Chương 107: Nghĩ về Kim Long Trảo
Chương 107 : Nghĩ về Kim Long Trảo
Mắt Long Hằng Húc hào quang lập loè, "Với trình độ thiên tài của bọn chúng, dạy bình thường theo ta là không đủ. Không bằng, chúng ta lập ra một lớp đặc biệt, chọn lão sư ưu tú nhất học viên tới chuyên dạy cho cái đám học viên thiên phú khủng bố này. Từ bây giờ tới khi lên hệ cao cấp, bọn chúng còn phải học ở học viện ít nhất tám, chín năm. Chỉ cần dạy dỗ tốt, tương lai Đông Hải Học Viện chúng ta khởi sắc là chuyện trong tầm tay a!"
Úc Trẫm suy tư, không thể không nói, hắn đã bị Long Hằng Húc lung lay. Bồi dưỡng người đặc biệt thì phải có lớp đặc biệt, tập trung tất cả tài nguyên tốt nhất của học viện để bồi dưỡng cho chúng, dùng đám tân sinh siêu cấp này để tạo nên hào quang trong tương lai cho học viện, giúp học viện thu hút được thêm nhiều tài năng nữa.
Hắn rất hâm mộ những học viện đỉnh cấp ở những thành phố lớn có khả năng chiêu sinh trên phạm vi cả liên minh, nó chính là nguyên nhân chính tạo nên những cường giả.
Đông Hải Thành là thành cỡ lớn ở phía Đông, buôn bán phát đạt, tài nguyên biển phong phú nên rất giàu, nhưng nó vẫn chỉ tung hoành ở trong một góc nhỏ, không thu hút được học viên ở những nơi tốt hơn. Trong hàng ngũ học viện trung cấp của cả đại lục, Đông Hải Học Viện chỉ thuộc cỡ trung hạ, không phải là xuất sắc.
Đám tân sinh năm nay, chính là cơ hội có phải không?
"Lão sư ngươi định chọn ai?" xử lý về mặt phần cứng, nếu lập lớp đặc biệt, thì dồn hết nguồn lực của học viện là được.
Long Hằng Húc rõ ràng đã tính toán hết, không chút do dự nói: "Điều Vũ Trường Không lão sư đảm nhiệm chủ nhiệm lớp. Hắn là đệ nhất cường giả của học viện có danh xứng với thực, hơn nữa, kết quả thi đấu lên lớp lần này cũng đủ chứng minh trình độ dạy học của hắn. Trong hệ cao cấp, hắn bị các lão sư khác xa lánh, lại không thích sống chung, nên chưa bao giờ thể hiện ra được năng lực của mình. Ta cho rằng, để cho hắn bồi dưỡng đám học viên đỉnh cấp này là thích hợp nhất."
"Ừ." Úc Trẫm nhẹ gật đầu, "Ta đồng ý với đề nghị này của ngươi về nguyên tắc, ta sẽ đệ trình cho ban giám đốc học viện xem xét. Được rồi, ngươi đi về trước đi."
Long Hằng Húc cung kính nói: "Viện trưởng, vậy ta đi ra ngoài trước." Trong lòng hắn mừng thầm, Viện trưởng quả nhiên bị mình đả động, chuyện lần này đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng cũng sẽ không bị xử phạt. Hắn vắt hết óc mới nghĩ ra cách này, coi như là một cách để né bớt tội cho mình, nhưng thực lòng hắn cũng coi trọng lớp đặc biệt này.
Lúc Đường Vũ Lân từ trong minh tưởng tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.
Tạ Giải vẫn chưa trở về, chắc là ở lại trong phòng y vụ để theo dõi. Chu Trường Khê và Vân Tiểu vẫn còn đang minh tưởng. Lớp Năm trong kì thi đấu lên lớp liên tục thắng lợi, khiến học viên trong lớp đều bị kích thích vươn lên, ai cũng trở nên chăm chỉ tu luyện.
Trong người sức lực tràn trề khiến Đường Vũ Lân chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên.
Nó nhìn xuống hai tay. Nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt trước đây, chỉ có làn da hơi trắng thêm một tí, sờ sờ vào, rất là co dãn.
Hồn Lực rõ ràng có tăng lên, ít nhất là một cấp, khả năng khống chế hồn lực cũng mạnh hơn, chứng tỏ Tinh Thần Lực cũng đã tăng lên.
Sức mạnh tăng được bao nhiêu thì Đường Vũ Lân mình không biết, vì nó chưa làm kiểm tra.
Nhớ lại cảm giác lúc thúc giục năng lượng Kim Long Vương hôm qua, Đường Vũ Lân thử làm lại lần nữa, tập trung vào cánh tay phải của mình.
Lập tức, cánh tay phải của nó dần hiện ra một tầng vảy hình thoi màu vàng rất mượt, góc vảy gồ lên, như có một cái áo giáp màu vàng bao quanh cánh tay, cảm thấy cánh tay mạnh lên thấy rõ, nhưng nó không hề biến thành hình thái Kim Long Trảo.
Khí tức Kim Long Vương bắt đầu tỏa ra, Đường Vũ Lân tận lực thúc giục, Hồn Lực, lực lượng cảm giác đều dồn vào cánh tay phải. Cánh tay nó bắt đầu thay đổi. Bàn tay phình to ra, móng tay dài ra biến thành long trảo, nó cảm nhận được có một luồng hung lệ chi khí xuất hiện.
Đây chính là biến hóa lớn nhất khi phá vỡ đạo phong ấn thứ nhất mang lại. Kim Lân bao trùm, cánh tay phải mạnh lên chừng gấp hai lần, Kim Long Trảo lại tăng thêm hai lần nữa, còn cộng thêm năng lực đánh nát.
Quả là rất mạnh.
Lần này, Đường Vũ Lân rõ ràng cảm nhận được sau khi phóng xuất ra Kim Long Trảo, thân thể của mình có biến hóa.
Trực tiếp nhất chính là Hồn Lực, Hồn Lực đang giảm đi với tốc độ kinh người, cứ thế này chỉ sau vài lần hô hấp, sẽ mất khoảng một phần ba Hồn Lực.
Với tốc độ này, Kim Long Trảo chỉ duy trì được tối đa mười giây mà thôi.
Quả nhiên, sau mười giây, Đường Vũ Lân thấy mình yếu hẳn đi, tay phải nhanh chóng trở về nguyên trạng, nhưng lực lượng cảm giác do long lân mang tới vẫn còn.
Nó giật mình, Kim Long Trảo là cần phải có sức mạnh huyết mạch Kim Long Vương và Hồn Lực cộng vào để thúc giục, trong khi Long lân màu vàng chỉ cần có sức mạnh huyết mạch của Kim Long Vương mà thôi.
Như vậy, hôm qua chiến thắng Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ là nó rất gặp may!
Vì lúc đó, Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ hẳn là không khống chế được hết sức mạnh Võ Hồn dung hợp kỹ mang lại, nên Kim Long Trảo mới tạo ra được đả kích với họ, cộng với sức chấn nhiếp của Kim Long Vương với Cốt Long Vương nên nó mới thành công.
Nói cách khác, nó chiến thắng, là bởi vì Võ Hồn Cốt Long Vương của Vương Kim Tỷ bị Võ Hồn của nó khắc chế.
Thực lực của mình vẫn còn yếu quá! Nếu đối phương đấu với mình mấy lần nữa, biết đặc tính thời gian duy trì ngắn hạn của Kim Long Trảo, thì chỉ cần né tránh trong thời gian đó, sau đó phản công, thì nó chắc chắn sẽ thua.
Nhưng Đường Vũ Lân không vì thế mà chán nản, dù sao nó cũng đã có được nhiều điều lợi sau khi giải phong ấn. Nó không còn là phế vật nữa.
Ừ, Kim Quang hình như cũng đã biến hóa.
Đường Vũ Lân định phóng Hồn Linh ra xem, nhưng rồi phải lắc đầu. Hồn Lực đã tiêu hao hết, lấy cái gì phóng thích Võ Hồn! Tu vi của mình, còn yếu quá đi! Lần này mình mới lên cấp mười ba, thì người ta đã đột phá Song Hoàn. Chênh lệch thế này, trong thời gian ngắn làm sao đuổi kịp.
Cố gắng, phải tiếp tục cố gắng mới được!
Nhảy xuống giường, Đường Vũ Lân không làm kinh động bạn cùng phòng, chạy vô phòng rửa mặt, uống nước rồi đi ra ngoài chạy bộ. Một ngày mới đã bắt đầu, làm nóng người đã rồi tính.
Vừa chạy, Đường Vũ Lân vừa muốn hô to: Oa, cả người mới nhẹ làm sao.
Hắn chạy rất nhanh, hấp thu tinh hoa Kim Long Vương rồi, chạy như vậy cũng chẳng thấy mệt tí nào. Cảnh hai bên ào ào xẹt qua, gió lạnh thổi quất vào má, cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái khó tả.
Đột ngột một người xuất hiện ngay trước mặt, Đường Vũ Lân không né kịp, tông thẳng vào.
"Cẩn thận!" một tiếng la to, Đường Vũ Lân bị một luồng lực nhu hòa quấn lấy, cả người quay tròn một vòng, mất luôn lực quán tính đang lao tới.
Nó đứng lại, nhìn người trước mặt, cả người ngây dại.
So với bạn bè cùng tuổi, Đường Vũ Lân đã được coi là cao, nhưng vẫn thấp hơn cô gái trước mặt. Cô gái này chừng mười bốn mười lăm, cơ thể đã bắt đầu ra đường ra nét, mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, da trắng muốt, tóc dài màu lam cột cao, cổ quàng khăn lông màu trắng.