Chương 40: Giả vờ lạnh lùng.
Mộ Dung Ngữ Yên quan sát bọn họ, cô ấy có cảm giác bầu không khí giữa hai người họ rất kỳ quái, chẳng lẽ Tô Y Thược không thích Lâm thiếu sao? Không thể thế được.
Khi không nhìn thấy Lâm Mạc Tang, trong lòng Tô Y Thược có chút bất an, nhưng nhìn thấy anh rồi, cô lại cảm thấy không biết nên nói gì.
“Y Thược, anh ấy là ai vậy? Đẹp trai quá ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên nói như giọng điệu của mấy cô nàng mê trai, một chút đau đớn trong mắt bị cô ấy giấu kín đi.
Đêm qua, sau khi chia tay Tô Y Thược, Mộ Dung Ngữ Yên đã đi tìm Lâm Mạc Tang. Nhìn thấy gương mặt quỷ khóc thần sầu kia của cô ấy, Lâm Mạc Tang im lặng một lúc lâu cũng không nói được câu gì. Nói thật là anh chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy khóc, cũng không biết Tô Y Thược dùng cách gì, mà trong mắt cô ấy hoàn toàn không có vẻ oán hận, xem ra, lần này Mộ Dung Ngữ Yên thực sự đã học được một bài học rồi.
Anh không trừng phạt cô ấy, chỉ yêu cầu cô ấy không được nói với Tô Y Thược về thân phận của anh, hơn nữa, cũng phái cô ấy vào công ty bảo vệ Tô Y Thược, gần đây những người kia sẽ có hành động. Anh sợ họ xuống tay với cô.
Hiện giờ Mộ Dung Ngữ Yên đang rất tò mò về Tô Y Thược, đương nhiên vội vàng đồng ý ngay với yêu cầu của Lâm Mạc Tang, có điều, cô ấy cũng không nói cho Lâm Mạc Tang biết Tô Y Thược có võ.
Vì thế nên mới có một màn vừa rồi.
Có điều, dường như Tô Y Thược cũng không muốn Lâm thiếu quay về vậy, giọng điệu lạnh lùng chẳng khác gì người xa lạ, ít nhất là cô ấy cũng nghĩ như vậy.
“Lâm Mạc Tang, đồng nghiệp.” Tô Y Thược rời mắt đi, nhìn Mộ Dung Ngữ Yên nói.
Nghe thấy câu trả lời của cô, dù là đã dự đoán trước, nhưng trong lòng Lâm Mạc Tang vẫn cảm thấy hơi mất mác, trong lòng cô tình nguyện đón nhận Mộ Dung Ngữ Yên mới quen biết, nhưng lại ngăn cách anh ở bên ngoài, điều này khiến Lâm Mạc Tang vô cùng chán nản.
“À ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên vừa quét mắt nhìn Lâm Mạc Tang, vừa ra vẻ chợt hiểu rõ.
Ánh mắt kia rõ ràng như muốn nói: Thì ra anh cũng có ngày hôm nay.
Đọc được ý tứ trong mắt cô ấy, Lâm Mạc Tang trừng mắt lườm cô ấy một cái, quay người đi về phía bàn làm việc của mình, vùi đầu đọc tài liệu.
Đột nhiên Mộ Dung Ngữ Yên lại nghĩ, rốt cuộc vì sao mình lại thích một tên tẻ nhạt như Lâm thiếu chứ? Có lẽ chỉ vì anh là người đầu tiên cười với cô, cho nên từ nhỏ cô đã nghĩ nhất định mình phải thích anh.
Mộ Dung Ngữ Yên bỗng thấy thoải mái hẳn, có cảm giác như được giải thoát vậy. Vì cái người căn bản đang không có tâm trạng nào mà cười kia, Mộ Dung Ngữ Yên quyết định giúp anh một phen, coi như hoàn toàn từ bỏ con đường tình vốn chỉ có mình cô bước đi kia.
“Nếu vậy, thì tôi xuống tay được chứ nhỉ ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên ghé vào tai Tô Y Thược, nhỏ giọng nói, mắt đầy vẻ giảo hoạt.
Nghe thấy câu nói của Mộ Dung Ngữ Yên, trong lòng Tô Y Thược có chút không tự nhiên. Không phải hôm qua cô ấy còn muốn sống muốn chết vì Nhược Thủy Tam Thiên hay sao? Sao hôm nay vừa gặp Lâm Mạc Tang đã lập tức chuyển đối tượng rồi?
Lâm Mạc Tang không biết Mộ Dung Ngữ Yên nói gì với Tô Y Thược, chỉ thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên hơi khó coi, trong lòng không khỏi lo lắng, liệu có phải Mộ Dung Ngữ Yên đã nói gì đó không nên nói với cô không?
“Anh Lâm đẹp trai ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên vừa gọi Lâm Mạc Tang vừa lắc lắc người đi về phía bàn anh. Các đồng nghiệp nam đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân hình ma quỷ của cô ấy.
Mộ Dung Ngữ Yên quay lưng về phía Tô Y Thược, vừa nháy mắt ra hiệu với Lâm Mạc Tang.
Nhìn bộ dạng quái gở chẳng ra sao của cô ấy, Lâm Mạc Tang không hiểu cô ấy định làm gì.
Sao anh ngốc thế hả, không theo đuổi được người ta là đúng. Mộ Dung Ngữ Yên lườm anh một cái đầy khinh thường, dùng khẩu hình im lặng nói với anh: phối hợp với em.
Vừa tới trước mặt Lâm Mạc Tang, Mộ Dung Ngữ Yên đã đu luôn lấy vai anh.
Tô Y Thược nhíu mày, đúng vào chỗ bị thương trên vai anh rồi!!!
Mộ Dung Ngữ Yên ra sức ra hiệu, ý bảo Lâm Mạc Tang quan sát phản ứng của Tô Y Thược, sau đó thừa lúc anh không chú ý, liền hôn ‘chụt’ một cái vào mặt anh. Tài liệu trên tay Tô Y Thược rơi thẳng xuống, ngẩn người nhìn bọn họ, bàn tay chậm rãi siết chặt lại.
Lâm Mạc Tang dùng khóe mắt liếc nhìn Tô Y Thược, ánh mắt ngẩn ngơ kia khiến anh hơi đau lòng, nhưng lại thầm vui vẻ. Hóa ra không phải cô không có cảm giác với anh, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
Mộ Dung Ngữ Yên cũng rất tò mò về phản ứng của Tô Y Thược, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh đó, hiện giờ sẽ có biểu cảm như thế nào? Chỉ tiếc là hiện giờ cô ấy phải phối hợp với Lâm Mạc Tang. Thật ra, cô ấy căn bản không hề hôn lên mặt Lâm Mạc Tang, chỉ là lợi dụng góc nhìn phù hợp thôi.
Tô Y Thược ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên mặt mình, cẩn thận nhặt tài liệu dưới đất lên, bắt đầu đọc tài liệu.
Mộ Dung Ngữ Yên cảm thấy thời gian đã đủ, quyết định đổi cách khác.
“Mùi vị của trai đẹp ngon lành thật đấy ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên chép chép miệng, ra vẻ đang hồi tưởng lại vị ngon vừa được nếm thử khiến các đồng nghiệp nữ trong phòng đều lộ ra vẻ mặt thèm khát đến chảy nước miếng, nhìn chằm chằm Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang dùng mắt ra hiệu cho Mộ Dung Ngữ Yên, bảo cô đủ rồi. Nhìn bộ dạng thất thần của Tô Y Thược, anh thấy rất đau lòng, anh thà chờ cô từ từ nhận ra còn hơn.
Mộ Dung Ngữ Yên không thèm để ý đến anh, để cái tên tẻ nhạt Lâm Mạc Tang này tự bắt được Tô Y Thược thì còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa, hoàng thượng không vội thái giám đã cuống là thế này đây.
“Anh đẹp trai này ~ Hay là cho em xin số điện thoại đi ~ Hôm nào rảnh cũng ra ngoài ăn bữa cơm ~~~” Mộ Dung Ngữ Yên tiếp tục nhìn Lâm Mạc Tang đầy “chân thành và thâm tình”, thậm chí chân còn chậm rãi cọ nhẹ vào chân anh khiến xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Sắc mặt Lâm Mạc Tang bắt đầu hơi khó coi.
Mộ Dung Ngữ Yên nghĩ: Sao cô ấy vẫn không phản ứng gì? Vô lý, quá vô lý, chẳng lẽ kích thích như thế vẫn chưa đủ mạnh sao? Nhưng cô lại không hề nhìn thấy khuôn mặt bắt đầu hơi phẫn nộ của Lâm Mạc Tang.
“Đủ rồi.” giọng nói của Tô Y Thược lạnh lùng vang lên.
Trong lòng Mộ Dung Ngữ Yên vừa thoáng mừng thầm, biết ngay mà, làm sao cô ấy có thể không có chút phản ứng nào được chứ ~~~ vừa dùng vẻ mặt đắc thắng nhìn Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang không ngờ Tô Y Thược thật sự sẽ ngăn cản hành động của Mộ Dung Ngữ Yên trong tình huống này.
“Cô đè lên vai anh ấy!” Tô Y Thược nhìn vai của Lâm Mạc Tang, y như là căn bản không để ý gì đến hành vi vừa rồi của bọn họ, chỉ vì vết thương trên vai Lâm Mạc Tang bị đè lên nên cô mới lên tiếng vậy.
Quả nhiên, cô ấy hoàn toàn không để ý. Lâm Mạc Tang cười khổ.
Mộ Dung Ngữ Yên thoáng sửng sốt, cô cứ nghĩ rằng Tô Y Thược lên tiếng ngăn cản cô ít nhất cũng là vì rất không vui, nhưng trên mặt cô ấy lại không hề có cảm xúc gì khác lạ, chẳng lẽ cô ấy thật sự không để ý sao?
Mộ Dung Ngữ Yên hoang mang.
Nhìn thấy Mộ Dung Ngữ Yên buông vai Lâm Mạc Tang ra, Tô Y Thược sắp xếp lại tài liệu trên bàn, rồi quay người bước đi.
Dù sao anh ấy cũng vì muốn cứu cô nên mới bị thương, cô có trách nhiệm phòng ngừa vết thương của anh tái phát, t uyệt đối không phải là vì trong lòng cô có chút cảm giác không thoải mái nên mới nói. Tô Y Thược thầm tự lý giải trong lòng mình.
Lúc này mọi người mới giật mình nhận ra, đến giờ tan tầm rồi ~~~ diễn viên cũng đã về mất một người, chẳng còn gì hay mà xem nữa. Mọi người trong phòng làm việc lục tục rời đi, nhất thời chỉ còn lại vài ba người.
Lâm Mạc Tang nhìn theo bóng dáng nhỏ bé gầy yếu đã sớm không còn thấy đâu, trong mắt đầy vẻ chua xót, trốn tránh quả thực là sở trường mạnh mẽ nhất của cô.
Mộ Dung Ngữ Yên lập tức cách xa Lâm Mạc Tang ra một chút, cô rất sợ bị lửa giận của anh thiêu cháy, ánh mắt nhìn anh đầy thông cảm.
Ôi… đường tình gập ghềnh quá…
Vài ngày sau đó, Tô Y Thược không còn đón nhận bữa sáng Lâm Mạc Tang đặt ở cửa nữa, trong công ty có gặp anh, cô cũng coi như người xa lạ. Nhìn thiên hạ vùi đầu làm việc, Lâm Mạc Tang không biết phải làm thế nào mới khiến cho cô không bài xích mình nữa.
Mộ Dung Ngữ Yên ngại ngùng, không ngừng dùng mắt xin lỗi Lâm Mạc Tang, tiếc là bị anh phớt lờ không thèm nhìn đến. Toàn là chuyện “tốt” do cô làm ra!!!
Tô Y Thược không muốn tới gần anh, điểm này hầu như tất cả mọi người đều nhận thấy, thậm chí ngay cả tài liệu là Quan Thanh bảo cô chuyển cho Lâm Mạc Tang, cô cũng nhờ Mộ Dung Ngữ Yên chuyển cho anh./Hành động của cô có phải là rõ ràng quá không? Quan Thanh nhìn hai người Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược bằng ánh mắt rất quái dị.
Lâm Mạc Tang hoàn toàn hối hận vì đã điều Mộ Dung Ngữ Yên đến đây, nếu không cũng sẽ không biến thành tình trạng hiện giờ.
Hết chương 40.