Chương 728: Mượn chủ đề để nói chuyện mình
Phong Dương vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ nói:"Mộng lão nói vậy là có ý gì? Là Nhạn Tuyết đã mạo hiểm cứu ta ra, vì vậy
Nhạn Tuyết vẫn nằm trong tay Lăng Thiên chịu tra tấn; Hôm nay Mộng lão lại nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta không phải là người của Tiêu
gia, chẳng nhẽ ta lại nói hộ cho địch?!" Mộng Phiên Vân cười, nói:"Nhị gia nói sai mà cũng đúng, Nhị gia tuy sẽ không bán đứng Tiêu Gia,
nhưng người khác thì không biết được, cả thiên hạ, có ai không biết Nhạn Tuyết quyền cao chức trọng ở Lăng phủ biệt viện, quản thuế má
cho Lăng Thiên rồi còn bày mưu nghĩ kế; sao lại có thể bị chịu khổ cơ chứ? Nhị gia nói vậy khiến Mộng Phiên Vân ta thấy lơ mơ quá?
Chẳng lẽ Nhạn Tuyết cô nương không phải là người của Tiêu gia? Nhưng ai cũng biết Nhạn Tuyết làm thế là vì sao? Nếu muốn ta tin tưởng
ngươi không thông đồng với địch làm phản, thì lập tức hạ lệnh tấn công." Tiêu Phong Dương giận dữ, nói:"Mộng Phiên Vân, ta kính trọng
ngươi là tiền bối cao nhân, không so đo với ngươi, nhưng xin đừng quá đáng! Đây làTiêu Gia, mấy trăm vạn đại quân bên ngoài cũng là
binh sĩ của Tiêu Gia! Xuất binh không xuất binh, là do ta và đại ca quyết định. Ngươi mặc dù là chưởng môn Thiên Thượng Thiên, quyền
cao chức trọng, nhưng tại Tiêu gia cũng chỉ là khách thôi, không có tư cách nói chuyện chính sự. Tiền bối nếu không việc, xin mời đi."
"Tiêu gia được lắm. Ngươi đang hạ lệnh trục khách sao?!" Mộng Phiên Vân hì hì cười lạnh, đột nhiên khẽ vươn tay, trong lòng bàn tay
phát ra một lực lớn, cách xa nhau hơn một trượng, vậy mà vẫn tóm được cổ của Tiêu Phong Dương, nhấc cổ hắn lên, nói:"Tiêu Phong
Dương, ngươi mặc dù là người của Tiêu gia, nhưng nếu chọc giận lão đại, lão đại sẽ cho ngươi tan thành mây khói, ngươi nói xem ta có
dám hay không?" Tiêu Phong Hàn kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ:"Mộng lão bớt giận, Nhị đệ cũng là do bị nhốt lâu ngày, lần này
tâm tình không ổn, nên mới bất kính, kính xin Mộng lão hạ thủ lưu tình" Mộng Phiên Vân hừ một tiếng, lạnh lùng nói:"Thiên Thượng Thiên
ở Đông Nam, đã trải bốn đời, toàn lực giúp Tiêu Gia quật khởi, từ một gia tộc không danh tiếng gì thành một gia tộc tài phiệt hùng mạnh là
vì cái gì chứ?Nếu chỉ dựa vào Tiêu Gia, thì sao có thể được như vậy chứ? Ta tin tất cả các Tiêu gia chủ đều hiểu, đã đến lúc chiến đấu rồi
vậy mà sao lại ngưng chiến?Sao lại có chuyện như vậy? Thiên Thượng Thiên đã có bổn sự quật khởi Tiêu gia, thì cũng có thể làm nó diệt
vong." Tiêu Phong Hàn cười làm lành nói:"Tiền bối thần thông quảng đại. Phong Hàn tất nhiên là tin biết trận chiến này nhất định phải xảy
ra nhưng ta đã phái người đi Thừa Thiên, điều tra xem vũ khí bí mật của Lăng gia rốt cuộc là vật gì, lực sát thương thật sự vô cùng lớn,
chúng ta không thể không đề phòng!Nếu vội vàng xuất chiến bị tổn thất nặng, thì đúng là ảnh hưởng xấu đến đại cục, lúc đó hối hận không
kịp, Mộng lão chắc trong nội tâm sớm đã có lập kế hoạch, không cần phải đùa như vậy nữa.". Mộng Phiên Vân cười lạnh, nói:"Nhị gia là
người biết binh pháp, lão đại quả thật là nóng vội quá. Chắc hẳn Nhị gia không trách tội.", Nói xong hắn buông tay, lùi về sau hai bước.
Phong Dương tay bụm lấy cổ họng, đỏ bừng cả mặt ho khan vài tiếng, cổ họng máu ứ lại đỏ lừ. Hắn miễn cưỡng ngồi xuống, nhìn Mộng
Phiên Vân, cười gượng nói:"Mộng lão khách khí rồi, đùa cũng không thể tóm cổ người ta thế được." Mộng Phiên Vân cười lớn nói:"Nhị
gia, ngươi nhất định phải tin tưởng lão phu, nếu còn đùa nữa là mọi chuyện sẽ thành thật."
Phong Hàn vội vàng hoà giải, nói:"Mộng lão. Vừa rồi ta cùng Nhị đệ bàn bạc, Lăng gia lập quốc, chúng ta phải đến chú đó là nói vậy
chứ thực chết là đến thăm dò Lăng gia, nhưng mà Nhị đệ một mình đi, ta sợ có chỗ sơ hở, Mộng lão cao thủ nhiều như vậy, nếu có thể cử
vài cao thủ cùng đi, xem xét và bảo vệ luôn thì đúng là không còn gì bằng, trừ phi Thiên Thượng Thiên không có ai có thể hoàn thành
nhiệm vụ." Mộng Phiên Vân nhìn Phong Dương, thật lâu, khóe miệng cười lạnh, nói:"Được,không phái người đi, sao có thể yên lòng, ta tất
nhiên sẽ phái người cùng Nhị gia đi, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi!" Nói xong, hắn cười lạnh hai tiếng, nói tiếng cáo từ, rồi rời đi. "Khinh
người quá đáng!" Tiêu Phong Dương nhìn hắn rời đi lửa giận bừng bừng, uất hận nói:"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta lại cứ để Thiên Thượng
Thiên kiêu ngạo như thế mãi? Cục diện như vậy, cho dù có được thiên hạ, thì sao chứ? Lời nói của hắn huynh lẽ nào không hiểu sao? Hắn
rõ là nói theo ý huynh, đi theo bảo vệ, ăn trộm bí mật, thật ra căn bản là muốn giám sát đệ, Thiên Thượng Thiên thật sự quá đáng, không
thể nhẫn nhịn thêm được nữa!" "Không đành lòng thì còn có thể làm gì chứ, nếu quả thật đối địch, Thiên Thượng Thiên có thể tiêu diệt cả
Tiêu gia chúng ta." Tiêu Phong Hàn trách mắng:"Sau này nói chuyện, không được tùy tiện mở miệng, chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn." Tiêu
Phong Hàn ánh mắt sáng lên đầy vẻ quyết tâm:"Đại ca, huynh sao lại đề nghị hắn đưa người theo đệ? Không phải là đi theo để giám sát
sao? Chẳng lẽ đại ca cũng không tin tưởng đệ?!" Tiêu Phong Dương bất mãn nói."Nhị đệ hiểu lầm , với trí thông minh của đệ, sao nhìn
không ra huynh làm vậy là bất đắc dĩ, nhưng mà như vậy cũng tốt, cho bọn chúng giám sát, như thế mới có thể bảo đảm Tiêu gia ta tạm
thời sẽ không gặp chuyện gì không may," Tiêu Phong Hàn mặt lạnh như nước:"Nhưng mà, lần này đi Thừa Thiên, đệ là sứ giả, đến lúc đó,
phải tuỳ cơ ứng biến!" Mấy câu nói đó, Tiêu Phong Hàn nói rất nhỏ. Phong Dương ánh mắt lóe lên, nói:"Hiểu rồi! Đệ chắc chắn sẽ cẩn
thận."Phong Hàn ha ha cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:"Nhị đệ yên tâm, Thiên Thượng Thiên nhất mạch võ công tuyệt đỉnh, cho dù có
mười người của Tiêu gia cũng không phải đối thủ, nhưng, nếu muốn bàn về chính trị, âm mưu, ha ha, ta và ngươi mới là nhất.", Hai huynh
đệ bốn mắt nhìn nhau, cười, ánh mắt lạnh lùng. "Nhị đệ, đi theo ta, hôm trước ta lấy được một bảo bối, đệ tới xem đi.", Tiêu Phong nói.
Tiêu Phong Dương trả lời:"Đệ cũng đang muốn xem thế nào." Hai huynh đệ sóng vai mà đi,............ Ngựa chạy nhanh như bay, Tiêu Phong
Dương trong lòng đang suy nghĩ, bên tai của hắn, vang vọng tiếng nói của đại ca Tiêu Phong Hàn ngày hôm đó khi gọi hắn vào mật thất,
mỗi một chữ mỗi một câu, hắn đều ghi nhớ trong lòng: Nhị đệ, lần đi Thừa Thiên này đệ nắm trong tay sự tồn vong của Tiêu Gia, nên phải
nhẫn nhịn. Lăng gia thực lực quả thật là mạnh, nếu có thể mượn được trợ lực là tốt nhất. Chúng ta cùng Lăng gia vẫn còn một chút tình
nghĩa. Lăng gia sở dĩ không động thủ với Tiêu gia là cũng vì tình nghĩa đó, những năm gần đây, ta Tiêu Phong Hàn vong ân phụ nghĩa, thua
thiệt bọn họ rất nhiều! Đến hôm nay không mặt mũi nào gặp bọn họ, vốn định đích thân đến nhận tội nhưng không thể. Nhớ rõ năm đó ta
cùng với đại tẩu từng cá cược, lời nói đến nay vẫn còn nhưng người mất vật còn, đệ lần này đi Thừa Thiên, cho ta chuyển lời đến đại tẩu,
ta thua cuộc rồi, ta nhận thua! Thật ra ta đã sớm biết mình thua, chỉ là không dám thừa nhận, không muốn thừa nhận mà thôi! "Dã tâm
bừng bừng, lại bị Thiên Thượng Thiên khống chế khiến cho Tiêu gia tiến thoái lưỡng nan nên đã ảnh hưởng đến mối giao tình
giữa hai bên, thậm chí còn bị mất Tiểu Tuyết. Năm đó nếu không thoái hôn, Tiểu Tuyết chính là hoàng hậu của Lăng Thiên! Đến bây giờ,
Tuyết Nhi mới là người có tầm nhìn xa nhất Tiêu gia! Hôm nay ta đã thua, Tiểu Tuyết tuy vẫn luôn ở cạnh Lăng Thiên, nhưng cũng đã mất
đi chỗ dựa lớn nhất, từ hoàng hậu chí tôn đến Tần phi tất cả đều là do Tiêu gia ích kỷ dã tâm sắp đặt, đệ có thể cùng đại tẩu nói chuyện,
hoàn thành mong ước của Tiểu Tuyết, nhắc lại đề nghị cũ; và xem đại ca, đại tẩu phản ứng ra sao, vô luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ
không làm khó đệ đâu.
Mặt khác, về phần Thiên Thượng Thiên, việc này, tìm Lăng Thiên, hắn có thể giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, ai, bây giờ cũng chỉ có
hắn mới đủ khả năng cứu Tiêu gia khỏi kiếp nạn này mà thôi...Lúc này không thể so với ngày đó, biết vậy không làm!! Biết vậy không làm!
Nhớ tới những lời của đại ca khi nãy, khẩu khí đanh thép, vẻ mặt đau thương, Phong Dương trong nội tâm cũng thấy vô cùng khó chịu.
Bầu trời mây đen vần vũ, một cơn gió thổi qua, mưa xuân bay đầy trời,"Nhị gia, trời mưa, chúng ta tìm chỗ tránh mưa đã, đợi mưa tạnh rồi
đi cũng không muộn", Thấy Phong Dương chỉ lo nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới trời đang mưa vẫn phóng ngựa đi như bay, nên một cao
thủ đã vượt lên đuổi kịp hắn nhắc nhở. "Cũng tốt", Tiêu Phong Dương giựt mình tỉnh lại, nhàn nhạt nói một tiếng, nhìn cô gái bên cạnh
nói:"U Hàn, ngươi sao thế? Có chịu được không? nếu không thì chúng ta nghỉ một chút!" Thiếu nữ này mắt ngọc mày ngài, nhưng trên mặt
lại lạnh lùng như một khối băng, như không nghe thấy lời của Phong Dương nói: "Không sao." Sau đó lại im lặng, Tiêu Phong Dương th
dài, đây chính là chị của Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu U Hàn; cũng là một trong số ít người của Tiêu gia ra nhập Thiên Thượng Thiên môn nhưng
Thiên Thượng Thiên đã bồi dưỡng nàng thành một sát thủ máu lạnh nên lâu dần mất đi sự nhiệt tình với người khác. Phong Dương mỗi lần
trông thấy nàng lại thở dài , một cô gái hoạt bát như vậy sao lại bị Thiên Thượng Thiên huấn luyện thành ra một người băng thế này. Những
nữ đệ tử khác mặt lạnh lùng nhưng khi đối mặt với người nhà thì cũng có chút mềm lòng, nhưng U Hàn lại khác, không biết cười là gì"...
Chỉ không ngờ rằng, Thiên Thượng Thiên lần này phái sáu cao thủ đi theo, lại có U Hàn khiến cho Tiêu gia không thể lý giải nổi. Dọc
đường, Phong Dương đã từng mấy lần muốn cùng U Hàn nói chuyện, hay là hỏi thăm chút về kế hoạch hành động của Thiên Thượng
Thiên nhưng lần nào cũng là ánh mắt lạnh lùng đó:"Thiên Thượng Thiên, thật, hại người rất nhiều!" Xem ra cô cháu gái này đúng là hóa
băng thật rồi. Trong thành Thừa Thiên, hoàng cung Thừa Thiên đang tu sửa, mọi người ai cũng bận rộn, đại lễ lập quốc lần này, Lăng gia tổ
tôn tam đại đều không quan tâm lắm, thậm chí Lăng lão gia tử còn dặn dò chỉ cần tu sửa không bị dột là được rồi, chỗ nào có thể sửa
được thì sửa không phải tốn kém!, Bọn họ đều muốn vậy nhưng các đại thần không ai đồng ý. Đây là hoàng cung không phải chuồng heo!
Là thể diện của một quốc gia, đâu phải là nơi ở bình thường. Lăng Thiên nói, muốn xây cung điện cũng được nhưng mà không được lấy
tiền của dân chúng, đúng là làm khó mọi người, vậy nên Lăng Kiếm hiệu triệu nhân viên quyên tiền, hơn nữa dẫn đầu quyên toàn bộ của
cải: Ba mươi sáu lượng bạc, tất cả mọi người đều âm thầm mắng hắn, cái tên sát thủ này cũng không biết suy nghĩ gì cả. Trông núi vàng
núi bạc mà nói nhà mình chỉ có ba mươi sáu lượng bạc! Bọn họ cũng không biết Lăng Kiếm thật sự là không có thật hay là ngân phiếu để
trên người nên thấy vướng víu mà cất hết đi, hay là ba mươi sáu lượng bạc này cướp từ kho tiền riêng của Lăng Trì, mấy người kêu khổ
không thôi, chẳng lẽ lại để hoàng cung như vậy? Người người ngửa mặt lên trời thở dài; Từ xưa đến nay, chẳng có ai làm hoàng đế mà lại
không quan tâm đến hoàng cung của mình bây giờ không chỉ có mà còn có đến những ba người! Hận không thể đi làm lính!, Các vị đại
thần hận không làm lính để phát tài chứ đâu để như bây giờ khổ sở thế này? Tiền chẳng thấy đâu, nguyên một đám miệng ăn núi lở, thì lấy
đâu ra tiền dư dật, ai nỡ lòng nào bỏ tiền ra!, Đây vốn dĩ không phải chuyện của mình. Tình báo của Lăng Thiên đã điều tra rõ ràng, một
tờ công văn đặt trên bàn Lăng Thiên, Lăng lão gia tử không quản việc, nói: làm Hoàng thượng hưởng phúc thôi, nếu để ta xử lý mọi
chuyện thì còn lâu. Lăng Khiếu sớm đã thúc ngựa trở về tiền tuyến, sống chết không chịu trở về, cho nên chính sự vẫn vậy, tin tức thẳng tới
Lăng phủ biệt viện! Lăng Thiên một lần nữa phát điên!
Nhưng mà trải qua trò quyên tiền khôi hài lần này, Lăng Thiên rất hài lòng với kết quả điều tra, đại đa số quan lại vẫn tương đối thanh liêm,
tổ chức tình báo của Lăng Thiên quả là lợi hại, hắn tin rằng đến ngay cả Đông Xưởng cẩm y vệ, cũng không thể sánh bằng. Đến ngay cả
nhà ai có mấy con chuột bọn họ cũng biết, chứ đừng nói đến núi vàng núi bạc, hiệu suất công việc quả là cao. Đương nhiên, trong quan lại
cũng có không ít những ông chủ phát tài, những người đều bị giám sát chặt chẽ, có một Thượng Thư đại nhân trông coi kim khố,
thanh liêm, ăn mặc quần áo vá chằng vá đụp, vậy mà quyên góp những hai mươi lượng bạc, kết quả Lăng Thiên còn chưa nói gì thì Lăng
Kiếm đã dẫn người đến thăm nhà, tìm ra hơn hai mươi vạn lạng vàng, bạc hơn mười vạn lượng, có thể nói đây là thành tích tham ô khi
Long Tường trị vì. Dưới sự giận dữ của Lăng Kiếm đã có bao nhiêu kẻ bị chém thành hai mảnh. Trước khi đăng cơ, vụ án của Lăng Kiếm
đã chất đầy một đống trên bàn của Lăng Thiên, Lăng Thiên bèn gọi Lăng Kiếm tới hỏi. Lăng Kiếm đau khổ nói:"Nếu như hắn vẫn còn có
thể ngóc đầu từ địa phủ sống dậy thì đệ vẫn chém chết hắn lần nữa." "Ta là cỏ! Ngươi là đại gia!" Lăng Thiên không nói gì, đúng là không
còn cách nào với nhân tài do mình đào tạo ra, chỉ có thể phất phất tay bảo hắn đi ra ngoài, ngửa mặt lên trời thở dài. Ngôi vị hoàng đế thật
chẳng dễ chịu gì, hắn còn có thể tiếu ngạo thiên hạ sao? Nhưng mà cách của Lăng Kiếm hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi
người, Lăng Kiếm phụ trách giám sát, quan chức cả nước kẻ nào dám tham ô, ba đại lục, chắc chẳng có mấy người, nên Lăng Thiên cũng
không muốn xen vào! Trong thời gian một ngày, Lăng Thiên hạ lệnh cho các cao nhân giúp đỡ giải quyết việc hậu cung, sau đó hạ bút trích
ra một lượng bạc lớn thưởng cho các quan trong nửa năm qua, việc làm này khiến cho các quan vô cùng vui mừng. Nhưng hành động này
lại khiến cho mẫu thân của Lăng Thiên Sở Đình Nhi cùng bà hoàng của Lăng phủ biệt viện Nhạn Tuyết đều rất tiếc của. Mẫu thân bắt Lăng
Thiên đến mắng cho một trận, còn Nhạn Tuyết thì ngày ngày đi theo hắn kêu hết tiền rồi. Lăng Thiên giận dữ, lập tức gọi Lăng Kiếm tới,
hạ chỉ thị: Nói cho mấy tên tiểu tử bên ngoài biết, bất kể là làm cường đạo hay là mã tặc, lần lập quốc này, lễ khác không cần, chỉ cần
vàng bạc, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt! Lăng Kiếm nhận mệnh mà đi, không đến nửa ngày, hắn đã gặp Lăng Trì, sau đó chỉ
trong nháy mắt một bảng cống nạp đã xong, năm mươi cái tên đã được viết trên đó, mà những người đầu tiên là Lăng Kiếm Lăng Trì
Phong Vân Lôi Điện hiện tại đang ở biệt viện, những con số được ghi lên đó, Lăng Quát năm trăm vạn, Lăng Trì ba trăm vạn, bọn Lăng
Phong một trăm vạn, sau đó đem thông báo phát ra.
Quyển 7