Chương 311: Ngươi ngu ta trá
Chúng tướng ha ha cười to đồng thanh khen ngợi. Lý Hướng Đông tàn nhẫn vỗ xuống vai Khổng Đạt Viễn một chưởng: "Xem không ra gia hỏa này không ngờ lại có thủ đoạn như vậy." Mọi người đều cảm giác được kế sách này rất khả thi, không nhẫn nại được trong tâm thở phào một trận. Tựa hồ đã thành công thoát ra khỏi vòng vây của địch nhân.
Khổng Đạt Viễn hắc hắc cười nói: "Đáng tiếc, ba gã giám quân tạp chủng kia nhất định sẽ chặn đường về của chúng ta, nếu không thì chúng ta có thể cấp bách phản hồi. Mặc dù là bại nhưng quân lực không bị tiêu diệt toàn bộ, lúc này thì quyết không có thể quay về Thừa Thiên được. Nhưng mà ngoại trừ đường về Thừa Thiên thì còn ba hướng khác, trong vòng trăm dặm đều có núi non tồn tại. Chúng ta chọn một đỉnh núi hiểm trở dễ thủ, lấy bảy vạn huynh đệ với chiến lực bưu hãn mà nói, cho dù đối mặt với bốn mươi vạn đại quân toàn lực tấn công, tính toán thận trọng nhất tin tưởng cũng có thể chống giữ được bốn ngày. Có thời gian bốn ngày này nếu như chúng ta có viện binh thì cũng sớm chạy đến mà làm thành thế trong ứng ngoại hợp tự giải vây. Còn nếu như viện binh không đến vậy thì cũng không cần chờ đợi nữa, chỉ còn cách sống chết với Bắc Ngụy"
Mọi người đều tán Lăng Khiếu lo lắng một lúc lâu nhưng thật sự không có kế sách gì hay hơn, lập tức lên tiếng ra lệnh chuẩn bị án theo kế của Khổng Đạt Viễn mà hành sự!
Khổng Đạt Viễn tính toán mặc dù tinh tế nhưng hắn đến cùng cũng chỉ là một tướng lĩnh phi thường ưu tú mà không phải là một mưu sĩ chân chánh! Mà trong tính toán hắn đã phạm vào một sai lầm rất lớn! Theo như lời hắn tìm chỗ hiểm cố thủ bảo toàn chiến lực là lấy chiến lực trước mắt để tính toán! Hắn quên mất một việc là trong vòng vây của bốn mươi vạn đại quân, hơn nữa đây là địch nhân có tối cường và tối đa chiến lực. Bảy vạn tử đệ của Lăng Khiếu liệu còn lại bao nhiêu có thể thuận lợi theo đại quân đột vây. Số binh lực còn lại liệu có đủ thể lực để thoát khỏi cạm bẫy của địch nhân, chiếm được đỉnh núi, dựa vào hiểm thế mà thủ! Cho dù là chiếm được đỉnh núi thì có thể giữ được mấy ngày thời gian? Bất quá có một điểm khẳng định đó là quyết không thể giữ được đến bốn ngày!
Trên chiến trường, giữa chốn loạn tiễn hai bên đều không ngừng có tiếng kêu bi thảm vang lên. Quân đội Thừa Thiên cố nhiên muốn kéo dài thời gian mà Bắc Ngụy quân đồng dạng cũng đang kéo dài thời gian, song phương tựa hồ có cùng một chủ ý.
Ở Bắc Ngụy, Ngụy Thừa Bình có chút nghi hoặc nói: "Thủy huynh, vừa rồi kỵ binh đột kích bị thương vong thảm trọng nhưng lại khó dao động tới căn cơ của Lăng quân". Nhìn kỵ binh qua một lần trùng phong cư nhiên thương vong đến bốn năm ngàn người! Ngụy Thừa Bình trong tâm như nhỏ máu.
Đội kỵ binh tiên phong này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đội Bắc Ngụy, là tối đại pháp bảo để khắc địch. Nay dưới sự điều độ của thanh niên họ Thủy cư nhiên tại lần đầu tiếp chiến toàn bộ bị đẩy lên tuyến đầu. Khi đó thanh niên họ Thủy từng nói: "Quân đội Lăng Khiếu bị quốc gia vứt bỏ, đang lúc nhân tâm hoảng loạn, không có tâm chiến đấu rồi lại bị đồng minh phản bội mà mất đi đấu chí! Tới lúc này tin tưởng kỵ binh của ta một lần trùng phong là có thể đem địch trận đánh tan, từ đó giảm bớt thương vong cho toàn thể!"
Ngụy Thừa Bình khi đó cảm giác được lời này thật sự rất có đạo lý. Càng huống chi một khi trùng phong đánh tan Thừa Thiên quân thần Lăng Khiếu thì cái này là đại công lao cùng vinh diệu biết bao nhiêu! Cho nên Ngụy Thừa Bình không nghĩ ngợi lập tức đồng ý đề nghị này. Nào biết mới một lần trùng phong không những không làm địch nhân suy sụp mà kỵ binh tinh nhuệ của mình lại bị đánh tan mất gần một phần ba. Lúc này mới cảm giác được không phù hợp
Mà lúc này trong lòng thanh niên họ Thủy cũng tự nói thầm "Lăng Khiếu này thống lĩnh tử đệ xuất ra chiến lực có vẻ không tương xứng so với trong truyền thuyết, tựa hồ kém hơn nhiều. Lần này mình tống cho hắn một cái đại lễ, đem đám tử trùng tinh nhuệ này đưa đến cho ngươi chém thế mà chỉ ăn được một điểm! Thực sự là làm cho người ta thất vọng a!
Thanh niên họ Thủy lòng hoài chí lớn há có thể giữ lại nhánh quân đội tinh nhuệ nhất này của Ngụy Thừa Bình. Trong tương lai há không phải trở thành lực cản khi chính mình đoạt quyền sao. Chỉ cần đem đám thủ hạ có tín tâm kiên định và trung tâm cũng như binh lĩnh tinh nhuệ của Ngụy Thừa Bình tiêu diệt bớt đi thì đám tân binh mới chiêu mộ kia chẳng khác gì thấy sữa là thấy mẹ. Chính mình tùy thời cho bọn chúng chỗ tốt là đi theo mình ngay. Ngụy Thừa Bình thì tính là cái gì mà cũng xứng làm thiên hạ chi chủ. Thực sự là tiếu thoại!
Nghe Ngụy Thừa Bình hỏi, thanh niên họ Thủy cười lạnh nói: "Xem ra Ngụy huynh thực sự rất đau lòng?"
Ngụy Thừa Bình hừ một tiếng nhưng lại không nói gì.
Thanh niên họ Thủy mặt sắc trầm xuống "Ngụy huynh, nên biết đây là chiến trường, đây là chiến tranh! Không có hy sinh thì làm sao có thắng lợi? Chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô, vương đồ phách nghiệp đều phải dùng thi cốt mà quật khởi. Nếu Ngụy huynh không thấu triệt được một điểm này thì tâm tư vẫn là lòng dạ đàn bà. Mà như vậy thì chuyện tranh phách thiên hạ đừng nói nữa"
Ngụy Thừa Bình nói: "Ta hiển nhiên không có cái gì lòng dạ đàn bà, cũng cũng không ngại hy sinh nhưng Thủy huynh lúc trước đem năm ngàn tướng sĩ hy sinh, thật là có chút khó hiểu. Ta cho rằng chỉ cần đem bộ binh làm tiên phong giằng co với đối phương tiêu hao vài ngày là có thể giành được thắng lợi."
Thanh niên họ Thủy mặt lộ vẻ tức giận chặn lời nói "Ngụy huynh chỉ trích ta không có khả năng chỉ huy sao. Nhưng ngươi có biết nếu không phải là ngươi mới vừa rồi đột nhiên hạ lệnh rút lui thì chiến cuộc sớm đã hoàn toàn khác. Vốn kỵ binh chỉ còn cách Lăng quân vài trượng nhưng chỉ vì một ý niệm này của ngươi mà khiến cho mọi cố gắng trước đó trở thành công cốc. Nếu Ngụy huynh không muốn ta chỉ huy nữa mà muốn đích thân chỉ huy thì ta quyết không để ý!"
Ngụy Thừa Bình vội vàng đổi sắc mặt cười vội vàng nói: "Đâu có, đâu có! Thủy huynh ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Bản vương biết huynh là nhân vật kiệt xuất nhất thiên hạ về chiến trận chi thuật, mới vừa rồi ta cũng không có ý gì, tuyệt không nên để ý." Từ lúc biết lai lịch của thanh niên họ Thủy này, Ngụy Thừa Bình sao có dũng khí đắc tội với đối phương?
Thanh niên họ Thủy sắc mặt hơi giãn ra chậm rãi nói: "Lúc trước công kích, mặc dù do ngươi tự chủ trương mà phá hư toàn bộ toan tính của ta nhưng ta cũng xác thực có chút đánh giá thấp Lăng Khiếu. Đối diện với tuyệt cảnh mà vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy, quả nhiên không phụ mỹ danh quân thần"
Thanh niên họ Thủy bỗng nhiên dừng lại rồi nói: "Ta làm sao không biết, quân lực quân ta chiếm thế thượng phong, tiến quân từ từ mới là thượng sách. Nhưng vốn ngươi lại không biết tin tức mới nhất, con trai Lăng Khiếu là Lăng Thiên, cũng không biết có tin từ đâu đã suất lĩnh khoảng vạn quân tinh nhuệ ngàn dặm chạy đến. Cho nên đối với Lăng Khiếu này, chúng ta nhất định là phải tốc chiến tốc thắng mới đúng. Cho dù đại hao tổn quân lực tinh nhuệ cũng đáng"
Ngụy Thừa Bình nhãn quang nhất thiểm nói: "Nguyên lai là như thế, như vậy thì trách không được Thủy huynh lại an bài như thế." Thực ra lấy tính cách đa nghi của Ngụy Thừa Bình thì hiển nhiên khi nghe thanh niên họ Thủy nói như vậy thì cũng chỉ là mượn lời mà thôi. Nhưng chuyện trước mắt lại thật sự không thể truy cứu lúc này. Mặc dù biết rõ chính mình thiệt thòi rất lớn nhưng lại không nói được lời nào.
Thanh niên họ Thủy hai mắt chợt chợt thiểm chậm rãi hạ lệnh nói: "Sự tình đã tới nước này, chi bằng sớm thực hiện kế hoạch tiếp theo. Lập tức truyền lệnh ta, ba mặt cấp công. Để chừa phía đông nam cho Lăng Khiếu từ chỗ này trốn mệnh!"
Ngụy Thừa Bình cả kinh: "Chậm đã! Thủy huynh, quân Tây Hàn phục kích ở phía Tây bắc, Thủy huynh vì sao muốn lưu lại hướng Đông nam? Nơi này không có một binh một tốt phục kích, như vậy há không phải là muốn thả hổ về núi sao? Nếu để Lăng Khiếu trốn quay về thì sau này họa hoạn vô cùng a!"
Thanh niên họ Thủy trong lòng ca thán, gã này ngu siêu cấp nhưng vẫn nhẫn nại hỏi lại "Nếu ngươi là Lăng Khiếu, thấy quân ta ba mặt mãnh công, chỉ để lại hướng đông nam thì ngươi nghĩ như thế nào?"
Ngụy Thừa Bình giật mình bật thốt lên "Vây ba để một, nhất định là có mai phục". Vừa nói ra khỏi miệng thì chợt bừng tỉnh gật đầu: Nguyên lai như thế, kì thực hư chi, hư thì thật chi, Thủy huynh thực là người trời a, tính toán khôn lường nha."
Thanh niên họ Thủy trong mắt thoáng hiện ra một tia cười nhạo, hướng truyền lệnh binh bên cạnh quát: "Xuất kỳ lệnh, lập tức toàn lực tiến công!"
Tiếng trống trận rung trời vang lên! Bắc Ngụy binh đồng thanh hô to, rung trời lở đất rồi hung mãnh đánh tới.
Bên Thừa Thiên, cung tiễn thủ đã bố trí trước trận. Sau khi tiếng trống trận bên địch trận vang lên Lăng Khiếu ra lệnh một tiếng. Tất cả cung tiễn thủ đều sử dụng hỏa tiễn bọc vải bố tẩm mỡ. Sau khi châm lửa đều đồng thời cháy rừng rực như một cây đuốc nằm trên dây cung.
"Bắn!" Viên quan quân phất mạnh hồng kỳ.
"Xuy xuy xuy xuy xuy ….." dây cung vang động một trận, hỏa tiễn bay vọt đi nhưng lại không bắn về hướng Bắc Ngụy quân mà bắn vào đống gỗ trước phía trước trận. Phía trên đống gỗ này đã sớm tẩm một tầng dầu đen, hỏa tiễn sau khi rơi vào đống gỗ lập tức bốc cháy hừng hực. Thoáng chốc, phía trước quân trận Thừa Thiên trong phương viên hai mươi trượng trở thành một biển lửa cuồn cuộn. Sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên cuốn ra ra xa khiến cho đầu tóc quân Thừa Thiên cũng bị đốt khô.
Đang không bỗng chợt có âm thanh " xèo xèo.. " vang lên, thi thể binh lính Bắc Ngụy bị hỏa thiêu trong biển gỗ tùy theo âm thanh này mà bốc ra một luồng khí thối cùng mùi cháy khét lẹt tản mát ra.
Không ít thi thể binh lính nằm trên mặt đất bị ngọn lửa thiêu đốt, thân thể gân cốt co quắp lại khiến cho thi thể như là vùng ngồi dậy, giống như giả chết, tình hình cực kỳ quỷ dị. Binh lính hai bên cùng nhìn thấy cảnh này thì mồ hôi lạnh toát ra, sau lưng ướt đẫm!
"Sát !!" Bắc Ngụy binh lính hô to, tay cầm đại đao điên cuồng chạy lên. Nào biết mới vừa chạy được một nửa khoảng cách thì phía trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một biển lửa! Rất nhiều người căn bản là không kịp dừng lại, xông thẳng vào, đến lúc này bỗng nhiên kêu lên một trận thê thảm đến cực điểm. Không chỉ vậy, có người thấy rõ ràng tình huống đã dừng cước bộ nhưng ở phía sau các chiến hữu vẫn như điên cuồng xông lên, đem đám quân sĩ phía trước cứng rắn hất lên phía trước. Hai quân trận tiền, vố số binh lính Bắc Ngụy bị lửa thiêu thân mà điên cuồng lăn lộn hoặc đột nhiên chạy thảm vô cùng. Phía Bắc Ngụy, đám binh lính còn lại nhìn đồng bạn gặp xui xẻo mà vô pháp giúp đỡ, đều quay đầu đi không dám nhìn tiếp.
Trong khoảng hai mươi trượng này giống như Tu La luyện ngục phủ xuống trần gian.
Bên phía Bắc Ngụy tiếng trống trận thúc dục vẫn không ngừng vang lên. Nhìn biển lửa trước mặt, binh lính Bắc Ngụy bỗng nhiên cảm giác tiếng trống trận thúc dục phía sau trực tiếp trở thành thúc dục tuẫn mệnh. Có không ít người không nhẫn nại được kêu to "Đừng nổi trống nữa, trước mặt là biển lửa, chẳng lẽ ép chúng ta bị chết cháy a?"
Thanh niên họ Thủy cao cao ngồi ở trên ngựa, thần sắc lạnh tanh, mặt vô biểu tình hạ lệnh nói: "Sợ lửa lùi lại... Chém! Toàn quân tiếp tục tiến lên. Toàn lực tiêu diệt quân Lăng Khiếu"
Ngụy Thừa Bình trên mặt càng ngày càng cau có , nhìn binh lính của mình khốn đốn trong biển lửa...
Quyển 4