Chương 704: Nói là làm (Hạ)
Hoàng Phủ Thanh Vân nói đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng đã nói xong thì vẫn cau mày đau khổ suy nghĩ, sợ để sót cái gì để cho người
khác bắt được cơ hội, tước đoạt cơ hội sinh tồn cuối cùng của mình. Nhưng hắn chỉ thấy những lời này của nó đã khiến cho tất cả mọi
người tại chỗ kinh ngạc tới cực điểm! Trong lòng mọi người ở đây đều tức giận mắng: không phải là người a, thật không phải là người! Quả
thực chính là đám ác nhân cầm thú tội ác tày trời!
"Còn có người nào muốn bổ sung không?". Sau khi yên tĩnh hồi lâu, trong lòng Lăng Thiên sát ý cuồn cuộn không ngừng nổi lên rét căm
căm hỏi.
Bọn tù binh bị trói như xác ướp đều mặt nhăn mày khẩn đau khổ suy nghĩ hy vọng tìm ra một đường cơ hội sống không thể không thừa
nhận, gã Hoàng Phủ Thanh Vân này, súc sinh là súc sinh nhưng lại là một gã đầu óc vô cùng linh quang, đúng là thiên tài súc sinh!
Xoay đầu lại Lăng Thiên nhìn Lăng Nhất hỏi: "Những lời gã này vừa nói ngươi có ghi nhớ được không?".
Lăng Nhất vội vàng nói: "Công tử yên tâm, đã có bản ghi chép đầy đủ, tuyệt không có chút sơ hở".
Lăng Thiên hừ một tiếng, ra lệnh nói: "Dựa theo danh sách, nếu như có tên trên danh sách thì đều tịch thu tài sản đồng thời giết hết, lăng trì
xử tử! Tất cả những thế lực thuộc về Thiên Tinh đại lục thì lập tức phi ưng truyền báo cho Lăng Thần, lập tức bắt đầu hành động, hết thảy
đều nhổ cỏ tận gốc! Nghiêm lệnh cho Lăng Thần: bất kể nam nữ già trẻ, một người cũng không lưu lại!".
"Vâng!" Lăng Thiên vung vung tay, quay người người Hoàng Phủ thế gia, đợi một lát không thấy ai nói chuyện, Lăng Thiên
vung tay lên: "Đã không có bổ sung gì, như vậy hiện tại bắt đầu hành hình! Trước tiên từ những kẻ này, từng người một" Lăng Thiên rất tàn
khốc vung tay lên: "Lăng trì toái quả! Trước chín trăm chính mươi chín đao thì không cho chết đi!!".
Lặng ngắt như tờ! Cũng không ai nghĩ tới, hình phạt do Lăng Thiên đưa ra lại là lăng trì tàn khốc nhất!
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn toàn thân run rẩy, nét mặt già nua co rút một trận, phẫn nộ nói: "Các ngươi cũng quá độc ác đi! Cái gọi là giết
người cũng chỉ một đao là xong, hôm nay Hoàng Phủ thế gia chúng ta đã thua, đã là nam nhi thì hãy cho chúng ta một đao vui vẻ! Dùng
hình phạt tàn khốc để hành hạ kẻ địch bó tay có gì là anh hùng hảo hán?!".
Lăng Thiên âm u nhìn vào hắn, lạnh lẽo nói: "Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, bằng vào ngươi không bằng một con chó, cũng không bằng súc sinh
mà cũng xứng ở trước mặt ta nói cái gì anh hùng hảo hán? Võ lâm thế gia như các ngươi ỷ thế hiếp người, làm nhục bình dân nam nữ
không hề có năng lực phản kháng, hèn hạ bán rẻ tôn nghiêm của bọn họ, nhục hành thể xác của họ mà thu hoạch món lãi kếch xù, ngươi
lại còn có mặt mũi nào nói ra, bốn chữ anh hùng hảo hán này! Khinh!".
"Lấy hành động của Hoàng Phủ thế gia các ngươi thì bổn công tử cho dù là lăng trì cả nhà già trẻ các ngươi một vạn lần cũng không quá
đáng, muốn chết vui vẻ a? Nào có dễ dàng như vậy. Nói cho ngươi biết, ta muốn ở trước mặt ngươi, cho ngươi tận mắt chứng kiến, đem
từng con của ngươi lăng trì toái quả, cho ngươi có xuống đến cửu tuyền cũng không nhận ra đống thịt nát kia là con của ngươi, một đống
thịt nát kia là của ngươi! Ta còn muốn đem phần mộ tổ tiên Hoàng Phủ thế gia ngươi đào lên, dùng máu chó nước đái người tưới lên
tro cốt của tổ tiên Hoàng Phủ thế gia các ngươi, làm cho bọn họ có làm quỷ cũng con mẹ nó, không ngẩng đầu lên được! Bọn họ sinh hạ
ra một đám súc sinh như các ngươi, một đám tạp chủng mất hết tính người thì chính là trừng phạt đúng tội".
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi: "Ngươi… Ngươi thật độc ác!".
"Hung ác?" Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn: "Các ngươi đã khiến cho mấy vạn người, gia đình cửa nát nhà tan mà lại còn dám nói ta là hung
ác? Ta còn chê là làm chưa đủ! Người đâu, hành hình!".
"Chậm đã!". Hoàng Phủ Nghiêm Hàn vô lực ho lụ khụ hai tiếng, đôi mắt vô thần nhìn vào Lăng Thiên, oán giận nói: "Nói cho ta biết tên
của ngươi, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn ta hôm nay coi như gặp hạn, muốn giết muốn chém gì cứ tự nhiên. Tuy nhiên, ta muốn biết người cuối
cùng khiến cho ta làm quỷ là vị anh hùng hảo hán nào!".
"Đối xử với một người sắp chết, bổn công tử cho tới bây giờ đều rất là nhân từ, ta nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ngươi". Lăng
Thiên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên như tia chớp đưa tay bóp cằm của hắn, khuỷu tay đảo một cái đã trực tiếp phong bế nội
lực của hắn rồi lúc này mới chậm rãi nói: "Bổn công tử chính là Lăng Thiên! Thiên Tinh Thừa Thiên Lăng Gia Lăng Thiên, Thuận Thiên
Minh là người của ta! Hiểu chưa?".
Trong mắt Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cuối cùng đã lộ ra vẻ hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn vốn định kéo dài thời gian, ngưng tụ một chút sức lực
cuối cùng để có thể tự đoạn tâm mạch hoặc là nói láo là tự vẫn, chỉ chờ nghe đến cừu nhân là lập tức thực hiện. Nào nghĩ đến Lăng
Thiên lại khám phá ra ý nghĩ của hắn, hắn hiện tại ngay cả năng lực tự sát cũng không có, chỉ có thể bị động chờ nhận lấy ngàn đao lăng trì,
bị động nhìn người nhà mình chịu đựng hình phạt tàn khốc nhất trên đời.
"Bắt đầu!" Lăng Thiên vung tay lên. "Hai mươi người làm thành một tổ, không nên hành động quá nhanh, ta muốn chậm chậm thôi, để cho
bọn họ hảo hảo lưu luyến, nhận thức ra loại hưởng thụ tối cao này!".
"Vâng!" Hai mươi đại hán xung phong nhận việc đứng ra đảm nhiệm vai trò đao phủ, những người này đều ở trên chiến trường giết người
như cỏ rác nên tự nhiên không có cái gì thương hại hay không đành lòng, Lăng Kiếm híp mắt, ôm cánh tay đứng ở một bên, đảm nhiệm chỉ
đạo…
"Vậy còn ta thì sao? Công tử gia, đại gia, tổ tông gia, ngài đã đáp ứng là sẽ thả ta, để cho ta một con đường sống. Ngươi là anh hùng hào
kiệt, đã nói là chắc chắn mà!" Hoàng Phủ Thanh Vân kêu to lên, dữ dội vùng vẫy.
"Đương nhiên, lời nói đã ra há có thể hối hận, ta đã nói không cho ngươi chết thì ngươi chắc chắn không chết được!" Lăng Thiên cười tủm
tỉm nói.
"A… Đa tạ ân tha mạng của Lăng công tử, ta vĩnh viễn không dám quên." Hoàng Phủ Thanh Vân ngay lập tức yên lòng, chỉ muốn lưu lại
mệnh chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Lăng Thiên u ám nhìn hắn một cái, thầm nghĩ lão tử lập tức cho ngươi hối hận là đã không tiếp nhận hình phạt lăng trì. Lăng Thiên quát:
"Người đâu, đem hắn thả ra. Bất luận kẻ nào cũng không được giết chết hắn! Lão nói mà lời ta đã nói cho tới bây giờ đều là chắc
chắn!".
Hoàng Phủ Thanh Vân đại hỉ, không kịp nói lời cảm ơn.
Lăng Thiên nói tiếp: "Ta đã đáp ứng tha cho ngươi một cái tính mạng, nhất định chắc chắn…" Nói tới đây, đám người Lăng Kiếm đều kinh
ngạc mà các thiếu nữ chung quanh thì vẻ mặt đều thất vọng còn Hoàng Phủ Thanh Vân tất nhiên là đại hỉ muốn phát điên.
"Người đâu, móc mắt hắn cho ta, đâm điếc lỗ tai hắn, cắt mũi hắn, cắt đầu lưỡi của hắn, nhổ hết răng, bẻ gẫy hết các đầu xương cốt, cắt
đứt gân tay gân chân, đánh gẫy cột sống, bẻ gẫy xương quai xanh, lại cắt đứt mười cái xương sườn của hắn." Lăng Thiên chưa hết thờ dài
nói: "Cứ như vậy đi, sau khi làm xong thì thả hắn ra ngoài mà từ từ tìm đường mưu sinh đi thôi. Bổn công tử nói chuyện giữ lời, đã nói là
làm, nhất ngôn cửu đỉnh, nói tha tánh mạng của hắn nhất định sẽ tha tánh mạng của hắn. Nên nhớ động tác nhất định phải ôn nhu cẩn thận,
bất luận kẻ nào cũng không được làm tổn hại tính mạng của hắn, trước khi những động tác này chấm dứt nhất định phải để cho hắn còn
sống, hiểu chưa?".
Quyển 7