Chương 01: Bãi sậy xanh rờn, đao tay tuyết trắng

Vào khoảnh khắc đó, y hờ hững xoay người bỏ đi, mặc câu thề nguyền thời ấu thơ sẽ xây lầu vàng cho nàng dần trở nên hoang lạnh rồi tan tành đổ vỡ.

Vào ngày hôm đó, định mệnh xô đẩy nàng tình cờ gặp lại người thầy – người bạn tốt ngày trước, để trong lòng lại ngân lên niềm hy vọng mới.

Vào tháng đó, y ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nàng, để chợt nhận ra có cố gắng bao nhiêu cũng là vô vọng, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì y lại thật lòng tin vào nụ cười trong sáng ấy.

Vào năm đó, nàng vẫn luẩn quẩn trong chốn hồng trần, muốn né tránh nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận vốn thuộc về mình, vĩnh viễn không thể quay về như thuở ban đầu. Cuộc đời này của chúng ta… Khi tóc đã bạc, hãy nhắm mắt lại hồi tưởng về cuộc đời, tất cả buồn, vui, tan, hợp sẽ hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua, sẽ thấy hằng hà sa số nhân duyên mà chúng ta đã bỏ lỡ chỉ bởi vì như con chim một lần bị bắn tên nên mãi sợ cành cong.

- o -

A Kiều trong tuyệt vọng, lệ đẫm hoa phù dung

Hoa phù dung hay biết, đưa nàng vượt Trường Môn

Lau sậy kêu xào xạc, nhạn về gáy râm ran

Cùng đường gặp sư phụ, buồn đau ẩn non ngàn

Tay ngọc sao trà búp, tinh xảo thêu áo quần

Ca khúc ca tạp kỹ, các bạn cũ hân hoan

Thân mang nhiều tài nghệ, chuyện bếp núc sao đang

Nên duyên nhờ mộng đẹp, trẻ í ới gọi vang

Nguyện sống đời dân dã, chẳng làm vợ đế vương

Luôn như chim liền cánh, giục ngựa đến biên cương.

(Thủ thi[1])

[1] Thủ thi: Bài thơ mở đầu.

Lồng ngực đau buốt khiến Hàn Nhạn Thanh dần dần từ mơ hồ tỉnh lại, thấy bốn bề chìm trong màn đêm tĩnh mịch, hồi sau quen mắt mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Dọc theo con sông chầm chậm chảy xuôi là bến sông ngập cát. Tiết trời áng chừng đang là cuối thu, từng vạt lớn lau sậy khô xáp dập dờn theo gió khiến hai bên bờ như một vùng biển trắng.

Cảm giác vô cùng đau đớn, nàng hận không chết ngay đi được. Cúi đầu nhìn xuống thấy cả một mảng máu lớn đã nhuộm thẫm áo gấm, do quá lâu nên đã chuyển thành màu đen xỉn. Vì nàng đang nằm sấp trong vùng bờ sông nước cạn, dòng chảy tràn qua phần nửa gương mặt chìm dưới nước và vết thương khiến máu chầm chầm chảy xuôi theo dòng nước, càng loang xa càng nhạt dần.

Một cơn gió lạnh buốt thổi quét qua mặt sông. Hàn Nhạn Thanh gắng gượng đứng lên, xiêm y đoan trang hoa mỹ sũng nước dán chặt vào người cực kỳ khó chịu. Nàng cầm vạt áo lên xem thì hình như là của triều Hán, chất vải rất sang trọng. Ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không gian hoang vắng không một bóng người, chỉ có mấy con chim rừng không biết tên bay vút qua sông rít lên những tiếng chói tai.

Không ai có thể trả lời.

Vết thương sâu toác ra như vậy chỉ có thể do đao, mà phải là đại đao tạo thành. Hàn Nhạn Thanh nghĩ như vậy rồi bất giác soi mặt mình trên dòng sông. Sóng nước lấp loáng phản chiếu một gương mặt mơ hồ, nhợt nhạt, cây trâm phượng lỏng lẻo bên vành tóc, búi tóc xộc xệch, tuy vậy vẫn không thể che lấp vẻ xinh đẹp và kiêu ngạo. Mặc dù mặt mày giống nàng như đúc nhưng rõ ràng lại không phải.

Hàn Nhạn Thanh chợt thấy ớn lạnh, nhớ lại cảnh Đại sư Thiên Mi của chùa Viên Giác đầu tóc bạc trắng, chắp tay trước ngực, nói giọng trang nghiêm: “Thí chủ đi lần này nhất định sẽ có kỳ ngộ, cần phải cẩn trọng.”

Chẳng lẽ “kỳ ngộ” mà Đại sư Thiên Mi nói lại là tình huống này? Thể xác của nàng đã mất đi trong tai nạn xe hơi của ngàn năm sau, linh hồn thì thoát ra nhập vào thân thể một người phụ nữ của ngàn năm trước. Nếu vậy thì thẻ xăm “Kim ốc tàng Kiều” phải giải thích thế nào đây? Nàng cũng không rảnh để suy nghĩ thêm, những giọt máu tươi đỏ thẫm đổ loang trên áo quần đang làm nàng kiệt sức. Vết thương của nàng vốn nghiêm trọng, lại bị ngâm nước lâu, nếu không tìm nơi chữa trị thì chắc chắn nàng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Huống hồ, nàng nhíu mày, vết thương như vậy chắc chắn là do có người đuổi giết… Hàn Nhạn Thanh cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ có lẽ từ đáy lòng mình đã thừa nhận sự thật không thể giải thích này.

Dù là như thế thì thân phận của người phụ nữ mà mình nhập vào là gì?

Nàng xử lý sơ qua vết thương rồi xuôi theo dòng nước, xuyên qua những bãi lau sậy lớn, đi về phía thượng du với hy vọng có thể tìm được một nhà dân nào đó. Đi được một lúc thì nghe phía sau có tiếng động lạ, rồi cả bầy chim rừng xáo xác bay vụt lên, nhìn hơi choáng ngợp. Nàng cười khổ một tiếng rồi cẩn thận ẩn mình trong đám sậy phất phơ, lát sau đã nghe được tiếng bước chân rậm rịch.

Nàng cau mày, thầm hiểu nhiều khả năng toán người này là điều bất lợi với mình, cho dù họ có lòng tốt đi tìm thì mình, một linh hồn hoàn toàn khác cũng làm sao có thể gặp họ? Quả nhiên, chỉ lát sau, nàng đã thấy một toán người áo đen tay cầm đao kích, vừa giơ cao đuốc tìm kiếm tung tích vừa đi tới bên này, “Lão đại, chúng ta đã phát hiện dấu vết phế hậu lúc ở bờ sông trước đây khoảng hai tuần hương, sau đó thì không thấy gì nữa, có phải phế hậu đã đi về hướng khác hay không?”

Hàn Nhạn Thanh giật mình, phế hậu, chẳng phải đang nói nàng sao? Xem ra lai lịch của nàng thật sự không đơn giản. Nhưng trong lịch sử có biết bao hoàng hậu bị phế, vậy nàng là người nào chứ? Thê thảm hơn là dù có chuyện hoang đường đó thì thật sự cũng không còn cách gì, nhìn theo trang phục thì chắc đang là triều Hán…, triều Hán… Nàng nhớ tới thẻ xăm kia, bỗng nhiên thở dài, lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Trên bãi đất trống, tên thủ lĩnh có khuôn mặt vuông vức của bọn áo đen phất tay, “Hướng khác đã chia người tìm rồi, ngươi lo lắng cái gì? Nếu một phụ nữ được nuông chiều từ nhỏ có thể trốn thoát được thiên la địa võng như thế này thì chúng ta còn mặt mũi nào làm việc cho chủ nhân… Lục soát cẩn thận, tuyệt đối không thể để ả sống mà thoát ra.”

Càng lúc càng thấy lạnh, Hàn Nhạn Thanh khẽ run lên. Nàng thật sự chưa bao giờ thấy mình phải chịu khổ ải như vậy, không chỉ vì thân phận hư hư thực thực khiến cho bản thân nàng cũng muốn chết đi, mà còn vì vừa tỉnh dậy đã rơi vào tình thế quẫn bách trọng thương bị đuổi giết. Nàng nhìn lại cánh tay mảnh mai thon dài được chăm sóc kỹ càng. Thật sự không phải là đôi tay thích hợp để đánh nhau, nhưng vì muốn giữ lại mạng sống, cũng chỉ có thể nỗ lực thử dùng chúng một lần. Hàn Nhạn Thanh là một nữ cảnh sát nên dĩ nhiên cách chạy trốn sẽ không giống với một hoàng hậu cành vàng lá ngọc. À không đúng, nàng nhanh chóng cải chính, là “phế hậu.” Không biết người đó đã chạy trốn kiểu gì mà lại trưng ra nhiều dấu vết thế kia. Nhưng chính vì vậy mà toán người áo đen đang đuổi giết theo nàng buộc phải phân tán lực lượng, chia ra tìm kiếm, điều đó cũng đã tạo cơ hội cho nàng. Nàng nín thở, cầu nguyện mình may mắn. Vào lúc đó, một tên áo đen tiến đến gần, nàng dùng niết tự quyết, dồn hết sức chọc mạnh những ngón tay vào động mạch cổ của hắn.

Đây là một đòn cận chiến sát thủ của cảnh sát. Người áo đen nghĩ đang truy tìm một phụ nữ yếu ớt trói gà không chặt, song đối mặt với hắn lại là một nữ cảnh sát đã lăn lộn ba năm trong ngành. Nếu như không phải bây giờ đã gần như kiệt sức, lại còn phải chú ý che giấu động tĩnh, thì chỉ với một đòn này nàng đã có thể lấy mạng hắn. Song cũng vì hoàn cảnh khó khăn đó mà Hàn Nhạn Thanh lại xuất ra toàn bộ tiềm lực khiến đối phương không kịp kêu lên một tiếng đã gục xuống.

Sau một đòn đắc thủ, Hàn Nhạn Thanh cảm thấy trước mắt hoa lên, đầu choáng váng, lồng ngực lại đau rát. Nàng biết đây là khoảnh khắc mấu chốt quyết định sinh tử, gắng sức tiếp lấy thanh đao của đối phương đang rơi xuống, sau đó vò rối mái tóc, cẩn thận lột y phục của người áo đen thay vào rồi xuống tay độc ác, bảo đảm trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh lại. Tiếp đó nàng bới lấy một chút bùn lầy xoa lên tay, không dám xoa quá nhiều lên mặt, sợ giấu đầu hở đuôi. May là giữa đêm khuya, bầu trời không một ánh sao nên không bị phát hiện. Làm xong mọi việc thì vừa lúc có người ở gần gọi với, “Có tung tích nào không vậy?”

Hàn Nhạn Thanh ậm ừ mấy tiếng, bên kia kinh ngạc hỏi lại, “Tiểu La, làm sao thế?”

Nàng phất tay ý bảo không có gì, mấy người kia liếc thấy bóng dáng lờ mờ thì yên lòng đi qua. Hàn Nhạn Thanh lục lọi trong ngực đối phương, lấy ra ba xâu tiền cùng một vật đánh lửa. Nàng cầm lấy vật đánh lửa, nhìn đám lau sậy bên cạnh nghĩ đến tình cảnh khốn đốn hiện giờ cùng sự truy sát vô cùng vô tận ngày sau, đành nghiến răng trở lại, nhanh chóng đem bộ y phục của mình mặc qua loa trên người Tiểu La, rồi lại đem cây trâm phượng hoàng có tua cài vào tóc hắn, thầm niệm một câu xin lỗi rồi đánh lửa châm vào đám lau sậy. Khi lửa đã bốc cao, nàng đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, luồn trong bóng đêm theo đường ban nãy tới mà chạy.

“Cháy rồi!”, đám người áo đen hoảng loạn kêu lên.

“Mới rồi nghe thấy tiếng thét của phụ nữ, hay là phế hậu?”

Đang ngày mùa thu, đất trời khô ráo, lại được gió thu giúp thế nên cả bãi sậy bốc cháy bừng bừng, ánh lửa sáng ngời. Đến lúc đám người áo đen dập tắt lửa thì chỉ thấy một thi thể bị đốt cháy trụi không cách nào nhận dạng, trên đó còn sót lại mấy mảnh vải gấm và một chiếc trâm cài đầu hình phượng hoàng.

“Lão đại, có cần mang thi thể về kiểm tra không?”

Người áo đen cầm cái trâm cài đầu hình phượng hoàng lên nhìn qua rồi cau mày, “Việc truy sát lần này vốn là hành động lén lút, không thể để lộ ra ngoài thì sao có thể đem thi thể về Trường An chứ. Đào một cái hố chôn đi cho xong. Rút thôi.”

Hắn chắp tay xoay người, nhìn về hướng Trường An thở dài, “Quận chúa của phủ Đường Ấp hầu nổi danh khắp kinh thành năm đó giờ lại rơi vào kết cục như vậy. ‘Kim ốc tàng Kiều’, hừ.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện