Chương 705: Ác giả ác báo (Thượng)
Mọi người, kể cả đám người Lăng Kiếm, Lăng Nhất đều không khỏi cảm thấy một cỗ hàn ý từ lưng xông thẳng lên! Ta kháo, hóa ra cái
gọi là thả cho hắn một con đường sống, tha cho hắn tính mạng là thế… Như vậy hắn sống còn không bằng chết a!
Từ từ tìm đường mưu sinh? Sau khi xong xuôi như vậy, hắn chỉ còn là một đống thịt nát, nếu người như hắn có thể mưu sinh được
thì thần tiên cũng phải bái phục.
Hoàng Phủ Thanh Vân không kịp rên lên một tiếng đã lập tức hôn mê, hắn thậm chí còn chưa kịp nghe Lăng Thiên nói xong chuyện xử trí
với hắn thì đã hôn mê bất tỉnh…
Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên, hình phạt lăng trì tàn khốc đã bắt đầu.
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn xót xa nhắm mắt lại, hai giọt lão lệ lặng lẽ chảy xuống.
"Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, mở to mắt ra mà nhìn". Lăng Thiên âm u hạ lệnh: "Nếu như trước khi có người chết mà ngươi dám nhắm mắt
lại. Không hảo hảo thưởng thức, lãng phí hảo tâm của bổn công tử thì ta sẽ hạ lệnh đem lão bà cùng con gái của ngươi cho một trăm người
luân phiên làm nhục, sau đó lại bán cho kỹ viện đê tiện nhất mà làm việc không công đồng thời trên cổ phải đeo chữ Hoàng Phủ thế gia".
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn đau đớn phẫn nộ mở to mắt, cực kỳ oán độc nhìn Lăng Thiên, trong mắt vẻ thù hận giống như muốn ngưng tụ
thành thực chất nhưng lại không dám nhắm mắt lại, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
"Không cần nhìn ta chăm chú như vậy! Lòng dũng cảm của ta rất nhỏ, ngươi nên nhìn thân thích và thủ hạ của ngươi đang tiếp nhận báo
ứng". Lăng Thiên chỉ tay nói: "Cũng nghìn vạn lần chớ có trách ta lòng dạ độc ác, các ngươi đã làm những chuyện mất hết nhân tìn như
thế, tin tưởng rằng các ngươi sóm đã biết có những ngày này, tuy nhiên ở trong lòng các ngươi cho rằng chẳng qua cũng là chết mà thôi,
nhưng hôm nay bổn công tử cho các ngươi biết, muốn chết đó cũng là một chuyện cực kỳ xa xỉ, cực kỳ gian nan". ôn hòa cười cười, ôn nhu nói: "Cổ nhân nói, thiên cổ chuyện gian nan duy nhất chính là cái chết, ngươi chưa từng nghe nói
sao?".
Việc lăng trì rất có trật tự ngay ngắn, bắt đầu là hai mươi người khắp cả người huyết nhục mơ hồ, cơ bắp mở ra, xương trắng nhởn nằm ở
nơi đó vô lực rên rỉ không nhúc nhích… "Cho vào vết thương của mỗi kẻ một bát nước muối đi, cho bọn hắn cố gắng thêm chút nữa".
Lăng Kiếm hung dữ chỉ đạo.
Các thiếu nữ bị hại đứng xung quanh quan sát đều trợn mắt lên, khủng bố nhìn vào một màn cực kỳ bi thảm trước mặt, rất quật cường
không chịu nhắm lại, bởi vì đây là lúc các nàng đang chứng kiến sự báo ứng của kẻ thù! Trong toàn bộ quá trình này chỉ có hai mươi mấy
người thể chất yếu kém không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh, những người còn lại đều miễn cưỡng kiên trì quan sát. Lăng Thiên bất ngờ phát
hiện ra trong mắt vài thiếu nữ trong đó lại chỉ có sự tàn khốc lẫn sảng khoái cũng một chút ý tứ gần như điên cuồng bừng bừng!
Hẳn là bị ngược đãi một thời gian dài đã khiến cho tính cách các nàng có chút biến thái. Lăng Thiên có chút thương hại thầm nghĩ.
Không nhìn thêm thảm cảnh đồ tể, Lăng Thiên chậm rãi đi tới, ôn tồn nói: "Nếu như không quen, các ngươi trước tiên có thể tránh đi một
chút, chờ sau khi xong việc ta sẽ cho các ngươi mỗi người một phần thi hài của kẻ thù để đem về nhà bái tế người nhà mình".
"Đa tạ công tử". Các thiếu nữ đồng thời cung kính nói lời cảm ơn: "Bất quá chúng ta muốn tận mắt chứng kiến đám súc sinh này toàn bộ
chết đi đã, lòng tốt của công tử bọn ta chỉ biết cảm kích". Thái độ của các nàng rất kiên quyết, điều này cho thấy cừu hận trong lòng
sâu.
Lăng Thiên thở dài hỏi: "Không biết các vị cô nương sau này có tính toán gì không?".
"Tính toán", Các thiếu nữ trên mặt đều lộ ra vẻ đau buồn và tuyệt vọng xót xa nói: "Chúng ta còn có thể có dự định cái gì? Hễ là tỷ muội ở
nơi này, bọn chúng vì tránh tai họa về sau, cơ bản cũng đã đem toàn bộ người nhà tàn sát hết. Bọn ta sớm đã là tàn hoa bại liễu, thân thể
dơ bẩn kinh khủng, đâu còn mặt mũi gì mà cẩu thả sống nữa? Chỉ chờ sau khi công tr cho chúng ta báo được đại thù, chính mắt thấy kẻ
thù bị báo ứng thì bọn ta không còn gì phải luyến tiếc, chỉ có chết mà thôi".
Quả đúng như thế. Lăng Thiên thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là loại tính toán này. Những thiếu nữ đáng thương này đã bắt đầu nghĩ đến
cái chết. Nhìn các thiếu nữ trước mắt, Lăng Thiên thở dài, ánh mắt lóe lên rồi chậm rãi nói: "Chưa chết đi thì các người sẽ không biết tính
mạng thật ra rất đáng quý, chưa từng thấy tội ác thì các ngươi vĩnh viễn không thể biết thế gian này có bao nhiêu điều đáng ghê tởm. Ta
cũng không phải là người tốt gì, tuy nhiên ta vẫn hy vọng là các cô nương có thể giúp ta một lần".
"Giúp cái gì? Chỉ cần bọn thiếp thân có thể làm được thì dù cho máu chảy đầu rơi cũng nhất quyết dốc sức để đền đáp đại ân đại đức của
công tử".
Lăng Thiên sắc mặt nặng nề, chỉ tay vào đám người nhà Hoàng Phủ thế gia đang chờ hành hình nói: "Các tỷ muội cũng nhìn thấy rồi, chỉ
riêng một Hoàng Phủ thế gia đã đủ khiến cho nhiều người chịu khổ như vậy. Như vậy, cả thế giới với ba cái đại lục này còn có
gia tộc bại hoại như Hoàng Phủ gia tồn tại? Còn có bao nhiêu tỷ muội bị hãm hại, ngay cả hy vọng báo thù cũng không có? Nếu như tiếp
tục để cho đám người bại hoại này làm việc ác thì với lực lượng của ta có hạn, không có kha năng chú ý đến mọi mặt, cho nên ta hy vọng
các vị cô nương có thể giữ lại thân mình, giúp ta một lần. Giúp ta một tay cứu giúp những người vẫn bị hại mà vô lực phản kháng kia".
"Bọn tỷ muội đều là kẻ tay trói gà không chặt, dù cho có ý muốn giúp thì làm sao có thể giúp được". Trên mặt tất cả thiếu nữ đều lộ ra vẻ
oán giận, hiển nhiên là đã bị lời nói của Lăng Thiên làm rung động.
"Chỉ cần các cô nương có ý, ta sẽ bố trí người truyền thụ võ công và kỹ năng sống cho các ngươi. Chờ sau khi các ngươi học thành thì đi
khắp thiên hạ, đem đám người cặn bã bại hoại như thế tìm ra, bất kể bọn hắn có dạng thân phận gì đều phải diệt sạch hết! Cứu vô số tỷ
muội và các huynh đệ từng trải qua biển khổ vô biên, giúp nhân gian thêm thanh bình chính khí".
Lăng Thiên chăm chú nhìn các nàng: "Chuyện này đặc biệt nguy hiểm, hơn nữa là phải cùng đám người mất hết nhân tính đánh nhau, hơi có
sơ sẩy là sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, các vị phải có chuẩn bị tâm lý. Nếu như bằng lòng giúp ta thì sau khi chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ
lập tức bố trí! Nếu như là có con đường khác thì cứ tự động lựa chọn, ta sẽ đưa lộ phí".
Các cô gái trong mắt không nhịn được đều chảy nước mắt cảm kích đồng thời hướng về Lăng Thiên quỳ xuống nói: "Ân đức của công tử,
cứu chúng ta ra khỏi biển khổ vô biên này, lại giúp chúng ta trả món cừu lớn này, bây giờ lại có biện pháp bố trí cho chúng ta con đường
sống, cho chúng ta cơ hội sống. Chúng tỷ muội là người vụng về nhưng sao không rõ nỗi khổ tâm của công tử? Tỷ muội bọn ta sớm đã
không còn đường nào, bọn ta cần tuân theo bố trí của công tử. Từ nay về sau đi theo làm tùy tùng, tùy ý công tử ra lệnh".
"Hảo! Đã như vậy, sau này nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi cũng chỉ có như nhau, chính là tìm ra những kẻ bại hoại vô tình mà diệt sạch".
Lăng Thiên ôn hòa nói rồi quay đầu lại nói: "Lăng Nhất, sau này những cô gái này sẽ do ngươi cai quản, chỉ giáo cho các nàng kỹ thuật
phòng thân, điều tra và phương pháp sinh tồn. Trong vòng ba năm nhất thiết phải có thành tựu! Trước khi thành tài không tự tiện hành
động".
Lăng Nhất khom người đáp ứng.
Lăng Thiên chậm chạp bước đi thong thả hai bước, ngẩm đầu lên nói: "Các ngươi sau này sẽ có tên là "Hồng nhan trừ gian liên minh",
chuyên quản chuyện bất bình trong nhân gian".
"Hồng nhan trừ gian liên minh". Các thiếu nữ, từng người trong miệng đều lẩm bẩm nhắc tới cái tên vang dội này. Trong mắt mỗi người đều
phát ra óng ánh ánh hào quang. Từ giờ khắc này, các nàng đều không còn là những cô gái yếu ớt nữa mà cũng không phải là những cái
xác không hồn đi tìm cái chết nữa mà các nàng là thành viên của Hồng nhan trừ gian liên minh!
Đến ngay cả Lăng Thiên cũng không nghĩ tới, mấy năm sau, Hồng nhan trừ gian liên minh đã uy chấn thiên hạ, trở thành khắc tinh của tham
quan vô lại và là thần đòi mạng của đám bại hoại ở nhân gian! Thủ đoạn của các nàng độc ác vô tình nên trong khoảng thời gian rất dài
những kẻ lấy việc buôn bán phụ nữnghề nghiệp ở nhân gian gần như tuyệt tích!
Lăng Thiên đang lo lăng, phải chăng nên đem Chiến Thiên bí kíp giao cho Lăng Nhất để hắn truyền thụ cho đám nữ nhân đáng thương này.
Nếu như Quân Chiến Thiên tiền bối thấy hắn đem võ công của ngài hành hiệp trượng nghĩa ở nhân gian, trừng ác trừ gian thì chắc hẳn
Quân Chiến Thiên tiền bối ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười.
Lúc này từ phương xa mơ hồ truyền đến âm thanh chấn động rồi một đại hán đầu đầy mồ hôi xông vào, hổn hển bẩm báo nói: "Khởi bẩm
công tử, đã phát hiện ra chừng hai ngàn Thủy gia kỵ sĩ đang hướng bên này chạy đến".
"Thủy gia?" Lăng Thiên nhíu nhíu mày không xem trọng nói: "Phất cờ hiệu của Thuận Thiên Minh lên, Lăng Kiếm, Lăng Nhất, các ngươi đi
xem, bảo bọn họ lập tức rút di! Nếu như dài dòng lắm chuyện thì các ngươi có thể tự xử lý, không cần bẩm báo lại".
"Vâng! Công tử". Lăng Kiếm, Lăng Nhất đồng thời đáp ứng, xoay mình lên ngựa, dẫn thử hạ chạy về phía trước. Chạy đi được mười
trượng thì Lăng Nhất giương một tay lên, một cây cờ lớn vươn cao đứng sừng sững vững vàng ở trong tay, theo đà chạy nhanh của tuấn
mã mà đón gió gào thét tạo nên âm thanh ào ào. Ba chữ "Thuận Thiên Minh" đón gió phấp phới.
Lăng Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Nghiêm Hàn duỗi tay, răng rắc một tiếng, đã nắn cằm hắn trở lại vị trí cũ rồi trầm giọng
nói: "Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, ngươi hiện tại có hối hận không? Có cảm tượng ra sao? Cả gia tộc cùng bị lăng trì, rất ấn tượng chứ?
Ừm?".
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn chậm chạp quay đầu lại, tràn đầy oán độc nhìn vào Lăng Thiên, nghiến răng không nói được một lời
cười lạnh nói: "Ta biết ngươi thù hận ta, cũng biết ngươi hận không thể lập tức giết chết ta phải không?".
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cắn răng oán hận thốt ra một chữ từ hai hàm răng: "Đúng".
"Vậy là được rồi". Lăng Thiên u ám cười cười nói: "Nhưng mà ngươi có biết hay không, cái gì gọi là người người cùng tâm cùng ý, hàng
ngàn hàng vạn người bị Hoàng Phủ gia tộc các ngươi hãm hại tin tưởng rằng đều đang có ý nghĩ giống nhau, hiểu chưa? Nhân quả luân hồi,
báo ứng khó tránh! Điều duy nhất bất đồng là bọn họ đều là người vô tội, bọn họ đều là người bị hại, mà ngươi! Hoàng Phủ Nghiêm Hàn,
ngươi bị trừng phạt là đúng tội! Cho dù ngươi chết một lần nữa thì cũng không triệt tiêu được tội của ngươi".
"Ta chỉ giup những người vô tội bị ngươi hại chết kia hoàn thành nguyện vọng của bọn họ trước khi chết! Trời xanh có mắt, ngươi biết
không? Oan hồn của bọn họ đang nhìn ngươi! Bọn họ đang vô cùng sảng khoái nhìn ngươi bị hành hạ! Đang chờ đợi các ngươi đi vào địa
ngục để bọn họ tự thân ra tay trả thù một lần nữa".
"Ngươi thù hận ta? Cũng không sao, ta không trông chờ ngươi cảm kích ta". Lăng Thiên lạnh lùng hà khắc cười: "Ta chỉ khiến cho ngươi
biết, cho dù ngươi chết rồi, sự đau khổ của ngươi cũng sẽ chưa chấm dứt! Ngươi có thể sẽ sống vô cùng vô tận tại địa ngục mà tiếp nhận
vô cùng hành hạ".
"Không, không cần nói nữa". Hoàng Phủ Nghiêm Hàn điên cuồng rống to lên, vào giờ khắc này giọng nói của Lăng Thiên âm u dày đặc
tựa như thanh âm Diêm Vương tuyên án khiến cho Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cảm giác toàn bộ linh hồn
"Ha ha ha…" Lăng Thiên cười ầm ầm: "Hoàng Phủ gia tộc, từ hôm nay trở đi như khói bụi tan biến! Tất cả tro cốt của tổ tiên các ngươi
cũng sẽ bị đào ra, cho dù là trở thành quỷ, Hoàng Phủ gia tộc các ngươi cũng chỉ có thể là đám quỷ thấp hèn nhất! Trọn đời không được
siêu sinh! Nhất là ở âm phủ các ngươi có nhiều địch nhân hơn cả nơi trần thế, đúng không?".
Quyển 7