Chương 16.1
Họ chuẩn bị đồ đạc mấy ngày liền ,truớc khi kết hôn bận toàn chuyện vặt vảnh,bận bịu như thế nên từng ngày qua rất nhanh.Chỉ là thời cuộc biến động cuộc chiến lần này của Thừa Dĩnh rất khốc liệt,hang ngày trên các báo đều đăng tình hình tiền tuyến ,vì chiến sự khốc liệt Thừa quân quyết chiến nhiều ngày với Dĩnh quân từ Dư Gia Khẩu đến Lão Minh Sơn ,hai bên quân số bị chết,bị thương không ngừng tăng,giằng co không từ bỏ.
Tĩnh Uyển tuy không quan tâm thời cuộc nhưng Doãn Sở Phàn vẫn thỉnh thoảng đọc báo,vừa ngậm tẩu thuốc nói:”xem tình hình còn đánh nửa,cứ tiếp tục thế này chỉ sợ gạo tăng giá”.Doãn phu nhân nói:”kệ họ đánh sao ,không lẻ đánh đến cả thành Càn Bình này sao?Doãn Sở Phàn nhả một hơi thuốc nói:”Phu nhân bà không hiểu được đâu,không sợ ngộ nhở chỉ sợ chẳng may,tích trữ chút lương thực còn hơn không chuẩn bị gì”Doãn phu nhân nghe ông nói như vậy đâm ra lo lắng:”nếu thật sự đánh đến Càn Bình,vậy phải làm thế nào,hay là chúng ta đến phía nam tránh.
Doãn sở Phàn cười ha ha nói:”Mộ Dung Phong muốn đánh đến Càn Bình,e rằng cũng chưa dể dàng như vậy”Tĩnh Uyển tực vào ghế sofa,cầm con dao nhỏ gọt hoa quả,ngây người ra chút nửa cắt vào ngón tay mình.Doãn sở phàn lật báo ,nói:”bà xem thừa quân mất cẩm an lại không đánh hạ Cát Chẩn,theo tôi thấy thừa quân có thể giử Dư Gia Khẩu hay không vẫn chưa biết trước được”cô vốn đã dừng lại thấy cha làm như vô ý liếc về phía mình,liền vội vã tiếp tục gọt hoa quả,cô gọt lớp vỏ nông mà mỏng,từng vòng vòng chầm chậm tuột khỏi ngón tay ,nước quả lạnh lẽo chảy trên tay,dính dính cô không dám nghĩ gì,hết sức tập trung vào việc gọt hoa quả,như thể đó là việc quan trọng nhất trên đời này.
Đến giữa tháng tám ngàykết hôn gần kề ,hôm đó vốn là ngày đại lễ,cho nên từ sáng sớm trên dưới Doãn giađều bận rộn.Tĩnh Uyển cũng dậy từ rất sớm ,người trong nhà đều bận bù đầu,chỉ một mình cô là không phải làm gì.Ăn sáng xong cô đành ngồi xem mẹ kiểm kê danh sách khách mời.Khắp trong ngoài nhà đã trang trí như mới,người làm đang treo dây màu,cờ màu trong không khí rất rộn rã.Hoa cỏ trong vườn sum se xanh tươi tốt,ánh nắng chiếu vào dường như phát sáng lấp lánh .
Tĩnh Uyển không có việc gì làm bèn vào trong vườn ,trong vườn có một cây nhài đang nở rộ hoa,hương thơm ngào ngạt,những bong hoa trắng nhỏ xinh,giống một chiếc cúc bạc ,tinh xảo nhỏ nhắn điểm xuyết trong lá.Cô tiện tay háimột cành,định cài lên tóc,bác Ngô ở bên cạnh cười nói:”hôm nay là ngày đại hỷ,tiểu thư phải cài hoa bên cạnh mới có không khí vui mừng chứ”Tĩnh Uyển sửng sờ lại bỏ hoa xuống.
Hôm đó tuy không mời khách nhưng Doãn gia là gia tộc lớn ở Càn Bình,cho nên trong nhà vẫn rất náo nhiệt.Hơn nửa dù họ là gia đình kiểu mới,nhưng ngày này con gái cũng không tiện lộ mặt nên Tĩnh Uyển ở một mình trên lầu.
Cô nghe tiếng cười nói ồn ã dưới lầu,trong lòng buồn bực khó nói,ôm gối ngồi trên giường thất thần,ngay cả bản thân cũng không biết mình nghĩ gì.Trên cây bên ngoài cửa sổ treo đầy cờ nhỏ đủ màu tung bay trong gió khiến cô nhớ đến lúc ở Nga,vào dịp giáng sinh trên cây thông treo đầy đồ chơi nhỏ đủ loại,rực rở sắc màu,tràn ngập trong tầm mắt,sự náo nhiệt đó khiến người ta không thở nổi.
Cô xuống giường mở chiếc hộp màu tím ra,chiếc đồng hồ đó lặng lẽ nằm trong hộp.Cô lấy nó ra bất giác dùng hai ngón tay lướt qua hai chữ”Bái Lâm” đó,hai tiếng ấy dường như muốn bật ra khỏi bờ môi.Đồng hồ tích tắc tích tắc giô1ng như nhịp tim cô rõ rang đến mức khiến cô phải sợ hãi.Cô chậm rãi đóng chặt nắp,nhớ lại lúc chia tay sau lần đầu gặp mặt,trong bong tối anh quay đầu lại,còn trước mắt cô nhập nhòa,vốn không nhìn rõ mặt anh,bên ngoài cửa sổ sân ga sáng đèn,những tiếng bước chân hỗn độn.Tại sao anh để lại đồng hồ cho cô,cuộc gặp gở kinh hoàng đó,anh để lại cái này cho cô- là ý trời sao?Nhưng anh và cô rõ rang không lien can với nhau,càng không thể có tương lai.
Tiếng bác Ngô vang lên bên ngoài:”tiểu thư,tiểu thư…”Cô tự dưng giật mình ,tiện tay nhét chiếc đồng hồ xuống gối,hỏi:”việc gì thế?”bác Ngô đi vào nói:”có bức thư gửi cho tiểu thư”.Cô thấy có một bức thư từ nước ngoài,bên trên chỉ viết :”gửi tiểu thư Doãn Tĩnh Uyển”thư dán rất kín cô nhất thời không để ý,vì các bạn học của cô thường sai người gửi thư như thế này.
Bác Ngô cũng tưởng đó là một bức thư bình thường,ai ngờ Tĩnh Uyển vừa mở ra xem ,sắc mặt liền trắng bệch ,đưa tay ra nắm lấy cánh tay bác Ngô:”người đưa thư đâu?”.Bác Ngô thấy tay cô lạnh ngắt,giật mình nói:”ở dưới lầu”.Trái tim Tĩnh Uyển như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực,cô cố gắng trấn tĩnh,”ồ”, một tiếng nói:”cháu còn có mấy lời nhờ anh ta chuyển đến Vương tiểu thư,cháu xuống dưới gặp anh ta chút”cô soi gương sửa tóc,thấy tay mình đang run lẩy bẩy,may mà bác Ngô tưởng là người đưa thư của Vương tiểu thư thật,liền nói:”vậy tôi đi lấy giúp tiểu thư hai đồng tiền”Tĩnh Uyển hỏi:”lấy hai đồng tiền làm gì?”bác Ngô cười:”tiểu thư à ,hôm nay cô vui đến mức hồ đồ rồi,người hầu của Vương tiểu thư đưa thư đến,nên thưởng cho người đó hai đồng chứ”.
Tĩnh Uyển giờ mới tĩnh táo lại,cũng cười cười nói”không cần đâu ở đây cháu còn mấy đồng lẻ,phía trước đông khách ,bác bảo anh ta đến vườn hoa đợi cháu”bác Ngô vâng lời liền đi ra,Tĩnh Uyển chỉnh lại quần áo,cố gắng trấn tỉnh rồi mới xuống lầu.Khách khứa đều ở phía trước,trong phòng khách rất im ắng chỉcó một người đàn ông lạ mặt đứng đó,người đó thấy cô từ xa đã cung kính hành lễ.
Tĩnh Uyển nói:”không cần khách sáo”người đó nói:”Tôi họ Nghiêm,Doãn tiểu thư ,có một thứ muốn mời cô xem qua”.Nói xong anh ta đưa cho cô một hộp gấm băng hai tay.Tĩnh Uyển lòng rối như tơ vò,còn hơi chần chừ,người đó đã mở nắp hộp ra,hóa ra bên trong lại là một cành lan Thiên Ly.Khóe miệng cô hơi mấp máy,người đó đã nói:”Doãn thiểu thư chắc đã nhận ra loại hoa lan này,mười sáu tỉnh phía bắc chỉ có một cây lan duy nhất.Người đó tuy mặt thường phục nhưng vẻ mặt cảnh giác,rõ rang là người rất nhanh nhẹn,lanh trí.Cổ họng cô khô rát”anh có việc gì không?”khẩu khí của người đó vẫn rất cung kính:”mong Doãn tiểu thư nể mặt cây lan Thiên Ly này có thể đi chổ khác nói chuyện không?”
Cô nghĩ một lát ,cuối cùng hạ quyết tâm:”được thôi”.Người đó kính cẩn nói:”xe của chúng tôi ở bên ngoài,nếu tiểu thư thấy không tiện có thể đi xe của mình”Tĩnh Uyển nói:”không cần”Cô không hề nói thêm gì chỉ đi xuống lầu nói với bác Ngô mình phải ra ngoài một chuyến,bác Ngô nói:”ôi chao tiểu thư ,hôm nay là ngày đại hỷ đó”.Tĩnh Uyển nói:”Vương tiểu thư ốm nặng,dù thế nào cháu cũng đi gặp mặt cô ấy”.bác Ngô biết tính khí cô,đàng lấy áo klhoác và ví cho cô rồi tiễn cô ra ngoài.