Chương 415: Chọn thời gian rất tốt

Ba Trần nói rất có lý, mẹ Trần cũng biết rõ điều này, những vẫn không có cách nào yên lòng được.

Sở dĩ bà lo lắng tới vậy cũng là do quá quan tâm Trần Tiểu Bích mà thôi.

Đứa bé mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nếu không chịu nhận người mẹ là bà nữa, nhất định bà sẽ đau lòng rất lâu.

Lúc mẹ Trần mang tâm trạng lo lắng đi tới bệnh viện, Trần Tiểu Bích lại đang ngủ, Chiến Niệm Bắc đang ở bên cạnh cô.

Nhìn con bé một ngày trước vẫn còn tràn đầy sức sống, lúc này lại nằm trên giường bệnh, yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Tiểu Bích, mẹ Trần chỉ cảm thấy có người đang cầm dao rạch vào tim bà, trong lòng tê rần, nhìn không được khóc lên.

"Tiểu Bích không sao, đừng khóc." Ba Trần ôm vai bà an ủi.

"Em đau lòng quá." mẹ Trần lau nước mắt, nếu có thể, bà hận không thể thay thế tiểu Bích chịu đựng những vết thương này.

"Mẹ, mẹ đừng đau lòng, tiểu Bích không sao hết." Bất chợt, giọng nói yếu ớt của Trần Tiểu Bích vang lên bên tai mẹ Trần.

Mẹ Trần vừa nghe thấy, kích động tới mức bắt lấy tay Trần Tiểu Bích: "Tiểu Bích, cảm ơn con vẫn còn chịu nhận mẹ."

Tất cả mọi lo lắng của mẹ Trần đều bay biến khi nghe thấy Trần Tiểu Bích gọi bà một tiếng mẹ. Tiểu Bích vẫn còn muốn người mẹ này, tất cả mọi chuyện là do bà nghĩ nhiều rồi.

Trần Tiểu Bích suy yếu nói: "Mẹ, chỉ cần mẹ còn muốn tiểu Bích, tiểu Bích vĩnh viễn luôn là con gái của mẹ."

Cho tới bây giờ Trần Tiểu Bích cũng chưa từng nghĩ sẽ oán trách mẹ Trần, trong lòng cô mẹ Trần chính là mẹ ruột của cô, cái chết của ba mẹ ruột của cô không hề liên quan tới mẹ Trần.

"Đương nhiên, con vĩnh viễn luôn là con gái của mẹ." Mẹ Trần vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Trần Tiểu Bích, lại nói: "Con vĩnh viễn là con gái của mẹ, là con của nhà họ Trần."

Nghe thấy mẹ Trần nói như vậy, nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng Trần Tiểu Bích bị xúc động, trong lòng vừa ấm áp lại vừa kích động, lúc mở miệng gọi mẹ Trần một lần nữa, Trần Tiểu Bích cũng khóc.

Sau khi cô bị thương tỉnh lại, mỗi một vết thương trên người đều đau đớn, hơn nữa còn là đau đến tận xương tủy, đau đến thấu tim, nhưng cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Đau đớn trên thân thể chưa từng ảnh hưởng tới Trần Tiểu Bích, cắn chặt răng nhịn một chút là xong rồi.

Điều khiến cô cảm động, khiến cô rơi lệ chính là tình cảm của người nhà họ Trần đối với cô, là sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy họ vẫn đối xử với cô như con ruột.

Chỉ có khi đối mặt với người thân nhất của mình, cô mới để lộ ra một mặt yếu ớt của mình.

"Mẹ..." Gọi mẹ Trần, Trần Tiểu Bích khóc, khóc tùy hứng giống như một đứa trẻ.

Con người khi tủi thân, một mình ở bên ngoài luôn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng một khi trở về bên người mẹ, mọi sự ngụy trang kiên cường đều sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Ở trước mặt mẹ Trần, Trần Tiểu Bích chính là một đứa bé như vậy.

"Tiểu Bích..." Mẹ Trần rất muốn ôm Trần Tiểu Bích, nhưng cả người cô đều là vết thương, băng gạc lớn lớn nhỏ nhỏ, bà cũng chỉ có thể nắm lấy tay cô, vô cùng đau lòng: "Con chịu khổ rồi."

"Mẹ..." Một tiếng mẹ gọi ra miệng, Trần Tiểu Bích nghẹn ngào nói không thành lời, chỉ có nước mắt càng chảy càng nhiều.

Mẹ Trần cũng đau lòng chảy nước mắt, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của hai mẹ con.

Khóc thật lâu, mẹ Trần lau nước mắt giúp Trần Tiểu Bích: "Tiểu Bích, chắc là đau lắm phải không?"

"Mẹ, tiểu Bích không đau." Trên người có vết thương, cơ thể sẽ đau đớn, nhưng có ba mẹ ở bên cạnh, trong lòng ấm áp, bởi vậy vết thương cũng không còn đau nữa rồi.

"Tiểu Bích..."

"Mẹ, sao vậy ạ?"

Mẹ Trần nắm chặt tay Trần Tiểu Bích, nói: "Tiểu Bích, con trở về được không? Trở về nhà họ Trần, trở lại bên cạnh mọi người."

"Mẹ, con..." Trần Tiểu Bích không đành lòng từ chối mẹ Trần, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên trả lời như thế nào.

Cô thật sự không còn mặt mũi trở lại nhà họ Trần nữa.

Mỗi khi nghĩ tới ông nội Trần hiền lành là do ông nội của mình hại chết, Trần Tiểu Bích lại hận không thể đào một cái hang để chui vào.

Không phải cô không muốn trở về nhà họ Trần, không phải cô không muốn trở về bên cạnh mọi người, mà là cô thật sự không còn mặt mũi trở về nữa.

Biết rõ ông nội của mình đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến anh trai đầu gỗ mất đi ông nội mà anh ấy kính yêu nhất, nhiều năm như vậy lại còn gọi hung thủ giết hại ông nội là ông nội...Biết rõ nhiều chuyện như vậy, sao cô còn có thể trở về.

Mẹ Trần dịu dàng nói: "Tiểu Bích, ba của con, anh trai, chị dâu của con, còn có bảo bối tiểu Nhung Nhung của chúng ta, tất cả mọi người vẫn luôn hy vọng con trở về."

"Mẹ, cám ơn mọi người!" Cám ơn mọi người sau khi biết được chân tướng vẫn yêu thương cô như trước, cũng không bởi vì chuyện của ông nội mà vứt bỏ cô.

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ là mẹ của con, còn nói lời khách sáo với mẹ làm gì." Mẹ Trần cười cười sờ đầu Trần Tiểu Bích, lại nói: "Tiểu Bích, con an tâm dưỡng thương đi, chuyện khác đợi sau khi con khỏe lại nói sau."

"Vâng." Trần Tiểu Bích dùng sức gật đầu, mấp máy môi, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Lúc ốm đau nằm trên giường bệnh, có người thân ở bên cạnh chăm sóc, loại cảm giác này nên miêu tả như thế nào đây?

Chỉ là cảm thấy rất tuyệt, cảm thấy bản thân vẫn là bảo bối nhỏ được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay!

"Anh rể, anh nói hai người ấy nói chuyện lâu như vậy là đang nói chuyện gì?" Chiến Niệm Bắc từ trước tới nay vẫn luôn không có hứng thú với đề tài nói chuyện của phụ nữ, bây giờ cũng không khỏi tò mò nội dung cuộc nói chuyện của hai người rồi.

"Cậu đã hỏi tiểu Bích về những người bắt cóc con bé chưa?" Ba Trần biết bản thân cũng hết cách với vợ con của mình, để hai người tâm sự đi, chuyện ông quan tâm hơn hết là người đã hại tiểu Bích là ai.

"Cô ấy vừa tỉnh lại không lâu, thân thể còn chưa bình phục, trong lòng có lẽ sẽ có bóng ma..." Dừng một chút, Chiến Niệm Bắc mới nói tiếp: "Vẫn nên chờ tới khi vết thương của cô ấy lành hẳn, đợi cô ấy muốn nói lại hỏi thì hơn."

Bị bắt cóc, còn bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma trong lòng Trần Tiểu Bích, cho nên nếu có thể khiến cô tránh khỏi chuyện này thì anh sẽ cố gắng hết sức giúp cô tránh đi.

Không cần Trần Tiểu Bích cung cấp manh mối, Chiến Niệm Bắc cũng sẽ tóm lấy bọn bắt cóc, bất kể bọn họ trốn kỹ như thế nào, cho dù anh phải dùng bao nhiêu công sức anh nhất định cũng sẽ bắt được bọn chúng.

Ba Trần nói tiếp: "Minh Chí đã cử rất nhiều người đi thăm dò, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì. Bọn bắt cóc chọn thời gian quá tốt, chọn lúc bão tới để gây án, những manh mối lưu lại đã bị che giấu, bị mưa bão xối rửa sạch sẽ, dường như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra."

"Cho dù xối rửa sạch sẽ tới đâu, bọn chúng cũng sẽ không thể chạy thoát được." Nghĩ đến bọn bắt cóc khiến Trần Tiểu Bích bị thương thành như vậy, Chiến Niệm Bắc nắm chặt tay khiến các khớp xương vang lên "ken két", ánh mắt rét lạnh đáng sợ.

Ba Trần thở dài một tiếng: "Bên phía Minh Chí vẫn đang điều tra, nếu có tin tức mới sẽ thông báo cho cậu trước tiên."

"Phiền anh nói với cậu ta, cho dù điều tra được manh mối gì cũng không được gạt em, em thật sự muốn tóm lấy tên bắt cóc này, xem thử hắn ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám giết ngưởi ở quân khu Giang Bắc của em, còn dám bắt người của em."

Người chọc tới Chiến Niệm Bắc, cho tới bây giờ cũng chưa từng có kết cục tốt, huống hồ tên bắt cóc kia lại dám làm tổn thương Trần Tiểu Bích.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện