Chương 11: Chà đạp

Yue rất lạnh nhạt ngồi xuống, sau đó quyến rũ liếc bọn họ một cái, nói “Đúng vậy, em nói đúng, hơn nữa rất nặng, cần thời gian 100 năm để khôi phục”

“Cái gì?” Tôi lắp bắp kinh hãi, mất 100 năm để khôi phục yêu lực đối với yêu quái mà nói cơ hồ là trí mạng

Hình như tiểu Sess cũng ngẩn ra, cực kỳ lo lắng nhìn Yue

Mà Yue tiếp tục lộ ra vẻ mặt tuyệt thế ngươi lập cao quý cao ngạo nói “Nên từ hôm nay trở đi, ta giao Sesshomaru cho em gái tốt”

Giao cho tôi? Thoáng vui sướng một chút sau đó lập tức tỉnh táo nói “Không đúng, trăm năm đấy! Em không sống được lâu như thế, hơn nữa em còn có…”

“Cứ quyết định như thế, nếu hiện tại không đi, chỉ sợ ta sẽ chết ở đây” Yue ngẩng đầu lên trời lấy tư thế tao nhã biến thành một con chó lớn có hình trăng khuyết trên trán, sau đó vọt người lên chạy về phía mặt trăng

Chó trởi chạy trong trăng, đẹp quá! Tôi cảm thán một chút, cúi đầu nhìn Sesshomaru, khuôn mặt chú chó nhỏ không có gì biến hóa, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn theo hướng mẹ biến mất

Làm sao bây giờ?

Cảm thán xong rồi, tôi cũng ngồi dưới đất, nhìn tiểu Sess nói “Ta chỉ có thể đáp ứng ở cùng ngươi cho đến khi vết thương lành lại”

“Tùy ngươi” Tiểu Sess xoay người rời đi, tôi không quen nơi này nên chỉ có thể đi theo phía sau hắn. Đây chính là nơi ở của yêu quái, lỡ đi tách rời ra, vậy thì phải chuẩn bị đánh nhau với yêu quái. Nhưng lấy tình hình thân thể hiện tại chỉ sợ người không hay ho sẽ là tôi!

Nhưng hình như lo lắng nhiều quá, bởi vì hình như chị Yue vĩ đại trước khi tôi đến đã phân phó những yêu quái ở đây, nhìn thấy tôi luôn phải có thái độ cung kính, sẽ không khó xử tôi

Tâm tình tiểu Sess không tốt, cực kỳ không tốt! Có thể nhìn ra điểm ấy qua tính cách vốn trầm mặc đến mức mười hai giờ ba lăm phút rồi cũng không nói một câu gì. Tôi nhìn gương đối diện nhìn vết thương trên mặt của mình, tuy thẳng thắn mà nói thì đây không phải mặt tôi, nhưng hủy mặt người khác cũng không phải việc làm tốt. Dù sao về sau cô ấy còn muốn yêu đương, kết hôn. Mà đàn ông Nhật Bản lại nhìn mặt nhiều hơn là nhìn năng lực, ngẫm lại đều vì mặt mà ra. Nghĩ nghĩ thở dài, mà tiểu Sess ở bên cạnh giật giật lỗ tai, nói “Hừ!”

Hừ!? Tôi chỉ nhìn vết thương của tôi, sao lại chọc đến hắn?

“Ngươi hừ cái gì mà hừ!”

“Muốn đi thì đi, đừng có dong dài ở đây!”

“Nói thế nào thì ta vẫn là dì của ngươi, không thể cứ bỏ ngươi ở đây như vậy. Vẫn nên chờ cha ngươi trở về rồi nói sau, có hắn, ta yên tâm chút” Nhưng chó bố khi trở về ngay cả phu nhân cũng không liếc mắt một cái đã trực tiếp bay đi nơi nào cũng không biết, đúng là cường đại!

Nếu Sess về sau cũng đối đãi vợ mình như thế thì làm sao bây giờ? Lỡ vợ hắn là Rin thì làm sao bây giờ? Chỉ là một con người bình thường, nếu bị hắn vắng vẻ đến chết thì Rin thật đáng thương. Tôi phải giúp Rin, vì thế đi đến bên cạnh hắn nói “Sess Sess, về sau hắn không nên giống cha hắn như vậy nói đi là đi, phu nhân sẽ rất đáng thương”

“Mẹ cũng như thế, có cái gì đáng thương”

Tuy rằng hắn nói chuyện với tôi là chuyện tốt, nhưng phương thức ở chung của vợ chồng Inu no Taishou cũng làm tôi giật mình. Chẳng lẽ vợ chồng yêu quái khác với vợ chồng loài người, bởi vì thời gian ở chung rất dài nên sinh ra khoảng cách? Khóe miệng run rẩy, tôi ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, vết thương trên người đều là ngoài da, ngoài vết thương trên mặt nặng chút dùng vải băng ra, cái khác đã gần khôi phục. Nghĩ nếu bây giờ quay về, làm ngay chỉnh dung giải phẫu, vậy thì rất nhanh sẽ khôi phục!

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì thấy một yêu quái ngồi quỳ ở bên ngoài nói “Hitomiko-sama đã tỉnh lại?”

Là tiếng của Kawa, tôi gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng kéo cửa ra, nói “Chuyện gì?”

“Thiếu chủ sáng sớm đi ra ngoài không nói cho chúng tôi đi đâu, Kawa tới để hỏi ngài có biết nguyên nhân hay không”

“Sao? Rời đi?” Tôi quay đầu lại, nhìn chỗ ngủ của tiểu Sess quả nhiên không có ai, một đứa trẻ như hắn thì đi được chỗ nào?

“Ta không biết, hẳn là hắn sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Dù sau này là một đại yêu quái nổi tiếng, nhưng bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, lỡ có gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ. Đương nhiên, khả năng bị người ta bắt cóc thì có thể bỏ qua, cái tính cáu kỉnh thối kia, ai thèm đi bắt…

Dù thế nào thì nên đi tìm được hắn trước đã, tôi sửa sang lại một chút rồi nói “Hắn đi hướng nào?”

“Phía nam”

“Sao lại không đánh thức ta?”

“Thiếu chủ nói nếu chúng tôi đi theo liền giết chúng tôi, nếu đánh thức ngài cũng sẽ giết chúng tôi”

Đúng là đứa trẻ thối, động một chút liền giết tới giết lui. Ngồi lên phương tiện di chuyển heo bay “thích nhất” đuổi theo. Kawa vốn muốn lên theo, nhưng tôi sợ tiểu Sess trên đường đổi phương hướng, vì thế bảo hắn di chuyển bốn phía xem có manh mối gì không

Tốc độ của heo bay rất nhanh, tiểu Sess còn chưa bay được, nên tôi cũng bảo Kawa dò trên đất. Mũi chó dùng rất tốt, nhưng mũi heo thì không được như thế, nên tôi chỉ có thể vừa chú ý yêu lực lưu lại, vừa đuổi theo dấu chân chấm đất cùng với vết chân nhỏ trên đường. Không nghĩ tới, đuổi theo đến trước một rừng cây rộng

Rừng cây rậm rạp, heo bay đi rất khó, vì thế tôi liền để nó ở không trung, bước xuống tìm tiểu Sess. Lấy tốc độ của hắn chắc không có khả năng đi qua biển rừng này, nơi đó mặc dù có luồng yêu lực cường đại nhưng lại cực kỳ tinh thuần

Có lẽ có liên quan đến tiểu Sess, chẳng lẽ là nơi dưỡng thương của mẹ hắn, tôi hơi ấn đầu heo bay ý bảo nó hạ xuống. Heo bay này cũng thật thông minh, chậm rãi hạ xuống

Cây ở đây cũng rất ít, nhưng khe hở cũng không nhiều. Tôi nhảy xuống heo bay quyết định bản thân tìm tòi nhìn xem. Đi đến nơi tụ tập nhiều yêu lực nhất, sau đó nhìn thấy một cây cổ thụ đẹp, nhìn xuống nhìn thì thấy tiểu Sess

Mà cổ thụ kia tôi biết, là cây cung cấp vỏ làm bao cho Thiên Sinh nha. Nó có cái mũi, mắt, miệng, nhưng hiện giờ lại gần như méo mó vào nhau, thân cây còn đang rung dữ dội, chấn động đến mức rụng một đống lá cây!

Cái cây này trúng gió à? Tôi đang nghĩ không biết cây có bị bệnh này hay không, lại phát hiện tiểu Sess đang dùng chân cào một cái rễ cây trắng tuyết, hơn nữa móng vuốt đã cắm sâu vào bên trong. Nhìn thấy tình huống này, tôi liền hiểu được, hơn phân nửa yêu quái thực vật dựa vào đất mà sống, mà một khoảng đất tất có một cái rễ chủ, giống như trái tim của con người vậy

Hiện tại “trái tim” của cây kia đang bị tiểu Sess chà đạp, nên cây phát run không phải do trúng gió, mà là đau!

Trong đầu nhớ tới lúc ấy tiểu Sess lấy Thiên Sinh nha, trên trán của đại thụ kia có một giọt mồ hôi lớn rơi xuống, nếu không phải từng bị trải qua như thế này, thì làm sao ông ấy có thể bị dọa đến mức sợ thế kia…

Xem ra, dù lớn hay nhỏ, yêu quái vẫn là yêu quái, phải cẩn thận hết!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện