Chương 14: Mưa

Vào ngày 13 tháng giêng, Hoàng đế phụng dưỡng Hoàng Thái hậu xuất cung đến Sơn Đông và Giang Tô. Mùng 8 tháng 2, lại đến Hoàng Hà, Hoàng dế hạ chiếu chấp thuận khởi công xây dựng Cao gia yến để lập nên kênh đào đi thuyền xuống phía nam, đi qua Dương Châu, Trấn Giang, Đan Dương, Thường Châu rồi đến Tô Châu. Tháng 3, ngự giá tới Hàng Châu, rồi đi khắp Tây Hồ.

Chung quy Tây Hồ trong 6 tháng đầu năm, phong cảnh lúc nào cũng xinh đẹp. Huống chi tháng 3 Giang Nam, liễu lục yên lam, mỗi lần chuyển động thì như bước chân nhẹ nhàng, thướt tha kiều diễm, yên tĩnh như một thiếu nữ ngồi một chỗ nhưng lại thướt tha trong gió. Đã từ rất lâu Hoàng đế luôn muốn đến Giang Nam, rốt cuộc bây giờ cũng đã đạt được tâm nguyện, ngoại trừ cùng quan văn uống rượu đọc thơ thì Như Ý luôn ở bên cạnh Hoàng đế uống trà Long Tĩnh, lại ăn món ngon Tây Hồ, còn có canh bột củ sen ngon ngọt, có mật cao quế hoa. Tuy rằng hằng năm đều có tiến cống vào kinh thành nhưng ở đây lại tươi tốt hơn trong cung, tất nhiên là càng ngon hơn hắn.

Vào một đêm dạ yến trong cung, Hoàng đế cùng Thái hậu và các chư vị cương công, tần phi uống rượu trên Tây Hồ. Các hoàng thân quốc thích tất nhiên là mang theo các phúc tấn đi cùng bên cạnh, các hậu phi đều mặc y phục hoa sam, lại mềm giọng nũng nịu truyền ra. Mọi người lần lượt ra vào,các quan viên lại đem nữ tử phụng dưỡng, nhảy múa mua vui. Tuy rằng các tần phi đều có xuất thân Hán quân kỳ nhưng lại không thể mềm mại đáng yêu như nữ tử Giang Nam.

Hoàng đế thở dài: "Hoàng ngạch nương yêu thích cảnh đẹp, chỉ là mùa này cảnh đẹp vẫn chưa đạt đến cực điểm, chỉ có chút lá xanh mà thôi, thật là đáng tiếc"

Thái hậu cười dài nói: "Ai gia hiểu cái hiếu tâm của Hoàng đế. Ai gia biết Hoàng đế yêu nhất tô đê Xuân Hiểu, đáng tiếc là chúng ta không thể ở Hàng Châu cho đến mùa hè cho nên cũng khó gặp được cảnh đẹp, chỉ là ai gia suy nghĩ, nếu đã lấy lá sen rồi thì sao không xem chút hoa sen đi"

Dứt lời, Thái hậu nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng thì đã thấy trên mặt hồ yên tĩnh xuất hiện một đóa hoa sen nổi từ dưới nước lên. Đóa hoa sen rất lớn rồi từ từ từng cánh mở ra đến khi chỉ còn nhụy hoa bên trong, bên trong có hai nữ tữ mặc y phục màu vàng ngồi ngay ngắn trong đó, một người đàn tỳ bà mà một người hãy côn khúc.

Trên mặt hồ đèn đuốc dần sáng trưng lên, yên tĩnh trở lại, lại có làn gió nhỏ thổi qua, tiếng tỳ bà róc rách mà hòa với tiếng ca nữ tử truyền đến, làm cho người ta say mê âm luật:

Đèn đuốc sáng trưng mặt hồ dần dần an tĩnh lại, tại cực khinh rất nhỏ làn gió thơm trung, tiếng tỳ bà róc rách, có tiếng ca nữ tử mềm nhẹ truyền đến, xướng ra làm người ta say mê âm luật. Tiếng ca của nàng kia tuy không hay vượt bậc nhưng cách xuân gợn sóng thanh vận lại dễ dàng lọt vào tai, lại kiêm thêm tiếng tỳ bà u u đến tận xương, triền miên vô cùng. Hoàng đế cũng không thấy tán thưởng, nghiêng người sang phía Như Ý nói: "Bây giờ nếu hát bài từ thì cực kỳ thích hợp, nếu lại được tỳ bà tôn lên nữa thì đúng là thú vui, chỉ là khúc ca này phá lệ có tâm"

Như Ý cúi đầu cười nói: 'Xưa nay ở Tây Hồ, có nhiều người Hán làm thơ, trong đó có bài Thái Thường dẫn do chính người Nữ Chân viết, tình tứ độc đáo, lại không chút nào thua kém"

Hoàng đế bất giác mỉm cười: "Hoàng hậu luôn là người hiểu biết từ khúc người Hán, vậy nàng có từng đọc qua thơ Đôn Chu Khanh chưa?"

Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu, đôi khuyên tai linh lung cũng chuyển động theo: "Thần thiếp chỉ biết câu: "Tường đầu mã thượng dao tương cố, Nhất kiến tri quân tức đoạn trường"* mà thôi, còn cả bài thơ thì không thuộc hết"

[* Đây là 2 câu thơ trong bài Tỉnh để dẫn ngân bình của Bạch Cư Di. Bài thơ nói về nỗi niềm của một cô gái ngây thơ, xinh đẹp đoan trang, vào một ngày đang hái dâu thì bỗng nhiên gặp được một chàng trai, lòng chàng trai thổn thức yêu mến cô gái đó rồi hẹn cô gái đến nhà chàng trai. Khi cô gái đến nhà chàng trai, hai người yêu nhau say mê mà không cần cưới hỏi, ở được 5, 6 năm thì mẹ chàng trai nói: "Cưới hỏi mới là vợ cả, theo không là vợ lẽ. Vợ lẽ không được làm cỗ cúng tổ tiên", lúc đó cô gái mới hiểu là không thể ở lại nhà chàng trai kia cho nên muốn ra đi nhưng cha mẹ đã chết rồi mà cô gái lại xấu hổ không dám về quê và cũng chẳng không biết đi đâu. Câu thơ cuối của bài nói về ý nghĩa cả bài thơ là "Cẩn thận đừng trao thân cho những người vừa mới hứa hẹn vu vơ. "

Hai câu thơ trên nghĩa là: Chàng cưỡi ngựa trắng dừng bên cành liễu rủ. Người sau tường, kẻ trên ngựa nhìn nhau từ khoảng xa]

Hoàng đế vươn tay, nắm chặt đôi tay nàng bị gió đêm thổi lạnh: "Lúc trẫm và nàng mới gặp nhau, cũng đã từng xem gánh diễn đệ nhất diễn bài "Tỉnh để dẫn ngân bình" này". Cái mỉm cười của hắn chứa đầy ôn nhu mà thâm thúy: "Trẫm chưa bao giờ quên ngày đó".

Như Ý xấu hổ mỉm cười mà nắm chặt người ngón tay của hắn. So với đám tần phi trẻ tuổi thì nàng là một chi mẫu đất nước, không thể ca hát, cũng không thể nhảy múa mà chỉ có thể bất động ngắm nhìn. Thái hậu quay đầu cười nói: "Hoàng đế và Hoàng hậu đang cùng bình luận sao? Có chuyện gì vậy?"

Hoàng đế cười nâng chén tương kính nói: "Hoàng ngạch nương lại vì nhi thần chuẩn bị người mới sao?"

Thái hậu cười đến mức lay động bàn tay, lại ngoắc tay ý bảo hai nữ tử kia đến gần: "Hoàng đế nhìn xem, đây là người mới sao?" Ánh mắt của Thái hậu đảo lên người Như Ý, phảng phất như lơ đãng: "Trong cung người mới quá nhiều, chỉ sợ Hoàng hậu oán hận mà muốn chôn sống ai gia vì ai gia không để ý đến cái vất vả của Hoàng hậu mà thôi"

Trong lòng Như Ý liền động, cười khéo léo nói: "Có Hoàng ngạch nương bên cạnh thì sao nhi thần cảm thấy vất vả chứ ạ?"

Thái hậu từ chối trả lời mà chỉ nhìn hai nữ tử kia, nữ tử đánh đàn tỳ bà là Mai tần, còn nữ tử ca hát chính là người đã cung nhiều năm nhưng không được sủng ái Khánh quý nhân.

Ngọc Nghiên giơ chén rượu trong tay lên, mím môi cười nói: "Bình cũ rượu mới, hóa ra ý nghĩa này là vậy"

Hoàng đế có vài phần vui mừng: "Anh Lạc, sao lại là nàng?"

Lục Quân cười nói: "Chúng ta đều biết tài đánh đàn tỳ bà của Mai tần, ngoại trừ Tuệ Hiền Hoàng quý phi thì Mai tần đúng là danh thủ số một, thế nhưng Khánh quý nhân có tiếng hát hay như vậy, tỷ muội chúng ta đúng là lần đầu mới nghe thấy"

Ánh mắt mọi người chỉ đều nhìn vào Khánh quý nhân, duy chỉ có Mai tần đứng bên cạnh Như Ý là lơ đãng. Trong lúc vô ý, Như Ý liếc mắt nhìn Mai tần thì thấy sắc mặt nàng ta không được tốt, cho dù trên khuôn mặt đầy đủ phấn son kiều diễm nhưng lại không che được cái tức giận. Nàng đang âm thầm kinh ngạc thì lại nghe Thái hậu hòa hoãn hỏi: 'Khánh quý nhân, ngươi vào hầu hạ Hoàng đế là vào năm bao nhiêu?"

Khánh quý nhân nhìn Hoàng đế, trong mắt mơ hồ có chút u oán, nói: "Dạ, năm Càn Long thứ 4 ạ"

Thái hậu thở dài một tiếng: "Đúng vậy, cũng đã 12 năm rồi, ai gia nhớ rõ, lúc ngươi đến bên cạnh phụng dưỡng Hoàng đế là ngươi vừa tròn 15 tuổi"

Khánh quý nhân buông khuôn mặt khiếp sợ xuống nói: "Dạ. Thái hậu nhớ tốt"

"Ai gia nhớ rõ, lúc ngươi đến hầu hạ Hoàng đế thì không có ca hát như vậy"

Khánh quý nhân thẹn thùng, khiếp sợ mà liếc mắt nhìn Hoàng đế: "Tần thiếp tự biết bất tài, chỉ có chút tài nghệ nhỏ bé này cho nên trong 12 năm này đều cố gắng chậm rãi học dần dần cho khỏi phí thời gian. Thỉnh Hoàng thượng và Thái hậu đừng chê cười tần thiếp"

Mấy câu nói đó của Khánh quý nhân nghe thật điềm đạm đáng yêu, Hoàng đế nghe thấy, bất giác sinh vài phần thương tiếc: "Mấy năm nay là do trẫm lạnh nhạt với nàng, đến nỗi nàng phải chịu tịch mịch đơn côi, lại chỉ có thể tự ngâm tự xướng để cho khỏi phí thời gian, sau này nàng không cần phải như vậy nữa"

Ngọc Nghiên cười dài nói: "Hoàng thượng đối đãi với tỷ muội chúng ta, đúng là vui với người mới, yêu với người cũ, ai ai cũng đều không cô phụ"

Nhàn thoại như thế đến một lúc sau, Thái hậu cảm thấy gió hồ bắt đầu mạnh lên cho nên liền đi về trước, chỉ chừa lại đám tần phi làm bạn bên cạnh Hoàng đế. Bỗng dưng trên mặt hồ gợn sóng lấp lánh, lại có ba năm cung thường nhạc kỹ trồi trên chiếc thuyền trên mặt hồ, bàn tay trắng nõn đánh đàn. Tiếng đàn theo cơn gió ấm áp bay tới, Hoàng đế cùng Khánh quý nhân ngồi bên cạnh liên miên nói nhỏ, cũng không biết là ai kêu lên một tiếng: "Tuyết rơi sao?"

Lúc này đang là tháng 3, thời tiết ấm áp, chưa từng gặp chuyện tuyết rơi tháng 3 nhưng mà mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy có điểm trắng nhỏ vụn chậm rãi rơi xuống mà bay lên mặt hồ, hoảng hốt không rõ đó là thứ gì. Có một nữ tử đi đến gần, nói: "Không phải tuyết mà là hoa mai màu trắng"

Như Ý kinh hỉ: "Bây giờ mới là tháng 3 thì sao lại có hoa mai lúc này?"

Hòa thân vương Hoằng Trú xưa nay là người phong nhã, liền nói: "Hoàng tẩu có điều không biết, cô sơn cùng linh phong ở vùng này vào lúc này đều có hoa mai. Nếu không nữa thì đi sâu vào vùng núi thì cũng có thể tìm được". Hắn quay đầu nói: "Hàn Mai như tuyết, người này đúng là có tâm tư"

Như Ý hơi có chút không vui: "Hoa mai thanh nhã, lại là vật cao thượng, sao lại có thể dễ dàng phao tát như vậy, lại vì khiến vui sướng nhất thời mà thôi, thật sự đáng tiếc"

Uyển tần thấp giọng cả kinh nói: "Đó không phải là Lệnh tần sao?"

Ngọc Nghiên nhìn một lát, bĩu môi cười lạnh nói: "Buổi tối hôm nay đúng là chán nản vô vị, ngoại trừ ca hát thì còn có nhảy múa, nữ nhân trong chúng ta lại dùng cơ hội tranh thủ tình cảm. Nếu muốn tranh giành thì cũng nên dùng cách khác đi, chỉ dùng ba cái nhảy múa ca hát nhạc kỹ tầm thường mà tự hạ thân mình xuống thì còn gì là thú vị nữa chứ"

Lục Quân liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên, cười nói: "Gia quý phi đừng chỉ nói đến người khác mà không nghĩ đến mình. Cô đã quên lúc cô mới bước vào Vương phủ, cái gì nhảy múa trống cơm rồi múa kiếm gì đó sao? Còn lại đánh đàn Triều Tiên, mỗi ngày là một thứ khác nhau, Hoàng thượng sủng ái cô ghê gớm, bây giờ cô không cho người khác học chút bản lĩnh của cô sao?"

Ngọc Nghiên cười nhạo nói: "Nếu ca múa được thì mới đáng xem. Ta xuất thân Lý triều, cũng học được ca múa Lý triều, rốt cuộc cũng có thể khiến Hoàng thượng thích thú được cái mới mẻ. Nhưng hôm nay Lệnh tần và Khánh quý nhân cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi, có gì đáng xem đâu chứ"

Lục Quân thở dài, có chút hối hận: "Bắt chước bừa nhưng cũng phải xem là ai đang xem chứ, ta và Gia quý phi đều là người đẹp hết thời thì sao có thể so được với bọn muội muội trẻ tuổi hai mươi tuổi chứ"

Ngọc Nghiên cười nói: "Cũng khó nói, có đôi khi nữ nhân ý nhị thì càng lớn tuổi thì càng có nét quyến rũ khác sao? Cô quên, ta sinh Tứ a ca lúc 26 tuổi, Du phi sinh Ngũ a ca cũng là 26, Thư phi bây giờ mang thai cũng là 26. Cô sinh Tam a ca vào lúc 23 tuổi, như vậy cũng như là sớm. Hoàng thượng chúng ta có lẽ chính là cảm thấy bọn nha đầu đôi mươi còn quá non nớt mà không thể hầu hạ chu toàn. Cô xem Khánh quý nhân cũng biết, lúc trước vào tuổi đôi mươi nhưng lại không được Hoàng thượng sủng ái cho nên tỷ tỷ à, đừng có cả ngày lải nhải hoa tàn ít bướm, lải nhải nhiều như vậy cũng nhàm chán mà cũng chẳng có hay ho gì đâu"

Như Ý cười nói: "Có những lời này của Gia quý phi, bổn cung cũng thấy giải sầu hơn, nguyên lai người già vẫn còn ưu việc ở phía sau"

Trên đài cao tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, không ngừng vang lên bên tai, ngay cả đội ca múa cũng được mọi người tán thưởng. Hoàng đế vỗ tay thở dài: "Ca múa cũng được, khó nhất là bạch y hồng mai, nhẹ nhàng bay bổng". Hắn liền cười nhạt: 'Bây giờ Lệnh tần cũng có chút bổ ích, không còn là nữ tử chỉ biết phấn tổ yến của ngày đó nữa rồi"

Như Ý nghe vậy mà hiểu rõ ý tứ, lập tức gật đầu: "Ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm thì cũng mưa dầm thấm đất, tất nhiên giờ cũng tiến bộ, giờ phút này Lệnh tần mặc y phục trắng tuyết, trong tay lại cầm hồng mai, quả nhiên là dùng hết tâm tư"

Ngọc Nghiên hừ nhẹ một tiếng: "Tâm tư hay như vậy, chỉ sợ là do Hoàng hậu nương nương an bài thôi"

Như Ý cũng lười để ý, chỉ đạm mạc nói: "Tâm tư nếu khiến Hoàng thượng thì rất tốt nhưng nếu không thích thì cũng là bàng môn tà đạo, uổng phí một phen tâm tư"

Ngọc Nghiên thấy Hoàng đế mỉm cười trầm ngâm, ánh mắt chỉ nhìn vào thân ảnh đang uốn lượn kia, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng. Trong mắt Hoàng đế có vô hạn ý tứ tán thưởng mà giương giọng nói: "Lệnh tần, nàng không ra ngoài ư? Nàng muốn trở thành hồng mai trong tuyết sao?"

Giây lát sau, Yến Uyển bước ra, trong tay cầm nhánh hồng mai, lại đứng trước mặt Như Ý mà mỉm cười: "Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất lục mai, nguyên là thần thiếp muốn đi tìm chút lục mai đến tặng cho Hoàng hậu nương nương nhưng mà lục mai khó kiếm được. Tuy đây chỉ là hồng mai nhưng thần thiếp cũng thỉnh Hoàng hậu nương nương vui lòng nhận cho"

Như Ý ngưng mắt nhìn hồng mai trong tay Yến Uyển đưa đến, đúng là hạnh mai Giang Nam, nàng nhất thời chưa vươn tay ra đón nhận mà chỉ mỉm cười: 'Mấy ngày nay không thấy muội muội, hóa ra là đang bận vào chuyện này"

Yến Uyển nói: "Thần thiếp thì biết cái gì chứ, chỉ là tốn chút tâm tư để khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương mỉm cười mà thôi"

Như Ý thấy nàng cầm hồng mai trong tay, tiến lui có chút xấu hổ, cũng không muốn đem những tâm tư này lộ ra trước mặt người khác, liền gật đầu ý bảo Dung Bội tiếng nhận. Hoàng đế mỉm cười, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mai tần và Khánh quý nhân đánh đàn xướng khúc, quả thật có tâm, nàng lại có thể dung tình vu cảnh, đi tìm hoa mai trong tháng 3 này, quả thật hiếm có"

Yến Uyển phục tùng cười nhẹ: "Thần thiếp từng nghe Hoàng hậu nương nương đọc sách, có nhắc tới tuyết hồ mỹ, tuy không thể chân thật nhưng cũng chứa được một phần ý cảnh"

Hoàng đế cười, chạm vào chóp mũi của nàng: "Hai chữ "ý cảnh" này, trẫm rất thích"

Hoàng đế còn chưa nói xong thì Từ An, tổng thái giám của Kính sự phòng tiến lên nói: "Hoàng thượng, đã đến lúc lật bài tử rồi ạ"

Hoàng đế nắm tay Yến Uyển mà thân mật nói: "Không cần lật nữa, hãy chọn Lệnh phi đi"

Lời nói này khiến cho mọi người bất ngờ, vẫn là Từ An nhanh nhạy, vội khom người nói: "Dạ. Chúc mừng Lệnh phi nương nương"

Hoàng đế cùng cười duyên với Yến Uyển, mi nhãn sinh xuân. Như Ý sao lại không biết ý tứ chứ cho nên nàng liền đưa các tần phi cáo lui trước. Ngọc Nghiên thập phần bất mãn, nghĩ đến Lục Quân rồi hừ nhẹ nói: "Lời này đúng là không dễ nghe, năm đó chúng ta sinh được Hoàng tử thì mới được phong phi, nàng ta dựa vào cái gì mà được phong phi chứ?"

Lục Quân giơ chiếc khăn tay lên nói: "Thì sao chứ? Năm đó không phải Thư phi cũng không sinh được hài tử mà cũng được phong phi đó sao?"

Ngọc Nghiên khinh xuy một tiếng nói: "Không giống nhau! Thư phi có xuất thân quý tộc Mãn quân kỳ, lại được tự tay Thái hậu tiến cử, được Hoàng thượng nhiều năm sủng ái. Lệnh phi có xuất thân Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ thì sao có thể so được với Thư phi chứ?"

Lục Quân nói: "So hay không so, rốt cuộc cũng là người nhận được ân sủng Hoàng thượng. Đêm nay Thái hậu thay Mai tần và Khánh quý nhân mà tốn một phen tâm ý, cuối cùng lại là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*, tạo cơ hội cho Lệnh phi"

[Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: được lấy từ điển tích thời Xuân Thu có vị vua là Ngô Vương cực kỳ ngang ngược, không có đại thần nào dám khuyên can vì mỗi lần khuyên can sẽ bị chém đầu. Một lần, Ngô Vương muốn tấn công nước Sở, các đại thần thì rất lo lắng vì sợ khi nước Ngô tấn công nước Sở thì sẽ có nước khác lớn hơn tấn công nước Ngô và nước Ngô sẽ bị mất nước, ai ai cũng sợ nhưng không dám khuyên can.

Trong các đại thần có một người tính tình cương trực, nhìn thấy chuyện đó thì không phải phiền lòng. Có một lần ông nhìn thấy con bọ ngựa đang rình bắt một con ve, nhưng ở đằng sau con bọ ngựa lại có một con chim sẻ đang rình nó. Vị đại thần đó liền nghĩ ngay một kế. Ngày hôm sau, Ngô Vương đi dạo ở Ngự Hoa viên và thấy vị đại thần nọ không quỳ xuống thỉnh an cho nên rất tức giận. Vị đại thần đó bẩm báo nói với Ngô Vương rằng: "Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó."

Lúc này Ngô Vương hiểu ý và quyết định không tấn công nước Sở nữa. Ý nghĩa của câu nói bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau là: Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy]

Lời này rơi vào trong tai Như Ý, quả nhiên không chút dễ nghe. Nàng quay sang, trầm giọng phân phó nói: "Gia quý phi, quý phi là người có vị phân có tư lịch lâu dài trong cung, nếu những lời quý phi nói ra mà không tôn trọng, nếu lọt vào trong tai các nô tài, các chủ tử nghe được cũng nghị luận sau lưng thì càng không ra thể thống gì nữa"

Lục Quân nghe được lời này là biết không hay, vội cười nói: "Hoàng hậu nương nương, lần tuần du này Tứ công chúa có đi theo thần thiếp, sợ là bây giờ đang nhớ mong thần thiếp, thần thiếp xin cáo lui về trước"

Như Ý hòa nhã nói: "Được rồi, Tam công chúa đã xuất gia, Tứ công chúa giờ đây chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng thượng, tỷ tỷ hãy cố gắng chăm sóc đi"

Ngọc Nghiên lại chịu một đêm mệt mỏi, lại có chút phẫn nộ chuyện Yến Uyển cho nên sau khi Lục Quân rời đi mà vẫn nhịn không được mà nói: "Hoàng hậu nương nương, tối nay Lệnh phi phấn khích như vậy, nếu là do nương nương an bài thì thần thiếp không còn lời nào để nói; nếu không phải do nương nương an bài thì quả nhiên nàng ta là người lanh lợi như vậy nhưng lại lanh lợi quá mức. Cho dù nương nương có được Ngũ Hành Sơn thì cũng không giữ được Tôn hầu tử* nữa rồi!"

[ Lấy tích Phật Tổ dùng 5 ngón tay mà giam giữ Tôn Ngộ Không dưới Ngũ Hành Sơn]

Lời nói của Ngọc Nghiên giống như mũi nhọn, Như Ý quay đầu thấy Hoàng đế và Yến Uyển có cử chỉ thân mật, giống như một đôi tình nhân thân thiết với nhau, nỉ non nhỏ nhẹ. Nàng có chút đau buồn cười khẽ, Hoàng đế bây giờ đang vào tuổi thịnh thế cho nên nếu hắn yêu thích, nếu người khác lọt vào mắt hắn thì có cái gì không được chứ? Điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là đứng nhìn hắn mà thôi.

Như Ý quay trở lại trong điện thì liền có chút rầu rĩ, Dung Bội cho cung nữ hầu hạ lui xuống mà chỉ chừa lại một mình nàng mà tự tay thay y phục cho Như Ý, nàng nhẹ nhàng vuốn ve bàn tay Như Ý nói: "Hoàng hậu nương nương, đêm nay Gia quý phi đã nói những điều không lọt được tai nhưng mà lời nói không lọt tai đó cũng có chút đạo lý. Lệnh phi nương nương vẫn hay lui tới thân mật với Dực Khôn cung, nếu nàng ta muốn nhận được nhiều sủng ái thì Hoàng hậu nương nương cũng sẽ thành toàn cho nàng ta nhưng vì sao nàng ta bỗng nhiên lại có tâm tư khiến chúng ta bất ngờ như vậy nhỉ? Nô tỳ cho rằng, tâm tư Gia quý phi sâu đậm, chúng ta vẫn có thể hiểu biết được nhưng tâm tư của Lệnh phi nương nương, quả thật không biết sâu cạn thế nào!"

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ là Lệnh phi nương nương nhảy múa xong thì đem hồng mai đến tặng cho nương nương, có thể thấy được nàng ta vẫn cố kỵ nương nương, có điều cố kỵ như vậy lại trở thành khác biết so với những người khác"

Như Ý từ từ nhắm hai mắt lại rồi chậm rãi nói: "Cố kỵ kia chỉ là mặt ngoài, nàng ta cũng hiểu biết thế nào để lấy lòng người. Tặng cho bổn cung hồng mai, vừa cho người khác thấy nàng ta vẫn phục tùng bổn cung mà lại vừa khiến cho Hoàng thượng động lòng mà sủng ái nàng ta"

Như Ý đang suy nghĩ thì có một tiểu thái giám tên là Thụy Tuệ chạy vào, Thụy Tuệ chính là thái giám hay chạy tới chạy tui kinh thành thay Hải Lan cùng Như Ý truyền tin tức trong cung, Như Ý thấy hắn thì liền hỏi: "Sao lại vội vã như vậy? Trong cung xảy ra chuyện gì sao? Du phi và Thư phi có khỏe không?"

Thụy Tuệ vội nói: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, từ lúc ngự giá xuất cung đến nay, Ngũ a ca vẫn hay bị ho khan cảm mạo đứt quãng, không thấy khá hơn chút nào, Du phi nương nương cảm thấy rất lo lắng, bất đắc dĩ lắm Du phi nương nương muốn hỏi Hoàng hậu nương nương, có thể chiếu cố cho Giang thái y hồi kinh không ạ"

Như Ý khó xử nói: "Thánh giá Hoàng thượng vẫn luôn được Tề Lỗ thái y chiếu cố, còn tất cả chẩn mạch bình an của các vị khác đều phó thác vào Giang thái y, nhất thời không thể hồi cung được". Rốt cuộc nàng vẫn sốt ruộc: "Ngũ a ca bị bệnh nặng đến mức như vậy sao?"

Thụy Tuệ nói: "Không nặng lắm, chỉ là cảm mạo triền miên chưa khỏi cho nên Du phi nương nương cảm thấy đau lòng, còn có..."

Trong lòng Như Ý căng thẳng: "Còn có cái gì?"

Thụy Tuệ nói: 'Còn có Thư phi nương nương lúc đầu nôn ọe vô cùng, nôn xong thì dạ dày bị đau mà không thể ăn được gì, vì thế người càng ngày càng gầy đi. Lúc trước thì không sao nhưng bây giờ long thai ngày càng lớn cho nên trên tay chân Thư phi nương nương đều sưng phù lên. Nương nương mang long thai, các Thái y đều nói do nương nương mắc chứng thận hư, mấy ngày nay đều rụng tóc rất nhiều, từng loạn từng loạn tóc đều rơi xuống, Du phi nương nương lo lắng không thôi cho nên lệnh cho Thái y đến xem nhưng rốt cuộc vẫn không chữa trị được"

"Hài tử thế nào? Hài tử có chuyện gì hay không?"

Thụy Tuệ vội tươi cười: "Nương nương an tâm, mọi chuyện đều tốt"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện