Chương 553: Quá mức vô sỉ
Vóc người của bạch y thiếu niên này cao lớn, hai hàng lông mày như kiếm, nhãn thần như kiếm, sắc mặt băng lãnh như thân kiếm. Nét mặt phân minh, như được lợi kiếm gọt ra; toàn thân khiến người ta cảm giác, chính là một thanh tuyệt thế bảo kiếm sắc bén tới cực điểm, tản ra một loại sát ý lẫm liệt chỉ có trên người đã từng dụng kiếm giết không biết bao nhiêu người mới có.
Mắt hắn đảo qua từng thân thể những người Thủy gia may mắn còn sống, mọi người nhất thời cảm thấy dường như tiết trời đang là mùa thu se lạnh đột nhiên chuyện sang tháng chạp rét căm căm, băng tuyết ngập thiên địa, thậm chí từ sâu trong đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo!
Chính là Lăng Kiếm! Thanh kiếm Lăng Kiếm!
Đại trưởng lão Thủy gia không quản thân thể mệt nhọc, vội vàng ân cần đứng lên, mặt tươi cười nói: "Nguyên lai là Lăng thiếu gia huynh tự mình đến tiếp ứng chúng ta. Sự tình lần này không ngợ lại làm phiền Lăng huynh đại giá, đám người lão hủ vô cùng cảm kích."
Trong lòng đại trưởng lão quả thực phẫn nộ tới cực điểm. Lăng gia còn nói muốn tới tiếp ứng bên mình, lại đợi khi cuộc chiến hoàn toàn chấm dứt mới xuất hiện! Nếu cao thủ cỡ Lăng Kiếm có thể tới sớm một bước, chỉ sợ người của Ngọc gia không một ai chạy thoát, hơn nữa tổn thất của Thủy gia cũng tuyệt không lớn đến mức như vậy! Đặc biệt là thực lực của Lăng Kiếm tuyệt đối không kém hơn ba hắc y nhân kia, nếu có hắn ở đây, tình hình nhất định sẽ không ác liệt như vậy!
Nhưng hiện tại khi chân chính đối mặt với Lăng Kiếm, hắn tuy rằng oán giận nhưng lại không dám hé miệng cho dù chỉ một câu, thậm chí biểu tình cũng không dám có nửa phần bất mãn. Hắn biết, chỉ bằng một mình bạch y thiếu niên trước mặt này, cũng đủ để biến toàn bộ những người mệt nhoài này thi thể chôn vùi tại nơi đây! Đối mặt với cường giả như vậy, ngay cả ủy khuất vạn phần, bản lĩnh không bng người, cũng chỉ đành nuốt nghẹn!
Hắn đương nhiên không biết, kỳ thực Lăng Kiếm đã sớm tham chiến; nhưng tối đa cũng chỉ một sát nhân! Hơn nữa, hắc y nhân bịt mắt khiến cho trưởng lão Ngọc gia, Ngọc Trảm Không sợ hãi tè cả ra quần, chính là thiếu niên mặc bạch y trắng hơn tuyết trước mặt này; chẳng qua là đại trưởng lão hắn mà thôi. Nếu là Ngọc Trảm Không mà nói, sợ rằng khi Lăng Kiếm xuất hiện, chỉ bằng khí tức của hắn cũng có thể nhận ra rồi; dù sao, hắc y nhân bịt mặt đã lưu cho hắn một ấn tượng quá mức sâu sắc!
Ánh mắt lạnh như băng của Lăng Kiếm đảo qua một vọng, đạm mạc nói: "Không phải ta tới tiếp ứng các ngươi."
Đại trưởng lão ngẩn ra, nhất thời cảm thấy một loại cảm giác như ruồi chui vào miệng, miễn cưỡng cười nói: "Vậy, Lăng thiếu gia huynh tới vì..."
Lăng Kiếm lạnh lụng nói: "Phụng mệnh của biệt viện Lăng Thần cô nương, thu hồi toàn bộ tài vật của Lăng gia bị Ngọc gia cướp đoạt, đem về Thừa Thiên! Các chuyện khác không có quan hệ với chúng ta!"
"Tài vật của Lăng gia?" Đại trưởng lão nhất thời tức giận đến mức nhất phật xuất thế. Nhị phật thăng thiên. Tam phật niết bàn!
Nhà mình trả giá hơn ngàn mạng người. Mới trục xuất được Ngọc gia. Lưu lại một số lượng tài vật cực lớn ở chỗ này. Tài vật trên chiến trường. Vốn là chiến lợi phẩm của phe chiến thắng. Nói cách khác. Vàng bạc tài bảo rơi đầy đất này. Đều thuộc về bên mình. Thuộc về Thủy gia! Mấy thứ này, thậm chí hoàn toàn có thể nói, trên mỗi một kiện đều vấy máu tươi của các huynh đệ Thủy gia.
Trong khi ấy, từ đầu đến cuối Lăng gia chưa từng xuất ra một người. Tất cả đều là do Thủy gia xuất lực chiến đấu mà được. Tất cả chiến lợi phẩm cũng đều do Thủy gia thu được. Nhưng sau khi cuộc chiến chấm dứt. Lăng gia lại há mồm nhe răng, hùng hùng hổ hổ phái người tới tiếp thu chiến lợi phẩm. Lại có thể không chút khách khí muốn lôi đi toàn bộ! Lại dõng dạc mà nói tài vật ở đây nguyên bản thuộc về Lăng gia!
Không những không xuất lực. Nhưng lại muốn độc chiếm! Vứt chúng ta ở chỗ nào đây? Đại trưởng lão bị một câu nói của Lăng Kiếm chẹn họng gần như muốn thổ huyết. Nhất thời không thể thở nổi. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét. Hầu như chết lặng!
Thở gấp mấy hơi, đại trưởng lão miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Lời này của Lăng thiếu gia huynh, không khỏi có phần nói đùa rồi." Tuy rằng hắn gắng hết sức khống chế sự cáu kỉnh của bản thân, nỗ lực giấu diếm vẻ mặt giận dữ, nhưng, cho dù hắn hàm dưỡng tốt thế nào, nụ cười cho dù nói thế nào cũng không nặn ra được
Đã tận lực khống chế, nhưng những lời này vẫn còn mang theo hỏa khí nhàn nhạt.
"Nói đùa?" Ánh mắt như lôi như điện của Lăng Kiếm liếc nhìn đại trưởng lão, uy thế bắn ra tứ phía: "Những thứ này vốn là tài vật thuộc về Lăng gia ta, chính là đám gia hỏa Ngọc gia kia, dưới tình huống chúng ta không để ý, mà trộm cắp đại lượng tài vật từ trong sản nghiệp của Lăng gia chúng ta! Chính bởi vì bọn chúng ly khai, chúng ta mới kiểm tra lại, nhờ đó mới phát giác ra. Ta cũng bởi vì thế mới phụng mệnh đến đây. Lăng lão phu nhân có lệnh, một đồng một cắc cũng không thể thiếu! Thế mà lúc này ngươi lại bảo ta nói đùa? Lời ta nói rất đáng cười sao? Lẽ nào, những vàng bạc tài bảo này không phải từ trong sản nghiệp của Lăng gia thoát ra ngoài?"
Đại trưởng lão bị ánh mắt sắc bén của Lăng Kiếm làm cho chấn động tâm can, không tự chủ được lùi lại phía sau một bước, khẩu khí nhất thời yếu đi vài phần: "Lăng thiếu gia huynh, những tài vật này, dù sao cũng là do Thủy gia chúng ta cướp lại!" Trong lòng lại thầm chửi rủa tung trời, các ngươi nào có tư cách nói cái gì mà "Một đồng một cắc cũng không thể thiếu?" Thật sự quá mức vô sỉ!
"Có phải đại trưởng lão vừa mới nói đùa không?!" Lăng Kiếm cười nhạt nói: "Các người và Ngọc gia vốn là kẻ thù truyền kiếp ngàn năm, bốc cục hôm nay của các người, chẳng lẽ không phải vì giết địch nhân mà bố trí sao? Lẽ nào chỉ vì cướp bảo mà bố trí; hoặc là nói, nếu là người Ngọc gia không mang theo những châu bảo vốn thuộc về Lăng gia chúng ta, các người sẽ không xuất thử phải không? Đại trưởng lão kể chuyện cười thực sự là không cao minh! Huống hồ, cho dù các người không ra tay, ta cũng sẽ xuất thử thu hội tài vật vốn thuộc về Lăng gia chúng ta. Chẳng qua là cơ duyên vừa khéo mà thôi. Sự kiện lần này, Lăng gia ta xin nhận món ân tình này của Thủy gia các người! Đa tạ đa tạ!"
Đê tiện! Vô sỉ! Quá mức vô sỉ mà! Các ngươi nếu muốn đoạt lại tài vật của mình, sao không sớm xuất thủ? Vì sao phải chờ tới lúc cuộc chiến hoàn toàn kết thúc các ngươi mới đột nhiên xuất hiện? Nếu là tài vật của Lăng gia các ngươi, vì sao còn để người của Ngọc gia mang đi? Lẽ nào trước đó các ngươi không biết chút gì hay sao? Thật sự muốn biến chúng ta thành những kẻ ngu si phải không?
Mà cứ coi như tài vật là của Lăng gia các ngươi, hiện tại cũng đã trở thành chiến lợi phẩm của Thủy gia chúng ta. Các mgươi muốn lấy đi cũng được, nhưng Lăng gia các ngươi ăn thịt, chúng ta cũng phải được uống chén canh chứ? HI tại các ngươi nuốt cả da lẫn xương còn chưa thỏa mãn, thậm chí lại muốn nuốt nốt cả chảo sắt ư!
Thế này rõ ràng là biến chúng ta thành công cụ của các ngươi mà!
Đại trưởng lão thầm kêu gào trong lòng, thân thể tức giận tới mức run lẩy bẩy, muôn vạn lần cũng không nghĩ tới trên đời này còn có đám người mặt dày vô sỉ đến mức ấy! Chỉ bằng vài câu nói, biến hơn ngàn mạng người của Thủy gia hi sinh lại có thể biến thành sự trợ giúp! Hơn nữa còn là giúp không công, chỉ đổi được một cái nhân tình!
"Lăng thiếu gia huynh, nếu theo như lời ngươi nói, chẳng lẽ một ngàn đệ tử của Thủy gia chúng ta, cứ như thế mà chết vô ích sao?" Dưới sự phẫn nộ, đại trưởng lão thực sự không thể kiềm chế nổi nữa, không chút khách khí hỏi.
Lăng Kiếm vốn đã xoay người, lúc này chậm rãi vòng trở lại, lạnh lùng nhìn đại trưởng lão, hờ hững nói: "Sao lại chết vô ích? Sao đại trưởng lão lại có thể nói không chính xác như vậy chứ? Chỗ này không phải cũng có gần một ngàn người của Ngọc gia bị giết chết theo hay sao? Những đệ tử anh dũng của Thủy gia cũng được đền đáp rồi đó thôi! Cừu nhân,mục tiêu lần này của các ngươi không phải gần như đã chết sạch ư, các ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn chăm chăm vào mặt hắn, thanh âm tựa như băng vỡ lạnh lẽo: "Chẳng lẽ Thủy gia các ngươi không chỉ muốn đối phó với kẻ thù truyền kiếp ngàn năm, còn muốn xâm chiếm cả gia sản của minh hữu sao? Đây không phải là chuyện vẻ vang gì đâu!"
"Ngươi!" đại trưởng lão bị sự vô sỉ của Lăng Kiếm làm cho tức giận, toàn thân tay chân lạnh giá, tựa như điên loạn run rẩy một hồi, đột nhiên sắc mặt trở nên đỏ bừng, tiếp đó lại trắng bệch, phốc một tiếng phun ra một búng máu tươi, chòm râu hoa râm trước ngực loang lổ máu. Hai mắt khép hờ, thân thể thẳng tắp lảo đảo lùi lại phía sau, dĩ nhiên bị Lăng Kiếm trêu tức mà hôn mê bất tỉnh!
Đánh không lại, nói cũng không hơn, phải chăng hôn mê ngược lại là lựa chọn tốt nhất?
Những người Thủy gia còn lại hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Kiếm, tựa hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống bạch y tiểu tử này vào trong bụng!
Lăng Kiếm nhướng mày, nói: "Trưởng lão thụ thương nặng như vây, sao không chăm sóc thật tốt một chút? Bây giờ hôn mê rồi, còn không đỡ ông ta trở về, trị liệu cho khỏe đi? Lão nhân gia cao tuổi rồi, phải đặc biệt chiếu cố, sao đám đầu gỗ các ngươi còn đứng đó mà lo lắng cái gì thế?"
Chúng nhân ai nấy đều trợn mắt cứng họng! Tiểu tử Lăng gia này thật quá mức vô sỉ rồi! Cái gì mà chúng ta không chăm sóc thật tốt? Rõ ràng là bị chính ngươi làm cho tức giận mà hôn mê mà. Đây không phải là chiếm tiện nghi của người khác còn ra vẻ ta đây hay sao?
Mấy người nhất thời hừ lạnh một tiếng, tay cầm chuôi kiếm, tiến lên một bước, vẻ mặt đầy sát khí! Nếu như không phải lo lắng thực lực vô cùng cao minh của Lăng Kiếm, phỏng chừng sớm đã lao đến động thủ giết người rồi!
Trên mặt Lăng Kiếm tức thì bao phủ một tầng sương trắng, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người, lạnh giọng nói: "Lại còn muốn động thủ với ta sao?!" Theo những lời này nói ra, nhất thời một cỗ sát khí phô thiên cái địa tựa như cuồng triều giận dữ cuốn ra bốn phía. Thân thể Lăng Kiếm đứng thẳng tại chỗ tựa hồ trong nháy mắt hoàn toàn biến thành một thanh bảo kiếm kinh thiên, khát máu, sẵn sàng giết chóc không chút nghi ngại!
Đứng mũi chịu sào chính là mấy người Thủy gia có ý định động thủ. Mấy người này chỉ cảm thấy mình như rơi xuống một vực sâu, lại cảm thấy những chỗ yếu hại khắp thân mình đều nằm trong ánh mắt chăm chú của đối phương, nhất thời cước bộ dừng lại, vận khởi công lực toàn thân chống đỡ, ngay cả ngón tay nhỏ bé cũng không dám động đậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, trên đầu từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra, lăn xuống trán, chảy dài trên mặt, rơi xuống mặt đất, thanh âm quả thật vô cùng rõ ràng.
Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt không chút biểu tình, một lát, mới hừ lạnh một tiếng, khinh thường xoay người lại, quát những võ sĩ của Lăng gia đang thu thập châu bảo trên mặt đất: "Tay chân mau lẹ lên, đỡ cho mấy người đỏ mắt gặp rắc rối, không phải người nào cũng từng nhìn thấy nhiều tài vật như vậy đâu. Cái gọi là thiên niên thế gia cũng chẳng khác mấy tên tiểu tặc đi trộm cắp tài vật của người ta!"
Chúng võ sĩ đồng thanh dạ một tiếng, tức thì nhanh tay hơn trước.
Sau khi Lăng Kiếm xoay người đi, chúng nhân của Thủy gia mới đột nhiên cảm thấy cỗ áp lực vô hình muốn bức điên người ta hoàn toàn biến mất, cảm giác mất thăng bằng, mấy người đều cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, có chút lảo đảo, trong lòng hoảng sợ. Nhìn bóng lưng của Lăng Kiếm trong bộ bạch y như tuyết không nhiễm một hạt bụi, trong lòng mỗi người đều nổi lên một cỗ cảm giác vô lực, cùng với nhục nhã nồng đậm.
Thân là Thủy gia một trong hai đại thế gia ngàn năm, chưa từng chịu khuất nhục đến như vậy! Nhưng lần này, châu bảo đã đến tận tay mình, lại bị người ta không kiêng nể cướp đi, ăn phải một quả bồ hòn lớn đến như thế, hơn một trăm người dưới sự uy áp của đối phương, không ngờ không ai đủ dũng khí thốt ra một tiếng!
Quyển 6