Chương 175: Vũ Trường Không hồn kỹ

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Đường Vũ Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, cũng không phải thân thể của chính mình xảy ra vấn đề.

"Vũ lão sư, vậy tiếp theo chúng ta...."

Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Tiếp tục. Hiện tại sức chịu đựng của ngươi vượt quá 2.000 năm, như vậy, chúng ta sẽ để cho Hồn Linh của ngươi tăng lên tới 2.000 năm tu vi. Thẻ nhập môn trung cấp không thể uổng phí.”

"Vâng!" Đường Vũ Lân dùng sức gật gật đầu. Hiện tại hắn đối với Vũ lão sư càng thêm vui vẻ phục tùng, tuy rằng trận chiến mới rồi cũng không nhìn rõ được Vũ lão sư chiến đấu như thế nào, nhưng kết quả đã chứng minh tất cả. Vũ lão sư tuyệt đối không phải là lục hoàn Hồn Đế phổ thông, Băng Hỏa Ma Hổ 4.000 năm đều không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn. Đây mới thực sự là cường giả!

Tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong, Đường Vũ Lân rập khuôn tùy tùng sau lưng Vũ Trường Không.

Lần này, bọn họ mới đi về phía trước chưa đến một phút, đột nhiên, Vũ Trường Không một tay nắm lấy vai Đường Vũ Lân, sau đó Đường Vũ Lân cũng cảm giác được trước mắt hoàn toàn trở nên hư ảo, tựa hồ có vô số quang ảnh lóe lên.

Vũ Trường Không vừa vác hắn, chân vừa đạp Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, mà giữa bầu trời, từng cây gai nhọn màu xanh thẫm lặng yên không một tiếng động hạ xuống. Mỗi một cây gai nhọn rơi trên mặt đất, đều khiến mặt đất xuất hiện một mảng lớn màu đen, màu tím mãnh liệt ăn mòn bất kỳ thảm thực vật nào mà nó gặp phải.

Đường Vũ Lân phảng phất như nghe được tiếng kêu bi thiết của thảm thực vật vậy, Vũ Trường Không đảo người trên không vài lần, mới mang theo hắn rơi vào trên một nhánh cây.

Một gia hỏa thân hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Tên này chiều cao quá 5 mét, lại không có cảm giác lớn như Băng Hỏa Ma Hổ, nhưng mà cả người nó đường kính cũng tiếp cận 5 mét, nhìn như một quả cầu to lớn, thể tích so với Băng Hỏa Ma Hổ lớn hơn nhiều.

Toàn thân đều là màu xanh thẫm, ngoài miệng mọc ra hai chiếc răng nanh to lớn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh trầm thấp rít gào. Đường Vũ Lân chưa kịp chú ý thêm, tên này đã đột nhiên lao đến húc vào cây đại thụ mà bọn họ đang đứng.

"Ầm ầm!!!" một tiếng vang thật lớn, đại thụ trực tiếp bị bẻ gẫy.

Vũ Trường Không mang theo Đường Vũ Lân bay lên trời. Từng cây từng cây gai màu xanh sẫm cũng đã từ trên thân thể con thú khổng lồ kia xì ra, phong bế mọi đường bọn họ có thể né tránh.

Khá lắm! Tên này trên người còn có kịch độc!!

Thiên Sương Kiếm đâm ra, tia kiếm Đường Vũ Lân lúc trước từng thấy xuất hiện lần nữa. Mỗi một đạo tia kiếm đều dễ như ăn cháo ngăn trở một cây gai nhọn màu xanh sẫm. Dù cho là vậy, Đường Vũ Lân vẫn ngửi thấy được một mùi vị tinh ngọt, đầu óc choáng váng suýt ngất đi.

Hơi lạnh từ trên người Vũ Trường Không truyền đến, là một tầng băng vụ nhàn nhạt, bao trùm lấy thân thể của bọn họ. Đường Vũ Lân lúc này mới một lần nữa tỉnh lại.

Thật là một con nhím cực lớn!

Đây hẳn là một con Nhím Độc! Xem hình thể khổng lồ của nó như vậy, tu vi e rằng phải vượt quá 3.000 năm mới đúng!

Đường Vũ Lân hiện tại đã có ấn tượng sâu sắc, Trung Cấp Thăng Linh Đài này thật sự là một nơi mà loại cùi bắp như hắn không nên đi vào. Không có Vũ Lão Sư, đụng tới bất kỳ một con Hồn Thú đều có thể tiễn vong hắn một cách mất thể diện nhất.

Nhím Độc. Một thân gai nhọn chứa kịch độc, bắn ra sức mạnh kinh người, một khi bị bắn trúng liền bị kịch độc công kích, phi thường đáng sợ. Tên này bản thân lại nhanh, lực húc tới vô cùng khủng bố.

"Trên người nó toàn là gai, không tiện chừa lại cho ngươi hạ thủ." Vũ Trường Không nói vào tai Đường Vũ Lân.

Lần này, Đường Vũ Lân đã nhìn rõ được Vũ Trường Không làm sao ra tay.

Hồn Hoàn thứ ba trên người hắn sáng lóng lánh, rõ ràng là một đạo Hồn Hoàn màu tím. Thiên Sương Kiếm trong tay cách không trảm vật, nhất thời, cự kiếm ảnh dài mười mấy mét từ hư không một lần nữa lại xuất hiện.

Thiên Sương Trảm! Vũ Trường Không đệ tam hồn kỹ.

Đường Vũ Lân từ mặt bên có thể nhìn thấy. Thời điểm Vũ lão sư chém ra chiêu kiếm này, trong mắt rõ ràng lập loè hào quang Tử Cực Ma Đồng, so với hắn, Tử Cực Ma Đồng của Vũ Trường Không rõ ràng cường thịnh hơn rất nhiều.

Con nhím độc lại trực tiếp va chạm vào kiếm ảnh. Nó tuy rằng da dày thịt béo, nhưng bị chiêu kiếm này chém trúng, nhất thời bị rạch ra một đạo vết thương to lớn, hơn nữa từ vị trí vết thương, một lớp lam băng lan tràn ra khắp cả người nó.

Tiếng gào thét lúc trước đã biến thành tiếng kêu thảm thiết. Vũ Trường Không mang theo Đường Vũ Lân từ trên trời giáng xuống. Đệ tứ Hồn Hoàn trên người hắn sáng lóe lên, trong tay Thiên Sương Kiếm nhất thời phóng to gấp 10 lần, biến thành một thanh cự kiếm màu xanh lam, đâm thẳng vào vết thương khi trước, đem con nhím độc ngàn năm này đóng đinh trên mặt đất.

Vũ Trường Không tay cầm chuôi kiếm, một tay khác nhấc theo Đường Vũ Lân, hư huyễn giữa không trung, bạch y tung bay. Linh lực của con nhím độc tùy theo đó rót vào trong thân thể của hắn. Mà hắn lại coi bất quá chỉ là một sự tình đơn giản. Mang theo Đường Vũ Lân mà nhảy vọt lên. Rơi vào trên mặt đất cách đó không xa không bị nhiễm gai độc của con nhím.

Quá mạnh mẽ rồi!

Đại băng kiếm thu nhỏ lại, biến trở về hình thái ban đầu, trên người Đường Vũ Lân đã không ngừng run lên từng đợt. Hắn không nhịn được hỏi: "Vũ lão sư, hồn kỹ lúc nãy của ngài tên gọi là gì?"

"Sương Băng Ngữ." Vũ Trường Không thản nhiên nói.

"Sương Băng Ngữ?" Đường Vũ Lân có chút mơ hồ, tại sao hóa thành hàn băng cự kiếm sẽ gọi danh tự như vậy, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, danh tự này thật sự phi thường đẹp.

Đây chính là Bách Niên hồn kỹ của Vũ lão sư! Hơn nữa nhìn tới nhìn lui, uy lực Sương Băng Ngữ của Vũ lão sư cũng không thực sự hiển lộ ra toàn bộ, chỉ là phù dung chớm nở mà thôi.

Nhím Độc trong giới Hồn Thú ngàn năm cũng không tính là yếu, vậy mà trước mặt Vũ lão sư lại yếu ớt như một con heo con!

"Đệ nhất hồn kỹ, Vết Sương!" Vũ Trường Không chỉ vào Hồn Hoàn thứ nhất của mình

"Đệ nhị hồn kỹ, Sương Vụ!"

"Đệ tam hồn kỹ, Thiên Sương Trảm!"

"Đệ tứ hồn kỹ, Sương Băng Ngữ!"

"Vũ Lân, ngươi nhớ kỹ, hồn kỹ cũng không chỉ một kỹ năng đơn giản, trên thực tế, mỗi một cái hồn kỹ đều có thể thiên biến vạn hóa, phát huy được hay không còn phải xem cách ngươi ứng dụng."

Vừa nói, Thiên Sương Kiếm trong tay Vũ Trường Không nhẹ nhàng vẩy một cái, đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên, một đạo tia kiếm lướt ra, nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá cây cách đó mười mấy mét, nhưng cũng không làm tổn thương đến nó.

"Đây là Vết Sương!"

Nhìn sang, thấy hắn bồng bềnh bước ra một bước, đi đến cách đó mười mấy mét, tay phải nhẹ nhàng vung lên. Trong phút chốc, từng đạo từng đạo tia kiếm lại như là từ Thiên Sương Kiếm ào ra, đan xen lẫn nhau, trong nháy mắt tạo thành cái lồng ánh sáng màu xanh lam mà Đường Vũ Lân đã từng thấy trước đó.

Lồng ánh sáng tỏa ra, vô số tia kiếm dây dưa thành lốc xoáy băng phóng lên trời.

"Cái này cũng là Vết Sương." Âm thanh lành lạnh của Vũ Trường Không lại một lần nữa bay tới.

Đường Vũ Lân chấn động toàn thân, cùng là đệ nhất hồn kỹ, khống chế cùng vận dụng khác nhau, dùng cấp độ hồn lực khác nhau chống đỡ, hiệu quả thể hiện ra tuyệt nhiên không giống nhau.

Thiên Sương Kiếm trong tay Vũ Trường Không, lại như là bất cứ lúc nào đều có thể đan ra một tác phẩm nghệ thuật. Đây mới thực sự là Vũ lão sư của ta! Sâu không lường được Bạch Y Lam Kiếm, Thiên Băng Tuyết Hàn!

"Hiểu chưa?" Vũ Trường Không trở lại trước mặt Đường Vũ Lân.

"Thật như vừa minh ngộ ra được một chút. Ý của ngài là, dù là hồn kỹ nhỏ yếu đến đâu, nếu biết vận dụng thoả đáng, đều có thể phát huy năng lực mạnh mẽ. Hồn kỹ có khả năng biến hóa vô hạn, then chốt là cách chúng ta vận dụng như thế nào."

"Ừm." Vũ Trường Không gật gật đầu, "Đi."

Chỉ điểm thông qua thực chiến, hiệu quả không thể nghi ngờ là tốt đẹp nhất. Hắn luôn luôn tôn trọng, từng bước dẫn dắt mỗi cá nhân, không nói quá nhiều, để cho đệ tử mình tự lĩnh ngộ, mới có thể chân chính thu hoạch từ bên trong.

Đường Vũ Lân lúc này trong lòng tràn ngập cảm giác chấn động, hắn hiện tại mới hiểu được nhận thức của chính mình trước đây buồn cười đến dường nào. Khi hắn vừa nắm giữ Võ Hồn Lam Ngân Thảo, sau đó thu được đệ nhất hồn kỹ Quấn Quanh, lòng hắn như tro nguội, dưới cái nhìn của hắn, Phế Hồn Linh, lại thêm Phế Võ Hồn, tự nhiên hồn kỹ cung cấp cho mình cũng phế nốt.

Mà cho tới giờ khắc này hắn mới chính thức biết, thứ rác rưởi thì ra là chính ở bản thân mình, mà không phải hồn kỹ, Vết Sương, nhìn qua là một hồn kỹ rất đơn giản, thậm chí còn kém xa tít tắp Tạ Giải Quang Long Nhận cường hãn, nhưng ở trong tay Vũ lão sư lại có thể phóng ra được hào quang như vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện