Chương 13: Bữa tiệc toàn tôm
Khi quay về vương phủ, vừa gặp Thanh Thanh với Cẩm Tú tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cảm giác lâu ngày mới gặp lại người thân thiết đó thật sự không thể nào diễn tả được bằng lời.
Vừa ngồi xuống còn chưa kịp ấm chỗ, nước chưa kịp uống thì tôi đã bị ép thay y phục nhập cung diện thánh cùng với Tầm. Gặp Hoàng đế gia gia, ngài như thể người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, kéo chúng tôi tâm sự chuyện gia đình. Thật là bội phục, người có thể ngồi lên chiếc ngai vàng kia quả nhiên không phải người tầm thường! Sau đó, ngài muốn nói chuyện riêng cùng Tầm, vậy là tôi bị đẩy ra ngoài, đành phải đi tìm Mai Phi nói chuyện một hồi.
Mới hơn một tháng không đến cung Tây Thừa, không ngờ lại xảy ra sự thay đổi đáng sợ, chẳng những không thấy các phi tần đến nói chuyện thỉnh an, mà ngay cả thái giám, cung nữ cũng giảm đi quá nửa. Thấy tình hình này, trong lòng tôi cũng ớn lạnh sợ hãi!
Trong điện trống trải, không một bóng người, đúng lúc đang hoang mang thì tôi gặp được Hỉ Nhi đi từ bên ngoài vào. Hỉ Nhi vừa gặp được tôi liền nấc nghẹn đầy uất ức.
“Có phải cô cô đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi vội vã hỏi.
Hỉ Nhi gật đầu liên tục hồi đáp: “Dạ vâng!” Sau đó, cô bé đưa tôi vào tẩm thất của Mai Phi, lúc này người mình hạc xương mai, đang ngồi trước cửa sổ gấp hạc giấy.
“Cô cô?” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Lạc Nhi, con đã quay về rồi sao? Đã gặp đại ca chưa?” Giọng nói của người sao lại xúc cảm đến vậy!Cập nhật nhanh tại dien.dan.lequydon
Tôi lắc đầu, đáp lại người., vẫn còn chưa kịp quay về Hạ phủ, phải nhập cung diện thánh trước, nói cho cùng thì Hoàng đế gia gia vẫn là lớn nhất mà.
“Nghe nói sức khỏe đại ca gần đây không tốt lắm.” Người nhỏ nhẹ lên tiếng.
Nhìn thấy hạc giấy được gấp, treo đầy căn phòng, tôi ngây lặng người đi, tại sao người lại phải gấp nhiều hạc giấy đến vậy? Xem tình hình này, hoàn toàn không giống như muốn tặng cho Hoàng đế, vậy rốt cuộc người bị sao chứ?
Tôi kể cho người nghe những chuyện thú vị xảy ra ở Hoàng lăng, cũng muốn nghe rốt cuộc người đã xảy ra chuyện gì, nhưng người vẫn luôn né tránh, cứ cặm cụi ngồi gấp hạc. Sau cùng, người đáp lại tôi bằng nụ cười dịu dàng, nói rằng đã mệt, muốn nghỉ ngơi, rồi bảo tôi ra về.
Ra khỏi cung Tây Thừa, tôi liền bảo Hỉ Nhi kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra một, hai ngày sau khi chúng tôi đi, cung Tây Thừa liền xảy ra chuyện tư tình cùng đàn ông, tuy rằng không nắm được bằng chứng xác thực, nhưng lại khiến cho một số kẻ tiểu nhân đố kị bấy lâu có cơ hội ăn nói hàm hồ. Lại cộng thêm việc từ sau lễ tế Hoa thần, Hạ Tích Mai cả ngày đều ngồi trong phòng gấp hạc giấy, khiến cho Hoàng thượng vốn đã nghi ngờ, lại càng thêm giận dữ, dần dần không đến cung Tây Thừa nữa, cũng không hề triệu Hạ Tích Mai đến tẩm cung hầu hạ. Trăm nghe không bằng một thấy, thật sự là cạnh vua như cạnh hổ.
Điều vô lí hơn nữa chính là Liễu quý nhân xưa nay chưa từng được hầu hạ Hoàng thượng, một đêm trăng thanh gió mát bỗng cải trang thành tiểu thái giám, chạy đến ngự thư phòng hầu hạ, sau đó bị Hoàng thượng phát hiện, ngay tối hôm dó, đã lâm hạnh cô ta ngay tại ngự thư phòng. Sau đó, Hoàng thượng đêm nào cũng đến tẩm cung của cô ta, còn phong thành Liễu phi. Liễu phi ỷ thế được Hoàng thượng sủng ái, nhanh chóng hoành hành bá đạo đến cả cung Tây Thừa, đòi quá nửa cung nữ, thái giám ở đó, chắc hẳn vì muốn đuổi Hạ Tích Mai đi, một mình chiếm lĩnh cung Tây Thừa.
Giả thành thái giám? Chết ngất mất, đoán chắc cô ta cũng chỉ có thể giả thành thái giám đi mê hoặc Hoàng thượng, chứ chiêu giả thái giám đã được những nữ nhân trong hậu cung dùng quá nhiều rồi. Với tính cách dịu dàng, đoan trang như Hạ Tích Mai, liệu người có tư thông với người đàn ông khác không? Tôi đoán, cho dù có cho mượn gan hùm, người cũng chẳng dám làm ra những chuyện tày trời như vậy. Chuyện này mà cũng phải nghi ngờ sao, kẻ mù cũng biết rõ người đã bị kẻ khác ám hại.
Liễu quý nhân? Cụm từ nghe quen thuộc làm sao, tôi nhất định đã từng gặp người phụ nữ này rồi.
“Hỉ Nhi, tên thật của Liễu quý nhân có phải là Liễu Như Mi không?”
Hỉ Nhi gật đầu. Quả nhiên là người phụ nữ này! Vào buổi tối lễ tế Hoa thần, chẳng phải tôi đã được xem miễn phí bộ phim cấp ba sống động?
Tôi cười nhạt một tiếng rồi lại hỏi tiếp: “Hỉ Nhi, Hoàng thượng đã sủng ái Liễu quý nhân hơn một tháng rồi đúng không? Có phải đã có Long chủng rồi không?”
“Vương phi nương nương, tại sao người biết được? Hôm trước, thái y vừa chẩn đoán ra, Liễu phi đích thực đã có mang, thế nhưng lúc đó người đâu có ở kinh thành.”
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hỉ Nhi, tôi cười lạnh lùng lần nữa. Tôi đương nhiên là biết rồi, tôi còn biết Hoàng đế gia gia đang bị cắm chiếc sừng rất lớn trên đầu. Hạ Tích Mai đã theo ngài bao nhiêu năm nay, cũng mới có thai hai, ba lần, lại đều bị xảy mất, còn Hoàng đế gia gia đã lớn tuổi rồi, cũng chỉ có đúng ba người con trai đó mà thôi. Đến độ tuổi này rồi, vẫn có thể khiến cho phụ nữ có mang, là do Hoàng đế gia gia được thần tiên ban thuốc, hay là Liễu Như Mi có “thiên bẩm” chứ? Hừm, Hạ Tích Mai rốt cuộc muốn làm cái gì? Rốt cuộc bao nhiêu hạc giấy đó, người gấp cho ai?
Tôi đưa lời an ủi Hỉ Nhi, dặn dò cô bé phải chăm sóc Hạ Tích Mai tử tế, không để người làm chuyện gì dại dột. Còn một chuyện nữa chính là, có thể tránh Liễu Như Mi càng xa thì càng tốt, cho dù gặp mặt, tốt nhất nên tránh sang một bên, đừng rảnh rỗi đun thuốc an thai mang đến cho ả. Vào thời điểm nhạy cảm này, cần phải tính kế lâu dài cho chuyện này, tôi cũng không hi vọng đánh mất chỗ dựa vững chắc là Mai Phi.
Sau khi cùng Tầm quay về vương phủ, trời đã sâm sẩm tối. Tôi bất ngờ nhận được thiệp mời của Thượng Quan Khiêm, nói rằng ngày mai Khang Vương Phủ thiết tiệc, một vì muốn tẩy trần cho chúng tôi, hai là vì muốn bù lại bữa tiệc cưới mà chúng tôi đã bỏ lỡ. Theo tôi biết, một Thượng Quan Khiêm bề ngoài khiêm nhường, thân thiện, nội tâm lại kiêu ngạo vô song, chắc chắn không thích những việc thiết tiệc kiểu này, vậy nên khi nhận được thiệp mời tôi vô cùng ngạc nhiên.
Người ta thường nói, quý nhân lắm việc, không phải tôi kiêu ngạo, nhưng đúng là từ khi trở về chưa được nghỉ ngơi chút nào đã phải đi giao tế nhiều quá. Ngày mai tôi vẫn nên chuẩn bị một đại lễ mang sang mới được.dien~dan~le~quy~donnn
Trước mắt, không phải tôi háo sắc nhưng cũng phải đối mặt với vấn đề hiện thực. Hôm nay, Tầm sẽ ngủ ở Liên Hiên của tôi hay là bảo tôi sang lầu hai bé nhỏ bên Li Hiên của chàng? Trong lòng tôi cảm thấy kích động khá lâu, kết quả, tôi ngỗi trong Liên Hiên đợi đến tận canh ba giờ hợi vẫn không thấy bóng dáng của chàng đâu, càng không nghe thấy chàng sai người sang chuyển lời gì hết. Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa chàng là kẻ bạc lòng, đã “hưởng lợi” rồi bây giờ phủi mông bỏ chạy, tiếp đó liền tức tối trùm kín chăn đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, tôi muốn đi vệ sinh, liền mơ mơ màng màng sờ soạng khắp nơi để ra ngoài, lúc này mới nhận ra trên giường có người. Tôi kinh ngạc đang định mở miệng thét lớn thì bị người ta bịt kín miệng… Là Tầm! Người đàn ông đáng ghét này, từ khi nào lại thích làm chuyện lén lút, vụng trộm kiểu này chứ? Thật đúng là khiến cho người ta giật mình khiếp đảm! Trước tiên, tôi đánh cho chàng một trận, tiếp đó dưới uy lực ngút trời của tôi, chàng mới lên tiếng nói không muốn để cho người hầu nhìn thấy, cho nên đành nhẫn nhịn, tới tận canh ba nửa đêm mới chịu mò sang bên này. Hừm! Ở cùng phòng với tôi mất mặt vậy sao? Tôi tức đến thổ huyết mất thôi!
Vì đang giữa mùa hè, trời sáng nhanh nên người đàn ông đáng ghét kia dậy rất sớm để kịp vào buổi chiều sớm. Chàng ngồi bên giường một lúc, thì ra, mong chờ tôi mặc y phục, rửa ráy cho. Nhìn bộ dạng đàn ông độc đoán kia, đã đàn áp người ta đến mức đó, lại còn mong tôi làm nha đầu hầu hạ sao? Đừng có nằm mơ, cho nên, tôi sẽ tuân thủ đến cùng lời thề của bản thân - “Cả đời không hầu hạ đàn ông, không làm nô tì cho đàn ông.”
Tôi giả chết, nhắm mắt tiếp tục ngủ, cho dù mùa hè đã đến thì sao chứ, tôi vẫn có thể ngủ nướng như thường, huống hồ, Thượng Quan Khiêm mời đến dùng tiệc tối, tôi vẫn có thể ngủ đến tận giờ ngọ. Người đàn ông đáng ghét kia cuối cùng đành phải bỏ cuộc trước công lực ngủ vô địch của tôi, tự mình loay hoay một hồi, sau đó mỉm cười hôn trộm tôi một cái, rồi đi ra ngoài.
Thực ra tôi không quá đáng đến mức ngủ lâu đến vậy, nghe nói Hạ Trọng Đường bị ốm, cho nên hôm nay tôi định đến thăm ngài.
Tôi mặc y phục nữ nhi bình thường, cùng Thanh Thanh ngồi kiệu sang thăm Hạ Trọng Đường. Do ngoại hình Hạ Chi Lạc quá xuất chúng, cho nên, tôi đành phải dùng kiệu để che giấu thân phận.
Trận ốm lần này khiến cho Hạ Trọng Đường gầy hẳn đi, nhìn ngài mà tôi xót xa vô cùng! Tôi mải mê nói chuyện với ngài, ra sức kể những chuyện mà mình biết được, còn Hạ Trọng Đường chỉ im lặng nghe tôi nói.
“Lạc Nhi, khụ khụ, phụ thân đã từ quan rồi, Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu. Khụ khụ…” Bệnh tình của ngài từ lần trước vẫn chưa thuyên giảm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Chuyện ngài đã từ quan khiến tôi hết sức kinh ngạc, tuy rằng lần trước có nhắc chuyện này với ngài nhưng không ngờ, ngài lại quyết định nhanh như vậy, nói là làm.
“Lạc Nhi à, khụ khụ, phụ thân định rời khỏi kinh thành, khụ khụ…” Hạ Trọng Đường mới nói được nửa câu đã ho sặc sụa.
“Rời khỏi kinh thành? Vậy phụ thân định đi đâu?” Tôi vỗ nhẹ lưng ngài, đang ốm đau thế này mà ngài còn định đi đâu chứ?
“Khụ khụ, con đã trưởng thành rồi, sau này phụ thân cũng không thể chăm sóc cho con được nữa. Khụ khụ, còn cả tiểu cô cô của con nữa… Muội ấy… muội ấy hiện nay… hầy, tóm lại là con sau này phải suy nghĩ thận trọng rồi hãy làm. Khụ khụ…”
“Phụ thân, chuyện của con người không cần phải lo lắng, nhìn xem, bây giờ con sống rất ổn. Tiểu cô cô cũng rất ổn, vẫn xinh đẹp như trước kia, cao sang hơn người. Hôm qua con vừa nhập cung thăm người, phụ thân cứ an tâm, con không để cho cô cô làm chuyện dại dột đâu. Người định quay về cố hương sao? Đường đi xa xôi là thế, sức khỏe phụ thân hiện nay lại không tốt, trước tiên phải dưỡng bệnh xong rồi hãy tính sau. Những chuyện khác, người không cần phải lo lắng nữa. Người lại đây, nghỉ ngơi đi. Như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của phụ thân hơn.”
Lần đầu tiên chăm sóc cho trưởng bối, coi người như bố tôi ở nhà, đỡ lên giường, đắp chiếc chăn mỏng lên, lặng lẽ ngồi lên, đợi khi ngài ngủ sâu giấc tôi mới rời đi. Trong vô thức, tôi đã chuyển tình cảm sâu đậm dành cho bố mẹ sang cho Hạ Trọng Đường, tuy rằng số lần gặp mặt không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm gì, nhưng dần dần, tất cả mọi thứ của Hạ Trọng Đường đều liên quan mật thiết đến tôi, nói cho cùng ở nơi đây, người thân nhất của tôi vẫn là ngài.
Lúc ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy một thứ dặt trên bàn bên ngoài phòng, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người. Nếu như tôi nhìn không lầm thì cánh hạc giấy trên mặt bàn giống hệt như những con hạc giấy mà Hạ Tích Mai đã gấp. Không thể nào, làm sao có thể như vậy được chứ?
Đem theo biết bao tâm sự, hoài nghi, tôi rời khỏi Hạ phủ, quay về Thụy vương phủ, việc đầu tiên phải làm chính là quên mau những chuyện vừa xong.
Sau đó tôi vui vẻ đi chuẩn bị đại lễ mừng cho Thượng Quan Khiêm, đương nhiên phải dùng những con tôm được mang từ Hoàng lăng về. Dưới sự chỉ đạo của tôi, người có mệnh danh “sát thủ tôm càng”, những đầu bếp trong phủ đã chuẩn bị không ít món ăn, tất cả đều được làm từ tôm. Có thức ăn ngon, đương nhiên là phải thiết đãi người nhà rồi!
Đừng bảo tôi ki bo, không nể mặt chủ nhà mang những thức ăn này tới, cũng đừng nói yến tiệc ở Khang vương phủ chẳng có gì, phải biết rằng những con tôm bé nhỏ này là thứ độc nhất vô nhị ở Hoàng triều Kim Bích này, ngàn vàng khó đổi được. Người xưa có câu, một người vui không bằng người người vui. Có người hôm qua đã không vui vẻ vì tôi chuẩn bị bữa tiệc toàn tôm cho Thượng Quan Khiêm.
Tầm không cùng tôi đến mà đã sang Khang vương phủ từ trước đó.
Nhìn thấy Thượng Quan Khiêm vẫn anh tuấn, hào sảng, phong lưu khoáng đạt, ngọc thụ lâm phong, nụ cười như hoa đào nở đón xuân, hai mắt tôi cũng sáng bừng lên.
Tôi nhìn sang mĩ nhân ngồi cạnh bên anh ta, hả, lúc này Bạch Ánh Đồng đã không còn vẻ nhợt nhạt đáng sợ như mấy hôm trước, mà ăn mặc sang trọng, gương mặt xinh đẹp, có điều vẫn cứ lạnh lùng băng giá. Tôi lại nhìn xuống ngực của cô ta, đi đến tận chân trời góc bể cũng phải tóm được tôi, giết chết tôi, ha ha, lúc này chẳng phải tôi đang ở trước mặt cô ta hay sao?
Tôi cười thầm rồi lớn tiếng nói với Thượng Quan Khiêm: “Tề ca, chúc mừng, chúc mừng! Chúc huynh cùng nhị tẩu: Trên trời nguyện hóa chim liền cánh, đưới đất được làm cây liền cành. Cầm chặt tay người, cùng nhau đầu bạc. Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử…”
“Được rồi, được rồi, ta đã biết được tâm ý của muội rồi, chỉ còn chờ mỗi muội thôi đấy!” Thượng Quan Khiêm biết tôi ăn nói vạn năng vô địch, nhanh chóng cắt ngang lời chúc của tôi.
Tôi đưa tay sờ mũi, mỉm cười hớn hở bước vào bên trong.
Nhìn thấy Thượng Quan Doãn và Bạch Ánh Tuyết, tôi chẳng hề bất ngờ, những bữa tiệc kiểu này nếu như hai người họ không xuất hiện, tôi mới cảm thấy kì lạ. Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp, giống như đang chờ đợi tôi gây ra chuyện mất mặt, người phụ nữ thì lại nhìn người đàn ông nào đó bằng ánh mắt như bị dính keo vậy. Hai người này giống hệt như hôm lễ tế Hoa thần, chẳng thay đổi gì mấy.
Không biết có phải do nước trà ở Khang vương phủ quá thơm, quá ngon hay không mà người đàn ông đáng ghét kia chỉ biết thưởng trà, phớt lờ hoàn toàn sức nóng rực truyền đến từ phía đối diện.
Hả? Người đàn ông mắt một mí vẫn luôn nhìn tôi nháy măt kia chẳng phải là tên quỷ vui vẻ sao? Hắn cũng có mặt ở đây hả? Không phải hắn đã được phái đến làm quan tri phủ tại một huyện nào đó rồi sao? Kể từ sau lễ tế Hoa thần, lâu rồi không gặp được người đàn ông đáng yêu này.
Nhìn một lượt, tôi còn có thể thấy Ngự sử đại nhân Lí Thành An và Công Bộ thượng thư [1] Mã Đức Lí. Trước đó, khi biết được tên thật của Công Bộ thượng thư, tôi cảm thấy buồn cười vô cùng, không ngờ lại có thể gặp được con người thật của Mã Đức Lí tại đây. Hai người này cũng không phải nhân vật đơn giản trong triều, có sức ảnh hưởng không nhỏ.
[1] Bộ Công: Là cơ quan coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường xá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi. Vị quan đứng đầu Bộ Công là Công Bộ thượng thư (hay Thượng thư Bộ Công)
Khi nhìn về phía Đơn Bất Quần, tôi lặng người đi một hồi lâu, tại sao Thượng Quan Khiêm lại mời tên này tới đây? Nhìn thấy bộ dạng nham hiểm của hắn, cùng đôi mắt đầy mưu toan kia, tôi lại tự nhắc nhở bản thân, mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc được.
Hầy, cách sắp xếp chỗ ngồi này quá đỗi đặc biệt, không biết là do chủ nhà tận tâm xếp đặt, hay do bọn họ tự ngồi vào mà tạo thành. Tiểu Song cư ngụ tại diendanlequydonn
Tôi mỉm cười rồi ngồi xuống bên người đàn ông đáng ghét. Hả? Có vật gì đó đang cản đường? Quay đầu nhìn, người đàn ông đáng ghét kia cuối cùng đã không uống trà nữa, ngước đầu lên lườm tôi, ánh mắt khinh khỉnh đó như đang nói với tôi rằng... Nàng đang giẫm lên chân ta. Tôi thản nhiên nhún vai, đáp lại chàng bằng ánh mắt đượm tình... Rõ ràng là chân của chàng quá dài, đã ngăn cản đường đi của ta!
“Thụy Vương gia và Thụy Vương phi đúng là tình cảm sâu đậm!” Câu nói của Mã Đức Lí bề ngoài là khen, nhưng thực ra là đang giễu, ở trong hoàng thành này, có ai mà không biết chuyện giữa tôi với Tầm. Chỉ cần tôi và Tầm cùng xuất hiện ở nơi nào là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Hầy, chúng tôi có cần thiết phải nổi tiếng đến độ ấy không?
“Mã đại nhân cười chê rồi!” Trước lời giễu cợt của Mã Đức Lí, Tầm nở nụ cười vô cùng hạnh phúc đáp lại.Tôi nghi ngờ hôm nay chàng đã dán một tấm da người bên ngoài để dịch dung.
Lời nói của chàng vừa dứt, tôi bất giác thấy đôi mắt của người phụ nữ si tình nào đó khẽ cụp xuống. Đã nhìn chằm chằm người ta lâu thế thì cũng nên thay đổi biểu cảm một chút, lẽ nào không sợ nhìn về một hướng lâu quá sẽ bị trúng gió sao?
Thượng Quan Khiêm dường như nhận ra trận đại chiến bằng ánh mắt của chúng tôi, liền mỉm cười nói với tôi: “Tam đệ muội, nghe nói hôm nay muội chuẩn bị một phần đại lễ cho ta, còn đích thân dùng xe ngựa đưa sang đây, nói rằng phải mở ra trước bữa ăn, ta thật sự hiếu kì với đại lễ này của muội đấy!”
Tôi mỉm cười, lập tức quay đầu lại, tay trái đưa lên ra hiệu Thanh Thanh dâng lễ. Không lâu sau, mấy a hoàn mĩ nữ của tôi đã bê đại lễ của tôi vào, khăn đậy trên thức ăn vừa được bỏ ra, hương thơm ngào ngạt cả gian phòng, tất cả mọi người đều đồng thanh nói: “Thơm quá!”
Tôi hớn hở lên tiếng: “Món thứ nhất, tôm thủy tinh. Món thứ hai, tôm ẩn phù dung. Món thứ ba, tôm xào cải trắng. Món thứ tư, tôm chua cay cuộn trứng. Món thứ năm, tôm cuộn chuối. Món thứ sáu, tôm cuộn tròn. Món thứ bảy, tôm trộn quả bạch hương. Món thứ tám, tôm băm thịt rán. Món thứ chín, tôm băm thịt hầm. Món sau cùng, tôm thập tam hương.”
Khi tôi đọc hết tên các món ăn, tất cả những người có mặt ở đây đều ngây lặng người đi, mắt tròn mắt dẹt nhìn phần đại lễ của tôi - bữa tiệc toàn tôm. Tuy rằng chỉ có mười món, không thể giống được như bữa tiệc toàn tôm thực thụ, nhưng vừa hay có thể chúc cho cuộc hôn nhân của Thượng Quan Khiêm thập toàn thập mĩ.
“Đây là thứ gì, có thể ăn được không? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ.”
Mã Đức Lí, ông không nói chuyện, không ai cười ông ít nói đâu.
“Tôm, bữa tiệc toàn tôm?”LQĐ
Thông minh, không ngờ lại có thể nói được cụm danh từ mới “bữa tiệc toàn tôm” này, là ai đã nói vậy? Thì ra chính là Đơn Bất Quần im lặng từ nãy đến giờ.