Chương 243: Giữ một đêm

Buổi tối sau khi đưa Giang Nhung về nhà, Trần Việt lái xe dạo một vòng, tìm được một vị trí đỗ tốt, vừa khéo có thể nhìn thấy phòng của Giang Nhung.

Lúc này, phòng đã sáng đèn, trong ánh đèn vàng ấm áp chợt có bóng dáng mảnh mai của Giang Nhung thoáng qua, nhìn vào khiến người ta vô cùng yên tâm.

Trần Việt đứng ở dưới lầu, lẳng lặng nhìn lên, nhìn cô đi tới đi lui, hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn tạo thành một cái bóng nhiều màu sắc trên cửa sổ, anh hy vọng có thể nhìn cô như vậy cả đêm... Nhưng không bao lâu, Giang Nhung đã kéo rèm cửa lại, ngay sau đó liền tắt đèn.

Đèn tắt, trong lòng Trần Việt bỗng trống rỗng một mảng, không thể ngừng suy nghĩ, vẫn có chút lo lắng liệu cô có gặp ác mộng nữa hay không... Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Việt không nhịn được lấy điện thoại di động ra, bấm số của cô.

Gần như không cần chờ đợi gì, đối phương đã nghe điện thoại.

"Alo?" Giọng cô từ trong bóng tối truyền đến, mềm mại mà ngọt ngào.

"Vẫn chưa ngủ?"

"Chưa," cô dừng một chút:"Còn anh? Đang làm gì?"

Trần Việt cười cười, thành thật trả lời: "Nhớ em."

Anh nói chính là nói thật, không giả dối một chút nào.

Nhưng đầu bên kia điện thoại Giang Nhung nghe vậy vẻ mặt đỏ ửng, không biết nên trả lời thế nào mới phải, người đàn ông này thực sự là quá đáng sợ, lúc nào cũng thẳng thắn xuất quyền, không một chút vòng vo... Chống đỡ thế nào được.

"Giang Nhung," Thấy Giang Nhung không phản ứng, Trần Việt lại lên tiếng.

"Đây."

Cô đây Trần Việt mới yên tâm một lúc, ánh mắt nhìn về phía phòng Giang Nhung không nhịn được càng dịu dàng, khẽ cười nói: "Em có thể giúp anh chuyện này không?"

"Vâng? Anh cần em giúp cái gì?" Giọng mềm mại của Giang Nhung từ điện thoại di động truyền đến tai anh, nghe ra được, hôm nay tâm trạng cô cũng không tệ lắm.

Trần Việt còn nói: "Gần đây anh lúc nào cũng mất ngủ, em có thể cứ trò chuyện với anh như vậy không, liên tục, không cúp."

Có thể dùng cách như vậy cùng cô, cô sẽ không tiếp tục gặp ác mộng nữa.

Anh chỉ cần nhẫn nại thêm một buổi tối hôm nay nữa thôi, chờ sáng mai, anh sẽ nghĩ cách để đưa Giang Nhung về nhà, về bên cạnh anh.

Thế nhưng, Giang Nhung không trả lời, đầu bên kia điện thoại kia lại im lặng một hồi.

Đêm tối tĩnh mịch, sự im lặng này cũng trở nên vô cùng trêu người.

Trần Việt đột nhiên có chút lo lắng rằng bản thân đã quá đột ngột, anh đang muốn nói chút gì đó để phá vỡ sự im lặng chết tiệt này, bỗng nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ.

Nhẹ nhàng, mang theo một chút bất đắc dĩ và đáng yêu.

"Ngài Trần," Giang Nhung gọi anh: "Trước đây anh cũng lừa bà Trần thế này sao?"

Bây giờ đến lượt Trần Việt im lặng, anh nên trả lời thế nào?

Đúng?

Giang Nhung có ghen không?

Nếu không?

Giang Nhung... có đau lòng cho mình trước đây không?

Trước đây EQ của anh thấp, lúc nói yêu Giang Nhung, sẽ không biết nói lời dễ nghe, bây giờ anh nhận thức được hơn nhiều.

Trong lúc Trần Việt rầu rĩ nên cho Giang Nhung một câu trả lời hoàn hảo thế nào thì, đầu bên kia điện thoại lại truyền tới một tiếng cười khẽ.

Giống như biết lúc này Trần Việt đang rầu rĩ, Giang Nhung thân mật nói: "Được rồi, em đùa anh thôi."

Trần Việt thở phào nhẹ nhõm, mới nói: "Vậy em đồng ý sao?"

"Chắc vậy." Giang Nhung nói.

"Chắc?" Trần Việt không hiểu.

Giang Nhung suy nghĩ một chút, nói: "Đợi lát nữa em ngủ thiếp đi, biết đâu không cẩn thận, lại cúp điện thoại không chừng."

"Không sao," Trần Việt cười, vô cùng dịu dàng: "Dù sao anh vẫn luôn ở đây, sẽ không cúp máy."

"Thật sao?"

"Ừ, tin anh."

Tin anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ một chút nào nữa.

Bên kia Giang Nhung, không trả lời ngay. Một lúc lâu, mới nghe được cô nói một tiếng êm dịu: "Được".

Khóe môi Trần Việt, không nhịn được càng dịu dàng nuông chiều: "Mau ngủ đi."

"Ừ."

"Anh cũng vậy."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Điện thoại không tắt, chỉ là không có giọng mềm mại của Giang Nhung truyền đến nữa.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong thoáng chốc, có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng rõ ràng của Giang Nhung, chắc hẳn, đã vào mộng đẹp rồi.

Trần Việt nghiêng người dựa vào bên cạnh xe, châm một điếu thuốc, hút một hơi, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cửa sổ phòng cô, trong lòng yên tĩnh một mảng.

...

Trần Việt biến mất tròn hai mươi tư tiếng đồng hồ không ai có thể liên lạc với anh, mọi người bên cạnh anh đều không khỏi lo lắng cho anh.

Công việc phải theo quyết định của anh càng dồn lại một đống lớn, Lục Diên và Hứa Huệ Nghi sớm đã bị người phía dưới thúc giục đến mức muốn trốn đi.

Trước đây, cho dù Trần Việt đi đâu, đều sẽ thông báo cho bọn họ, bởi vì cần bọn họ sắp xếp một chút, mà lần này bọn họ cũng không biết Trần Việt đi đâu.

Lúc Trần Việt xuất hiện, mọi người cùng lúc thở dài một hơi, lập tức báo cáo tình hình công việc, Trần Việt phất tay ngăn lại, nhìn Lục Diên nói: "Lập tức đi hẹn gặp mặt Giang Chính Thiên, càng sớm càng tốt."

Anh một giây cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc Giang Nhung không ở bên cạnh anh, không thể dễ dàng tha thứ cho việc lúc cô gặp ác mộng không có anh ở bên cạnh cô.

"Tổng giám đốc Trần, tôi lập tức cho người tìm ông ta đến." Lục Diên là người vô cùng thông minh, Trần Việt không nói chuyện công việc, chắc chắn là muốn làm chuyện Giang Nhung, vì vậy còn nói: "Chúng tôi đã theo như dặn dò của anh lấy được thuốc Giang Chính Thiên cho bà chủ dùng. Đồng thời trong thời gian nhanh nhất đã đưa đi kiểm tra, đã có kết quả thành phần thuốc rồi."

Trần Việt lạnh lùng nói: "Nói."

Lục Diên thoáng nhìn qua Trần Việt, thận trọng nói: "Trong thuốc chứa một số ít morphine. Loại thuốc này vốn có thể dùng để làm giảm cơn đau, nhưng lại dễ khiến gây nghiện. Điều này khiến cho người dùng trong thời gian dài sẽ sinh ra tính phụ thuộc nghiêm trọng vào morphine cả về thể chất và tâm lý, gây nghiện nghiêm trọng, từ đó gây ra nguy hại lớn đối với bản thân.

Trần Việt: "Nói trọng tâm."

Lục Diên vội vàng nộp một phần báo cáo lên: "Chúng tôi căn cứ theo tình trạng thể chất của bà chủ suy đoán, cô ấy dùng loại này phải hai ba năm rồi, muốn bỏ, e rằng không phải chuyện dễ."

Nói xong, Lục Diên cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Việt, lo lắng ông chủ sẽ trút cơn tức giận lên người mình.

Ai ngờ, đợi nửa ngày, Lục Diên cũng không thấy vẻ mặt Trần Việt thay đổi, ngay cả ánh mắt anh cũng một mảnh yên tĩnh, giống như chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng nhìn kỹ lại, thấy tay cầm tài liệu của Trần Việt, chặt đến mức gần như bóp nát phần tài liệu trong tay anh.

Lục Diên cũng biết, tổng giám đốc Trần của bọn họ khác xa những gì bản thân họ dễ dàng nhìn thấy.

Sợ là tổng giám đốc đại nhân của bọn họ là đang tức giận đến điên người, thoạt nhìn càng nhìn càng thấy anh giống như không sao, trong lòng đoán chừng đã đau đớn như có hàng nghìn con kiến cắn.

Một lúc lâu, Trần Việt mới để sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong lòng yên tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Lập tức liên hệ với chuyện gia phương diện này, tôi muốn người chuyên nghiệp nhất. Còn nữa "tìm cách" đưa Giang Chính Thiên đến đây cho tôi."

Không còn là "hẹn" gặp mặt Giang Chính Thiên nữa, mà là "tìm cách" đưa Giang Chính Thiên đến.

Anh không thể giết Giang Chính Thiên, thế nhưng có cách khác khiến tên cầm thú kia sống không bằng chết.

Lần này cho dù dùng thủ đoạn gì, anh đều phải để Giang Nhung ở lại bên cạnh mình, tuyệt đối không thể để móng vuốt thâm độc của Giang Chính Thiên trên người Giang Nhung.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện