Chương 43
Nhạn Hồi không khỏi lấy làm lạ, “Không phải ngươi là Yêu long à? Sao lại biết pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ?”
Thiên Diệu thờ ơ nói: “Năm mươi năm trước, vùng đất dồi dào linh khí bị người tu tiên tu đạo chiếm cứ, Yêu tộc bị đẩy về phía Tây Nam, hai bên lấy Thanh Khâu làm ranh giới, thế cục thiên hạ chia đôi, nhưng ước định của Yêu tộc và người tu đạo không hề liên quan gì tới ta.”
Nhạn Hồi chớp mắt hỏi hắn: “Ngươi không tới Tây Nam sao?”
“Không đi.” Thiên Diệu đáp: “Ta đã tu hành trong cốc ngàn năm, không muốn đổi nơi khác.”
Cũng đúng, hắn là Yêu long ngàn năm to lớn mà. Lúc đó người tu đạo đại chiến với Yêu tộc, tuy thắng được Trung Nguyên đại địa, nhưng bản thân cũng tổn thất nghiêm trọng, nào ai còn tâm trạng chọc vào con rồng lớn này chứ.
Thiên hạ này luôn luôn dựa vào thực lực.
“Ngàn năm nay ta độc hành trong thế gian, nhưng thời gian đó có không ít yêu quái không cam tâm rời Trung Nguyên tới tìm ta. Ta không đuổi chúng đi, chúng coi như được ta bảo vệ nên vẫn tu hành ở Trung Nguyên đại địa.”
“Vậy thì sao...”
Thiên Diệu liếc nhìn Nhạn Hồi: “Trong số yêu quái được ta bảo vệ vừa khéo có người của tộc Cửu Vĩ Hồ. Đôi bên ngoài việc tu hành, người đó còn thường tìm ta trao đổi, cứ vậy nên ta cũng tập được tâm pháp của họ.”
Thiên Diệu còn có đoạn quá khứ này nữa sao?
Nhạn Hồi nghe vậy gật đầu hiểu ra.
Nghĩ lại năm xưa hắn cũng là một đại yêu quái hô mưa gọi gió, chỉ dựa vào sức một mình mình mà bảo vệ một đám yêu quái ở Trung Nguyên. Còn bây giờ...
Nhạn Hồi rũ sạch suy nghĩ trong đầu, nhìn Thiên Diệu, “Bởi vậy kế hoạch của ngươi là để Phụng Thiên Sóc dụ Phụng Minh đi trước, sau đó chúng ta xông vào Thiên Hương phường cướp sừng rồng, đến khi Phụng Minh hay tin quay về thì đánh với hắn một trận à?”
Thiên Diệu gật đầu.
Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc, “Có mấy vấn đề ta phải bàn với ngươi. Đầu tiên, ngươi chắc chắn là trong thời gian ngắn như vậy ta có thể học được bao nhiêu pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ? Thứ hai là, dùng nó đối phó với Phụng Minh thật sự không thành vấn đề chứ?”
“Ta sẽ dạy cô, không thành vấn đề. Hơn nữa đến lúc đó nếu ta lấy lại được sừng rồng thì cũng có thể giúp cô một tay.”
Tự tin vậy kia à... Nhạn Hồi thoáng im lặng, trong chuyện tu đạo đánh nhau, nàng tạm thời tin tưởng Yêu long ít nhiều cũng sống hơn nàng một ngàn năm này, “Nhưng nếu cuối cùng Phụng Thiên Sóc không đồng ý đề nghị của ngươi thì sao?”
“Hắn sẽ đồng ý.” Thiên Diệu lắc đầu nhìn về phía gác lầu của Huyền Ca khẳng định, “Vì bản tính con người luôn tham lam.”
Quan hệ giữa Phụng Thiên Sóc và Phụng Minh từ lâu chỉ là duy trì vẻ bề ngoài, trở mặt là chuyện sớm muộn, mà lần này Phụng Thiên Sóc lại có cơ hội trừ đi đại họa trong lòng...
Cho dù phải mạo hiểm hắn cũng sẽ bằng lòng.
Quả nhiên, đúng như Thiên Diệu dự đoán, sáng sớm hôm sau, Phụng Thiên Sóc cho người tới truyền tin cho Thiên Diệu.
Phụng Thiên Sóc mời Phụng Minh mười ngày sau tới Vong ngữ lâu dự tiệc bình phẩm rượu. Phụng Minh vui vẻ nhận lời.
Chắc là Phụng Minh nghĩ, điệt nhi này của ông ta không có năng lực hại được ông ta.
Chuyện muốn Phụng Thiên Sóc làm thì hắn đã làm được. Thiên Diệu dạy Nhạn Hồi pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ cũng nhanh. Pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ đúng là cao thâm khó học, nếu bảo Nhạn Hồi cầm sách đọc, nói không chừng một pháp thuật nhỏ cũng khiến nàng học mười mấy ngày. Nhưng Thiên Diệu dường như luôn tìm được cách thích đáng để Nhạn Hồi học được pháp thuật này một cách dễ dàng hơn, có lúc chỉ trong một ngày, Nhạn Hồi đã có thể thành thạo nắm bắt được hai pháp thuật cơ bản.
Nhưng điều khiến Nhạn Hồi phiền não là mỗi ngày nhìn Thiên Diệu dạy nàng, nhìn gương mặt đó, thân hình đó, nhìn ngón tay thon dài đó, đối với Nhạn Hồi đúng là một loại dày vò khôn tả.
Trong lúc Thiên Diệu nghiên túc chỉ giảng cho nàng điểm trọng yếu của pháp thuật, nàng rất muốn ôm lấy hắn. Trong lúc bàn tay Thiên Diệu đang giúp nàng sửa chữa kết ấn, nàng rất muốn tóm lấy tay hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau mãi không buông.
Nàng không dưới một vạn lần muốn đi hỏi Huyền Ca, chẳng lẽ mê hương hiện giờ chỉ là bán thành phẩm thôi sao? Chẳng phải chỉ sau một thời gian dược tính sẽ tự biến mất sao? Tại sao đến hôm nay nàng vẫn cảm thấy dược tính của mê hương này mạnh đến kinh người?
Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là...
Trong lúc dạy nàng pháp thuật, thỉnh thoảng Thiên Diệu rảnh rỗi, Nhạn Hồi thấy hắn ngồi ở một nơi không ai chú ý, nhìn tay mình ngơ ngác. Lòng bàn tay siết chặt thành quyền, sau đó vô lực buông ra...
Lúc nhìn thấy cảnh ấy, Nhạn Hồi phát hiện mình bất chấp tất cả liên tưởng tới quá khứ của hắn, hình dung sự bất lực của hắn, sau đó cảm thấy thương xót hắn một cách quái lạ...
Quái lạ nhất là nàng cơ hồ không thể phân rõ, nàng thương xót Thiên Diệu do tác dụng của thuốc, hay đồng cảm với hắn xuất phát từ nội tâm.
Thế nhưng cho dù cảm xúc trong nội tâm Nhạn Hồi có giằng co thế nào, thời gian tập luyện pháp thuật cũng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã tới ngày thứ chín, Nhạn Hồi đã tu luyện được pháp thuật cơ bản của tộc Cửu Vĩ Hồ, tuy vẫn chưa sử dụng tinh thông, có điều, ở Trung Nguyên đâu có mấy ai từng giao thủ với tộc Cửu Vĩ Hồ. Nàng bịp bợm gạt người chắc không thành vấn đề.
Điều duy nhất khiến nàng bất an, hỏi lại Thiên Diệu. “Ta thật sự đánh lại Phụng Minh sao?”
Thiên Diệu thoáng suy nghĩ, “Dựa theo tình hình lần trước cho thấy, cô dùng pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ đánh với Phụng Minh, có lẽ có năm phần thắng.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, “Vậy nếu ta đánh thua thì sao?”
“Vậy thì xem thử ý trời sắp đặt thế nào thôi.”
“...” Nhạn Hồi giơ thanh kiếm trong tay lên, “Vậy tối nay chúng ta phải tập luyện thêm cho tốt, lỡ như ngày mai có sáu phần thắng thì sao!”
Thiên Diệu nghe vậy ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy trời đã chặp tối, hắn chau mày, “Cô luyện đi, ta về trước đây.” Nói xong hắn bỏ đi mất, không cho Nhạn Hồi thời gian để phản ứng lại.
Nhạn Hồi ngây người tại chỗ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, tính toán ngày tháng, nàng bỗng nhớ ra, đúng rồi, hôm nay lại là đêm trăng tròn.
Trong đêm trăng tròn lần trước, Thiên Diệu vẫn còn trên núi Đồng La, trong đêm đó, hắn đã nhào lên người nàng, cắn lên miệng nàng một cái thật đau...
Đêm nay lại là kiếp số của Thiên Diệu.
Nhạn Hồi nén nhịn cảm xúc trong lòng, không theo hắn về, mãi đến khi trăng neo giữa trời nàng mới trở về phòng. Lúc ngang qua phòng Thiên Diệu, Nhạn Hồi bất giác dừng bước chân, nàng nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy trong phòng hắn phát ra bất kì động tĩnh gì.
Biết Thiên Diệu là một người giỏi nhẫn nhịn, Nhạn Hồi thầm thở dài trong lòng, cất bước về phòng mình, vừa bước vào phòng nàng liền ngây người.
Nàng thấy Thiên Diệu đang cuộn mình trên giường nàng, trùm chăn của nàng, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, mỗi một lần hít thở hắn đều thở ra khói trắng vấn vít.
Hắn giống như một đứa trẻ bị bệnh, không nơi nương tựa, chỉ có thể nương nhờ nệm chăn lấy chút hơi ấm.
Vậy mà lại chạy đến phòng nàng...
“Thiên Diệu?” nàng gọi, không nghe hắn đáp, nàng thấy trên mi tâm hắn tựa như ngưng tụ hàn băng, tim nàng thắt lại, Nhạn Hồi bất giác đưa tay ra chạm vào má hắn.
Từ đầu ngón tay truyền đến khí lạnh thấu xương, còn hơn cả hàn băng.
Trong lòng Nhạn Hồi không ngừng cảnh cáo mình, không thể như vậy, không thể tội nghiệp hắn thêm nữa, chỉ là, lòng bàn tay nàng đã bất giác áp lên mặt hắn từ lúc nào rồi, như muốn truyền cho hắn một chút hơi ấm chẳng thấm vào đâu của mình...