng dặn dò: “Xin công công chuyển lời tạ ơn của ta đến Hoàng thượng!”

[2] Yêu trung song khi đái, mộng vi đồng tâm kết.

Lý Trường chỉ mỉm cười, thưa: “Vâng ạ! Chúc mừng tiểu chủ!” Nói xong bèn cùng bọn Cận Tịch lui ra ngoài.

Ánh trăng như hoa say sưa nở rộ, xuyên qua rèm cửa sổ hoa văn băng tuyết, rọi xuống mặt đất như làn sương mỏng trắng muốt. Tôi nắm chặt nút thắt đồng tâm, tủm tỉm cười, chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm thức dậy, tôi ngồi trước gương, chậm rãi chải mái tóc dài, chỉ thấy người trong gương mày mắt như vẽ, khuôn mặt hơi lộ vẻ tiều tụy nhưng hai mắt vẫn lấp lánh, sáng rỡ tựa sao trời, chẳng khác gì hai viên thủy ngân đen láy, mỗi lần ngó nghiêng lại tỏa ra hào quang óng ánh.

Tôi nhẩm tính Huyền Lăng đã nghỉ ở chỗ tôi ba đêm liền, hẳn là đêm nay sẽ ghé sang chỗ Lăng Dung. Từ khi My Trang xảy ra chuyện, tôi gần như lúc nào cũng rơi vào thế dưới. Cứ nghĩ một khi Lăng Dung được sủng ái thì đám người Hoa Phi sẽ chẳng dám làm gì tôi, nhưng giờ xem ra, nhờ vả người khác chẳng bằng dựa vào chính bản thân mình, tôi nên bắt đầu bày mưu tính kế là vừa.

Quấn một lọn tóc nơi tay, tôi chìm đắm trong suy tư. Đột nhiên nhìn thấy trong gương có bóng áo xanh loáng lên ngoài cửa sổ, tôi suýt tưởng mình bị hoa mắt, sau đó cất tiếng quát, hỏi: “Ai lén lút bên ngoài kia thế?”

Hóa ra là Hoán Bích. Nàng ta xoay người bước vào, tủm tỉm cười, thưa rằng: “Hoàng thượng sai công công ở Hoa phòng đưa đến mấy chậu cúc tím mới nở, là giống Song phi yến[3] và Tiễn hà tiêu[4]. Nô tỳ muốn hỏi xem tiểu thư giờ có muốn ra ngắm hay không, nhưng lại sợ làm kinh động đến tiểu thư.”

[3] Đôi yến cùng bay.

[4] Lụa cắt từ ráng màu.

Tôi thực ra không mấy ưa thích hoa cúc, luôn cho rằng mùi hương của nó hơi khó chịu, nhưng My Trang thì lại rất thích. Mùa thu năm ngoái, tỷ ấy đang được sủng ái, hẳn là Huyền Lăng cũng từng ban thưởng cho tỷ vô số loại cúc quý hiếm, trước hiên sau nhà nở rộ như mây trắng, như ráng chiều, đến nơi tỷ ấy ở cũng được đổi tên thành Tồn Cúc đường.

Lòng tôi không khỏi buồn bã, hoa cúc năm nay vẫn nở rộ nhưng vinh sủng của My Trang đã tan thành mây khói rồi.

Tồn Cúc đường vô cùng náo nhiệt thủa trước nay đã trở thành lồng giam phạm nhân. My Trang bị giam giữ bên trong, chỉ còn lại mấy chữ Tồn Cúc đường sáo rỗng khiến người ta thương cảm.

Tôi chợt nảy ra một ý, liếc sang Hoán Bích rồi vờ như chẳng có chuyện gì, ra lệnh: “Ngươi bảo bọn họ đặt ở ngoài hành lang, chăm sóc cho tốt, lát nữa ta sẽ ra ngắm.” Nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Hôm qua Hoàng thượng ban thưởng trang sức, đều là đồ tốt cả, ngươi chọn vài ba món đem tặng An Mỹ nhân, Phùng Thục nghi và Hân Quý tần. Rồi nhắn với Phùng Thục nghi là tối mai ta sẽ ghé sang chơi với nàng ta.”

Hoán Bích vâng dạ rồi yểu điệu xoay người đi ra ngoài.

Tôi nhìn theo thân hình thướt tha của nàng ta cho đến khi khuất sau tấm rèm, đột nhiên nghĩ ra một kế, rồi sau đó lại chìm đắm vào vô số tính toán và cân nhắc.

Tối hôm đó, Huyền Lăng không đến cung của tôi, tôi bèn dẫn theo Cận Tịch và Phẩm Nhi đến Hòa Hú đường thăm Tào Tiệp dư. Hẳn là tôi đến quá đường đột nên Tào Tiệp dư khá bất ngờ. Bởi chuyện của Ôn Nghi công chúa dạo trước, nàng ta không khỏi có chút gượng gạo.

Tôi thân thiết nắm tay nàng ta, nói: “Muội muội rất nhớ công chúa nên ghé qua thăm. Tào tỷ tỷ chắc sẽ không từ chối muội chứ?”

Thấy tôi nói chuyện khách sáo như vậy, nàng ta vội vã mời tôi vào trong, lệnh cho cung nữ dâng trà thơm đãi khách. Nàng ta đáp lời tôi: “Sao lại từ chối chứ! Ngày đêm tỷ đều mong mỏi muội muội chịu ghé qua chơi, chỉ là sợ muội muội còn giận tỷ hồ đồ.”

Tôi cùng nàng ta ngồi xuống, tủm tỉm cười, đón lấy chung trà do cung nữ dâng lên, chầm chậm thổi đi bọt trà, nói: “Tào tỷ tỷ nói như vậy làm muội muội thật ngại quá. Chuyện xảy ra hôm đó chỉ là chút hiểu lầm thôi, muội muội chỉ sợ Tào tỷ tỷ vẫn còn canh cánh trong lòng, nên cố ý ghé qua để cùng tỷ tỷ gỡ giải khúc mắc. Mọi người cùng hầu hạ Hoàng thượng, vốn nên gần gũi, thân thiết mới phải, sao lại vì chút hiểu lầm nhỏ nhặt ấy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”

Tào Tiệp dư gật đầu lia lịa. “Đúng là như thế thật!” Nói xong, nàng ta nắm lấy tay tôi, vỗ vỗ, một giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mi: “Tỷ tuy lớn hơn muội vài ba tuổi thật, nhưng lại là một kẻ hồ đồ, hôm đó tin vào những lời nói láo lếu của đám người xấu xa, đáng chết kia, bỗng dưng lại khiến muội muội chịu hàm oan bằng trời, đúng là đáng đánh mà!” Nói xong làm bộ như muốn tự tát vào mặt mình.

Tôi vội giữ tay nàng ta lại, nói: “Tỷ tỷ còn làm như thế này nữa thì là có ý muốn đuổi muội muội đi rồi. Đều là do đám cung nữ lắm mồm lắm miệng, khi không lại khiến cho tỷ muội chúng ta bất hòa. Chuyện này vốn không liên quan đến tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ là quan tâm đến công chúa thôi, quan tâm quá thì sẽ hồ đồ mà.”

Tào Tiệp dư cảm thán thốt lên: “Không ngờ trong hậu cung rộng lớn này, muội muội là người hiểu rõ tỷ nhất. Tỷ chỉ có mỗi một đứa con gái là Ôn Nghi, đương nhiên là yêu thương nó chẳng khác nào bảo bối, nó lại hết bệnh này đến bệnh khác, chẳng lúc nào tỷ có thể thôi lo lắng cả, chính vì thế mới trúng kế của kẻ khác, oan uổng uội muội.”

Tôi tủm tỉm cười, đáp: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại làm gì nữa. Hôm nay muội đột ngột ghé thăm tỷ tỷ, đúng là mạo muội quá, tỷ tỷ đừng trách muội.” Nói xong, tôi lệnh cho Phẩm Nhi dâng lễ vật lên, chỉ vào từng món một. “Đây là mấy chiếc yếm do muội đích thân thêu tặng công chúa, muội muội không thạo may vá cho lắm, đây chỉ là chút tấm lòng của muội, tỷ tỷ đừng chê nhé! Mấy xấp lụa này là do Chức tạo sở vừa mới dâng lên, tỷ tỷ đương nhiên là không thiếu nhưng cũng cứ dùng để cắt may thêm y phục. Mấy món phấn son này là do đích thân Thôi Thuận nhân chế ra lúc nhàn rỗi, thoa lên mặt vừa mịn màng vừa nhẵn nhụi, hơn hẳn loại do Nội vụ phủ đưa tới, tỷ tỷ có thể dùng thử xem sao.”

Tôi vừa kể xong một món, Tào Tiệp dư liền luôn miệng khen ngợi, hai bên vô cùng thân thiết, cứ như chưa hề có chút hiềm khích nào vậy. Nàng ta nhìn ngắm một lượt rồi cầm mấy chiếc yếm tôi tặng cho Ôn Nghi công chúa lên, lần giở vẻ thích thú rồi chậc lưỡi khen: “Muội muội khéo tay thật đấy, hình thêu chim phượng như đang muốn tung cánh bay lên, còn đóa hoa kia vừa liếc mắt nhìn thì đã như ngửi thấy mùi hương vậy.” Nói xong bèn lệnh cho vú em ôm Ôn Nghi ra ngoài, ướm chiếc yếm vào người, không ngớt lời khen, dường như không hề có ý đề phòng tôi.

Trước cảnh đó, tôi chỉ tủm tỉm cười, bế bổng Ôn Nghi một lát rồi mới kéo tay Tào Tiệp dư, nói khẽ: “Mấy món này chỉ là vật tầm thường mà thôi, muội muội còn có một thứ nữa muốn tặng cho tỷ tỷ, chỉ là ở nơi này thì không tiện, có thể vào bên trong nói chuyện được không?”

Tào Tiệp dư ngẫm nghĩ một láp rồi đáp ứng ngay, cùng tôi đi vào bên trong. Nhà trong vừa kín đáo vừa mát mẻ, rèm mỏng tầng tầng lớp lớp buông rủ sát đất. Trên giường có đặt chăm gấm mỏng thêu hoa hồng màu tía, chiếc án cạnh giường đặt bình hoa bằng gốm hình cô gái nhún vai, bên trong có cắm lưa thưa mấy cành hoa đang mùa, không hề lộ vẻ xa hoa. Tôi lấy một chiếc hộp men nạm vàng nhỏ xíu từ trong tay áo ra, trịnh trọng thưa: “Xin tỷ tỷ đừng từ chối món quà này!”

Tào Tiệp dư thấy tôi trịnh trọng như vậy thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Muội muội sao lại làm thế?” Rồi ép tôi ngồi xuống, đón lấy chiếc hộp mở ra xem thử. Vừa mở hộp ra, mặt nàng ta đã lộ vẻ kinh ngạc không thể nào tin nổi, nói: “Lễ vật quý giá thế này, tỷ ngàn vạn lần không dám nhận đâu. Muội muội hãy đem về đi!”

Tôi kiên quyết nói: “Muội muội vốn có chuyện muốn nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ nói như vậy là có ý cự tuyệt muội muội rồi phải không?”

Tào Tiệp dư cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, dịu dàng hỏi: “Muội muội muốn nhờ chuyện g thì xin cứ nói thẳng ra, nếu tỷ tỷ giúp được thì đương nhiên sẽ không từ chối.”

Tôi thu lại nụ cười, nghẹn ngào thưa: “Hoa Phi nương nương cao quý, trang nhã, trong lòng muội muội cực kỳ khâm phục, chỉ là không biết vì lý do gì đã lỡ đắc tội với nương nương, khiến cho nương nương hiểu lầm muội, khiến muội muội chẳng thể gần gũi phong thái tài hoa của nương nương.” Nói xong, tôi nức nở khóc thành tiếng. “Muội muội một mình ở chốn thâm cung này, cơ khổ vạn phần. Giờ Thẩm Thường tại lại bị giam lỏng, muội muội càng thêm phần cô đơn, lẻ loi. Mong tỷ tỷ rủ lòng thương!”

Mặt Tào Tiệp dư lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng an ủi tôi: “Muội muội sao lại nói như vậy cơ chứ? Muội muội được Hoàng thượng sủng ái, lại thân thiết với An Mỹ nhân như chị em ruột, sao có thể cô đơn, lẻ loi kia chứ!”

Tôi rơi lệ, thưa: “Muội muội có được sủng ái gì đâu cơ chứ, chẳng qua là Hoàng thượng ham mới mẻ nên mới thường ghé qua thêm một hai hôm, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ quên mất muội, An muội muội lại là người không mấy lanh lợi. Hoàng thượng càng lúc càng sủng ái nàng ta, không biết muội muội đây tương lai sẽ đứng ở chỗ nào nữa.”

Tào Tiệp dư nghe xong mắt cũng đỏ lên, thở dài, nói: “Lời của muội muội nói đúng vào nỗi thương tâm của tỷ, tỷ tỷ đây chẳng phải cũng có tình cảnh hệt như thế sao! Tuy nói là có một đứa con nhưng cũng chỉ là công chúa, không dùng được vào việc gì.”

Tôi vội thưa: “Hoa Phi nương nương vô cùng tin tưởng tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ nói thêm vài lời tốt đẹp uội muội trước mặt nương nương, nếu được nương nương quan tâm chiếu cố thì muội muội cảm kích vô cùng.” Nói xong, tôi cầm khăn tay lên, lặng lẽ thấm khô vệt nước mắt trên má.

Tào Tiệp dư vội vã an ủi tôi: “Muội muội có lòng như vậy, nương nương nhất định sẽ thông cảm thôi. Chỉ là món lễ vật này muội hãy đem về đi, tỷ tỷ sẽ cố gắng nói giúp uội trước mặt nương nương.”

Tôi cảm động nức nở: “Nếu được như thế thì muội muội nguyện vì nương nương và tỷ tỷ mà ra công chó ngựa.”

Nói xong, tôi mở nắp hộp, đặt xuống trước mặt Tào Tiệp dư. “Mật hợp hương trong hộp này là do Hoàng thượng ban thưởng, nghe nói là cống phẩm của Nam Chiếu, tất cả chỉ có một hộp này mà thôi. Chỉ mong tỷ tỷ không ghét bỏ, chịu giữ lấy bên mình.”

Tào Tiệp dư vội nói: “Lễ vật này quả thực là quá quý giá, muội muội khi không tặng cho tỷ tỷ, chỉ e nếu người ngoài biết được thì không tốt đâu!”

Tôi mỉm cười. “Tỷ tỷ nếu chịu giúp đỡ muội thì còn quý giá hơn bất cứ món quà nào, muội sao có thể keo kiệt tiếc nuối một hộp hương liệu với tỷ tỷ cơ chứ! Huống gì mật hợp hương là do Hoàng thượng thưởng riêng uội muội, không hề được ghi chép lại.” Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Loại mật hợp hương này tưởng như chẳng có vị gì nhưng chỉ cần dính vào y phục thì sẽ lưu lại rất lâu, khác hẳn với những loại hương liệu tầm thường. Muội muội phúc mỏng, xin tỷ tỷ vui lòng nhận lấy!” Tôi lại bổ sung thêm một câu: “Xin đừng để người khác biết là được.”

Từ chối vài ba lượt cho có lệ, Tào Tiệp dư cuối cùng cũng vui vẻ nhận lấy, đặt lên bàn trang điểm trong nội thất. Trò chuyện thêm hồi lâu, tôi mới đứng dậy cáo từ.

Quay trở lại Oánh Tâm đường, đưa tay áo lên ngửi thử, trên người tôi đã vấn vít mùi mật hợp hương như có như không. Mùi hương nhẹ nhàng, kín đáo, nếu không chú tâm ngửi thì không dễ dàng nhận ra, khóe môi tôi bất giác lộ nét cười nhàn nhạt.

Tiểu Liên Tử tiến vào bẩm báo: “Tiểu chủ vừa rời khỏi, Âm Tụ ở cung của Tào Tiệp dư đã lén đem những món tiểu chủ tặng vứt hết ra ngoài.”

Đó vốn là chuyện tôi đã đoán trước ngay từ đầu, nàng ta đời nào chịu vui lòng giữ lại quà tôi tặng cơ chứ? Tôi cũng chẳng cần nàng ta làm vậy, lúc này chỉ cau mày hỏi: “Đến hương liệu cũng vứt sao?”

Tiểu Liên Tử không rõ, hỏi lại: “Hương liệu nào cơ, nô tài không thấy.”

Tôi tủm tỉm cười. “Biết rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi!”

Cận Tịch hỏi tôi: “Tiểu chủ dám chắc rằng Tào Tiệp dư sẽ giữ lại mật hợp hương do người tặng ư?”

Nói chuyện với Tào Tiệp dư lâu như vậy, cổ họng đã khô rát. Tôi cầm chung trà sứ Thanh Hoa có hoa văn cây liền nhánh lên, một hơi uống hết nửa chung rồi dùng móng tay dài sơn đỏ khẽ đẩy đẩy nắp chung, phát ra âm thanh leng keng, ánh mắt như vô tình nhìn lướt qua một lượt, rồi mới ung dung đáp: “Nàng ta ở dưới quyền Hoa Phi lâu như vậy, không hề dám tiếm quyền. Ta thấy cách ăn uống, y phục của nàng ta đều theo đúng quy củ, đến phòng ngủ cũng vậy, thì biết ngay nàng ta chưa từng được dùng loại hương liệu quý giá như thế. Hơn nữa, mật hợp hương quả thực rất hiếm, trừ Hoàng hậu không ưa thích dùng hương ra, có nữ nhân nào có thể từ chối kia chứ? Dẫu nàng ta có đề phòng ta đến mức nào thì cũng không nỡ lòng vứt bỏ hộp hương liệu đó.” Tôi đặt chung trà xuống, mỉm cười. “Kẻ không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý, chung quy cũng khó có thể thành công.”

Cận Tịch thưa: “Tiểu chủ tính toán chu đáo như vậy, nô tỳ yên tâm rồi!” Nói xong lại cười. “Nô tỳ theo hầu tiểu chủ sắp được một năm, tài suy đoán lòng người cực kỳ tinh tế của tiểu chủ thật khiến cho nô tỳ khâm phục.”

Tôi bình thản nói: “Lấy gì để mà suy đoán lòng người cơ chứ, chẳng qua là chịu khó ngẫm nghĩ một lát trước khi mở lời mà thôi!” Tôi cười lạnh. “Lòng người? Đó vốn là thứ khó suy đoán nhất, với năng lực tầm thường của ta bây giờ, muốn ước chừng thì còn được, chứ đoán cho đúng thì quá khó khăn.”

Cận Tịch cười nịnh. “Chỉ cần tiểu chủ đoán đúng tâm ý của Hoàng thượng thì đã quá đủ rồi!”

Tôi khẽ thổi vào viên trân châu khảm trên hộ giáp bằng vàng đeo ở ngón tay, nói: “Trong chốn hậu cung này, muốn nâng cao địa vị thì nhất định phải đoán cho đúng tâm tư của Hoàng thượng, nhưng nếu muốn sống thì phải đoán chính xác tâm tư của những nữ nhân khác trong hậu cung.” Nói xong, tôi nhìn sang Cận Tịch. “Những việc ta dặn dò đã lo liệu xong rồi chứ?”

Cận Tịch thưa: “Vâng, nô tỳ và Tiểu Doãn Tử, Tiểu Liên Tử đã lo liệu đâu vào đấy hết cả, ngoài ra chẳng ai khác biết được.”

Tôi nở nụ cười nhạt: “Vậy thì tốt, đừng làm uổng phí hộp mật hợp hương của ta, nó thật sự quý giá lắm đấy!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện