CHƯƠNG 20
Cũng như mọi miền khác trên đất Mỹ, tiết trời tháng Tám tạo cho Boston một dáng vẻ rất đáng yêu, khiến lòng người phấn khích. Sáng nay cả nhóm cùng ăn điểm tâm tại phòng của James.
— Tôi không nghĩ là cậu ta đáng được ưu đãi như vây, - Jean Pierre nói. - Cậu là đội trưởng, Stephen. Cậu nghĩ thế nào nếu tôi xung phong thay thế cậu ấy.
— Cậu sẽ phải trả 250.00 đôla.
— Đồng ý.
— Nhưng cậu lại không có 250.000 đôla. Cậu chỉ có 187.474,69 đôla, một phần tư số tiền chúng ta thu hồi của Harvey. Vì thế, quyết định của tôi là James phải làm chú rể.
— Đó chỉ là một trò bịp bợm của Anglo Saxon thôi. Khi nào James hoàn thành sứ mạng của mình, và chúng ta có đủ tiền, tôi sẽ tiến hành một loạt các cuộc đàm phán.
Bữa sáng chỉ có bánh mỳ nướng và cà phê, nhưng lại mất khá nhiều thời gian bởi họ vừa ăn vừa nói chuyện và cười đùa. Với vẻ hối tiếc, Stephen nhắc nhở mọi người rằng nếu kế hoạch của James thành công tốt đẹp, họ sẽ rất ít có cơ hội gặp lại nhau. Giá Harvey Metcalfe có một đội quân thế này bên mình thay vì chống lại gã, thì chắc chắn gã là người giàu nhất thế giới.
— Cậu ngủ mơ à, Stephen?
— Ôi, tôi xin lỗi. Tôi quên mất là Anne đã giao trách nhiệm cho tôi.
— Nào, chúng ta lên đường, - Jean Pierre nói. - Lúc nào thì phải báo cáo đây, thưa giáo sư?
— Một tiếng nữa. Jean Pierre, cậu đi mua ngay bốn bông cẩm chướng, ba bông hồng đỏ và một bông trắng. Robin, gọi taxi, còn tôi lãnh phần chăm sóc James.
Robin và Jean Pierre đi ra. Vừa đi, họ vừa hát vang bài Marseillaise với hai chất giọng khác nhau hoàn toàn nhưng đều hừng hực khí phách. James và Stephen lặng lẽ nhìn theo bước chân của họ.
— James, cậu cảm thấy thế nào?
— Rất tuyệt. Tôi chỉ lấy làm tiếc là đã không hoàn thành phần việc của mình trước ngày hôm nay.
— Ồ, có sao đâu. Ngày 13 tháng Chín đâu có muộn màng gì. Vả lại, một kỳ nghỉ cũng chẳng thể gây thiệt hại cho chúng ta.
— Cậu biết không, Stephen? Chúng tớ sẽ chẳng thể làm được cái gì nếu không có cậu. Chúng tớ sẽ bị phá sản, và tớ thì thậm chí sẽ chẳng gặp được Anne. Chúng tớ mang ơn cậu rất nhiều.
Stephen nhìn chăm chăm qua ô cửa sổ như bị thôi miên. Anh không biết nói gì với James.
— Ba đỏ và một trắng, - Jean Pierre nói, - theo như chỉ thị, và tôi cho rằng bông trắng này là dành cho tôi.
— Đính nó cho James đi. Nhưng không phải vào tai đâu đấy.
— Cậu trông cũng sáng giá đấy, nhưng tôi vẫn chịu, không thể hiểu cô ta mê cái gì ở cậu. - Jean Pierre vừa nói vừa đính bông cẩm chướng màu trắng vào cái khuyết trên ve áo của James.
Cả bốn người đều đã sẵn sàng, tuy vậy, còn nửa tiếng nữa taxi mới tới nên họ lại ngồi tán gẫu. Jean Pierre mở một chai champagne mới. Họ cùng nâng cốc chúc mừng sức khỏe của James, và của cả nhóm. Rồi họ lại chúc mừng Nữ Hoàng, Tổng Thống Mỹ, và cuối cùng là Tổng Thống Pháp. Rượu cạn cũng là lúc Stephen yêu cầu mọi người lên đường.
— Phải giữ nụ cười thường trực, hiểu không? Chúng tớ luôn ở bên cậu, James.
Nói rồi họ ấn James vào khoang sau của xe. Mười phút sau, xe taxi dừng bánh bên ngoài Nhà Thờ Trinity, trên Quảng Trường Copley. Người tài xế thực sự thấy nhẹ nhõm vì đã tống khứ được được bốn con người ồn ào này.
— 3 giờ 15 phút. Anne sẽ rất hài lòng với tôi. - Stephen nói.
Anh dẫn James vào nhà thờ, tới hàng ghế dài đầu tiên bên tay phải. Trong khi Jean Pierre đang dán mắt vào các cô gái xinh đẹp thì Robin giúp trải một tấm thảm. Một nghìn vị khách ăn mặc trịnh trọng đang chờ chú rể.
Đúng vào lúc Jean Pierre hối thúc Stephen và Robin tìm chỗ ngồi thì chiếc Rolls Royce đỗ lại trước cổng nhà thờ. Cả ba người liền đứng sững lại như bị đóng đinh xuống bậc tam cấp vì bị cuốn hút hoàn toàn bởi vẻ đẹp lộng lẫy của Anne trong chiếc áo cưới Balenciaga. Sau lưng Anne, cha cô đang bước ra khỏi xe. Anne nắm lấy cánh tay ông, và cả hai cùng tiến về phía bậc tam cấp.
Một lần nữa, ba người bạn lại đờ ra, như thể những con cừu đang bị trăn cuốn.
— Thằng con hoang.
— Ai đã lừa gạt ai đây?
— Hẳn là cô ta đã biết từ lâu rồi.
Khi đi ngang qua mặt họ, Harvey lướt nhìn cả ba người nhưng không có vẻ gì là nhận ra cả.
— Ơn Chúa, - Stephen nghĩ, - hắn không nhận ra một ai trong số chúng ta.
Cả bọn tìm chỗ ngồi ở dãy ghế sau, xa hẳn đám giáo dân đông đúc. Khi Anne dừng lại trước bàn thờ thì người kéo organ cũng ngừng chơi nhạc.
— Harvey không thể biết cái gì hết, - Stephen nói nhỏ.
— Tại sao cậu biết? - Jean Pierre thắc mắc.
— Bởi vì không đời nào James dám để chúng ta tới đây, trừ khi bản thân cậu ấy đã trót lọt trong lần sát hạch cách đây vài hôm.
— Ừ, đúng vậy, - Robin thì thầm.
“Ta yêu cầu cả hai con hãy trả lời trung thực. Đây là ngày trọng đại nhất, khi mà các điều bí mật của trái tim đều được mở ra…”
— Tôi chỉ cần đôi điều bí mật thôi, - Jean Pierre nói. - Điều thứ nhất, cô ta biết sự thật từ bao giờ?
“James Clarence Spencer, con có đồng ý lấy người đàn bà này làm vợ, và sống chung thủy với nàng không? Con có yêu nàng, an ủi nàng và gìn giữ nàng cả lúc bệnh tật cũng như khi khỏe mạnh không?
“Con đồng ý."
“Rosalie Arlene, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, và sống…”
— Tôi nghĩ, - Stephen nói, - chúng ta có thể tin tưởng cô ấy là một thành viên vững vàng của đội, nếu không, làm sao chúng ta thành công được ở Monte Carlo và Oakley?
“…cũng như khi khỏe mạnh không?
“Con đồng ý."
“Ai chấp nhận cho người đàn bà này lấy người đàn ông này?”
Harvey hối hả tiến lên, cầm bàn tay Anne, đưa cho đức cha.
“Tôi là James Clarence Spencer, nguyện mãi mãi chung thủy với Rosalie Arlene…
— Hơn thế nữa, làm sao mà hắn nhận ra chúng ta cho được, một khi hắn mới chỉ gặp mỗi chúng ta có một lần, lại với một hình hài hoàn toàn khác, - Stephen tiếp tục.
“Tôi, Rosalie Arlene, xin nguyện lấy James Clarence Spencer làm chồng…”
— Nhưng nếu chúng ta cứ diễu đi diễu lại mãi thì hắn sẽ nhận ra. - Robin nói.
— Không! - Stephen nói. - Không cần thiết phải hoảng sợ. Bí quyết của chúng ta là đánh gục hắn khi hắn không ở trên đất của mình.
— Nhưng bây giờ thì hắn đang ở trên đất của hắn, - Jean Pierre nói.
— Không, không đâu. Đây là đám cưới của con gái hắn, và điều này hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Tất nhiên chúng ta nên tránh mặt hắn trong buổi lễ tiếp khách, nhưng không nên tỏ ra quá sợ hãi.
— Cậu phải cầm tay tôi, - Robin nói.
— Để tôi, - Jean Pierre xung phong.
— Nhớ phải tỏ ra thật tự nhiên.
“…và vì vậy, tôi xin cưới…”
Anne tỏ ra e thẹn và dè dặt, giọng nói của cô chỉ văng vẳng tới chỗ ba người. Giọng nói của James, ngược lại, rất rõ ràng, dõng dạc:
“Anh tặng em chiếc nhẫn cưới này, sự tôn thờ này và tất cả những gì anh có…”
— Có cả phần của chúng tôi nữa đấy! - Jean Pierre nói.
“Thay mặt Cha, Con và Thánh Thần. Amen.”
“Chúng ta hãy cầu nguyện" - cha xứ trang nghiêm cất giọng.
— Tôi biết là tôi sẽ cầu nguyện cái gì, - Robin nói. - Cầu sao cho chúng ta không rơi vào tay kẻ thù và tránh xa những kẻ đáng ghét.
“Tạ ơn Chúa, Đấng Sáng Tạo và Đấng Cứu Rỗi của muôn loài…”
— Chúng ta đang đến gần chỗ kết thúc, - Stephen nói.
— Phỉ phui cái mồm cậu, - Robin không đồng ý.
— Im lặng, - Jean Pierre nói. - Tôi đồng ý với Stephen. Chúng ta đã quá hiểu Metcalfe rồi. Cứ yên tâm.
“Những con người đã được Chúa tác hợp sẽ không bao giờ phải chia lìa.”
Jean Pierre tiếp tục lẩm nhẩm một mình, nhưng trông anh không hề giống người cầu nguyện một chút nào.
Âm điệu bài hát “Đám Cưới” của Handel đã đưa tất cả mọi người trở về thực tại. Buổi lễ kết thúc, ông bà Brigsley bước dọc theo lối đi của nhà thờ dưới sự quan sát của một nghìn con mắt vui tươi. Stephen tỏ ra vui sướng, Jean Pierre có vẻ ganh tỵ, còn Robin thì hoang mang. Khi đi ngang qua họ, James mỉm cười rạng rỡ.
Sau mười phút chụp ảnh trên các bậc tam cấp nhà thờ, chiếc Rolls Royce đưa cặp vợ chồng mới cưới về biệt thự của Metcalfe ở Lincoln. Harvey và bà Louth ngồi ở chiếc xe thứ hai. Bá Tước cùng mẹ của Anne ngồi trong xe thứ ba. Khoảng hai mươi phút sau, Stephen, Robin và Jean Pierre nhập vào dòng xe. Ngồi trong xe họ tiếp tục bàn cãi về kế hoạch vuốt râu hùm của đội.
Biệt thự của Metcalfe thật tráng lệ với khu vườn mang sắc thái Phương Đông bởi những thảm hoa hồng và hoa phong lan quý hiếm.
— Tôi chưa bao giờ thấy một biệt thự nguy nga như thế này, - Jean Pierre nói.
— Tôi cũng vậy, - Robin phụ họa - nhưng được chiêm ngưỡng nó tôi cũng chẳng thấy mình hạnh phúc hơn.
— Thôi, hãy vào việc đi. - Stephen nói. - Tôi đề nghị cả đội hãy tận dụng lúc khách khứa còn chưa yên vị. Tôi sẽ đi đầu tiên. Robin, cậu sẽ là người thứ hai, sau tôi hai mươi người. Còn Jean Pierre, cậu sẽ là người thứ ba, sau Robin hai mươi người. Cứ đi một cách thật tự nhiên. Chúng ta là những người bạn của James từ Anh tới kia mà. Khi đã lọt được vào vị trí của mình rồi, các cậu hãy lắng nghe họ chuyện trò. Cố tìm xem ai là bạn bè của Harvey để vọt lên đứng trước họ. Khi bắt tay các cậu, Harvey sẽ lướt nhanh mắt qua người tiếp theo. Và sẽ không nhận ra chúng ta, vì còn muốn thăm hỏi bạn bè mình. Đó chính là cách thoát thân của ta.
— Tuyệt vời, thưa giáo sư, - Jean Pierre nói.
Dòng người xếp hàng dài tưởng chừng không có điểm cuối. Một nghìn người bước đi chậm chạp qua những bàn tay đang chìa ra của ông bà Metcalfe, Bá Tước và bà quả phụ Louth cùng Anne và James. Mãi rồi cũng tới lượt Stepnen, và anh đã dễ dàng trót lọt mà không bị một chút tình nghi.
— Rất vui mừng vì anh đã tới, - Anne nói.
Stephen không đáp lời.
— Chào cậu, Stephen.
— Khá khen cho kế hoạch của cậu, James.
Stephen đi vào hội trường chính, giấu mình sau một cái cột ở phía bên kia hội trường, xa hẳn nơi đặt bánh cưới nhiều tầng ở giữa phòng.
Sau đó, tới lượt Robin. Anh tránh không nhìn vào mắt Harvey.
— Thật may mắn vì anh đã tới được với bọn em. - Anne nói.
Robin cố hết sức mình lầm bầm một câu gì đó mà không ai có thể nghe rõ.
— Hy vọng là cậu sẽ hài lòng, Robin.
Rõ ràng là James đang trải qua những giây phút hạnh phúc nhất đời. Sau khi đã bị Anne chơi một vố, hôm nay anh rất hứng thú chứng kiến cảnh các bạn lúng túng.
— Cậu quả là một thằng con hoang, James.
— Đừng có nói quá to như vậy, ông bạn già. Cha mẹ tôi có thể nghe thấy đấy.
Robin bước vào hội trường, sau một hồi tìm kiếm, anh mới thấy Stephen.
— O.K chứ?
— Chắc thế, nhưng tôi không muốn gặp lại cái bản mặt hắn một chút nào. Mấy giờ thì có chuyến bay về nhỉ?
— 8 giờ tối. Nhưng cậu đừng có hoảng lên như thế. Hãy chờ Jean Pierre xem sao.
— Thật may là cậu ta lại để râu, - Robin nói.
Jean Pierre đang bắt tay Harvey, nhưng anh thấy gã lại mải nhìn người khách đứng sau lưng anh. Với một chút tranh chấp anh đã kiếm được chỗ đứng ngay trước mặt một chủ ngân hàng ở Boston. Ông này có vẻ là bạn rất thân của Harvey.
— Rất mừng được gặp ngài, Marvin.
Jean Pierre thoát nạn. Anh hôn Anne lên cả hai má, và thì thầm vào tai nàng: “Lạy Chúa, cô rất hợp với James”, rồi bỏ đi tìm Stephen và Robin. Nhưng khi gặp mặt cô phù dâu thì anh quên hẳn những gì anh đang định làm.
— Anh thấy đám cưới thế nào? - Cô ta hỏi.
— Rất vui. Tôi luôn luôn đánh giá các đám cưới thông qua cô dâu phụ, chứ không phải dâu chính.
Nghe vậy, mặt cô nàng bừng lên hạnh phúc.
— Đây quả là một dịp hiếm có, - cô nàng tiếp tục.
— Ừ, đúng vậy, và anh biết nó thuộc về ai. - Jean Pierre nói rồi vòng tay quanh eo lưng cô nàng.
Ngay lập tức, bốn bàn tay chộp lấy Jean Pierre, và không chút nhân nhượng, đẩy mạnh anh về sau một chiếc cột.
— Lạy Chúa, Jean Pierre. Cô ta chưa quá mười bảy tuổi. Chúng tôi không muốn phải ngồi tù vì tội cưỡng dâm người ở tuổi vị thành niên, hoặc ăn trộm. Hãy uống đi và cư xử cho phải đạo. - Robin nói và tống một cốc champagne vào tay Jean Pierre.
Rượu champagne được rót ra liên tục, ngay cả Stephen cũng uống khá nhiều. Ba người đàn ông bám lấy chiếc cột như thể bám vào một tấm lá chắn. May thay, vị chủ hôn lên tiếng yêu cầu tất cả mọi người im lặng.
— Kính thưa các quý ông, quý bà, xin các vị hãy dành đôi phút cho Tử Tước Brigsley, chú rể của cuộc vui này.
Bài nói của James gây ấn tượng mạnh mẽ với mọi khách khứa tham dự. Chất nghệ sĩ trong con người anh đã lên tiếng và anh không ngờ nó lại được người Mỹ hâm mộ. Ngay cả cha anh cũng ngắm nhìn gương mặt đứa con trai với vẻ thán phục. Người chủ hôn giới thiệu Harvey. Gã đứng lên, hùng hồn phát biểu thật lâu, thật dài. Gã kể cho mọi người nghe câu chuyện vui vẻ về đám cưới suýt có giữa con gái và Thái Tử Charles. Mặc dù câu chuyện chẳng hay hớm gì nhưng khách khứa đều cười nghiêng ngả. Họ vẫn thường tỏ bày cách phản ứng này ở các đám cưới, ở mọi đám cưới. Harvey kết thúc bằng cách nâng cốc mừng cô dâu chú rể.
Khi những tiếng vỗ tay lắng dần và tiếng trò chuyện ồn ào nổi lên, Harvey rút từ túi áo ra chiếc phong bì rồi hôn lên má con gái, nói:
— Rosalie, đây là món quà nhỏ cha dành cho con, cũng là để cảm ơn con đã giữ lại cho cha bức tranh Van Gogh. Cha tin là con sẽ biết sử dụng nó.
Harvey trao cho Anne tấm phong bì màu trắng, trong là tấm séc 250.000 đôla. Với tình cảm quý mến chân thực, Anne hôn lên má cha.
— Cảm ơn, cha yêu quý. Con xin hứa là con và James sẽ sử dụng nó thật hữu ích.
Anne vội vã đi tìm James và thấy anh đang bị bao vây bởi một đám các quý bà người Mỹ.
— Ông có họ với Nữ Hoàng à?
— Đây là lần đầu tiên tôi được gặp một nhà quý tộc bằng xương bằng thịt đấy!
— Hy vọng là sẽ có một ngày nào đó, ông mời chúng tôi đến thăm lâu đài của mình…
— Thực ra, thưa các quý cô, quý bà, trên đường King’s Road không có một lâu đài nào. - James nói và thấy nhẹ cả người vì được Anne giải thoát.
— Anh yêu, em xin lỗi, anh có thể dành cho em một phút được không?
James cáo lui rồi bước theo Anne.
— Xem này, - nàng nói, - nhanh lên.
James cầm tấm séc.
— Lạy Chúa, 250.000 đôla.
— Anh biết là em sẽ làm gì với nó, phải không nào?
— Đúng thế, em yêu.
Anne chạy đi tìm Stephen, Robin và Jean Pierre, việc này chẳng dễ dàng chút nào, bởi họ vẫn đang giấu mình sau chiếc cột ở góc xa nhất.
— Anh có thể cho em mượn chiếc bút được không, Stephen?
Cả ba cùng nhanh nhảu đưa bút cho cô.
Anne rút từ giữa bó hoa cô dâu ra một tấm séc, viết vào mặt sau của nó: “Rosalie Brigsley trả cho Stephen Bradley” rồi đưa nó cho Stephen.
— Của cô à. Tôi không tin.
Ba người nhìn chằm chằm vào tấm séc. Trong khi họ chưa còn kịp nói lời nào thì Anne đã bỏ đi.
— James đã cưới một cô gái thật kỳ quặc, - Jean Pierre lên tiếng.
— Lại say rồi, con cóc này, - Robin nói.
— Ngài dám nói vậy sao, dám bảo một người Pháp say rượu champagne. Tôi yêu cầu quyết đấu. Chọn vũ khí đi.
— Nút chai rượu champagne.
— Im nào, - Stephen nói.
— Thế nào, giáo sư, tình trạng tài chính ra sao rồi?
— Tôi đang tính đây.
— Cái gì? - Cả Robin và Jean Pierre cùng đồng thanh.
— Hắn vẫn còn nợ chúng ta 101 đôla 24 xu.
— Thật nhục nhã, - Jean Pierre nói.
Anne và James đi thay quần áo, còn Stephen, Robin và Jean Pierre vẫn tiếp tục uống champagne. Ngài chủ hôn thông báo với khách khứa mươi lăm phút nữa, cô dâu chú rể sẽ lên đường. Ông ta yêu cầu mọi người tập trung trong phòng chính và ngoài sân.
— Nào, chúng ta cũng phải tiễn họ chứ, - Stephen nói. Rượu champagne đã làm cho họ can đảm hơn, tự tin hơn, nên họ tiến đến bên cạnh ôtô.
Stephen nghe thấy Harvey nói: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi phải lo toan hết thảy mọi thứ hay sao?” Anh thấy gã nhìn một vòng quanh đám khách, rồi dừng lại ở bộ ba họ. Hai chân như muốn khuỵu xuống khi gã chỉ tay vào anh.
— Này, cậu là người gác cửa, phải không?
— Vâng, thưa ngài.
— Rosalie sắp sửa lên đường, thế mà lại không có hoa cho nó. Chỉ có Chúa mới biết bọn họ đã làm gì, nhưng đúng là không có một bông hoa nào cả. Hãy lấy một chiếc xe. Cửa hàng hoa ở ngay đầu đường. Nhanh lên.
— Vâng, thưa ngài.
— À này, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?
— Thưa ngài, không. Tôi sẽ mang hoa về.
Stephen quay đầu và bỏ đi thật nhanh. Robin và Jean Pierre chứng kiến toàn bộ sự việc, hoảng hồn vì cho rằng Harvey đã biết chân tướng của họ, nên vội chạy theo Stephen. Khi đã ra tới đằng sau nhà, Stephen dừng lại, quan sát luống hoa hồng đẹp nhất. Robin và Jean Pierre lao vụt qua anh, rồi mới dừng lại, xoay mình loạng choạng đi về phía anh.
— Cậu làm cái quái gì thế? Hái hoa cho đám ma của mình à?
— Metcalfe muốn có hoa. Ai đó đã quên mua hoa cho Anne, và tôi chỉ có dăm phút thôi, hãy hái đi.
— Chúa ơi, các cậu không nhìn thấy gì sao?
Robin và Stephen ngẩng đầu lên. Jean Pierre đang nhìn chằm chằm về phía nhà kính.
Tay ôm cứng những đoá phong lan, Stephen nhanh nhảu lao ra sân trước. Theo sau anh là Robin và Jean Pierre. Anh vừa đưa hoa cho Harvey thì James và Anne xuất hiện.
— Tuyệt vời quá. Đúng loại hoa tôi yêu thích. Bao nhiêu tiền?
— 100 đôla, - Stephen đáp không cần suy nghĩ.
Harvey chìa ra hai tờ 50. Stephen cầm lấy rồi quay lại cùng Robin và Jean Pierre.
James và Anne vượt qua đám đông. Không một người đàn ông nào có mặt rời mắt khỏi cô.
— Ôi, cha, hoa phong lan, đẹp quá. - Anne hôn Harvey. - Ngày hôm nay quả là ngày đẹp nhất đời con. Tất cả đều là nhờ có cha…
Chiếc Rolls Royce chầm chậm rời khỏi đám đông, đi về phía sân bay, nơi James và Anne sẽ đáp máy bay đi San Francisco. Điểm dừng đầu tiên của họ là Hawaii. Khi chiếc xe chạy lướt qua ngôi nhà của mình, Anne hết nhìn chằm chằm vào cái nhà kính trống không, lại nhìn vào bó hoa nơi tay nàng. James không hề nhận thấy điều này. Anh đang mải nghĩ tới chuyện khác.
— Em có nghĩ là họ sẽ tha thứ cho anh không? - James hỏi.
— Chắc chắn rồi, anh yêu. Nhưng hãy cho em biết bí mật của anh. Thực sự, anh đã có kế hoạch nào chưa?
— Anh biết là em sẽ hỏi điều này, sự thật là…
Chiếc xe hơi chạy bon bon trên đường cao tốc, chỉ người lái xe mới nghe được câu trả lời của anh.
Stephen, Robin và Jean Pierre đứng nhìn các vị khách ra về, hầu hết bọn họ đều đến chào từ biệt gia đình Metcalfe.
— Đừng liều lĩnh như vậy, - Robin nói.
— Ừ, - Stephen đồng ý.
— Mời ông ấy dùng cơm tối với chúng ta nhé. - Jean Pierre nói.
Hai người kia liền tóm cổ anh chàng, quẳng vào taxi.
— Cậu có cái gì giấu trong áo khoác thế, Jean Pierre?
— Hai chai Krug 1964. Sẽ chẳng hay ho gì nếu chúng ta bỏ chúng bơ vơ ở đó. Chúng sẽ cô đơn lắm.
Stephen bảo lái xe đưa họ về khách sạn.
— Thật là một đám cưới có một không hai. Các cậu có tin là James đã từng vạch ra một kế hoạch không? - Robin hỏi.
— Tôi không biết, nhưng nếu có, cậu ta chỉ phải đòi 1 đôla 24 xu nữa thôi.
— Lẽ ra chúng ta nên tính cả tiền thắng cược con Rosalie tại Ascot. - Jean Pierre pha trò.
Sau khi đã đóng gói hành lý và trả phòng, họ đón một chiếc taxi khác tới Sân Bay Quốc Tế Logan. Với sự giúp đỡ tận tình của các nhân viên hãng Hàng Không Anh, họ đã lên được máy bay.
— Chó thật, - Stephen nói. - Giá mà chúng ta đừng để lại 1 đôla 24 xu.