Chương 467: Thời gian an nhàn tốt đẹp (7)

Động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại, cả người Kiều An Hảo liền tỉnh táo lại, theo bản năng tránh thoát ra khỏi lòng anh, đỏ mặt cúi thấp đầu chỉnh sửa lại quần áo trên người, nói vọng ra ngoài cửa, sau đó nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, đi ra ngoài trước.

“Trước cửa có hai chiếc xe đỗ lại, nói là tới đón hai người…” Chị Trần vừa nói, vừa chỉ ra ngoài sân, Kiều An Hảo đi ra ngoài, nhìn người đang đứng trong sân, sửng sốt một cái, trong nháy mắt liền cười lên: “Chị, anh Gia Mộc!”

-

Lục Cẩn Niên vẫn đi theo sau Kiều An Hảo, nghe được hai cái tên cô vừa hô lên, bước chân liền dừng lại tại chỗ, qua một lúc lâu sau, mới đi tiếp. tới trước cửa nhà, nhìn thấy ba người đang đứng trong sân, nói cười không ngừng.

Có lẽ Hứa Gia Mộc biết được chân của Kiều An Hảo bị thương, vẫn để Kiều An Hảo nhanh chóng ngồi xuống dưới bóng cây, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo ống quần của cô lên, kiểm tra miệng vết thương một chút.

Lúc tới đây, có thể bọn họ đã dự đoán được sẽ có người bị thương, liền cố ý mang theo hòm thuốc, Kiều An Hạ chạy đi lấy ở trên xe, Hứa Gia Mộc vẫn duy trì dáng ngồi chồm hổm, bôi thuốc lên đùi Kiều An Hảo, đầu tiên là thuốc tiêu độc, sau đó là thuốc mỡ, rồi lấy băng gạc quấn lại kỹ lưỡng.

Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, cũng không biết nói với Kiều An Hảo câu gì, Kiều An Hảo lại nhìn về phía cậu ta vừa cười vừa lắc đầu.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên gương mặt của cô, khiến nụ cười của cô càng thêm nổi bật, đâm vào trong mắt Lục Cẩn Niên đến đau đớn, theo bản năng liền quay đầu đi, đứng ở cửa có chút run rẩy, mãi đến khi trợ lý của anh đi lên phía trước, hô một tiếng “Lục tổng”, Lục Cẩn Niên mới vội vàng lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn thoáng qua anh chị Trần, mở miệng nói một câu: “Cảm ơn”, sau đó lại liếc mắt nhìn trợ lý, trợ lý biết điều liền đưa một chiếc phong bì cho anh, Lục Cẩn Niên nhận lấy, đưa về phía vợ chồng bọn họ, nói: “Cảm ơn sự chăm sóc của hai người mấy ngày qua, đây là chút lòng thành của tôi.”

Anh Trần nhận lấy chiếc phong bì, thấy bên trong là một xấp tiền đỏ rực, lập tức liền xua tay, muốn trả lại cho Lục Cẩn Niên, sau cùng vẫn là trợ lý tiến lên, khuyên can mãi hồi lâu, hai vợ chồng anh Trần mới nhận lấy.

“Lục tổng, chúng ta đi bây giờ chứ?” Sau khi tạm biệt mọi người trong nhà anh Trần, trợ lý quay đầu, thấy Lục Cẩn Niên đang đứng nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đấy ở ngoài cửa đến thất thần, liền hỏi.

Lục Cẩn Niên thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trợ lý lập tức đi về phía ba người đang trờ chuyện vui vẻ, ngữ điệu cung kính nhắc nhỏ: “Anh Hứa, hiện giờ chúng ta có thể xuất phát rồi.”

“Chờ một chút, tôi đi tạm biệt anh chị Trần.”

Kiều An Hảo đứng lên, đi vào trong nhà.

Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Lục Cẩn Niên đang đứng ở trong nhà, hô một tiếng: “Anh.”

Lục Cẩn Niên gật đầu, không hề nói gì, xem như chào một tiếng, sau đó tầm mắt liền rơi xuống trên người Kiều An Hảo.

Có thể là vì đau chân, hai ngày này cô đều đi lại khập khiễng, tốc độ rất chậm chạp.

Mặt đất vừa hứng nước mưa, có rất nhiều những vũng nước còn đọng lại, cô đi rất cẩn thận, chắc là sợ ướt giày.

Kiều An Hảo đi được khoảng năm bước, đột nhiên liền đứng tại chỗ bất động, Kiều An Hạ nghi ngờ hô một tiếng: “Kiều Kiều?”

Kiều An Hảo không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, sờ trán của mình, sau đó cả người liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện