Chương 16.2
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà vì trong nhà khách khứa đông nên bên ngoài đậu rất nhiều xe.Cô để
Nghiêm tiên sinh đó dẫn đường,lên một chiếc xe rời đi,cũng chẳng ai chú ý đền cô.Chiếc xe đó chạy một mạch ra khỏi thành,tim cô đập thình thịch như trống đánh lien hồi.Cảnh vật bên ngoài cửa xe lướt qua,xe đi rất nhanh cô hỏi:”đi dâu vậy?”vị Nghiêm tiên sinh đó nói:”đến càn sơn”.Cô “ồ” một tiếng rồi không hỏi nữa.Càn sơn nằm ở ngoại ô Càn Bình người giàu trong Càn Bình đều có biệt thự ở Càn Sơn ,học theo cách của người tây chủ nhật cả gia đình ra khỏi thành lên núi nghỉ ngơi.Hôm nay vừa hay là chủ nhật,nên con đuờng lên Càn Sơn xe đi đi lại lại như mắc cửi.
Xe lái thẳng lên núi,vùng đó toàn biệt thự lác đác xen giữa núi,mỗi căn cách nhau rất xa,dưới ánh nắng chỉ thấy nhà trắng,mái đỏ kiểu tây lướt qua cửa xe.Đường núi ngoằn ngoèo,tuy đường bằng phẳng nhưng trái tim của Tĩnh Uyển chỉ không ở yên,giống như linh cảm được chuyện gì đó.Cô chỉ mong đi hết con đường này,nhưng cũng thầm mong tốt nhất vĩnh viễn không đi hết đoạn đường này.
Cuối cùng cũng đến nơi,một biệt thự nằm rất sâu,xe đi thẳng vào trong,hai bên đường đều là cây cối cao ngắt thuận theo thế núi lên trên ,rẽmấy lần mới nhìn thấy căn nhà kiểu tây thấp thoáng sau tang cây xanh.Tĩnh Uển biết rõ nơi này không giống vớicác biệt thự nơi khác ở Càn Sơn,nhưng trái tim chỉ thấp thởm không yên,đến tận lúc xuống xe cảm giác do dự và bất an không thể giải thích như hính với bong.
Người hầu mở của xe giúp cô ,vị Nghiêm tiên sinh đó đi trước dẫn đường,trong biệt thự bài trí rất tiện nghi,nhưng cô nào có tâm trạng quan sát kỷ,chỉ thấy trong phòng khách có người đi ra,hình bong đó rất quen thuộc,trái tim cô trùng xuống,cũng không biết là vui hay buồn,khẽ gọi một tiếng” Hà tiên sinh”Cô dừng lại một lát rồi lại nói:”hóa ra là anh”
Hà Tự An vẫy vẫy tay,cảnh vệ họ Nghiêm đó cũng đi ra ngoài .Hà Tự An rất khách sáo hành lễ nói:”Doãn tiểu thư vì chúng tôi không tiện lộ mặt nên mới dùng cách này mời cô đến ,thất lễ rồi mong cô tha thứ.Tĩnh Uyển mĩm cười nói:”chiến sự Thừa Dĩnh đang quyết liệt anh mạo hiểm đến Càn Bình chắc có việc quan trọng nhưng không biết Tĩnh Uyển có giúp được gì không?”Hà Tự An cười khổ sau đó thở dài một tiếng.Tĩnh Uyển biết anh là cánh tay đắc lựccủa Mô Dung Phongthấy anh buồn bã không vui,mặt mài chau lại bất giác hỏi”cậu sáu sao rồi?”
Hà Tự An không trả lời chỉ đưatay ra phía căn phòng ở hành lang.Tim Tĩnh Uyển nhói lên,cô không dám nghĩ gì chỉ chậm rãi bước đến,cuối cùng mở cửa phòng ra,cảm thấy hơi thở dường như tắc nghẹn,cả cơ thể cứ đờ ra.
Trong giây lát cô, nghi ngờ mình nhìn nhầm,nhưng rõ rang như thế.Tuy ánh sáng trong phòng âm u anh mặc một chiếc áo dài,dáng vẽ giống con cái nhà giàu bình thường,nhưng hình bong lại quá đỗi quen thuộc,ánh mắt vẫn như thế,trong đôi mắt ấy lóe lên những tia nắng rực rở,lại như có những ánh sao mờ xanh đang nhấp nháy.
Giống như dời núi lấp bể,tay cô đặt trên ngực,vì trái tim ởđó đập gấp như thế,giống như có thứ gì muốn nhét vào trong,cây lá bên ngoài cửa sổ lay động trong gió,còn cô giống chiếc long vũ trong gió lớn ,bất đắt dĩ lại bị kéo vào vòng xoáy đó.Cô biết tất cả đều là thật,nhưng xung quanh yên ắng,bong cây in trên nền nhà ,tán cây lưa thưa xen kẽ,giống như cảnh quay lặng như tờ trong phim,còn anh chỉ im lặng đứng ở đó,trong ánh mắt có sự điên cuồng và nồng cháy không thể cưỡng lại.Cô đứng đó như ngẩn ngơ.
Giọng nói của cô xa đến mức không giống như của mình:”anh điên thật rồi”
Anh mĩm cười,nụ cười của anh lẫn vào trong bong cây,giống như một tia nắng nắng ngẩn ngơ .”anh điên thật rồi mới thích em đến điên như vậy”
Câu nói này anh đã từng nói lúc ởThừa Châu,trên môi cô vẫn còn lưu lại sự nồng nhiệt hôm đócủa anh mùi hương bạc hà,mùi khói thuốc súng nhàn nhạt đó là mùi vị quen thuộc nhất.Anh gần cô như thế,chân thật như thế nhưng dường như ở giữa là cả một chân trời không thể vượt qua,cô nhìn anh giọng nói đượm sự bất lực:”anh không muốn sống nữa à?”anh là chủ soái Thừa quân tình hình chiến sự Thừa Dĩnh gay go nhu thế anh lại dám đến chổ của địch.Nếu bị phát hiện…”
Anh chầm chậm khép lại nụ cười:”Tĩnh Uyển anh muốn để cho em biết,em không thể lấy người khác .Anh lấy mạng mình ra để gặp em,anh chỉ cần em đi theo anh”.Cô yếu ớt đến cực điểm,cô luôn cảm thấy bản thân mình rất kiên cường,nhưng thời khắc này chân lại mềm nhũn,như đứng không vững.giọng nói cô nhẹ têng mà yếu ớt:”em không thể”.
Anh nắm lấy tay cô mạnh đến mức khiến cô đau đớn,nhưng sự đau đớn đó kèm theo chút vui vẻ khó nói thành lời,giống như mặt băng nứt ra những đường rạn nhỏcô không dám đối diện với sự sụp đổ vang dội đó.Cô chưa từng bất lực như bây giờ,chưa từng hoảng loạn như thế ,chỉ tuân theo bản năng:”anh mau đi đi ,em xin anh mau đi đi,em sắp kết hôn rồi”.Anh nhìn thẳng vào cô:”Tĩnh Uyển đời này em chỉ có thể gả cho anh,anh muốm em gả cho anh”rồi anh ôm cô thật chặt vào lòng .Cảm giác quen thuộc mà chân thật bao vây lấy cô ,cô yếu ớt ngẩn đầu lên ,trong mắt anh chỉ có bóng hình cô,chỉ có cô.Hơi thở anh ấm ấm phả vào mặt cô,giọng nói anh ù ù vang lên bên tai cô :”Tĩnh Uyển đi theo anh”.Lý trí còn sót lại của cô đang đau khổ giằngxé”anh mau mau đi đi ,nếu để người ta biết thân phận anh…”trong mắt anh dường như có vẽ kì lạ,rực rở giống như tia nắng:”em đang lo cho anh sao?”cô không hề lo lắng cho anh ,cô tự lừa mình dối người lắc đầu,anh bỗng hôn cô điên cuồng,nụ hôn của anh gấp gáp mà say đắm,đem theo sự cưỡng đoạt không cần nghi ngờ,nuốt lấy hút lấy hơi thở yếu ớt của cô.Hơi thở cô hỗn loạn ,cả thế giới chỉ có hơi thở của anh lấp đầytất cả ,môi anh như ngọn lửa,anh nhen lên ngọn lửa trong tim cô .Xa cách lâu như thế …dường như đã xa anh lâu lắm,anh nhớ nhung cô ,khát khao cô như vậy.Gương mặt cô nóng bừng,cả cơ thể như đang bốc cháy,cô khát khao theo bản năng ,sự nồng nhiệt lạ lẫm nhưng lại quen thuộc ,sựnồng nhiệt có thể đốt cháy tất cả như thế.Cơ thể anh như chấn động,chuyển động càng nóng bỏng ,càng sâu hơn .Tay anh bỗng rát,giống như que hàn ,in vào đó,ở đó liền có một cảm giác bổng rát đau đớn ,anh hút hết sự ngọt ngào trên trán cô,trong lúc vội vả anh không mở được hàng cúc tròn trên áo cô,anh lập tức kéo bung ra,cúc đứt vung vãi trên đất,vang lên tiếng roạt roạt,cô bỗng sực tĩnh ,đẩy mạnh anh ra.
Hơi thở của anh vẫn gấp gáp,cô kéo lấy cổ áo mình ,như thể kéo lấy trái tim mình ,cô chỉ biết hoảng hốt vàsợ hải,cô cảm thấy sợ anh ,sợ hãi bất cứ đụng chạm nào của anh.Cô thu mình lại anh đưatay ra ,cô nghiêng đầu đi theo bản năng,cô dũng cảm,cô không hề sợ anh mà sợ sự nồng nhiệt anh mang đến cho cô.Sự nồng nhiệt đó không thể chấp nhận được,lại không có cách nào khống chế,cô nghĩ đến Kiến Chương.Gần như tuyệt vọng,Kiến Chương không thể cho cô sự nồng nhiệt đó nhưng Kiến Chương có thể cho cô hạnh phúc.Hạnh phúc mà cô muốn,cô luôn biết bản thân mình cần gì,xưa nay cô d0ều có thể bình tĩnh mà nắm giữ.
Cô ngẩn đầu lên anh đang nhìn cô,trong đôi mắt ấy cháy lên sự khát vọng và đam mê hoặc không bao giờ hết,trái tim cô têdại đau đớn ,nhưng giọng nói cô đã trấn tĩnh.,giống như ngay cả bản thân cô cũng tin rằng như thế:”em không yêu anh ,em càng không thể đi với anh”.
Anh nhìn cô không thể tin được,gần như khiến cô chột dạ,giọng nói của anh khàn đi:”em không yêu anh ư?”Trên trái tim cô chằng chịt vết sẹo ngang dọc,trong chốc lát dường như đau đớn khiến người ta ngạt thở.Giọng nói của anh bình bình ,nhưng kèm theo sự giận dữ đáng sợ “em vẫn còn nói với anh mộtcâu như thế sao?”nghe nói em kết hôn anh liền đến đây nhu phát điên.Không quan tâm đến tính mạng,không quan tâm đến chiến sự nước sôi kửa bỏng ởtiền tuyến,không quan tâm đến một nửa giang sơn,vậy mà em nói với anh một câu như thế sao?”
Cô cố chấp quay mặt đi,khuôn mặt lặng lẽ nở nụ cười:”đúng thế em không yêu anh”anh im lặng một lúc lâu,mới nói:”em nói như vậy anh cũng không có cách nào,nhưng anh…nhưng anh…”.anh lặp lại hai lần,cuối cùng không nói ra được vế sau,chỉ quay mặt đi.