Chương 59: Giáo huấn.
Tất cả mọi người đều có chung một nhận thức: Trêu vào ai cũng không được trêu vào Quyết Tài môn.
Mà Lâm Mạc Tang chính là môn chủ của Quyết Tài môn hiện tại.
Vì các nhân tố trong nội bộ thành phố Quyết Hoa rất phức tạp, là nơi mà Quyết Tài môn phải tăng cường quản lý. Lúc nhận được điện thoại điều cô đến thành phố Quyết Hoa, Quan Thanh cũng hơi kinh ngạc, dù sao nơi này cũng yên bình khá lâu rồi.
Hai bang đó biết rõ không thể làm gì được, gây động tĩnh như vậy e rằng vì bất mãn với địa vị của Quyết Tài môn ở thành phố Quyết Hoa. Nếu muốn khiêu chiến Quyết Tài môn, hẳn cũng sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt cho việc bị xử quyết.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Ngữ Yên đó là, tin tức nhận được có sai lệch, nơi bọn họ giao dịch lại không phải ở phố Bắc, mà ở từng bang phái đều có người phụ trách của bọn họ, tất cả rất bí mật. Nếu không phải người đó bị phát hiện, thì lần giao dịch này nhất định là do kẻ cầm đầu cố ý loan tin sai ra ngoài, mục đích của bọn chúng là khiến họ đi sai địa điểm, sau đó lay động địa vi của họ.
Mưu kế này không tệ, không ngờ hai bang lớn lại muốn liên thủ lại để đối phó với Quyết Tài môn. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Ngữ Yên bĩu môi. Nếu trước đây họ biết đoàn kết thì còn có tác dụng, bây giờ ấy à, có người kia ở đây rồi, có đoàn kết lại cũng vô dụng thôi!
Nhìn phố Bắc yên tĩnh, Mộ Dung Ngữ Yên lắc đầu rồi quay người. Quả nhiên Lâm thiếu đã đoán đúng, ở nơi ấy, xem ra lần này mình lại thua rồi. Cô khẽ cười định rời đi.
“Đã đến rồi, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.” Sau lưng Mộ Dung Ngữ Yên đột nhiên vang lên giọng nói hung ác.
“Phó bang chủ Hồng Bang thật cao hứng, cũng tới đây tản bộ giống tôi sao?” Mộ Dung Ngữ Yên quay lại, mặt cười tươi đầy quyến rũ.
“Đừng nói nhảm!” Hồng Lâm vốn đang nghi ngờ cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này làm sao có thể là người của Quyết Tài môn mà bang chủ nói, nhưng khi hắn thực sự tới gần cô, cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người cô thì hắn không dám coi thường nữa.
Hồng Lâm ra lệnh một tiếng, bang chúng sau lưng hiểu ý đi vòng quanh Mộ Dung Ngữ Yên, bao vây cô ở bên trong.
Mộ Dung Ngữ Yên làm như không nhìn thấy gì cả, thoải mái rút điện thoại di động ra nhận cuộc gọi.
Thấy mình bị phớt lờ, Hồng Lâm giận dữ cầm dao lao về phía Mộ Dung Ngữ Yên.
“Xong việc chưa?” Mộ Dung Ngữ Yên vừa nói chuyện vừa tung một cước đá Hồng Lâm bay ra.
Hồng Lâm nhìn cô gái đang cầm điện thoại kia với ánh mắt không thể tin nổi, sự thoải mái trên mặt cô ấy cũng đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh, những người xung quanh cũng không dám tới gần nữa.
“Lao lên cho ông! Ai bắt được con ả này, tao sẽ thưởng hậu hĩnh!” Hồng Lâm vừa nói xong, mọi người lập tức quây vào, dù sao mười mấy người đàn ông đấu với một cô gái, bọn họ không tin không đánh lại được cô ấy.
Sự thực thì một phút sau, cả mười mấy người đều nằm bò trên đất.
“Một tiếng nữa, gặp lại ở thành phố A.” Mộ Dung Ngữ Yên nhìn mọi người ngã la liệt dưới đất, quyết đoán cúp điện thoại, chậm rãi đi về phía Hồng Lâm.
Trong mắt Hồng Lâm, Mộ Dung Ngữ Yên đã không còn là người nữa, mà là ma quỷ.
“Cô… cô đừng có tới đây…” Hồng Lâm kêu lên kinh hãi.
“Mày giết tao cũng vô dụng. Bang chủ của chúng tao đã giao dịch xong với Thanh bang rồi.” Hồng Lâm lấy hết can đảm gào lên.
Mộ Dung Ngữ Yên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao?!” Sau đó cười giễu cợt.
“Chẳng thú vị gì cả. Nói cho bang chủ của chúng mày biết, đây chỉ là một bài học thôi. Nên an phận thủ thường một chút thì tốt hơn.” Mộ Dung Ngữ Yên nói xong liền quay người đi ra cửa phố Bắc.
Nhìn theo bóng Mộ Dung Ngữ Yên, Hồng Lâm rủn người ngã xuống đất, thầm cảm thấy may mắn vì giữ lại được mạng mình.
Người trong chỗ tối vẫn chăm chú nhìn theo bóng người đang dần đi xa, ánh mắt như toát ra tia sáng. Ha, đúng là một người thú vị.
—
Phố Nam, thành phố Quyết Hoa.
1h sáng.
Con đường vốn nên yên tĩnh, lúc này lại vang lên tiếng kêu rên khắp nơi, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi, một sự hoảng sợ trước cái chết chạy thẳng vào đáy lòng mọi người.
“Rốt… rốt cuộc các…các…các người là ai?” Một người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất run rẩy chỉ vào một trong hai người đang đứng vững vàng, trên gương mặt từng trải lộ vẻ sợ hãi đến cùng cực.
Mặt của hai người kia đều bị che bởi hai chiếc mặt nạ màu bạc, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là một nam một nữ, một người áo trắng một người áo đen, y như Hắc Bạch Vô Thường. Hai người đều tỏa ra khí phách khiến người khác phải run sợ.
“Bang chủ Thanh bang dám làm trái quy tắc, lại không dám nhận biết người của Quyết Tài môn sao?” Giọng nói của cô gái áo đen rất du dương nhẹ nhàng, nếu chứ không tự mình trải qua chuyện vừa rồi, tất cả mọi người hẳn sẽ bị giọng nói này mê hoặc. Còn bây giờ, giọng nói này với bọn họ mà nói cũng như bùa chú đòi mạng vậy.
Nghe câu nói ngầm có ý châm chọc, toàn thân Hoàng Khôn như bị sét đánh! Bọn họ cố tình phao tin giả sau đó đổi địa điểm, những người biết tin này chỉ có một số người có vai vế trong bang mà thôi, lẽ nào nội gián cài trong cấp cao của bang sao? Xem ra họ đã coi thường Quyết Tài môn.
So với hắn ta, thì Bang chủ Hồng bang – Hồng Kiều vẫn luôn im lặng, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn hai người.
“Đi thôi.” Người đàn ông áo trắng bên cạnh cô gái kia nói rồi cũng quay người rời đi, giống như một cơn gió không nhiễm bụi trần. Khuôn mặt của cô gái giật giật dưới lớp mặt nạ, thầm nghĩ, tên này và môn chủ chẳng khác gì nhau, không thú vị gì hết.
Nhìn hai người quay đi, Hồng Kiều và Hoàng Khôn không hiểu nổi. Từ trước đến giờ Quyết Tài môn không để lại người sống, lần này lại chỉ tịch thu hàng của bọn họ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Có điều, qua một lần giao đấu này, Hồng Bang và Thanh bang cũng không dám đối đầu với uy nghiêm của Quyết Tài môn nữa, hiện giờ người của hai bang đều bị thương nặng, sắp tới cũng không dám có hành động gì khác, lần này Đông Thần bang không tham dự, nhưng trải qua chuyện này, một thời gian sau có lẽ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành.” Chân trời đã có chút tia sáng, ba người cung kính đứng trước mặt một người đàn ông đeo mặt nạ.
“Ừ.” Giọng nói đầy từ tính.
“Môn chủ, anh ở chỗ này à ~~~” giọng nói ngây thơ trong trẻo lại mang theo chút nghi ngờ đột ngột vang lên, người vừa nói có khuôn mặt như thiên sứ, trong mắt đầy vẻ đơn thuần. Không ai ngờ được cô ấy chính là cô gái áo đen vừa làm trọng thương gần hết thành phần chủ lực của hai bang phái lớn.
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc không nói gì.
“Lăng.” Một cô gái khác gọi tên cô gái áo đen, không ai khác là Mộ Dung Ngữ Yên, mặt cô ấy đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cô gái áo đen lè lưỡi tinh nghịch.
“Ngốc nghếch.” Tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông áo trắng khiến nhiệt độ xung quanh như đông lại, người đàn ông này có dung mạo rất bình thường, khiến người ta cảm thấy nhã nhặn vô hại, nhưng giọng nói lại làm cho người ta lạnh tới tận tim phổi.
“Phong! Anh anh anh…” Câu nói của Phong khiến Lăng như bị chạm nọc, vì ngại có Lâm Mạc Tang ở đây nên cố gắng kìm nén xúc động muốn xông lên liều mạng với anh ta xuống.
“Khụ khụ…” Mộ Dung Ngữ Yên ho khẽ, rõ rang tâm trạng của Lâm Mạc Tang không được tốt, hai người kia có thể đừng trêu tức anh ấy nữa được không, tôi sắp không thở nổi nữa rồi.
Cô gái tên Lăng lập tức đứng ngay ngắn lại, làm ra vẻ ngoan ngoãn.
“Có một nhiệm vụ cần giao cho mọi người. Thiên sẽ nói nội dung cho hai người biết.” Giọng nói của Lâm Mạc Tang đang đeo mặt nạ bạc vẫn lãnh đạm như không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Thiên là biệt hiệu của Mộ Dung Ngữ Yên, để tiện hành động, bốn vị thủ hộ sứ và tả hữu sứ của Quyết Tài môn đều có biệt hiệu riêng, mà người vừa được gọi là Phong và Lăng chính là Tả Hữu sứ của Quyết Tài môn, chỉ nghe lệnh từ chính môn chủ.
Mộ Dung Ngữ Yên là “Thiên” trong bốn vị Thủ Hộ sứ “Thiên”, “Mộc”, “Cảnh”, “Vân”. Các thế hệ của gia tộc bọn họ đều là Thủ Hộ sứ của Quyết Tài môn, từ nhỏ đã phải nhận sự huấn luyện đặc thù để bảo vệ cho Quyết Tài môn.
“Vâng.” Mọi người đồng loạt trả lời. Nói đến chuyện công việc, sắc mặt của Lăng lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.
“Ai?!” Giọng nói của Lâm Mạc Tang trầm xuống, lộ ra sát ý.