Chương 489: Hội đàm cấp cao
"Ngài thật là vô vị!" Lăng Thiên cằn nhằn nói một câu.
"Vô vị, vẫn tốt hơn là mất mạng, ngươi chẳng phải là cho rằng như vậy?" Ngọc Mãn Lâu trầm tư một lát, dường như hắn cảm thấy Lăng Thiên nói hắn vô vị là chẳng ra làm sao cả, hồi lâu mới mặt nặng mày nhẹ nói ra câu này.
Lăng Thiên ngẩn người, đột nhiên cười nói: "Ta rút lại lời vừa nãy, ngài đúng ra phải là rất thú vị mới đúng!".
Nói một câu vô vị, tiếp sau đó lại nói là thú vị, Ngọc Mãn Lâu đúng là khóc cũng không được cười cũng không xong, chửi một câu nói: "Con mẹ nó! Rốt cuộc là thú vị hay vô vị? Ngươi rốt cuộc là đang chơi trò gì?!".
Lăng Thiên trợn tròn mắt, con ngươi dường như muốn lòi cả ra ngoài, giống như trông thấy khủng long chạy rông trên đường phô Bắc Kinh: "Ngài….ngài….nói tục! Thật không thể ngờ được, câu cửa miệng của Tam gia, lại được nói ra từ mồm của ngài!".
Ngọc Mãn Lâu than dài thở ngắn, đột nhiên toàn thân thả lỏng, nói: "Quả thật lâu lắm mới có được cảm giác như thế này. Ngươi cũng biết đấy, vừa nãy khi ngươi cười lớn, ta có thể giết ngươi đến hơn 10 lần; còn khi nãy lúc ngươi trợn tròn mắt, ta cũng như vậy có thể giết ngươi 7, 8 lần. Có thể thấy, ngươi hiện nay quả thật không hề có sự phòng bị gì đối với ta, đối mặt với kẻ địch lớn nhất ngay chính lúc nãy thôi còn đang muốn giết ngươi, lại không có sự phòng bị, tại sao? Cho ta một lí do, ta rất có hứng thú muốn biết!".
Lăng Thiên bĩu môi trong lòng, ta không phòng bị gì với ngươi ư? Ngươi thật là biết nói đùa, vậy thì ta cứ cởi trần chuồng, đóng hết các huyệt đạo của bản thân, nhắm hai mắt nhảy xuống hố sâu toàn rắn độc. Chẳng qua là sự phòng bị của ông đây ngươi không nhận ra mà thôi, cách thức phòng bị của ta là đem đến từ kiếp trước, ngươi làm sao có thể phát giác ra được. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn nói: "Chỉ vì ta tin gia chủ của Ngọc Gia hành sự có thể là đê tiện bỉ ổi, nhưng cũng không bỉ ổi đến mức như vậy, chủ nhà của một gia tộc lâu đời tất nhiên sẽ có phong độ của thiên niên thế gia, lí do này gia chủ có đồng ý không?!".
Ngọc Mãn Lâu nghe thấy câu nói chửi hắn này, không những không tức giận, mà ngược lại còn cười to một cách sảng khoái, hỏi: "Nói hay lắm, bất luận lời ngươi nói có phải là lời thật lòng hay không, ta nghe đều cảm thấy thoải mái! Vậy thì, trong lòng của ngươi, ta là một người như thế nào?". Ngọc Mãn Lâu hỏi một cách hết sức nghiêm túc. Đồng thời mắt hắn nhìn vào mắt của Lăng Thiên, dường như rất quan tâm sự đánh giá của Lăng Thiên đối với hắn.
Lăng Thiên cười một cách giảo hoạt, nhưng hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Vậy thì trong lòng của ngài, Lăng Thiên ta là một người như thế nào đây?".
Đối với câu hỏi ngược gần như là trêu đùa này, Ngọc Mãn Lâu nhắm mắt lại, trầm tư hồi lâu, mới mở mồm nói: "Nếu như trên thế giới này không có Ngọc Mãn Lâu ta, thì Lăng Thiên ngươi sẽ trở thành bá chủ thiên hạ sau nhiều năm !". Sự đánh giá này, không thể được xem là không cao. Đặc biệt là sự đánh giá này lại được nói ra từ mồm của gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu, là một lời nặng như núi Thái Sơn!
"Ngọc gia chủ quả thật quá đề cao Lăng Thiên rồi". Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, nói : "Có điều, vô cùng trùng hợp. Đó cũng chính là sự đánh giá của ta đối với ngài". Lăng Thiên hơi híp mắt lại: "Nếu như thế giới này không có ta, Ngọc gia chủ tất nhiên sẽ trở thành thiên hạ chí tôn nhiều năm sau nữa!".
"Cho nên ta hôm nay bắt buộc phải giết ngươi! Bất luận là vì bản thân ta hay là vì tương lai của Ngọc Gia!". Ngọc Mãn Lâu cười vui vẻ một cách lạ thường. Đồng thời từ trong mắt hắn thể hiện ra càng ngày càng sắc bén. Hắn đã cảm giác được, tiết tấu cuộc nói chuyện giữa hai người. Vô hình đã từng bước được Lăng Thiên dắt đi. Cảm giác cực nhạy này làm cho toàn thân Ngọc Mãn Lâu đều cảm thấy không thoải mái. Giờ phút này, hắn đã không còn kiên trì thêm được nữa, chỉ muốn giết chết Lăng Thiên luôn cho xong!
"Có lẽ, thiên hạ này ngài mới là người thật sự hiểu được ta". Lăng Thiên than thở một hơi, nói: "Lời lại nói ngược lại, thiên hạ này người duy nhất có thể hiểu được ngài, chỉ có một mình Lăng Thiên ta. Bởi vì mục tiêu của chúng ta là giống nhau. Thậm chí cách thức mà hai bên dùng đều gần giống nhau; theo ta thì thấy, nếu như không có gì thay đổi, cuộc tranh giành thiên hạ trong ương lai, sẽ được triển khai giữa hai người chúng ta, ngài thấy có đúng không?".
Ngọc Mãn Lâu trong mắt lóe lên một chút đắc ý, hắn từ từ chậm dãi gật đầu, nói: "Vốn dĩ dựa vào tình hình trước mắt mà nói thì đích xác là có khả năng như vậy. Chỉ có điều, ngươi đã không còn cơ hội này, bởi vì ta rất có thể sẽ giết chết ngươi ngay lúc này đây. Khả năng mà ngươi nói sẽ không có một chút ý nghĩa nào đối với một người đã chết cả".
Ngọc Mãn Lâu có chút tự cao tự đại, thực lực hiện nay của hắn hơn hẳn so với Lăng Thiên. Cơ hồ chiếm được thế thượng phong tuyệt đối. Cho nên hắn tự nhiên rất không muốn nói theo đề tài nói chuyện của Lăng Thiên. Nhưng mỗi một câu nói của Lăng Thiên, đều giống như gãi đúng vào chỗ ngứa của hắn vậy. Mà còn kích thích được một số phản cảm của hắn. Hoặc có thể nói là chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn; điều này làm cho Ngọc Mãn Lâu cảm thấy. Nếu như không dùng lời nói để phản kích lại thì sẽ rơi vào thế hạ phong trong cuộc nói chuyện này. Mà một khi đáp lời phản kích, thì lại rơi vào cạm bẫy lời nói của Lăng Thiên, chính là tiến thoái lưỡng nan. Nếu không dựa vào thân phận gia chủ một nhà của hắn, làm thế nào mà động một cái là dùng sống chết để nói chuyện.
"Ngài sẽ không làm như vậy. Ít nhất thì trước mắt không phải là thời cơ thích hợp nhất". Lăng Thiên lắc đầu khẳng định : "Cục diện hiện nay, ngài làm sao mà nỡ giết ta?".
"Tại sao? Cho ta thêm một lí do nữa!" Ngọc Mãn Lâu cười một cách chế giễu: "Ta cho đến tận bây giờ, không nghĩ ra được bất kì một lí do gì cả, tâm nguyện lớn nhất hiện nay của ta cũng chính là muốn giết chết ngươi! Mà ngươi, từ lúc bắt đầu có lẽ còn có cơ hội để thoát thân, nhưng đến bây giờ, thì không còn một chút cơ hội nào nữa rồi".
Lăng Thiên không thèm để ý đến lời nói của hắn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bầu trời màu xanh bị cây cối che phủ trên đầu, khoan thai nói: "Ta luôn nghĩ, nếu như có thể được nói chuyện sảng khoái với người ngang cơ mình, thì đúng là một chuyện làm người ta say mê; mà cuộc nói chuyện này, bất luận là cuối cùng ai thua ai thắng, đều cần phải được ghi vào trong sử sách, lưu truyền thiên cổ, chỉ cần nghĩ tới, đều cảm thấy thoải mái vui sướng trong lòng, không hổ thẹn một đời. Cho nên, trước đây ta luôn nghĩ, nếu như hai chúng ta có thể ngồi lại với nhau, thì sẽ là một cục diện như thế nào?".
"Sự hoang tưởng chả ra sao cả, chỉ có thể đoạn tống tính mạng của mình". Ngọc Mãn Lâu nói một cách lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Hiệp đấu thứ ba này Lăng Thiên giành chiến thắng tuyệt đối! Hoàn toàn khống chế được tiết tấu của cuộc nói chuyện, còn Ngọc Mãn Lâu đang muốn phá vỡ thế cờ, dựng lên bảng hiệu lớn nhất hiện nay của hắn - đó là thực lực và thế lực đủ để giết chết Lăng Thiên. Nhưng Lăng Thiên làm sao có thể cho hắn cơ hội đó, cho nên hắn lập tức thừa thắng xông lên.
Lăng Thiên cười hi hi, lập tức thần sắc bỗng trở lên nghiêm túc, nói bằng giọng rất nghiêm chỉnh: "Dám hỏi Ngọc Gia chủ một câu, nếu như thiên hạ này không còn Lăng Thiên ta, gia chủ dự tính mình có thể thống nhất thiên hạ trong vòng bao nhiêu năm?".
Ngọc Mãn Lâu bỗng giật mình, từ trong khẩu khí của Lăng Thiên có thể nghe ra, đây mới chính là trò chơi chủ yếu của ngày hôm nay! Hắn nghiền ngẫm câu nói này của Lăng Thiên, trầm ngâm hồi lâu, đang lúc tự tin đầy người chuẩn bị trả lời thì đột nhiên cảm thấy mình dù trả lời như thế nào thì cũng không thích hợp.
Nếu trả lời là 5 năm? Thì đó là việc không thể nào. Trong vòng ba năm, chính là cuộc chiến giáp tử với Thủy Gia, sau trận chiến đó, bất luận là thua hay thắng, thế lực của Ngọc Gia chắc chắn sẽ bị những thiệt hại nhất định, nếu muốn nhất thống thiên hạ trong vòng 2 năm sau đó nữa, thì không khác gì là nói mơ.
Nếu nói là mười năm? Có Tiêu Gia, Thủy Gia, còn có cả Đông Phương Thế Gia, càng huống hồ còn có sự cản trở của hai môn phái lớn là Vô Thượng Thiên và Thiên Thượng Thiên, dường như cũng là không thể.
Nếu thời gian nhiều hơn một chút nữa, 20 năm? Nếu như trả lời 20 năm, chắc thì có thể chắc, nhưng nói vậy thì không có khí thế! Quả thật là một câu trả lời quá kém cỏi, 20 năm sau bản thân mình đã là một lão già cóc đế, kể cả hùng bá thiên hạ rồi thì cũng còn có ý nghĩa gì nữa?!.
Lăng Thiên đã dự tính được thời gian hắn có thể nhất thống thiên hạ, đương nhiên biết được nguyên nhân hắn chậm trễ không trả lời, không nén được lòng cười lớn.
Ngọc Mãn Lâu đỏ mặt, có cảm giác xấu hổ quá mà thành tức giận, phẫn nộ nói: "Lăng Thiên, để ta hỏi lại ngươi một câu, nếu như thiên hạ này không có lão phu, thì ngươi có thể thống nhất thiên hạ trong vòng bao nhiêu năm?".
Tiếng cười của Lăng Thiên im bặt, lần này đến lượt hắn không có cách nào để trả lời. Tiêu Gia, Thủy Gia, Ngọc Gia, còn có các thế lực lớn khác cát cứ các phương, nếu như nói bình định thiên hạ trong vòng vài năm, thì đúng là chuyện hoang đường. Lăng Thiên tuy điên cuồng, nhưng cũng không điên đến mức độ như vậy, nếu như nói có thể trong vòng 10 năm, thậm chí là thời gian ngắn hơn để thống nhất thiên hạ, đừng nói là Ngọc Mãn Lâu không tin, đến bản thân Lăng Thiên cũng không có sự tự tin này!
Ngọc Mãn Lâu cũng giống như Lăng Thiên lúc trước, hắn cười lớn, trong lòng tràn trề sự hả hê giống như trả được thù, hắn chế giễu nói: "Ngươi đặt ra câu hỏi này trước, hóa ra chính ngươi cũng không thể trả lời sao?".
"Đúng vậy, câu hỏi này, chúng ta đều không thể trả lời được. Thế sự cũng giống như ván cờ, biến hóa khó lường, không ai có thể đoán biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!". Lăng Thiên nói một cách thẳng thắn: "Vậy thì xin hỏi Ngọc Gia chủ, nếu như hôm nay ngài thật sự giết chết ta, vậy thì theo suy đoán bảo thủ nhất của ta, Ngọc Gia chủ ít nhất cần đến 15 năm để nam chinh bắc chiến, thì mới có hy vọng nhất thống được thiên hạ. Nếu như lại cộng thêm Thiên Phong Đại Lục và Thiên Dương Đại Lục, thì chỉ sợ 30 năm cũng chưa chắc có thể hoàn thành được. Xin hỏi, Ngọc Gia chủ năm nay đã được bao nhiêu mùa xuân rồi?".
Ngọc Mãn Lâu tay vuốt ra, sắc mặt bỗng biến đổi, im lặng không nói gì. Giống như một con mãnh thú bị thương, đột nhiên bị đánh vào vết thương, hơi thở toàn thân hung hiểm mà tàn ác!
"Theo như ta được biết, Ngọc Gia chủ năm nay có lẽ đã 49 tuổi". Lăng Thiên cười một cách lạnh lùng nói: "Chúng ta có thể rút ngắn niên hạn một chút, lấy một số ở giữa là 20 năm, có thể nói thế này, năm ngài 70 tuổi thì có thể nhất thống thiên hạ, trở thành thiên hạ chí tôn. Có thể thưởng thức được cảm giác diệu kì quân lâm thiên hạ?".
Ngọc Mãn Lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn mà tràn đầy sự thương cảm.
Lăng Thiên không thèm để ý đến hắn, chỉ biết đến bản thân mình tiếp tục nói một cách tàn khốc: "Kể cả ngài có thể thống nhất thiên hạ trong vòng 20 năm, thì ngài cũng đã 70 tuổi rồi; có thể làm thiên hạ chí tôn được bao nhiêu năm nữa? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm? Ha ha ha ha… ngài công lực thâm hậu, nhưng cũng không phải là thần tiên, chắc là ngài không thể trường sinh bất lão chứ! Ngài sẽ có cái ngày từ biệt cõi đời này, đến ngày đó thì sẽ làm sao?!
Lăng Thiên cười dài một tiếng, nói một các sắc bén: "Thiên hạ chí tôn hơn 70 tuổi! Hơn 70 tuổi a! Kể cả ngài có trở thành thiên hạ chí tôn, cũng có ý nghĩa gì chứ? Kể cả ngài có trở thành thiên hạ chí tôn, ngài còn có bao nhiêu thời gian để đi thực hiện hoài bão vĩ đại của mình? Chẳng nhẽ mục đích của ngài là chết trên chiếc ngai vàng chí tôn thiên hạ??? Chính là muốn để hơn 50 cân thịt của ngài thối rữa trên chiếc ngai vàng thiện hạ chí tôn đó sao???".
Quyển 6