Chương 169: Anh trần tức giận
"Tôi muốn nói chuyện riêng với Giang Hân vài câu." Giang Nhung nói.
"Vậy tôi đến phía trước đợi cô hai Giang, cô có cần thì gọi một tiếng." Ngài Hứa bỏ lại lời này rồi cười một tiếng, xoay người rời đi.
Giang Nhung hít sâu một hơi lạnh, quay lại bên cửa sổ một lần nữa, trong phòng, Giang Hân lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt lại như chết lặng.
Ánh mắt Giang Nhung rơi vào trên mặt Giang Hân, nhìn khuôn mặt cô ấy bị phá hủy hoàn toàn, cô lại nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Trước đây rất lâu, Giang Hân vẫn luôn rực rỡ chói mắt như thế, khi đó trong khu của bọn họ có bao nhiêu chàng trai muốn theo đuổi chị ấy, nhưng đều bị chị ấy khéo léo từ chối.
Cho tới sau này, Giang Nhung mới biết lòng Giang Hân vẫn luôn hướng tới Cù Mạnh Chiến, vẫn luôn xem việc gả cho Cù Mạnh Chiến là mục tiêu theo đuổi suốt đời.
"Cô đến để xem trò cười của tôi à?" Giang Hân đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lùng ở trong sân yên tĩnh này lại vô cùng tối tăm kinh khủng.
Giang Nhung đang sững sờ thì giọng nói lạnh lùng đầy oán hận của Giang Hân truyền vào tai cô, cô tỉnh hồn nhìn một cái, ánh mắt Giang Hân vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại dũ tợn làm người khác chán ghét muốn ói.
Giang Nhung mạnh mẽ đè xuống cảm giác chán ghét cuồn cuộn trong dạ dày, bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Nếu Giang Hân nghĩ như vậy thì cứ như vậy đi, dù sao cho tới bây giờ cô cũng không quan tâm Giang Hân có suy nghĩ gì về cô.
Nói thật ra, Giang Nhung cũng không biết tại sao mình phải đến thăm Giang Hân?
Hay là muốn nhìn xem rốt cuộc cái người đã từng làm tổn thương cô rất sâu nặng bây giờ sa sút đến mức nào?
Hoặc là muốn nhìn xem rốt cuộc cô ấy điên giả hay điên thật?
Cũng có lẽ là bởi vì trong người Giang Hân và cô đều chảy dòng máu của mẹ, Giang Hân là người có một chút liên hệ máu mủ với cô còn sống trên thế giới này.
Tóm lại, bản thân Giang Nhung cũng không hiểu rõ loại cảm xúc phức tạp này. Không nghĩ ra thì cô cũng không muốn tốn đầu óc và thời gian suy nghĩ nữa.
"Đáng tiếc, để cho cô thất vọng rồi." Giang Hân căm tức nhìn Giang Nhung, lại bật cười nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi không điên, tinh thần tôi rất bình thường."
Giang Nhung nói: "Bây giờ bộ dạng của chị thế này, lại bị nhốt ở đây, điên hay không thì có gì khác nhau à?"
"Là do tên họ Hứa kia, mọi chuyện đều do anh ta giở trò quỷ, là anh ta để tôi giết hại Cù Mạnh Chiến, là anh ta, mọi thứ đều là anh ta..." Giang Hân ha ha cười to, cười ra nước mắt: “Chỉ một mình Cù Mạnh Chiến phản bội tôi còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một tên họ Hứa, sao thế giới của đàn ông đều đáng sợ như vậy."
Giang Nhung: "..."
Giang Hân còn nói: "Giang Nhung, cô đừng vui mừng quá sớm, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì tôi sẽ nghĩ cách làm cô không có cuộc sống tốt đẹp."
Giang Nhung nói:"Giang Hân, chị có ngày hôm nay đều là chịu tội của mình, chẳng lẽ chị còn cảm thấy là người khác có lỗi với chị à?"
"Nếu không có sự tồn tại của cô, sao mẹ lại không yêu thương tôi? Nếu không có sự tồn tại của cô, sao Cù Mạnh Chiến lại không yêu tôi? Nếu không có sự tồn tại của cô, sao trong mắt những người cùng chúng ta lớn lên từ nhỏ sẽ không thấy được tôi?" Giang Hân bỗng nhiên xông lại như nổi điên vỗ cửa sổ, giận dữ hét lên.
Giang Nhung lui về phía sau hai bước, lắc đầu một cái, than thở một tiếng: "Không phải trong mắt những người đó không có chị, mà cho tới bây giờ chị chỉ nhìn thấy người mà mình quan tâm, không thấy được người khác."
"Giang Nhung, mẹ nó, cô đừng giả dạng chuyện gì cũng biết rõ như vậy, nếu cô thật sự nhìn rõ thì năm đó cô sẽ rời khỏi Kinh Đô à? Nếu thật sự nhìn rõ thì cô sẽ mặc kệ mẹ trong mấy năm à? Nếu thật sự nhìn rõ thì vì sao lại không tha thứ cho Cù Mạnh Chiến?"
Nghe thấy Giang Hân nói những lời này, Giang Nhung cũng cười:"Tôi không rời đi Kinh Đô, chẳng lẽ đợi bị các người hại chết? Tôi tha thứ cho Cù Mạnh Chiến ư? Anh ta không có một chút đáng giá để cho người ta tha thứ."
Ánh mắt Giang Hân chuyển đến bóng người cao lớn đang đi tới sau lưng Giang Nhung, cách đó không xa, cô ấy lại chợt bật cười nói:"Giang Nhung, chắc cô còn nhớ, Cù Mạnh Chiến đã từng đối xử với cô tốt biết bao, nhưng sau đó cũng phản bội cô không đúng à? Cô hãy đợi mà xem, chắc chắn không bao lâu nữa, người đàn ông bây giờ của cô sẽ biến thành Cù Mạnh Chiến thứ hai."
Cho tới bây giờ, trong lòng Giang Nhung không xếp Trần Việt và Cù Mạnh Chiến vào một loại người, đột nhiên nghe Giang Hân nói như vậy, cô tức giận đến mức lửa giận bốc cao.
Đến lúc này mà người phụ nữ Giang Hân này còn muốn nguyền rủa cô, đáng đời cô ta rơi vào tình trạng bây giờ.
"Giang Nhung... "
Giang Nhung đang muốn phản bác, nhưng vẫn chưa lên tiếng đã nghe thấy Trần Việt gọi tên cô, thân thể cô hơi cứng đờ, lặng lẽ hít một hơi rồi mới quay đầu nhìn anh.
Anh đứng ở sau lưng cô mấy bước, vẫn đang mặc vest màu xám bạc, đứng thẳng cao ngất, dưới kính mắt màu là đôi mắt đang híp lại, hình như đang tức giận.
Cũng không biết anh tới bao lâu rồi?
Cũng không biết anh nghe được bao nhiêu đối thoại của cô và Giang Hân?
"Trần Việt, anh, sao anh đến đây?" Giang Hân ngoài lo lắng ra, vẫn là càng giật mình nhiều hơn.
Cô mới đến không bao lâu thì Trần Việt đã chạy đến, như vậy nói cách khác, anh theo sát cô, bay đến bằng chuyến bay ngay sau cô.
Giang Hân ha ha cười to: "Giang Nhung, người đàn ông của cô đến kìa. Cô mới rời đi một lúc như vậy mà anh ta đã tìm tới, thật đúng là thương cô. Rất muốn xem xem, sau này anh ta vứt bỏ cô thì cô thảm cỡ nào."
Trần Việt đi tới, nắm chặt tay Giang Nhung trong lòng bàn tay, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Giang Hân, lạnh lùng nói: "Vậy chỉ sợ làm cô Giang thất vọng. Vợ tôi thì tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy cả đời."
Tiếng nói của Trần Việt rất nhẹ, nhưng không giận mà uy nghiêm, nhất là trên khí thế trên người rất mạnh mẽ, trong nháy mắt đè ép sự kiêu căng của Giang Hân, cô ấy há miệng một cái, rốt cuộc vẫn không nói ra một chữ.
Trần Việt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Giang Nhung, vẻ ác liệt biến mất trong nháy mắt, anh dắt tay cô đi thẳng.
Nhìn bóng lưng họ, nhất là thấy dáng vẻ Trần Việt cẩn thận che chở Giang Nhung, Giang Hân không có cách nào thu hồi ánh mắt, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, cô cũng đã từng cách người đàn ông đó thật gần.
Nếu như ban đầu cô không tùy tiện buông tay, nếu như ban đầu cô cố gắng một chút nữa, như vậy bây giờ mọi thứ Giang Nhung đang hưởng thụ có thể thuộc về cô.
Dọc theo đường đi, Trần Việt im lặng không nói gì, cũng không nhìn Giang Nhung, cho đến lúc lên xe, ánh mắt sâu thẳm có vẻ tức giận của anh mới rơi lên người cô.
Giang Nhung bị anh nhìn thì không được tự nhiên, há miệng một cái: "Trần Việt, em..."
Trần Việt lạnh lùng nói:"Giang Nhung, em có thật sự coi anh là chồng em không?"
Nếu cô coi anh là chồng cô thì tại sao tất cả mọi chuyện cô đều tự gánh vác, cho tới bây giờ đều không nói với anh?
Cô giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, tự giam mình ở trong thế giới của bản thân, ngay cả một khe hở nhỏ của cửa lòng cũng không muốn mở ra vì anh.
Anh rất muốn bước vào thế giới của cô, che gió che mưa cho cô trong thế giới đó, chống lên một khoảng trời, nhưng cô không muốn cho anh cơ hội.
“Em không xem anh là chồng mình ư? Vậy anh cảm thấy em xem anh như cái gì của mình? Máy rút tiền à? Hay là máy gieo giống?" Giang Nhung cắn cắn môi, thở nặng trừng mắt nhìn anh.