Chương 72: Minh đạo
Nhưng Sess rất không vui, cực kỳ khó chịu, bởi vì tôi vừa đến bên cạnh hắn, cái túi hương đã bị hắn lấy đi.
“Bởi vì… bởi vì…”
“Im miệng, vật này rất nguy hiểm.” Xích một tiếng, bao thuốc kia lại hy sinh dưới móng độc của Sess.
Tuy rằng hắn không biết đây là cái gì, nhưng lại cảm giác được nó nguy hiểm. Đúng vậy, vật như vậy có thể giết chết thiên thiên vạn vạn con cháu của hắn, không nguy hiểm mới là lạ!!!
Quả nhiên là dã thú, rất linh mẫn đối loại chuyện này.
“Được, ta về sau không ăn.” Đổi thuốc khác đi, nghe nói có một loại dùng cho cả tuần, vậy là có thể dùng, hắn sẽ không thể biết chuyện này, cứ quyết định như vậy.
Sess không nói gì nữa, tiếp tục đi. Tôi lại đuổi theo hắn: “Kỳ thực, lần này ta tới là muốn mượn một thứ.”
“Cái gì?”
“Thiên Sinh nha…” (__)
Sess cũng không hỏi chuyện gì, do dự một chút, rồi nói: “Đi nhanh về nhanh.” Liền rút kiếm ra ném cho tôi.
Quá dễ dàng, vì sao lại thuận lợi như vậy thế, tôi có chút kỳ quái.
“Thừa dịp ta còn chưa đổi ý, đi nhanh.”
“Vâng!”
Tôi cưỡi Viêm Đề chạy về, sau đó nhảy xuống giếng.
“Thiên Sinh nha à Thiên Sinh nha, cứu người thì ngươi hẳn là sẽ nguyện ý nhỉ!” Vỗ vỗ Thiên Sinh nha, sau đó ở thần miếu nghỉ ngơi một ngày, vốn định buổi chiều ngày hôm sau đi, nhưng không nghĩ tới lại có vài người mặc đồ đen tìm đến, còn có cả Yamaguchi.
Nghe thấy bác Higurasi nói có người tới đón tôi, tôi liền vội vàng thay quần áo, lấy Thiên Sinh nha và Luyện Nha đi ra. Yamaguchi nhìn thấy tôi thế này liền lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng định thần lại sau đó mời tôi lên xe nói: “Nếu cô có thể cứu Sakura, gia tộc Yamaguchi chúng tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
“À.” Ngồi ở trên xe đương nhiên không thể để kiếm sau lưng, cho nên tôi đặt hai thanh kiếm ở phía trước.
“Đây là công cụ mà cô nói?”
“Đúng vậy.”
“Bình thường cô đều cùng mấy thứ kia chiến đấu sao?”
“Xem như”
Yamaguchi tò mò hỏi: “Việc này, bạn trai cô biết không?”
“Bạn trai?” À, hắn là đang nói Hasegawa, chuyện này hắn thật đúng là không biết. Tôi lắc lắc đầu: “Hắn không biết.”
“Không muốn để hắn lo lắng? Cũng đúng, nếu bạn gái của tôi cả ngày cầm kiếm đi chém giết mấy thứ không biết tên, tôi cũng sẽ sợ hãi.” Đột nhiên xoay người nói: “Cô sẽ không làm Sakura bị thương đấy chứ!”
“Yên tâm, có thể sẽ bị thương nhẹ, nhưng tôi sẽ không làm cô ấy bị thương nặng.” Vừa mới nói xong, chúng tôi đã đến nhà Yamaguchi.
Cha mẹ Yamaguchi đối đãi tôi không còn đạm mạc như trước, có thể nói là kính như thượng tân để hình dung. Nhưng bọn họ rõ ràng đang tiếp tôi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm lầu hai. Tôi nhìn bánh ngọt trên bàn, cuối cùng quyết định vẫn nên làm việc trước rồi ăn món điểm tâm ngọt sau.
Dọc theo đường đi, thấy Yamaguchi luôn nhìn trái nhìn phải, không biết hắn khẩn trương cái gì, có lẽ là đang lo lắng em gái đi! Không nghĩ tới bình thường hắn nhìn như thiếu niên bất lương, nhưng lại đối đãi người trong nhà rất tốt.
Đến gần lầu hai, phong ấn ngày hôm qua còn tại trên cửa không nhúc nhích. Nhưng mà, rõ ràng có dấu vết người đi vào. Tôi vừa định hỏi, phu nhân Yamaguchi đã lên tiếng: “Chúng tôi luôn đưa cơm như thế này.”
“Theo cháu được biết, người bị yêu linh bám thân có thể không cần ăn cái gì, nhưng rất thèm máu… Mọi người sẽ không…” Đẩy người ta vào cho con gái mình đấy chứ!
“Chúng tôi chỉ ném gà!” Phu nhân Yamaguchi vội vàng xua tay nói.
Đương nhiên là gà, bằng không trong phòng sớm có oán khí xuất hiện, yêu linh kia mà hút quá nhiều oán khí, chỉ sợ sẽ càng ngày càng hung. May mà, đôi cha mẹ này tuy rằng yêu con gái, nhưng không đến nông nỗi cho con gái cả người sống. Lúc trước, có một đôi vợ chồng vốn vì yêu con mình, đi khắp nơi bắt trẻ con cho nó ăn, cuối cùng yêu linh kia lại ăn luôn bọn họ.
Nhưng may mà phát hiện sớm, cho nên không sao.
“Mọi người không nên vào, cứ ở bên ngoài chờ, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không được mở cửa.” Nói xong, tôi bước vào, sau đó đem đóng cửa, để cả nhà Yamaguchi ở bên ngoài. Vì sợ yêu linh chạy ra, cho nên đã dựng kết giới ở bốn phía trong phòng.
Yêu linh kia đã cảm giác được tôi, cho nên có lẽ từ ngày hôm qua đã bắt đầu muốn thoát ly thân thể này. Chỉ là bám thân thì dễ dàng, thoát thân thì lại phải phí rất lớn thời gian và tinh lực. Hơn nữa tôi ở ngoài cửa dán chú ngữ, cho nên đến bây giờ nó vẫn chưa thể rời đi thân thể kia.
“Ngươi muốn giết cả con bé này sao?” Yêu linh khà khà nói, đây là lợi thế cuối cùng của hắn, cho nên bám chặt không tha.
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Vậy… giết đi!” Tôi nhanh chóng rút Thiên Sinh nha chém thẳng về phía nó.
“Ngu ngốc! Ta là yêu linh, ngươi làm sao mà giết được ta…” Nhưng yêu linh lập tức câm miệng, bởi vì hắn cảm giác được, Thiên Sinh nha sẽ chỉ chém hắn mà thôi. Nhưng đến khi hắn phát giác ra thì linh khí có được nhờ bám thân đang tiêu tán, một cái cánh tay của hắn cũng đã bị bổ xuống.
“Khốn khiếp! Ta giết ngươi!” Yêu linh không ra phòng được, vì thế đánh về phía tôi. Giơ Thiên sinh nha muốn cho hắn một kích trí mệnh, đột nhiên cửa bị người mở ragiọng nói hơi hốt hoảng của Yamaguchi ở sau lưng vang lên: “Sao vậy!!”
“Ngu ngốc! Đi ra ngoài!” Đã chậm, yêu linh có được cơ hội liền trực tiếp nhảy lên phá đường phi về phía Yamaguchi đang ở trước cửa. Tôi quýnh lên, phi mạnh kiếm trong tay đi.
Thiên Sinh nha là một thanh kiếm không làm con người bị thương, cho nên nó thẳng xuyên qua ngực Yamaguchi, đâm thẳng yêu linh kia lên tường đối diện.
Yêu linh giãy giụa vài cái, liền biến mất.
Yamaguchi vẫn còn ngây người ở trước cửa, cha mẹ hắn nhìn thấy con bị kiếm xuyên qua, đồng thời kinh hô: “Con có sao không!?! Mau đi gọi xe cứu thương!!!”
“Không cần đâu, hắn không bị thương.” Tôi rút Thiên Sinh nha xuống tra vào vỏ nói với họ.
Quả nhiên, khi kiểm tra không hề thấy vết thương nào, vợ chồng Yamaguchi mới yên tâm, Yamaguchi gắt gao nhìn chằm chằm tôi, trong đôi mắt có… ách… kích động?
“Cha, mẹ…” Bên trong đột nhiên vang lên tiếng của một thiếu nữ, cả nhà Yamaguchi chạy thẳng vào bên trong phòng. Tôi không muốn quấy rầy bọn họ, nên định về nhà. Mới đi được hai bước, thấy phía trước có một bóng người cao lớn xuất hiện, đúng là Hasegawa.
Tim đập thình thịch, vì sao hắn lại ở đây?
“Rất kỳ quái sao? Kỳ thực là vì Yamaguchi, ngày hôm qua hắn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có hiểu bạn gái hay không. Cho nên hôm nay tôi tới, cũng thấy được cảnh vừa rồi…” Hasegawa cúi đầu nhìn tôi, trên gương mặt lộ ra một tia cười khổ.
“Miệng rộng!” Người mà tôi nói đương nhiên là Yamaguchi, rồi nhìn Hasegawa: “Giật mình à?”
“Chính xác mà nói là lo lắng, Hitomiko, là vì nguyên nhân này cho nên em mới luôn bị thương, thường thường mất tích sao?” Hắn quả nhiên lo lắng, mày đã nhăn lại.
“Xem như đi!” Còn có càng nhiều thứ đáng sợ hơn, chẳng qua là nó ở bên chiến quốc.
Hasegawa do dự một chút rồi nói: “Hitomiko, chi bằng em buông tha cho nghề này đi, tôi có thể cho em một cuộc sống an toàn, thoải mái.”
Ách… Thế này là, cầu hôn?
Gãi gãi đầu, tôi nói với hắn: “Chuyện này không thể nói buông tha là có thể buông tha, ha ha… Em xin lỗi.” Cúi đầu nhận sai.
“Nhưng cứ thế này rất nguy hiểm, đối mặt với những thứ nguy hiểm như vậy, em sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Không đâu.”
Nghe vậy, Hasegawa ngẩn ra: “Vì sao lại trả lời chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì, em đã tìm được người có thể bảo vệ em, cho nên… em đi trước.” Thấy Yamaguchi đi ra, tôi không muốn phiền phức cho nên lập tức xoay người vòng qua Hasegawa, ra khỏi khu nhà cấp cao của nhà Yamaguchi.
Sess đã đợi tôi hồi lâu, lúc nhảy khỏi giếng, tôi cẩn thận sờ sờ bình thuốc tôi mang theo, lần này dùng hơn mười tầng túi, sau đó đặt ở trong hộp sắt, miệng lại dùng túi thơm bao lấy, lại không chỉ một cái, mà là năm, sáu cái. Lần này, dù cái mũi của Sess có lợi hại đến đâu thì cũng không ngửi ra được!
Hắn kéo tôi đi lên, rồi nhíu mày nói: “Trên người có mùi kỳ quái…”
Thật linh mẫn, tôi che cái bình lại, cười nói: “Vậy sao?” Rồi nâng cái mũi ngửi ngửi rồi nói: “Không… Không có mà!”
“Đi thôi!”
May mà hắn không phát hiện, vạn hạnh!
Dọc theo đường đi, Sess hình như luôn luôn truy tìm mùi của Naraku mà đi. Theo hắn nói, luồng hương vị này càng ngày càng nặng.
Cuối cùng, Quỷ quái hoàn xuất hiện tại trước mặt chúng tôi. Sess không nói câu nào, trực tiếp chém quỷ quái hoàn! Quỷ quái hoàn này được sinh ra để bảo vệ trái tim của Naraku, cho nên độ cứng đương nhiên là cực kỳ lợi hại. Chém vài cái không hề hấn gì, hắn đột nhiên vươn xúc tua bằng kim cương cuốn lấy Sess, thì ra mục đích của hắn là muốn nuốt Sess. Quả nhiên giống Naraku, đều là kẻ tham lam.
Nhưng Sess đâu dễ chịu thua, tôi ở phía sau tuy rằng nhìn hắn đang ở thế yếu, nhưng khí thế của hắn lại trực tiếp nói cho tôi: dám đi lên hỗ trợ sẽ giết nàng!
Tôi ngoan ngoãn ở tại chỗ chà xát ngón tay, không muốn được giúp thì thôi.
Răng rắc! Đấu Quỷ Thần trực tiếp bị gãy. Sess nổi giận, rút Tùng Vân Nha ra trầm giọng hô: “Ngục long phá!”
Không tốt, hiện tại Thiết Toái Nha không ở, chiêu này vừa ra nhất định tôi sẽ bị lan đến. Lôi kéo Jaken quay đằng sau chạy, tìm tảng đá to trốn vào.
Một trận bụi mù dâng lên, khi tan đi, tôi mới dám ngẩng đầu nhìn lên, quỷ quái hoàn đã biến mất.
Hắn đi rồi, không ngạc nhiên, quan trọng nhất là Sess cường đại của chúng ta cũng đã biến mất. Run rẩy, chẳng lẽ vị này đuổi theo? Nhắm mắt lại, điều tra phương hướng yêu khí của hắn, rồi chỉ vào bên phải: “Bên này!”
“Vâng!” Jaken làm hết phận sự đi kéo A-un, sau đó hắn cưỡi A-un, tôi cưỡi Viêm Đề, đảo mắt liền đến một nơi đầy hoa tươi rất lãng mạn.
Ở chính giữa nơi lãng mạn này, có một cô gái xinh đẹp mặc kimono, đầy người máu tươi, máu kia lại là màu đen, rõ ràng bị chướng khí ô nhiễm. Là sứ giả của gió Kagura, vì sao nàng ta lại thành ra thế này. Lần trước nàng bị trọng thương như vậy cũng không sao, vì sao lần này lại trông như sắp mất tính mạng?
Giọng nói của Sess vẫn lạnh nhạt như trước: “Muốn đi rồi sao?”
“Ừ, cuối cùng có thể nhìn thấy ngươi một lần cuối, thật tốt.” Rồi Kagura bắt đầu ngã về phía sau, mỉm cười hạnh phúc.
Không nghĩ tới một cô gái như ngọn gió lại chết đi như vậy, chết đi là tự do sao? Tôi không cho là như vậy, nhưng lúc này cũng hi vọng nàng ấy có thể tự do bay lượn, chỉ là thế nào cũng đừng bay đến bên cạnh phu quân tôi chứ. Chạy đến bên cạnh Sess giữ chặt tay hắn, Kagura có thể bay, nhưng không cho ngươi bay!
Sess cúi đầu nhìn tôi, không nói gì!
“Sesshoumaru! Kagura… lúc Kagura chết… có khổ sở không?” không biết khi nào Inuyasha đã đứng ở phía sau, hơi mất tự nhên hỏi Sess.
“Nàng ấy đã mỉm cười.” Sess tra Thiên Sinh nha vào vỏ, sau đó liếc nơi Kagura chết một lần, rồi quay người đi mất.
Tâm tình của hắn thật lạ, vì sao tôi lại cảm thấy hắn có chút bi thương?
Tôi bắt đầu suy nghĩ xem Kagura cùng Sess có JQ hay không, sách tóm tắt nói tôi đã nghĩ nhiều, mà Sess có lẽ là vì không cứu được Kagura mà cảm thấy vô lực đi! Tuy rằng hiện tại hắn đã có Tùng Vân Nha, nhưng đối với hắn mà nói thì nó đến tay là nhờ tôi, cho nên nó không phải là kiếm của hắn, lực lượng của hắn!
Tôi nên làm như thế nào mới khiến hắn vui sướng đây? Tay chống má nhìn Sess, tiếp tục suy xét!
Đột nhiên bầu trời vang lên một tiếng kêu của trâu…
Ngẩng đầu, con trâu bốn chân ba mắt gần như muốn nện lên người ta. Tôi vội vàng tránh, bực tức nói lớn: “Toutousai, ngươi muốn dùng con trâu ngu ngốc kia giẫm chết tôi sao?” Lập tức rút Luyện Nha ra, trên đầu Toutousai lập tức mọc lên cái cục u.
“Xin lỗi, ta chỉ là tới tìm Sesshoumaru…”
“Chuyện gì? Hay là ngươi thấy đã sống đủ, muốn bị chém rơi đầu?” Sess xoay tay lại, bởi vì Đấu Quỷ đã gẫy, cho nên hắn hiện tại định rút Tùng Vân Nha.
“Chờ một chút, Sesshoumaru, ngươi không nên kích động như vậy, nếu không phải Thiên Sinh nha kêu gọi, ta cũng không muốn đến nơi nguy hiểm này đâu.”
“Thiên Sinh nha?” Sess hơi cúi đầu nhìn thoáng qua Thiên Sinh nha, sau đó buông lỏng ra bàn tay đang nắm chuôi kiếm Tùng Vân Nha.
“Đã đến lúc, hiện tại bộ phận khuyết thiếu trong lòng ngươi đã tìm được, cho nên ta sẽ biến Thiên Sinh nha thành một thanh kiếm chiến đấu.” Toutousai muốn Sess kích động, nhưng người thực sự kích động lại là tôi. Vươn tay kéo lỗ tai Toutousai xuống trâu, cao giọng: “Ông nói cái gì? Thiên Sinh nha chiến đấu?”
“Đúng vậy!”
“Vậy cố lên đi!” Sess đã sớm muốn có một thanh kiếm như vậy, cho nên tôi nới tay ra đẩy Toutousai về phía Sess
Tuy rằng Sess không cười, nhưng tôi biết hắn rất vui sướng.
Vì thế liên tục vài ngày, Toutousai liền mở ra kết giới của quỷ, để Sess luyện một loại chiêu thức. Chúng tôi ở ngoài kết giới không rõ ràng lắm, hình như là bọn họ một người nói một người nghe, sau đó một ngày cuối cùng, Sess chém một kiếm xuống, quỷ liền bị minh đạo hút đi vào.
Thoe như lời Toutousai nói, Thiên Sinh nha vốn là kiếm của minh giới, cho nên mới có chiêu thức đưa địch nhân vào minh giới. Chẳng qua, trăng của Sess còn chưa tròn, cho nên phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Sess rất háo thắng, cho nên sau khi chúng tôi rời khỏi chỗ của Toutousai, ngày nào cũng cực kỳ vất vả đi khắp thế giới giết quỷ quái. Tôi thành tình báo viên nhỏ, chỉ cần nơi nào có yêu quái cùng ác quỷ giết người không chớp mắt, làm nhiều việc ác, chỉ cần nghe một cái, là kêu Sess đến.
Được một thời gian, nhân gian truyền lưu một cái truyền thuyết. Có một thiếu niên tuyệt mỹ dùng một thanh kiếm chính nghĩa giết sạch những yêu quái ác độc, là sứ giả trên trời phái xuống dưới. Sau khi tôi nghe được, run rẩy vẻn vẹn 3 phút.
Sess từ lúc ban đầu hưng phấn trở nên có chút lo lắng, bởi vì trăng khuyết vẫn là trăng khuyết, chỉ là thoáng to hơn trước một chút. Dù sao cũng không thể tiếp tục chém giết, không thì Sess sẽ chém ngàn tên! Đây cũng không phải trò chơi thăng cấp giết quái, chẳng lẽ phải giết vạn tên mới có thể biến thành hình tròn?