Chương 176: Lời khuyên

“Công chúa điện hạ, nàng tạm thời ở đây một lát, ta về phòng lấy hành lý.” Thạch Mục cẩn thận từng chút một thu lại cốt phiến màu xanh, nói với Hỏa Vũ Công Chúa một tiếng rồi quay người muốn đi.

“Thạch Mục, ngươi không cần đi cùng ta nữa.” Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Vũ Công Chúa xoay chuyển một hồi, chợt mở miệng nói.

Thạch Mục nghe vậy ngạc nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.

“Ngươi vất vả lắm mới có được thú hồn và bí thuật đồ đằng, hay là trước hết cứ an tâm ở lại chỗ này giải trừ tai họa ngầm trong cơ thể đi đã. Ta đã có hộ vệ do Tế Ti Viêm Nha bộ phái theo bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm cả. Theo như ta biết thì bí thuật đồ đằng của Man tộc không hề dễ luyện thành, nếu ở lại nơi đây thì còn có thể thỉnh giáo chút ít từ Tế Ti của Viêm Nha bộ, nếu như rời khỏi Thánh Tuyết Cung thì chỉ sợ không biết tìm ai để hỏi cả.” Công chúa Hỏa Vũ nói.

“Đa tạ công chúa đã suy xét cho tại hạ.” Thạch Mục nghe vậy thì ôm quyền thi lễ với công chúa Hỏa Vũ rồi nói.

Công chúa Hỏa Vũ thản nhiên nở một nụ cười, từ bên hông lấy ra một khối lệnh bài Tử Kim có bảy cạnh lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên còn khắc một ít phù văn kỳ dị, một bên có khắc một chữ “Liên” (联), đưa cho Thạch Mục. Thạch Mục giật mình nhận lấy.

“Đây là Tử Kim Lệnh của liên minh thất tông chúng ta, có thể sử dụng để thuận tiện xuất nhập liên minh thất tông, ngoài ra còn có thể thỉnh cầu viện trợ từ bất kỳ cứ điểm nào của liên minh. Lần này có thể thành công kết minh cùng với Man tộc, công lao của huynh rất lớn, vật này tặng lại cho huynh, coi như là lời cảm ơn của ta.” Công chúa Hỏa Vũ nói.

“Cái này sao có thể!” Thạch Mục cả kinh, vội vàng từ chối muốn trả lại lệnh bài.

“Thạch huynh không cần từ chối, vật ấy đối với ta kỳ thực cũng không có tác dụng gì lớn. Lúc trước ta đã hứa với huynh, nhưng cuối cùng vẫn phải để huynh tự mình ra tay, ta cảm thấy rất áy náy, vật này coi như để đền bù tổn thất đi.” Công chúa Hỏa Vũ cười khẽ nói.

Công chúa Hỏa Vũ đã nói như vậy, Thạch Mục cũng không nên từ chối nữa, đành phải thu lệnh bài lại.

“Đúng rồi, tên Tế Ti Y Hách này có oán hận rất sâu đậm với huynh, trước mặt Đại Tế Ti thì hắn sẽ không dám động tay động chân với bí thuật đồ đằng, nhưng đến khi trở lại Nhân tộc thì vẫn phải coi chừng một chút.” Công chúa Hỏa Vũ hạ giọng nói.

Thạch Mục nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Hiện tại Tế Ti Viêm Nha bộ đã chuẩn bị xong biên chế đội ngũ hộ vệ, dẫn theo đội ngũ hơn hai mươi người đi tới. Đội ngũ này nhân số tuy ít, nhưng đều có thực lực Hậu Thiên Hậu Kỳ trở lên, người lĩnh đội là một thiếu phụ che mặt, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhưng khí tức trên người chấn động mãnh liệt, rõ ràng là một vị Tiên Thiên kỳ.

“Vị này chính là Thanh Lang trưởng lão của bổn tộc, từ giờ nàng sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho công chúa Hỏa Vũ.” Viêm Nha có chút tự tin nói.

“Làm phiền Thanh Lang trưởng lão rồi.” Hỏa Vũ mỉm cười nói.

Vẻ băng lãnh trong ánh mắt thiếu phụ che mặt biến mất một chút, gật đầu với Công chúa Hỏa Vũ, đứng im tại chỗ.

“Viêm Nha trưởng lão, có một việc có lẽ cần ngài trợ giúp…” Công chúa Hỏa Vũ lập tức nói lại sự tình Thạch Mục muốn tu luyện bí thuật đồ đằng nói với Viêm Nha một lần.

“Công chúa Hỏa Vũ yên tâm, việc này hãy giao cho ta. Thạch Mục tiểu huynh đệ nếu có việc gì cần thì cứ đến tìm ta.” Tế Ti Viêm Nha lập tức vỗ ngực đáp ứng.

“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Hỏa Vũ Công Chúa gật đầu nói, quay người lại cùng với đám người thiếu phụ che mặt đi xuống núi.

Trong một gian thạch thất trong cung điện Thanh Nha bộ.

Thạch Mục vừa mới trở lại gian phòng, đang ngồi xếp bằng trên giường, mặt mũi hưng phấn xem xét mảnh xương màu xanh trong tay, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng.

Cộc cộc cộc!

Một hồi tiếng gõ cửa truyền đến. Thạch Mục sửng sốt, lưu luyến nhìn mảnh xương trong tay rồi thu lại vào ngực, sau đó đứng dậy đi ra khỏi tẩm thất. Hắn nhanh chóng mở cửa phòng ra, một thiếu niên Man tộc mặc trường bào Tế Ti màu trắng đang mỉm cười đứng ở cửa ra vào.

“Tại hạ là Tế Ti Mạc Trúc của Thánh Tuyết Cung, xin hỏi các hạ có phải là Thạch Mục dũng sĩ của sứ đoàn Nhân tộc không?” Thiếu niên mở miệng hỏi.

“Thì ra là Tế Ti Mạc Trúc, tại hạ chính là Thạch Mục. Mời vào!” Thạch Mục nghe vậy liền gật đầu nói.

“Không cần, Thạch Mục dũng sĩ, lần này tại hạ đến tìm là vì Đại Tế Ti Đại Nhân muốn triệu kiến ngươi.” Nói xong, Mạc Trúc tò mò đánh giá Thạch Mục một chút.

“Tế Ti Mạc Trúc, ngươi có biết vì sao Đại Tế Ti triệu kiến tại hạ không?” Thạch Mục trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc hỏi lại.

Hiện tại hòa đàm của hai tộc đã kết thúc, hắn cũng chỉ là một hộ vệ bình thường của công chúa Hỏa Vũ mà thôi, vì sao Đại Tế Ti lại đột nhiên triệu kiến mình.

“Việc này tại hạ cũng không rõ lắm.” Mạc Trúc lắc đầu nói.

Thạch Mục bất đắc dĩ đành phải mang theo tâm tình lo lắng không yên đi theo Mạc Trúc đến Tuyết Cung. Một lúc sau, Thạch Mục và Mạc Trúc đã xuất hiện trước một gian thiên điện sâu trong Thánh Tuyết Cung.

“Thạch Mục dũng sĩ, từ đây ta sẽ không được đi tiếp nữa, mời.” Mạc Trúc dừng trước cửa ra vào, dùng tay ra dấu mời.

Thạch Mục hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong thiên điện, ánh mắt nhanh chóng đảo qua. Đây là một gian điện không lớn, bốn cây cột đá vừa thô vừa to chống đỡ toàn bộ không gian, trên mỗi cây cột đá còn treo một ít cây đuốc đầu trâu, ánh lửa bập bùng làm cho cả không gian có chút mờ ảo. Điện phòng bố trí khá đơn giản, ngoại trừ hai hàng ghế ở giữa cũng không còn gì khác, mà Đại Tế Ti Tất Lực Cách dáng vẻ già nua thì đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế chủ tọa ở phía trên.

“Là Thạch Mục đấy ư, tới đây ngồi, không cần khách khí.” Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Thạch Mục, thanh âm trầm thấp của Tất Lực Cách đột nhiên vang lên.

“Vâng.” Trong lòng Thạch Mục nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên thi lễ, rồi tùy tiện tìm một cái ghế bên trái cung kính ngồi xuống.

“Hôm nay gọi ngươi đến đây, chủ yếu là sự tình ngươi trúng Thi Hồn Chú. Chắc hẳn tiếp theo ngươi đang muốn bắt đầu tìm hiểu bí thuật đồ đằng, cũng bắt tay vào việc phong ấn thú hồn rồi phải không?” Tất Lực Cách chậm rãi mở mắt nói.

“Đúng vậy, tại hạ đang có ý đó.” Thạch Mục nội tâm khẽ động, thản nhiên trả lời.

"Nếu ngươi tùy tiện dùng phương pháp phong ấn thú hồn mà các dũng sĩ đồ đằng thường sử dụng, chỉ sợ Thi Hồn Chú còn chưa giải trừ đã bị thú hồn phản phệ khiến bản thân gặp cảnh cửu tử nhất sinh." Tất Lực Cách khẽ lắc đầu nói.

"Đại Tế Ti nói ra lời ấy có ý gì?" Thạch Mục chấn động, cả người thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là Y Hách Tế Ti bộ lạc Liệt Xà đã động tay chân lên bí thuật đồ đằng, nhưng khi hắn đạt được cốt phiến đã kiểm tra qua rồi, trong đó ghi lại đồ đằng cùng những đồ án độc nhất trên người tộc nhân bộ lạc Liệt Xà trùng khớp với nhau, một số nguyên lý được ghi lại cũng cùng với bí thuật lấy được từ bộ lạc Đằng Nha cũng có chỗ tương đồng. Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng thu trở lại, hắn cũng rất sáng suốt không nói ra những suy đoán kia.

"Ngươi không cần hoài nghi bí thuật đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà bộ trong tay là thật hay giả, việc này là do có nguyên nhân khác, ngươi cứ từ từ nghe ta nói." Tất Lực Cách giống như biết trước thái độ của Thạch Mục, khẽ thở dài một hơi, câu nói đầu tiên của lão đã vạch trần suy nghĩ của Thạch Mục.

Thạch Mục trong nội tâm khẽ động, không lên tiếng, thân thể nghiêng về phía trước một chút, chăm chú lắng nghe. Qua lời nói tiếp theo Tất Lực Cách, Thạch Mục mới hoàn toàn đối với Man tộc bí thuật đồ đằng có một cách nhìn toàn diện hơn. Thì ra bình thường một Man nhân muốn trở thành Dũng sĩ đồ đằng, lúc bắt đầu cần do Tế Ti các tộc khắc đồ đằng lên người hắn, rồi sau đó mới thử phong ấn hồn phách một con Hung thú Hậu Thiên. Một khi phong ấn thành công, kẻ này chính thức trở thành Dũng sĩ đồ đằng, sau đó thông qua việc không ngừng nghỉ rèn luyện thú hồn, hấp thu năng lượng linh hồn bên trong thú hồn, dần dần tăng cường lực lượng thú hồn, mượn nó để tăng tiến tu vi.

Có thể nói tu vi cao thấp của Dũng sĩ đồ đằng Man tộc có liên quan đến thực lực của thú hồn bị phong ấn. Thú hồn bình thường, tối đa có thể tăng lên đến Hậu Thiên Đại viên mãn, chỉ có số ít thú hồn chất lượng cao hiếm thấy mới có thể tiến giai Tiên Thiên. Mà đại đa số Dũng sĩ đồ đằng Hậu Thiên, sau khi thú hồn đạt tới Hậu Thiên Đại viên mãn thì đều lấy linh hồn chính mình cùng hồn lực của thú hồn Hậu Thiên làm căn cơ, lại thử phong ấn thêm thú hồn của một đầu Hung thú cấp Tiên Thiên sơ kỳ nữa, mượn việc phong ấn thú hồn này tăng tu vi lên Tiên Thiên kỳ. Nói chung, Man nhân bình thường khi bắt đầu phong ấn thú hồn Hậu Thiên phần lớn là sơ kỳ, dù vậy xác xuất thành công của bọn họ cũng chưa tới một thành. Mà tu vi thú hồn càng cao, tỷ lệ phong ấn thành công lại càng thấp, thú hồn phẩm giai càng cao, lúc phong ấn càng dễ dàng khiến cho thú hồn cắn trả.

"...Trong người Tam Thủ Hung Mãng mà ngươi muốn phong ấn có huyết mạch Thượng Cổ Yêu thú Cửu Thủ Kim Giao*, phẩm giai cực cao, lại có tu vi Tiên Thiên trung kỳ. Nếu như ngươi trực tiếp phong ấn thú hồn này, một khi thành công, mặc dù có thể có đạt được thực lực Tiên Thiên trung kỳ, nhưng khả năng thất bại phi thường cao, trên cơ bản có thể nói là không có khả năng thành công." Tất Lực Cách mặt không biểu tình nói.

(Cửu Thủ Kim Giao*: phải chăng là con giao trong mộng cảnh bị cự viên mần thịt ??)

Thạch Mục nghe lời Đại Tế Ti giải thích phương thức tu luyện của Man tộc cảm giác như sét đánh ngang tai, sắc mặt tái nhợt, tâm tình vui sướng khi vừa mới đạt được bí thuật đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà thoáng cái tan thành mây khói.

"Thạch Mục, kỳ thật ngươi có tu luyện đồ đằng bí thuật của bộ lạc Liệt Xà, cũng không phải vì đề cao tu vi, chỉ vì muốn cởi bỏ Liệt Xà bộ Vạn Kiếp Thi Hồn Chú, cho nên ngươi không cần phong ấn hoàn toàn thú hồn Tam Thủ Mãng. Ngươi chỉ cần thông qua bí thuật đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà, dẫn đường cho thú hồn Tam Thủ Mãng cắn nuốt thú hồn bên trong nguyền rủa, sau đó nhanh chóng kết thúc phong ấn, làm như vậy ngoại trừ có chút lãng phí thú hồn, nhưng xác xuất thành công lại khá cao." Ngay lúc Thạch Mục đang còn phiền muộn, Tất Lực Cách lại xoay chuyển lời nói, đưa ra một phương hướng giải quyết cho cu Mục.

Thạch Mục sững sờ, trong lòng mừng rỡ, Tất Lực Cách với tư cách Đại Tế Ti có quyền uy cao nhất Man tộc, có hiểu biết sâu sắc về bí thuật đồ đằng, nếu hắn nói như thế chắc có lẽ không có sai lầm gì rồi.

"Đại Tế Ti đại nhân, vì sao người phải nói cho tại hạ những lời này?" Sau một lát, khuôn mặt Thạch Mục khôi phục bình thường, ánh mắt lóe lên hỏi.

"Thạch Mục, trên người của ngươi có phải có một cái vòng cổ thuộc sở hữu Man tộc chúng ta hay không?" Tất Lực Cách cũng không trả lời nghi vấn của Thạch Mục, ngược lại hỏi hắn một vấn đề hắn không thể nào ngờ được.

Thạch Mục khẽ giật mình, lập tức nghĩ tới vật Phùng Ly gởi lại trên người mình chính là cái vòng cổ cổ quái kia. Đúng lúc này, một lực lượng sâu như biển hết sức cổ quái đột nhiên bao phủ lên người hắn. Hắn cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, Đại Tế Ti già yếu cũng không có động tác gì, nhưng hắn phát hiện đôi mắt mờ mờ của lão càng ngày càng sáng. Thạch Mục chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, đôi mắt kia như có thể nhìn thấu mọi thứ, đôi mắt ấy khẽ quét qua người hắn, khiến hắn có cảm giác như mọi bí mật của bản thân đã hoàn toàn bại lộ.

"Quả thực, tại hạ có một vật như thế." Thạch Mục trong lòng khẽ rùng mình thừa nhận.

"Ngươi mau lấy ra cho lão phu nhìn một cái xem nào." Đại Tế Ti ngữ khí bình thản, nhưng tràn đầy uy nghiêm khó cưỡng lại.

Thạch Mục sau khi do dự một chút, từ trên cổ cởi xuống một vòng cổ bộ dáng có phần cổ quái, mặt trên còn chạm khắc hình một hung thú kỳ lạ có nét giống vượn nhưng nhìn kỹ lại không phải vượn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện