Chương 06
Chương 6: Không cam tâm
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy trang điểm, Hoán Bích giúp tôi bới tóc xong bèn chọn chiếc trâm trân châu trong mân gỗ đựng trang sức, chuỗi hạt châu dài thượt kêu leng keng theo những ngón tay khéo léo của nàng ta. Hoán Bích cầm lấy nó ướm lên búi tóc của tôi, tôi bèn lắc đầu cản lại: “Loại trâm này vốn chỉ dành riêng cho cấp bậc từ quý tần trở lên, lần trước Hoàng thượng ban cho ta vốn là ân sủng đặc biệt. Hôm nay không phải dịp lễ Tết, đeo nó vào quá sức phô trương. Hoàng thượng tuy sủng ái ta thật, nhưng ta cũng không thể quá vượt quyền.”
Hoán Bích đành bỏ chiếc trâm đó xuống, chọn một chiếc trâm gài bằng bạc có tua rua hình hoa bướm cài lên cho tôi, thưa: “Tiểu thư quá cẩn thận rồi. An Mỹ nhân chẳng được Hoàng thượng chiếu cố như tiểu thư nhưng có ngày nào mà nàng ta chẳng trang điểm lộng lẫy, đầu đính đầy châu ngọc cơ chứ!”
Tôi nhìn vào trong gương, quan sát vẻ mặt của Hoán Bích rồi tủm tỉm cười nói: “An Mỹ nhân tuy đầu đầy châu ngọc nhưng chẳng hề vượt quá bổn phận của mình, thỉnh thoảng trang điểm lộng lẫy một chút cũng chẳng đáng gì.” Nói xong tôi thu lại nụ cười. “Những lời thế này về sau đừng nhắc đến nữa, nếu để những kẻ ưa đâm bị thóc chọc bị gạo nghe được, sẽ tưởng là ta không hài lòng khi An Mỹ nhân được sủng ái đấy!”
Hoán Bích vâng dạ nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không cam tâm, nhỏ giọng than vãn: “Nàng ta không thể gọi là mỹ lệ, gia thế cũng chẳng đâu vào đâu, vì sao Hoàng thượng lại yêu thích nàng ta như vậy, vì giọng ca của nàng ta êm tai hay sao?”
Tôi nhìn vào gương vẽ chân mày hình lá liễu, chậm rãi đáp: “Được sủng ái không phải nhờ dung mạo, cũng chẳng liên quan gì đến gia thế, chỉ xem xem Hoàng thượng có vừa ý hay không mà thôi. Nếu không thì cũng chẳng làm gì được.” Nói xong tôi lườm nàng ta một cái, nói: “Sao hôm nay ngươi nói chuyện lanh chanh lỗ mãng như thế? Cẩn thận, phải phép là điểm mạnh của ngươi, phải giữ cho kĩ, đừng vứt bỏ.”
Hoán Bích cúi đầu, mím môi mỉm cười, không nói tiếp nữa, chỉ thưa: “Hoàng thượng dặn dò từ sớm là sẽ ghé qua dùng bữa sáng với tiểu thư. Tiểu thư cũng nên trang điểm cho nổi bật một chút mới được.”
Tôi quay đầu đưa mắt đánh giá nàng ta một lượt, thấy nàng ta vận áo lụa mềm màu đỏ hoa đào, dùng gấm trắng muốt làm cổ áo, váy cũng cùng màu đỏ hoa đào, đôi hài xanh biếc lấp ló sau làn váy. Trên đầu nàng ta cũng đeo đầy trang sức bạc đính châu báu xanh biếc và phỉ thúy, vừa khéo tôn lên mái tóc mềm đen nhánh và khuôn mặt xinh xắn, vừa thanh tú vừa vô cùng diễm lệ. Chỉ nhìn qua đã thấy không ổn, nhưng tôi cố ý không mở miệng nhắc nhở, chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, cười nhạt. “Hôm nay ngươi ăn vận cũng nổi bật thật đấy!”
Hoán Bích chỉ cười, thưa: “Tiểu thư quên rồi sao? Hôm nay là ngày tiểu thư nhập cung được tròn một năm, do đó nô tỳ phải ăn mặc đẹp đẽ hơn một chút. Bộ y phục này là do tiểu thư ban cho nô tỳ hồi tháng trước, rất vừa vặn.”
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, hóa ra mình đã vào cung được một năm tròn rồi. Ngày tháng trôi qua đúng là nhanh thật, chớp mắt tôi đã biến thân từ một quý nhân nhỏ bé thành sủng phi bên cạnh Hoàng đế.
Thời gian như nước chảy trôi tuột qua kẽ tay, chiếm được sủng ái của đế vương nhưng cũng trĩu nặng bao nhiêu tâm sự, dằn vặt, đau đớn, tựa như mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sớm đã mất đi tâm thái bình tĩnh vô tranh từ lâu rồi.
Tôi khẽ thở dài một hơi.
Lưu Chu đứng bên lập tức tiếp lời: “Thảo nào mới sáng sớm mà Hoàng thượng đã muốn sang cùng dùng bữa sáng với tiểu thư, hóa ra là ngày tiểu thư vào cung được tròn một năm. Chỉ e đến bữa trưa và bữa tối người cũng ở lại chỗ của chúng ta luôn.”
Tôi nói: “Dùng bữa thì hẳn rồi, chỉ e là…”
“Tiểu thư e ngại điều gì vậy?” Lưu Chu hỏi.
“Không có gì!” Tôi không muốn nói thêm nữa, ra lệnh: “Xem mấy món ăn nhẹ dưới phòng bếp làm đến đâu rồi, ta đã dặn dò bọn họ phải làm sao cho khéo léo, ngon miệng mới được.”
Trong lúc nói chuyện, Huyền Lăng đã bước vào trong, nói: “Vừa mới hạ triều, trẫm cũng đói rồi, hôm nay có món cầy hun khói, trẫm đã lệnh cho người mang đến phòng bếp riêng của nàng, bảo bọn họ nấu thêm cháo, chúng ta cùng ăn thôi!”
Cận Tịch lập tức dẫn người bày biện bàn ăn. Hầu hạ Huyền Lăng uống xong một bát sữa đậu nàng mới nấu, tôi mới cùng ngồi xuống bên cạnh y. Chẳng mấy chốc, phòng bếp đã dâng lên cháo gạo tám trắng, tám món ăn nhẹ, thập cẩm chay, ức gà kho, chim cút nấu rượu, dưa chuột ngâm giòn, gan ngỗng đỏ son, chả giò chiên, củ cái ướp thơm, cầy hương hun khói, đậu phụ hoa mai, đọt cẩu kỷ[1] xào mỡ, có thêm bốn món đồ ngọt, bày đầy ra bàn.
[1] Cẩu kỷ: là một vị thuốc bổ, trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.
Huyền Lăng nhìn các món ăn, khen: “Nấu khéo lắm, vừa nhìn đã thấy đói bụng.”
Tôi điềm tĩnh mỉm cười: “Hoàng thượng thích là tốt rồi!”
Thấy tâm tình của y không tệ, khẩu vị cũng tốt, món nào bày trên bàn cũng dùng qua không ít, tôi hài lòng cười, thưa: “Hoàng thượng tựa hồ đang rất vui vẻ, có chuyện gì đáng mừng hay sao?”
Y hơi ngẩn ra rồi mỉm cười trả lời: “Chiến sự ở tây nam liên tục báo về tin chiến thắng, Nhữ Nam vương lãnh quân đoạt lại được sáu châu An Triệu, U Tịnh, nhà Mộ Dung cũng góp sức không ít.”
Khóe môi của tôi vốn đang phảng phất ý cười vui vẻ, nghe đến đây, tôi không khỏi ớn lạnh trong lòng, lờ mờ ý thức được y hẳn là còn chuyện khác muốn nói với tôi, nhất định có liên quan đến Hoa Phi. Tôi giả vờ hoan hỷ, cầm nửa bát cháo ăn dở lên, thưa: “Hoàng thượng anh minh trời ban, bày mưu tính kế đâu vào đó. Đúng là chuyện đáng mừng. Thần thiếp xin lấy cháo thay rượu để chúc mừng.” Nói xong, tôi bèn múc một thìa cháo uống cạn, rồi mỉm cười tươi tắn với y.
Y nắm lấy tay tôi, không kìm được phá lên cười: “A đầu phá phách này, cứ tưởng làm vậy thì sẽ thoát không phải uống rượu hay sao?”
Tôi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nhìn sang y, dịu giọng thưa: “Hoàng thượng không được làm khó thần thiếp đâu đấy!”
Nói đùa một hồi, quả nhiên cũng đợi được đến lúc y nói vào chuyện chính. Trước khi bắt đầu, y cố ý quan sát vẻ mặt của tôi, đôi mắt sâu thẳm của y thoáng lướt qua chút áy náy và không nỡ. “Hiện giờ đã quay trở lại Tử Áo thành, lại vừa lo liệu xong tết Trung thu, sự vụ rườm rà, chỉ e Hoàng hậu không đủ sức tiếp tục được nữa. Trẫm có ý muốn cho Hoa Phi ở bên giúp đỡ một tay, nàng thấy thế nào?” Lời nói của y chậm rãi, nhẹ nhàng, cứ như sợ làm tôi giật mình, nhưng nó lại đâm thẳng vào tim tôi, nhẹ bẫng nhưng lại sắc nhọn vô cùng.
Tôi hơi ngẩn người, tựa hồ không thể nào tin nổi. Chuyện của Ôn Nghi công chúa vừa xảy ra được mấy hôm, y biết rất rõ Hoa Phi hẳn là có nhúng tay vào nhưng vẫn đến nói với tôi là có ý muốn khôi phục lại quyền phụ trợ quản lý lục cung của nàng ta.
Không phải tôi không thể thông cảm cho nỗi khổ của y trước quốc sự, chỉ là tâm tư của y thật khiến người khác phải đau lòng, thất vọng.
Y muốn tìm thấy dấu vết của sự không vui và tức giận trên khuôn mặt mộc không trang điểm của tôi, nhưng tôi cố hết sức kiềm chế nét mặt, không để y phát hiện ra. Đồng thời, tôi chỉ tủm tỉm cười, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe từng lời y nói. Tôi nghĩ bụng, đến tôi mà cũng bất ngờ và đau khổ như vậy, không biết khi Hoàng hậu biết được tin này thì trong bụng sẽ rối loạn đến mức nào?
Tôi dùng ánh mắt sắc như dao lướt qua khuôn mặt của y rồi trong chớp mắt quay mặt đi, điều hòa hô hấp, cố gắng kìm nén để không rơi nước mắt, giấu đi vẻ tức giận và kinh hãi rồi mỉm cười nói với y: “Hoàng hậu nương nương có ý kiến gì không ạ?”
Giọng Huyền Lăng hơi chùng xuống: “Trẫm vẫn chưa nói với Hoàng hậu, đến đây hỏi ý nàng trước.”
Tôi cười nhạt, thưa: “Hoàng thượng lo lắng cho nương nương như vậy, đương nhiên chẳng có gì không tốt cả.”
Y vội nói: “Hoa Phi xử sự nhiều lúc cũng nóng nảy thật. Trẫm vốn muốn nhờ vào nàng cơ, nhưng nàng vào cung chưa được bao lâu, kinh nghiệm còn thiếu nhiều lắm. Đoan Phi yếu bệnh, Cẩn Phi hèn nhát, vô dụng, chỉ có Hoa Phi là giúp đỡ được Hoàng hậu thôi!” Ánh mắt của Huyền Lăng hơi lay động, ẩn chứa vẻ áy náy.
Tôi vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, khéo léo che giấu bao uất ức và oán hận đang cuồn cuộn dâng trào, mím môi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi thưa: “Ý của Hoàng thượng thì tốt đấy, nương nương chắc hẳn không dị nghị gì đâu. Chỉ là Hoàng thượng đã nghĩ đến điểm này chưa, nhà Mộ Dung ở tiền tuyến vừa có tin thắng trận, Hoàng thượng lập tức khôi phục lại quyền phụ trợ quản lý lục cung cho Hoa Phi. Người biết chuyện thì đương nhiên sẽ hiểu là Hoàng thượng lo lắng cho lương tướng công thần, nhưng chỉ e kẻ u mê sẽ quên mất tài chỉ huy anh minh của Hoàng thượng, cho rằng Hoàng thượng nhờ vào nhà Mộ Dung nên mới thắng trận, do vậy phải gấp rút trọng dụng Hoa Phi để lôi kéo bọn họ.” Hoàng đế tâm cao khí ngạo, sợ nhất là bị người khác cho rằng mình là kẻ vô dụng, lại càng sợ bầy tôi công cao lấn chủ. Lời châm chích chia rẽ này tuy mạnh thật nhưng hẳn là có tác dụng. Tôi lưu ý quan sát vẻ mặt đang thay đổi của y, tiếp tục phân tích: “Lúc nào cũng có những kể hồ đồ đáng chết thích nói này nói nọ sau lưng, Hoàng thượng cũng đừng để bụng làm gì.” Tôi dừng lại một thoáng, thấy lông mày y nhíu lại như có phần nóng giận, bèn thêm vào: “Chỉ có điều, Nhữ Nam vương đã lập công lớn, lúc này nhất định là vui mừng khôn xiết. Nhữ Nam vương và gia tộc Mộ Dung có mối liên hệ khắng khít, nếu bây giờ Hoàng thượng lập tức ban quyền cho Hoa Phi, chỉ e Nhữ Nam vương nhất thời quá mừng rỡ mà làm ảnh hưởng bất lợi tới tình hình cuộc chiến.”
Hai mắt y nhắm hờ, sắc mặt trầm tĩnh như nước nhưng bên dưới là vô số sống trào tức giận. Nói đúng vào điều y đang lo lắng, tôi biết y đã hiểu được ý của mình, bèn vội quỳ xuống, rơi lệ thưa: “Thần thiếp nhất thời hồ đồ, dám ngông cuồng bàn luận chính sự, xin Hoàng thượng thứ tội!” Nói xong liền dập đầu sát đất. Tôi vừa quỳ xuống, cung nữ, nội giám cũng hốt hoảng quỳ mọp xuống theo.
Tiếng đồng hồ cát tí tách như đang đâm vào tim tôi, tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua từng chút, bốn bề yên lặng không còn một tiếng động nào khác nữa.
Y đỡ tôi đứng dậy, nói: “Không sao, trẫm sớm đã cho phép nàng bàn chuyện chính sự rồi!” Sau đó cảm thán thốt lên: “E là trong chốn hậu cung này, ngoại trừ nàng ra, không ai dám thẳng thắn phân tích lợi hại như vậy giúp trẫm.”
Mắt ầng ậng nước nhưng tôi vẫn cố quật cường không để lệ tuôn rơi, thưa rằng: “Hôm nay thần thiếp nói những lời này không phải vì ghen tỵ với Hoa Phi nương nương, mà chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể cân nhắc lợi hại, tạm thời hoãn việc khôi phục quyền phụ trợ quản lý lục cung của nương nương. Một là để tránh những lời dèm pha, hai là không ảnh hưởng đến thiên uy của Hoàng thượng, ba là đợi đến dịp lễ tết hẵng tiến hành gia phong, như thế thì danh chính ngôn thuận, lục cung có thể cùng ăn mừng chia vui.”
Tôi sớm đã tính toán kĩ càng đâu vào đó, gia phong vào dịp lễ tết thì đó nhất định phải là dịp lễ tết lớn. Trung thu vừa qua, tiếp theo là Giao thừa, dịp năm mới không tiện phong thưởng, nhất định phải đợi đến tết Nguyên tiêu. Ai biết được đến lúc đó tình hình sẽ xoay chuyển thế nào, tạm thời tránh cáách này trước, rồi từ từ trù tính thêm.
Huyền Lăng nhìn sang tôi, ánh mắt xao động, tràn đầy yêu thương, âu yếm, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: “Nàng suy tính chu toàn thật đấy, như thế cũng tốt, chỉ là Hoàng hậu phải chịu nhiều khổ cực rồi!”
Tôi thưa: “Hoàng thượng không cần lo lắng cho Hoàng hậu đâu! Hoàng hậu vốn đã rất quen thuộc với sự vụ trong lục cung, lại còn có nữ quan hỗ trợ, hẳn là không đến nỗi để xảy ra sai sót gì. Hoàng thượng cứ yên tâm!” Thấy y “ừ” một tiếng ra vẻ đồng ý, tôi bèn hỏi dò thêm lần nữa: “Thực ra, thuở Thẩm Thường tại còn là Huệ Tần, Hoàng thượng vẫn rất hài lòng với tỷ ấy, có ý muốn tỷ ấy học tập sự vụ ở lục cung để tương lai giúp Hoàng hậu lo liệu việc vặt. Chỉ là… đáng tiếc quá…”
Nghe nhắc đến My Trang, Huyền Lăng tựa hồ có chút không vui, chỉ nói: “Để nàng ta yên lặng hối lỗi là được!”
Tôi không tiện khuyên nhủ thêm, thấy y nói xong hồi lâu mà không hề động đũa nữa, đang định lệnh cho Bội Nhi dâng thêm một chung trà hạnh nhân lên, không ngờ Hoán Bích đã nhanh tay nhanh mắt đặt một chung trà xuống trước mặt Huyền Lăng, thỏ thẻ thưa: “Hoàng thượng, mời dùng trà!”
Sau cơn bất ngờ, tim tôi chợt lạnh giá, nàng ta quả nhiên đã cố ý lộ mặt rồi. Chung trà sứ xanh trong tay Hoán Bích càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng ta. Huyền Lăng bất giác ngẩng đầu ngắm nàng ta một thoáng rồi cười thành tiếng: “Ăn mặc cũng xinh xắn lắm, chỉ là váy đỏ giày xanh trông thật tầm thường.”
Hoán Bích nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, nhất thời ngẩn ra, mặt đỏ bừng, thưa: “Nô tỳ tên gọi Hoán Bích, nên mới mang giày xanh.”
Tôi hiểu ngay ý định của Hoán Bích, nàng ta muốn được Huyền Lăng để ý nên chọn y phục rực rỡ để mặc, lại cố ý phối với đôi hài màu xanh để gây ấn tượng sâu đậm hơn với y, ai ngờ quên mất chuyện kiêng kỵ phối màu xanh với màu đỏ. Tôi thoáng đắc ý, ôn hòa lên tiếng: “Được rồi, hôm qua ta có chọn một tấm gấm đoạn màu xanh lam, ngươi cứ giữ lấy mà may y phục thay cho chiếc váy đỏ này.” Nói xong, lại bảo mọi người: “Hôm nay phòng bếp nấu đồ ăn rất ngon, các ngươi bưng xuống chia nhau ăn đi!”
Mọi người đồng thanh tạ ơn. Mặt Hoán Bích đỏ bừng, khom người lui xuống. Huyền Lăng chẳng thèm nhìn nàng ta, chỉ nói: “Nàng đối xử với bọn người hầu tốt thật!”
“Bọn họ làm nô làm tỳ trong cung đã khổ sở rồi, nếu thiếp không đối xử tốt thì bọn họ thật quá đáng thương. Một khi nô tài oán hận trong lòng thì sẽ không chịu khó làm tròn mệnh lệnh của chủ nhân, đối mình đối người đều chẳng có lợi ích gì!” Tôi tươi cười giải thích. “Huống gì đó chỉ là một tấm đoạn mà thôi. Hoán Bích là thị nữ bồi giá của thần thiếp, tương lai còn phải kiếm một tấm chồng tốt cho nó nữa, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Huyền Lăng đáp: “Thị nữ của nàng, nàng muốn làm gì chẳng được. Nàng quan tâm đến bọn chúng như thế cũng chẳng dễ dàng gì.” Y tủm tỉm cười, chăm chú nhìn tôi. “Thấy nàng khoan dung, biết cách điều hành kẻ dưới, trẫm lẽ ra phải để nàng phụ trợ quản lý lục cung mới đúng.”
Tôi vẫn giữ nụ cười đúng mực, thưa: “Thần thiếp chưa có kinh nghiệm, sao có thể khiến mọi người tin phục được, Hoàng thượng lại nói đùa rồi!” Nói xong, tôi hạ giọng cười khúc khích bên tai y. “Quan tâm bọn người hầu, nghe thật là sướt mướt quá, chẳng lẽ thần thiếp quan tâm đến Hoàng thượng chưa đủ sao?” Nói xong, trong lòng có chút chua xót, tôi cố giữ nụ cười, nói: “Nhà Mộ Dung của Hoa Phi có công lớn, Hoàng thượng cũng nên bồi bạn với nương nương nhiều hơn một chút.”
Y lại nói: “Muốn gần gũi nàng còn khó đây. Chiến sự báo tin thắng trận nhưng vẫn còn nhiều việc khác phải an bài, chỉ e mấy ngày tới không có thời gian đặt chân ra ngoài Ngự thư phòng nữa là.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thưa: “Hoàng thượng lao tâm quốc sự, ngàn vạn lần phải giữ gìn sức khỏe mới được.”
Bữa cơm này thật khó nuốt trôi, gan ngỗng đỏ ngậm trong miệng đắng chát chẳng có vị ngon gì, nhưng tôi không thể mất bình tĩnh trước mặt Huyền Lăng được, nếu không, dẫu trù tính cẩn mật đến đâu cũng không thể tiến hành chu toàn, không thể vì một lúc tức giận mà đánh mất miếng mồi lớn. Tôi lộ vẻ hiền thục, dịu dàng, gắp thức ăn cho y, nói chuyện, cười đùa với y. Lúc này tôi mới biết, giữ được hai chữ “hiền thục” ở chốn hậu cung này cực khổ, vất vả đến nhường nào. Để bảo toàn thanh danh, một chút uất ức, khổ sở cũng không thể nói ra, không thể để lộ. Trong lúc cảm khái, tôi không khỏi bội phục bản lĩnh của Hoàng hậu. Trong những lần đối mặt với Hoa Phi, tựa hồ Hoa Phi lúc nào cũng chiếm được thế thượng phong, nhưng dẫu thắng hay thua, Hoàng hậu không bao giờ để lộ cảm xúc ra mặt, lúc nào cũng giữ bộ dạng bình tĩnh như không. Bên dưới vỏ ngoài bình tĩnh đó là bao nhiêu bi thương và chua xót, phải được mài dũa hết ngày này sang tháng khác mới đông cứng, trở thành vẻ ung dung, lãnh đạm…
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Huyền Lăng đã gắp mấy ngọn rau cẩu kỷ xào mặn vào bát tôi, dịu dàng mỉm cười, khuyên: “Món này không tệ, nàng nếm thử xem.”
Tôi tủm tỉm cười tạ ơn, nhìn mấy đọt rau cẩu kỷ xào mặn này, trong lòng chợt dấy lên bao trăn trở, khổ sở cay đắng không sao diễn tả được thành lời. Dường như chính mình là mấy đọt rau cẩu kỷ xào mặn ấy, bị dầu sôi dội qua, bị muối mặn thấm đẫm, đảo qua đảo lại mấy lượt trên chảo nóng, rồi được đặt vào trong bát sứ xanh hình cánh sen, trên có chạm trổ tinh tế đủ loại hoa cỏ, chim thú, bày biện chỉnh tề đâu vào đấy.
Khó khăn lắm mới dùng xong bữa sáng, Lý Trường đến bẩm báo, nói rằng chúng thần trong nội các đã đến Ngự thư phòng ở Nghi Nguyên điện đông đủ từ lâu rồi. Thấy y hối hả rời đi, tôi mới sa sầm nét mặt, quay trở lại Oánh Tâm đường, chầm chậm bước sang buồng phía tây.
Cận Tịch biết tôi không được vui bèn bảo mọi người lui xuống hết, bưng đến một chung trà, nhỏ giọng khuyên: “Tiểu chủ uống chút trà cho bớt nóng…”
Tôi hơi nghiến răng, định quẳng chung trà xuống đất nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng cố nhẫn nhịn, đặt mạnh chung trà xuống bàn, khiến nước trà sánh cả ra ngoài. Tôi tức giận quát: “Giỏi lắm, kẻ nào cũng muốn trèo lên đầu ta ngồi cả!”
Cận Tịch cười bồi an ủi: “Tiểu chủ tức giận cũng phải thôi. Chuyện Ôn Nghi công chúa mới xảy ra chưa được bao lâu, Hoàng thượng đã muốn khôi phục quyền phụ trợ quản lý lục cung của Hoa Phi, không khỏi khiến người ta sinh lòng thất vọng.”
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng vừa bi thương vừa chất chồng bao uất ức và tức giận, nhưng bên cạnh đó, tôi cũng ý thức được một cách rõ ràng và chua chát rằng: Bậc đế vương vốn là như thế, tôi việc gì phải kỳ vọng vượt sức mình.
Tôi không nói tiếng nào, chỉ ngồi đó ngẩn người, ngón áp út và ngón út nơi bàn tay phải đeo hộ giáp bằng vàng vạch vạch lên mặt bàn bằng gỗ lê hoa, để lại những vết cào trắng mờ mờ. Tôi đột nhiên gõ mạnh xuống bàn “cốc” một tiếng, lạnh lùng nói: “Cũng không thể trách Hoàng thượng xử lý không khéo, gây thất vọng cho người khác được, Hoa Phi gia thế hùng mạnh, lại có quân công, tuyệt không thể coi thường. Trước mắt coi như tạm thời ứng phó được, chỉ e tương lai Hoàng thượng lại nhắc đến chuyện này.” Tôi hậm hực, nói tiếp: “Hiện giờ đã dám vu oan cho ta hạ độc công chúa, tương lai có quyền phụ trợ quản lý lục cung, không biết tình hình sẽ tệ hại đến đâu nữa, chỉ e là ta chết mà không có chỗ chôn mất.”
Cận Tịch cụp mắt nhìn xuống mũi giày, thưa: “Chiến sự ở tây nam càng tiến gần đến thắng lợi thì e việc này sẽ càng trở nên cấp bách. Vốn là chuyện sớm muộn mà thôi, tiểu chủ phải chuẩn bị trước, có phòng bị thì mới sớm tránh được tai họa. Lúc My Trang tiểu chủ được sủng ái thì Hoàng thượng từng có ý để tiểu chủ học tập sự vụ lục cung, chỉ tiếc một là Hoa Phi nương nương chèn ép quá đáng, hai là My Trang tiểu chủ xảy ra chuyện quá sớm, nên mới xôi hỏng bỏng không.”
Tôi mím chặt môi, nghe Cận Tịch nói xong bèn bảo: “My Trang là người đắc sủng sớm nhất trong số những người cùng tiến cung khi đó, Hoàng thượng đương nhiên là rất coi trọng rồi. Chỉ tiếc là ta được sủng ái hơi muộn, kinh nghiệm không đủ, Lăng Dung càng không cần nhắc đến, xuất thân không tốt. Khi nãy ngươi cũng chính tai nghe thấy rồi đấy, với thái độ của Hoàng thượng lúc này thì người vẫn chưa có ý muốn thả My Trang ra…”
Cận Tịch im lặng suy tính hồi lâu rồi nói: “Người ngoài thì thôi đành chịu, chỉ sợ giặc nhà khó phòng. Tiểu chủ đừng trách nô tỳ lắm miệng, trong bữa sáng nay, Hoán Bích cô nương có phần quá lanh lợi rồi đó!”
Tôi lạnh lùng nhìn nàng ta, hỏi: “Ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?”
Cận Tịch gật đầu, thưa: “Hoặc có thể là nô tỳ quá đa nghi mà thôi!”
Tôi ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng cầm chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Không phải ngươi quá đa nghi đâu, cũng may là ngươi có tài quan sát tỉ mỉ, người khác hẳn vẫn ù ù cạc cạc chưa biết gì.” Cơn giận sục sôi dâng lên trong lòng, không sao kìm nén được, tôi cười lạnh một tiếng. Ánh nắng thu cách một bức rèm cửa sổ, rọi lên người ấm áp nhưng tim tôi lại đau đớn, lạnh giá. Không ngờ nàng ta, Hoán Bích lại dám sinh lòng xấu xa như vậy. Tôi đối xử với lạnh giá. Không ngờ nàng ta, hb tiếng. Ánh nắng thu cách một bức rèm cửa sổ, roi nàng ta tốt như tỷ muội ruột thịt, không ngờ nàng ta lại đối xử như vậy với tôi! “Con ả đấy…” Tôi trầm ngâm không nói tiếp.
Cận Tịch ngẫm nghĩ một lát rồi nhỏ giọng thưa: “Vậy tiểu chủ còn muốn thưởng xấp gấm đoạn màu xanh lam cho Hoán Bích cô nương hay không?”
Tôi giận quá hóa cười: “Thưởng chứ! Đương nhiên là phải thưởng. Ngươi lấy thêm chuỗi hạt trân châu trên bàn trang điểm của ta đưa luôn cho nó. Hoàng thượng rõ ràng không hề để mắt đến nó, ta muốn chống mắt nhìn xem nó còn giở thêm trò xấu xa gì nữa!”
Cận Tịch khom người vâng dạ.
Tôi lại nói tiếp: “Ta e là chuyện xảy ra ở Thủy Lục Nam Huân điện với Tào Cầm Mặc quá nửa là do ả tiết lộ thông tin, thậm chí cả vụ việc của Ôn Nghi công chúa cũng không thiếu tay ả nhúng vào. Món bột củ sắn chẳng phải là do ả chủ động tự ý lĩnh về hay sao?”
Cận Tịch cúi đầu, lẳng lặng thở dài: “Đúng là lòng người khó dò. Tiểu chủ đối xử với Hoán Bích cô nương tốt như vậy, Hoán Bích cô nương lại là a hoàn trong nhà của tiểu chủ, sống với nhau từ nhỏ đến lớn, không ngờ lại có lòng dạ như vậy. Giờ chỉ không biết là Hoán Bích cô nương lén lút liên hệ với Hoa Phi nương nương hay là Tào Tiệp dư mà thôi.”
Tôi chầm chậm mân mê chung trà nhẵn mịn, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Ta đoán Hoa Phi sẽ không trực tiếp nói chuyện với ả đâu, quá nửa là thông qua Tào Cẩm Mặc. Dù gì Tào Tiệp dư vẫn chưa công khai trở mặt với ta.” Tôi lạnh lùng nhìn bầu trời xanh ngắt, cao vút bên ngoài cửa sổ, hệt như hôm tôi mới bước chân vào cung, bầu trời cũng quang đãng như thế này, đến đàn chim nhạn bay về phía nam dường như cũng là đàn chim nhạn của năm ngoái. Tôi bất giác hạ giọng, thở than: “Ả a hoàn này… vốn cũng là oan nghiệt, chỉ là ả kỳ vọng quá cao, làm hỏng bao tính toán của ta dành cho ả.” Dừng lại một lát, tôi cất tiếng dặn dò: “Lúc ngươi đem đồ đạc ban cho ả, đừng để lộ vẻ gì kỳ lạ, chúng ta phải lấy tĩnh chế động.”
Cận Tịch thưa: “Nô tỳ hiểu rồi, chỉ là tiểu chủ đã rõ hết mà vẫn phải giả vờ như chẳng biết gì, sáng chiều đối mặt với Hoán Bích cô nương, tiểu chủ hẳn sẽ phải khổ sở nhiều lắm!”
Tôi nhìn ánh nắng rực rỡ in trên rèm cửa sổ, buột miệng: “Khổ sở ư? Chỉ e trong những ngày tới, nỗi khổ của ta càng không có điểm tận cùng.” Ánh nắng thu chói chang đến lóa mắt, giờ không có ai bên cạnh, nỗi uất ức khi phải giả vờ vui vẻ như chẳng có chuyện gì cuối cùng cũng chịu hóa thành hai hàng nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng bốc hơi trong làn khói đàn hương vấn vít như sương.
Ánh nắng đầu thu rực rỡ chẳng kém mùa hè, xuyên qua rèm cửa sổ chỉ còn lại chút hào quang nhàn nhạt, nhẹ nhàng lướt qua lớp gấm vóc vận trên người. Bóng nắng chuyển động như thủy triều, tâm tình vấn vít tựa khói sương, vào giây phút cuối cùng trước trận tranh đấu gian khổ, trong làn nước trà trong trẻo, xanh ngắt, tôi đột nhiên nhìn thấy nụ cười ung dung, phóng khoáng của Huyền Thanh, dường như y đang chỉ vào gốc tịch nhan với những bông hoa trắng li ti, mỉm cười hỏi tôi: “Cô nương không biết đây là loài hoa gì sao?” Tôi còn nhớ rất rõ ràng, đóa hoa trắng nhỏ xinh, dập dờn sống động hiện lên trong tim tôi. Là chàng thiếu niên ôn hòa như ngọc, vào đêm cuối hè mỹ lệ đầy sao, đã chứng kiến bao tịch mịch và bi thương mà tôi cố che giấu.
Huyền Lăng quả thực hết sức bận bịu, chiến sự ở tây nam là việc mà y quan tâm nhất, lương thảo, quân dụng dưới sự an bài của y đã được chuyển tới chiến trường kịp thời. Mặt y luôn lộ vẻ mệt mỏi nhưng trong sự mệt mỏi ấy lại ẩn chứa không ít vui mừng.
Theo thường lệ, tôi đến Nghi Nguyên điện thỉnh an, tình cờ thấy Điềm Quý nhân đứng ở bên ngoài với vẻ thất vọng. Nàng ta thấy tôi liền hành lễ, lướt mắt nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Lưu Chu đứng sau lưng tôi, hai mắt chớp chớp, cười nhạt, nói: “Tiệp dư tỷ tỷ chu đáo quá, muội muội thấy tỷ cũng không cần xin vào gặp làm gì, Hoàng thượng có việc không gặp ai cả.”
Tôi lạnh lùng ừ hử rồi mỉm cười, nói: “Đa tạ Điềm muội muội đã nhắc nhở!” Tôi không hề dừng lại, váy áo phất phơ đi thẳng về phía Nghi Nguyên điện, để lại Điềm quý nhân với ánh mắt ngơ ngác, ngạc nhiên dõi theo.
Lý Trường đích thân ra đón tôi. “Tiểu chủ đến rồi? Hoàng thượng đang đợi tiểu chủ đấy!” Tôi chẳng có lòng dạ nào để ý đến vẻ mặt của Điềm Quý nhân ở đằng sau. Một khi đã biết không thể làm hài lòng tất cả mọi người thì tôi chỉ cần cố làm cho bản thân thoải mái là đủ.
Tôi cũng không làm phiền đến y, lẳng lặng lấy một thỏi hương hình lá hải đường bỏ vào lò hương thếp vàng có hình con ly. Sau khi hương bùng cháy, làn khói trắng mỏng manh bốc lên có lẫn mùi thơm thoang thoảng, dịu dàng, kín đáo chứ không gắt mũi. Những lúc xử lý quốc sự phức tạp, y rất thích đắm mình trong bầu không khí phảng phất hương trầm thế này. Tôi cũng có cùng sở thích với y. Hiện giờ, tôi đã có quyền đặt chân vào Ngự thư phòng để thỉnh an rồi.
Y ban cho tôi đặc quyền này, khiến địa vị của tôi càng thêm phần đáng trọng trong chốn hậu cung nữ nhân đông đúc này.
Ánh nắng sau buổi trưa thưa thớt, mỏng manh, nhạt nhòa tựa như áng mây trôi nhanh, bồng bềnh trên mặt đất, âm u như giấc mộng. Tôi đem lò hương đặt trước cửa sổ, Huyền Lăng đang cúi đầu trên án sách, ngửi thấy mùi hương bèn ngẩng lên, thấy tôi đến thì mỉm cười với tôi rồi lại cúi đầu xử lý quốc sự.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, những uất ức và tức giận do chuyện của Hoa Phi đem lại không hề bị đẩy lùi bởi bầu không khí thân mật, tĩnh lặng này. Tôi vẫn giữ nụ cười mỉm đúng mực, lấy nó làm màn che cho bao tâm tình không nên có và cũng không nên để lộ ra trước mặt y. Đối với y, tôi vẫn cười tươi tắn như hoa xuân, vừa dịu dàng vừa trong sáng. Y vốn yêu thích bộ dạng này của tôi nhất mà.
Chính nhờ bộ dạng này, vào quãng thời gian thân mật, tĩnh lặng này, tôi mới có thể ung dung, thản nhiên gieo mưa gọi gió chốn hậu cung, dùng bề ngoài dịu dàng để đe dọa và áp chế kẻ địch.
Lúc này, y đang vuốt ve bức địa đồ được vẽ hết sức tỉ mỉ và sinh động, núi rừng sông biển, biên giới khói lửa chiến tranh, mắt y nhìn chăm chăm vào vùng đất phía tây nam rồi thoáng chốc biến thành sắc bén như mắt chim ưng. Y bình tĩnh thốt lên: “Trẫm vừa thu phục được tây nam, Hoàn Hoàn à!” Ánh mắt y nhìn sang tôi, lộ vẻ hết sức phấn khởi. “Lãnh thổ mất trong tay tổ phụ, cuối cùng do chính bàn tay trẫm đoạt về.”
Tôi dừng tay, nụ cười tươi sáng như hoa xuân nở rộ, vô cùng vui sướng. “Hoàn Hoàn thực lòng vui mừng cho tứ lang.”
Bàn tay y nắm lấy tay tôi mỗi lúc một chặt, nói dằn từng tiếng: “Ngoài vùng tây nam ra, bọn Hách Hách lúc nào cũng thèm thuồng như hổ đói dõi theo triều đình chúng ta, năm nào cũng có ý muốn xâm phạm, cũng là mối họa tâm phúc. Trẫm còn sống ngày nào thì nhất định phải xóa sạch mối họa này, để cho con cháu của trẫm không phải chịu hạo chiến tranh, để lại cho bọn chúng một thời thái bình thịnh thế.”
Tôi bất giác cảm thấy chấn động. Tôi chưa từng chứng kiến một Huyền Lăng hào hùng như thế nên sớm đã bị tâm nguyện của y làm cho cảm động. Nắm chặt lấy tay y, tôi mỉm cười, thưa: “Hoàn Hoàn hy vọng có thể bầu bạn với tứ lang, mở đầu giai đoạn thái bình thịnh thế này.”
Y chăm chăm nhìn tôi, gật đầu, ánh mắt lộ vẻ cương nghị. “Hoàn Hoàn, trẫm muốn nàng lúc nào cũng ở bên cạnh trẫm, nàng nhất định sẽ luôn ở bên cạnh trẫm. Thời thái bình thịnh thế của trẫm không thể nào thiếu nàng.” Ánh mắt y sâu thẳm khiến tôi có chút e ngại nhưng cũng hết sức cảm động. Ngẩng lên, tôi chợt thấy trong mắt y có chút gì đó đau thương nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất, không để lại chút dấu vết.
Tôi suýt tưởng lầm là mình hoa mắt, thần sắc ấy không nên xuất hiện trong giọng nói này, tôi bất giác cảm thấy mơ hồ nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do. Có lẽ tôi quả thực đã nhìn nhầm rồi.
An tĩnh một lát, tôi mới cảm nhận được nỗi hoang mang và vui sướng xa vời đang hòa quyện, quấn quýt trong lòng mình.
Tia nắng tươi đẹp rọi qua cửa sổ chạm trổ chỉ để lại ánh nắng lờ mờ, rọi xuống mặt đất bóng hoa văn màu đen nhàn nhạt, dịu dàng lướt qua đôi mắt y đang nhìn sang tôi. Ánh mắt bình thường vốn sắc bén và kiên cường lập tức trở nên ôn hòa, lại có thêm chút dịu dàng, âu yếm.
Tôi dịu giọng khuyên nhủ y: “Hoàng thượng xem tấu chương lâu rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút!” Vừa nói, tôi vừa lấy ra mấy đĩa sứ mỏng đựng bốn món đồ ngọt trong hộp thức ăn, bánh xốp bách hợp, bánh tử đằng, mứt anh đào, lê ngào đường, rồi lại lấy một ít hoa quế phơi khô bỏ vào trong chung nước nóng, thế là một chung trà thơm ngát đã sẵn sàng.
Y ôm tôi vào lòng, hơi thở thanh tân dìu dịu vấn vít bên tai. “Đêm nay nàng ở lại đây nhé?”
Tôi cười thành tiếng. “Hẳn là thế rồi, đỡ công một chuyến đi về cho xe Phượng loan xuân ân Hoàng thượng tính toán chu đáo quá!” Ỷ vào sự sủng ái và thương yêu của y, tôi thốt lên lời trêu đùa hồn nhiên không chút đố kỵ. Vả lại, trong mắt y, mọi lời nói hành động của tôi đều đáng yêu, đáng quý hết cả.
Tôi khẽ rúc đầu vào lòng y, sắc mặt dần trở nên hờ hững.
Cuối cùng thì tôi vẫn không cam tâm!