Chương 727: Thần Châu đế quốc

Mời Kiểu Nguyệt công chúa đi vào Lăng phủ biệt viện, nghỉ ngơi xong, Lăng Thiên liền lập tức kéo tay Lê Tuyết và các mỹ nhân đến thư

phòng bàn chuyện, đây cũng không phải là lấy cớ, mà là nhiệm vụ mà Lăng lão gia tử giao cho Lăng Thiên, đó là tìm một cái tên hoành

tráng cho Lăng đế quốc sắp thành lập. Lăng Thiên đương nhiên không dám chậm trễ, vạn nhất chọc giận lão gia, lại trực tiếp hạ chiếu

truyền ngôi cho hắn thì hắn còn đâu tự do, truyền cho cháu không truyền cho con, chuyện này không vi phạm lời của tổ tiên. Lăng Thần Lê

Tuyết và những người khác ngồi thành một vòng, sáu nữ nhân đều cười mỉm nhìn Lăng Thiên, Lăng Thần ngồi bên trái Lăng Thiên, Lê

Tuyết ngồi bên phải, Ngọc Băng Nhan ngồi bên trái Lăng Thần, Thủy Thiên Nhu ngồi bên phải Lê Tuyết sau đó là Tiêu Nhạn Tuyết cùng

Kiểu Nguyệt công chúa, có thể nói, giờ đây hậu cung của Lăng Thiên có thể nói là đã có nền móng cơ bản, tất cả đều đã tụ họp ở đây."

Luận võ công, Lăng Thần Lê Tuyết đều đủ để quét ngang hiện nửa thiên hạ, luận trí kế, Lăng Thần Lê Tuyết Thủy Thiên Nhu cũng không

kém bất luận kẻ nào, về phần kinh doanh, người duy nhất vượt qua Tiêu Nhạn Tuyết là mẹ của Lăng Thiên Sở Đình Nhi, có thể nói toàn

những mỹ nữ tài giỏi, giờ đây Lăng Thiên ngồi đây. Giữa mùi thơm bồng bềnh, trước mắt toàn là quốc sắc thiên hương, toàn là tuyệt thế

giai nhân! Lăng đại công tử cùng Lăng tiểu công tử đều đỏ mặt tía tai, nhất tề ngẩng đầu ưỡn ngực, gối giáo chờ sẵn, bị bỏ đói lâu như vậy,

khuya hôm nay cuối cùng cũng có thể giải khuây một bữa? "Quốc hiệu?" Lăng Thần xinh đẹp nhíu mày nói:"Tên gì thì hay?" Lăng Thiên

trừng mắt:"Đó chính là điều ta vừa hỏi mà!" " Lăng Thị đế quốc, sao hả?" Ngọc Băng Nhan nâng vênh mặt, nháy mắt nói, "Quê! Quá quê,

quá tục" Thủy Thiên Nhu bất mãn lắc đầu, nói:"Lăng Thiên đế quốc, được đấy chứ?,"Tục chết được ý! Tên của Thiên ca sao có thể làm

tên nước? Thế thì sau này ai ai cũng mang Thiên ca ra bàn luận sao?, Tiêu Nhạn Tuyết lập tức bác bỏ nói: "Theo ta thấy, hay đặt tên là

Thiên quốc, cho thỏa đáng! Vừa dễ nghe lại còn đơn giản." "Đi chết đi, ngươi mới "Thiên quốc, ý ", Lê Tuyết ba một tiếng đánh vào mông

của Nhạn Tuyết, Nhạn Tuyết thét lên kinh hãi, đỏ mặt bụm lấy mông đứng lên, ngồi xuống". Lăng Thiên ra vẻ đạo mạo nói đồng thời liếc

Lê Tuyết, nha đầu kia sao lại giống ta vậy? Thích vỗ mông phụ nữ? Nhưng mà, cảm giác hí hí "... Nghĩ tới đây, Lăng Thiên trong đầu đột

nhiên lóe lên một suy nghĩ:" "Xã hội chủ nghĩa Thần Châu Hoa Hạ" sao hả?" Lăng Thiên đắc chí hỏi, "e hèm, hèm, hèm"", Lê Tuyết kịch

liệt của ho khan, thiếu chút nữa không thở nổi:"Huynh cái tên phẫn thanh(thanh niên bất mãn với xã hội). Huynh vậy mà cũng nghĩ ra được!

suýt nữa làm muội sặc chết." Mấy người còn lại không khỏi nhìn nhau, không hiểu cái tên cổ quái này hàm nghĩa gì, thật sự buồn cười vậy

sao?sao lại không thấy buồn cười gì nhỉ? Còn nữa phẫn thanh là cái gì? Cái tên này cũng không có gì không hay cả!,còn ý nghĩa nữa

chứ!", Lăng Thiên nói một câu. Lê Tuyết khinh khỉnh, tức giận nói:"Là không có gì tốt, quả thật là có ý nghĩa nhưng huynh không thấy đặt

tên đó ở đây chẳng ý nghĩa gì cả sao?"

Lăng Thiên hừ một tiếng, cãi lại: "Dù sao ta quyết định rồi, nếu không gọi là "Thần Châu đế quốc" thì gọi là Hoa Hạ đế quốc" chọn một

trong hai, các muội nghĩ tên nào hay, chọn đi."Bọn họ đều kinh ngạc, không hiểu gì. Nhìn Lăng Thiên không nói gì, hắn đã quyết rồi, còn

bảo họ đến thương lượng? Mọi người lập tức đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Thiên, Lăng Thiên mặt dày như Vạn Lý Trường Thành

lẽ nào lại để tâm, mặt không đổi sắc, trịnh trọng nói:"Sao hả?" Tùy thôi!" Tùy thôi!" "... Bọn họ đồng thanh nói, tiếp đó không ai đếm xỉa

đến hắn, cùng nhau thảo luận trang điểm thế nào, quần áo ra làm sao. Lăng Thiên buồn bực hỏi:, chẳng lẽ hai cái tên này đều không hay.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn hắn, sao cũng được nói:"Tùy thôi!" Lăng Thiên không vui đứng lên, nói: Lê Tuyết, đi theo ta", Lê Tuyết lười biếng

hỏi "Làm gì vậy?" Lăng Thiên hừ hai tiếng, làm ra vẻ nổi giận đùng đùng, trầm mặt đi ra ngoài, Lê Tuyết đảo tròn mắt, theo phía sau hắn đi

ra ngoài,"Thiên ca sẽ không thật sự tức giận chứ?" Nhạn Tuyết thấp thỏm không yên nói:"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vừa rồi có phải là

hơi quá không? Kiểu Nguyệt công chúa lo lắng hỏi,"Chắc chắn sẽ không sao, tuy không biết vì sao, nhưng công tử tuyệt đối không giận vì

chuyện nhỏ này đâu." Lăng Thần chắc chắn nói:"Hẳn là có chuyện gì khác, nhưng mà khả năng lớn nhất là giả vờ "Giả vờ?" mấy người lập

tức kêu lên rồi nhớ tới vẻ mặt của Lăng Thiên, không khỏi vui mừng. "Nhưng mà cho dù thật sự tức giận, chúng ta cũng không cần sợ."

Thủy Thiên Nhu híp mắt cười nói." Ta có chủ ý này, chỉ cần qua đêm nay, cam đoan hắn tuyệt sẽ không dám tức giận. "Cách gì? Nói

mau." Mấy người đều hiếu kỳ, đến ngay cả người hiểu Lăng Thiên nhất Lăng Thần cũng không khỏi dỏng tai nghe, nàng biết, Lăng Thiên

hoặc là tức giận hoặc là không mà một khi đã giận thì phải xả bằng máu, giờ phút này nghe Thủy Thiên Nhu nói có biện pháp, không khỏi

tinh thần chấn động. "hì hì hì" Thủy Thiên Nhu cười cười, nói: Thiên ca trong khoảng thời gian này chắc ít phải một tháng rồi chưa làm

chuyện đó, chỉ cần Thần tỷ cùng Băng Nhan khuya hôm nay hầu hạ hắn thì..... Sau một hồi mấy người mặt đỏ tía tai, đặc biệt là hai người

đứng mũi chịu sào Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan mặt càng đỏ, đuổi đánh Thủy Thiên Nhu, Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi cười

mắng:"Phi, cái con bé này nói hưu nói vượn, mọi người cùng nhau đánh cho muội một trận.", Ngọc Băng Nhan đỏ mặt nói:"Còn không

phải tại muội, vậy mà còn đứng đó nói."Mấy người thấy làm lạ không biết sao lại tại Thủy Thiên Nhu? nên truy vấn, Ngọc Băng Nhan xấu

hổ quyết không nói, mãi lâu sau mọi người mới biết, dục hỏa đốt người Lăng Thiên, hắn mấy lần muốn gì kia, nhưng Thủy Thiên Nhu vẫn

cố thủ, Lăng Thiên không có cách nào khác đành phải đi tìm Ngọc Băng Nhan, nhưng Ngọc Băng Nhan chiến lực quá yếu, sớm hạ trận

khiến cho Lăng Thiên nửa vời cực kỳ khó chịu, hơn nữa bên cạnh còn có Thiên Lý. Bọn họ nói chuyện cười to, trêu ghẹo, Thủy Thiên

Nhu mặt đỏ bừng nhìn trộm chung quanh không thấy có người, bắt chước tiếng Ngọc Băng Nhan, Ngọc Băng Nhan xấu hổ, giận dỗi vài

câu, đứng dậy chạy mất, bọn họ cười đùa đến đỏ cả mặt. Ngoài cửa, Lê Tuyết khẽ mỉm cười, nói:"Sao phải bận tâm vậy? Chỉ là một cái

tên mà thôi., Lăng Thiên thở dài, nói:"Chắc là không thể trở về được, nhưng muội, ta chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng! Vĩnh viễn là

như vậy, ta không bao giờ quên nguồn gốc của mình!

Lê Tuyết con mắt sáng lóng lánh nhìn hắn, nói: "Thật ra, Thần Châu, Hoa Hạ hai cái tên đều rất hay, nhưng mà Hoa Hạ thì khó mà giải

thích được." Nói những lời này cũng là vì xem trọng đề nghị của Lăng Thiên nên mới đặt tên nước là "Thần Châu đế quốc,! "Được!, Lăng

Thiên vui vẻ đồng ý:"A Tuyết, Kiểu Nguyệt là thế nào? Lê Tuyết vừa quay đầu, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hắn một hồi, cười nói:"Huynh

vẫn còn hỏi được sao, đây là ý của lão đại nhân,,"Lăng Thiên thở phào một cái, buồn bực nói: "Ta biết, nhưng mà, với tính cách của muội,

muội sao có thể, ta có thể làm gì chứ? Đây là ý của bà nội huynh, muội có thể phản đối sao? Nhưng giờ đây muội cũng không phản đối, ở

thời đại này, là phải như vậy, đã không cách nào phản đối,thì đành phải chấp nhận thôi!" Lê Tuyết lúc này mới tiếp tục câu chuyện thở dài,

nói: "Hơn nữa, Kiểu Nguyệt cũng đáng thương; Huynh có thể chấp nhận Thủy Thiên Nhu cùng Tiêu Nhạn Tuyết từ phe địch, vì sao không

thể tiếp nhận Kiểu Nguyệt?" Lê Tuyết con mắt sáng ngời nhìn Lăng Thiên:"Người thân của Ngọc Băng Nhan huynh giết không ít, anh của

Thủy Thiên Nhu gián tiếp chết dưới tay huynh, gia tộc của Nhạn Tuyết huynh cũng đã tàn sát hơn bốn mươi năm mươi vạn! Huynh có thể

tiếp nhận Ngọc Băng Nhan, có thể tiếp nhận Thủy Thiên Nhu, cũng có thể tiếp nhận Tiêu Nhạn Tuyết, hết lần này tới lần khác vậy mà với

Kiểu Nguyệt huynh lại không thể? Chỉ cần Kiểu Nguyệt toàn tâm toàn ý, huynh đâu cần phải quan tâm đến thân phận của nàng? Huynh giờ

đây không tự tin mang lại hạnh phúc cho phụ nữ sao? Muội thật sự không thể hiểu nổi huynh nghĩ gì và sao phải như thế?" Lăng Thiên đột

nhiên giống như bừng tỉnh, lảo đảo lùi sau hai bước, đúng vậy, ta có thể giết người của Ngọc gia, Thủy gia, cũng đã giết cả

người nhà Long gia chỉ vì mục tiêu của mình, là bảo vệ gia đình và thành lập Thần Châu tại thế giới kì dị này. "Hơn nữa, sau này hậu cung

của ngươi sẽ có Lăng Thần, Ngọc gia tiểu công chúa Băng Nhan, Thủy gia tiểu công chúa Thủy Thiên Nhu, Tiêu gia tiểu công chúa Tiêu

Nhạn Tuyết, những tỷ muội này, ai là đèn đã cạn dầu? Nếu huynh lo lắng Kiểu Nguyệt sau này có suy nghĩ.., thì cứ sớm phòng bị đi, bất

kỳ một ai đều không phải đối thủ thì lo lắng gì? Hơn nữa dù sao nàng cũng là ruột thịt của huynh, hai lão nhân gia cũng tác thành vậy thì có

thể thế nào được chứ?" Lê Tuyết tiếp tục nói,"Nhưng ta cảm thấy kết hôn trong họ tộc..., Lăng Thiên nhíu mày,vậy thì sao? Từ xưa đến

nay cơ bản đều là họ hàng gần kết hôn, anh chị em họ kết hôn là chuyện thường "..." Lê Tuyết cười nhạt, đột nhiên nhìn Lăng Thiên sắc

mặt quỷ quyệt, lập tức hiểu ra muốn đánh chết hắn:"Muội đánh chết huynh cái kẻ xấu xa này!" Lăng Thiên cười hì hì, lách mình né tránh:

Trong nội tâm cuối cùng đã giải quyết xong một việc, thầm nghĩ không thẹn với lương tâm,đã tiếp nhận Ngọc Băng Nhan Tiểu Thủy Thiên

Nhu, Tiêu Nhạn Tuyết, vì sao không thể tiếp nhận Kiểu Nguyệt? Trong dị giới này, sao có thể thuần khiết mãi được? Nghĩ như vậy, Lăng

Thiên đột nhiên nhớ tới một truyện cười kiếp trước, không khỏi cười hì hì, Lê Tuyết tò mò hỏi, huynh cười cái gì?, Lăng Thiên nghiêm trang

nói:"Ta nhớ ra một lý do, nhớ tới việc tại sao lại có trở ngại về tâm lý, Lê Tuyết nhìn hắn cười hèn mọn bỉ ổi, tuy biết rõ không phải là cái gì

tốt đẹp nhưng vẫn muốn hỏi:"Nguyên nhân gì?" "Bởi vì quá trưởng thành, cho nên xấu hổ không dám....", Lăng Thiên cười toàn thân run

rẩy, hai cái bả vai co lại co lại. "Cút!" Lê Tuyết lập tức đỏ bừng cả mặt, đá hắn một phát vào mông. Dưới đề nghị của Lăng Thiên,

toàn thể quân thần nhất trí thông qua, quốc hiệu của nước mới là "Thần Châu đế quốc. Quốc hiệu, tạm thời không truyền ra ngoài, chỉ chờ

trong vòng một tháng sau khi đăng cơ, phú cáo thiên hạ thành Thừa Thiên. Ngọc Mãn Lâu Ngọc chỉ còn chờ Đông Phương chiến sự căng

thẳng, Tiêu Gia huy động một lượng quân lớn tập trung ở Đông Nam, ấy vậy mà chỉ sau một đợt tấn công nhỏ đã án binh bất động khiến

cho Ngọc Mãn Lâu khó chịu nói không lên lời. Lúc này, lại truyền ra ngoài tin Lăng gia chuẩn bị tháng tới đăng cơ, chính thức lập quốc,

Ngọc Mãn Lâu tại vừa nghe xong liền hất đổ ba chén trà!

Tiêu gia một đám nhát gan. Hơn nửa năm nghỉ ngơi dưỡng sức, xưng là trăm vạn hùng binh,và bốn mươi vạn quân đội mang trong mình

lòng căm thù, và nhận được sự trợ giúp của Thiên Thượng Thiên, sao lại bặt vô âm tín? Trong ngự hoa viên của Ngọc gia, Ngọc Mãn Lâu

thân mặc hoàng bào, mặt âm trầm đứng trước một cây mẫu đơn nở hoa, thì thào chửi bới , nhưng mà, đối địch vẫn là đối địch, chúc mừng

cũng phải cử đoàn sứ giả đi, dù sao trên danh nghĩa cũng là thân gia của con gái, Ngọc Mãn Lâu đang tại lo lắng, không biết cho ai đi thì

thỏa đáng. Ở phía Đông Nam Tiêu gia, cũng nhận được tin tức này. Thanh Phong sau khi trở về, lập tức cùng Tiêu Phong Hàn vào trong

mật thất, hai huynh đệ nói chuyện suốt đêm. Ngoài hai người ra không có kẻ thứ ba biết câu chuyện giữa họ." Lăng gia chuẩn bị lập quốc,

tin tức này truyền đến Tiêu Phong Hàn khẽ trầm mặc, sau đó thở dài, Tiêu Gia lần này chuẩn bị Thừa Thiên Chúc Sử Tiết Đoàn có thể nói

vô cùng long trọng. Nhị gia Tiêu Phong Dương vừa về đến gia tộc lại gánh một trách nhiệm quan trọng, chuẩn bị lần nữa xuất ngựa r

đến Thừa Thiên, lần này đi không giống với lần trước, lần trước Tiêu Gia so với Lăng gia vẫn còn cao hơn nhiều, nhưng vật đổi sao dời,

Tiêu gia đã xuống dốc, Lăng gia lại trở thành chủ nhân của đế quốc lớn. Tạo hóa trêu người!. Tiêu Phong Hàn trong thư phòng, ngửa mặt

lên trời thở dài, tâm tình phức tạp, khi Phong Dương muốn cáo từ đại ca ra đi, chuyện lại có chuyển biến, bên ngoài truyền đến một tiếng

cấp báo: "Bẩm gia chủ, Mộng lão thần tiên tới gặp","Cho vào!" Tiêu Phong Hàn thở dài, rốt cuộc đã tới sao? Nhưng, cho dù Thiên

Thượng Thiên võ công có cao cường đến đâu thì sao chứ? Rõ ràng nhân lực khó mà chống lại được thứ vũ khí đó. "Tiêu gia chủ, lão phu

lần này đến, chính là muốn hỏi một chút, Thống Soái vì sao hạ lệnh ngưng chiến, trăm vạn đại quân của chúng ta có thể chiếm cả đại lục!

Đến lúc đó, xưng vương xưng bá, là điều tất yếu! Nhị gia thoát hiểm trở về tất nhiên là chuyện đáng mừng, nhưng tại sao lại hạ lệnh ngưng

chiến, chắc phải có lý do gì đó?, một lão già râu tóc bạc phơ vừa sải bước vào cửa nói với Tiêu Phong Hàn nhưng ánh mắt sắc lạnh liếc

nhìn Tiêu Phong Dương! "Mộng lão an tâm, việc này đương nhiên là có nguyên nhân." Túc Phong Dương cười cười, nói. Nhưng trong

lòng lại rất phẫn nộ; Cái lão già trước mặt này chính là người cầm quyền Thiên Thượng Thiên, cũng là nhân vật mà nhân dân Tiêu Gia Đông

Nam suốt ba nghìn dặm coi như thần tiên, Mộng Phiên Vân, là chỗ dựa vững chắc của Tiêu Gia, và cũng là phái bừng bừng khí thế chiến

đấu nhất, sức ảnh hưởng của người này đối với Tiêu gia không khác gì Phong Hàn, cực kỳ khó chơi! Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn

chỉ là khách mà thôi, còn hắn và đại ca mới là người cầm lái nhà Tiêu gia, đang trong thời khắc mấu chốt, hắn lại xông vào, ống

hách, khinh người quá đáng mà! Phong Dương đột nhiên trong nội tâm thầm nghĩ, nếu cho hắn biết những chuyện mà hắn chưa biết về

Lăng Thiên thì sao nhỉ. Tiêu Phong Hàn cười lớn nói:""Mộng lão có chỗ không biết. Nếu không phải Nhị đệ kịp thời trở về, e rằng chúng

ta sẽ phải đối mặt với sự thất bại thảm hại, Lăng gia gần đây nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí vô cùng khủng khiếp, nghe nói sức

mạnh của nó có thể dời núi lấp sông, chuyện Bích Lan giang cũng là do nó gây ra; Trước mắt nó đã được dùng trong quân đội, quân ta lúc

chiến đấu, đã bị tấn công mạnh, tổn thất vô cùng to lớn, cho nên ta cùng Nhị đệ thương nghị, trước khi đưa ra quyết định thì cứ ổn định

đã, nếu là nhất thời bốc đồng, đem trăm vạn đại quân vào chỗ chết, thì đại sự cũng hỏng ." "Vũ khí gì mà uy lực đến mức giết hết cả ngàn

vạn quân?" Mộng Phiên Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn âm lãnh nhìn Tiêu Phong Dương:"Nhị gia, lão phu nhìn ngươi không phải là bị địch

nhân dọa cho vỡ mật rồi chứ, hay là bị Lăng Thiên chiêu hàng nên trở về để thuyết phục Tiêu gia chủ? Nếu không, với thủ đoạn của Lăng

Thiên ngươi sao có thể chạy thoát dễ dàng thế được? Gia chủ không nên quên, lúc trước vì cứu Nhị gia, Thiên Thượng Thiên đã mất hơn

mười cao thủ ở Lăng phủ biệt viện! Cao thủ như vậy còn chết vậy mà hôm nay Nhị gia lại bình yên trở về, thật là kỳ lạ."

Quyển 7

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện