Chương 28: Ngộ Nhập Lang Khẩu, Khúc Chung Hóa Kiếp Nan
(Tình cờ gặp phải sài lang, Nhạc lòng một khúc tai nạn giải ngay)
Ánh sao tuy mờ nhưng vĩnh hằng, ánh lửa tuy ngắn nhưng mãnh liệt. Ái tình không có điều kiện, cũng không thể giải thích, si mê, cuồng nhiệt.
(Cổ Long - Luận)
Liễu Dật định thần lắc mạnh đầu, bối rối hỏi: "Này, bộ trên mặt huynh có gì à?"
Cát Lợi Nhi cũng lúc lắc đầu, cười nói: "Không, không có gì."
Không muốn bối rối thêm nữa, Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật hét lớn: "Duỗi chân ra!"
Liễu Dật giật mình duỗi thẳng chân ra, thật không biết trong hồ lô của con dã nha đầu này chứa thứ thuốc gì.
Cát Lợi Nhi ngồi xuống cười khúc khích, nói: "Muội mệt rồi, mượn cái chân của huynh một chút."
Nói xong, thản nhiên nằm gối đầu lên chân Liễu Dật, cầm cái đùi sói, rồi há miệng cắn một cái.
Liễu Dật chỉ biết cười khổ nghĩ thầm: "Tiểu a đầu này thật ngây thơ... nhưng đôi mắt ấy, ta đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Ta đã gặp qua nhiều mỹ nữ, nhưng không ai có đôi mắt như vậy cả."
Liễu Dật nghĩ mãi không ra, cũng không thèm nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu khai chiến với cái đùi sói thơm tho trên tay. Thật ra thì hắn quả thật là quá đói, nên chăm chú ăn mà không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa.
Cát Lợi Nhi cũng đang nhấm nháp miếng thịt trên tay, lúc này gương mặt của nàng đã quay tránh sang một bên, đầu hơi cúi xuống làm mấy lọn tóc đen xỏa xuống mơ man trên đùi Liễu Dật. Bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm Cát Lợi Nhi lại luôn xao động. Những gì mắt thấy lúc nãy, làm nàng cảm thấy bất an, có hơi kinh hoảng nữa. Tuy nhiên khi được ở cùng một chỗ với nam nhân này, Cát Lợi Nhi cảm giác có chút hạnh phúc, bất giác buột miệng hỏi: "Nguyệt Thương Sơn này có thể nào cho ta được hạnh phúc trọn đời hay chăng?"
Liễu Dật phảng phất nghe Cát Lợi Nhi thầm thì gì đó, vừa ăn vừa cất tiếng hỏi: "Gì vậy? Muội nói gì thế?"
Cát Lợi Nhi trả lời: "Không, không có nói gì."
Thời gian sao qua đi nhanh quá? Hạnh phúc sao qua nhanh quá.
Nàng vỗ nhẹ cái bụng, ngồi dậy, khoe ra vòng eo thon, nói: "Ngon quá, ăn no căng bụng thích ghê."
Liễu Dật lúc này cũng đã giải quyết hơn nửa cái đùi sói, không thể ăn thêm được nữa, liền vươn tay lấy giấy dầu gói lại, vừa gói vừa nói: "Ngon tuyệt. Ăn thịt quả thật ngon hơn lương khô nhiều."
Đột nhiên Cát Lợi Nhi chạy vọt đến sau lưng Liễu Dật, ôm chặt chàng, cúi đầu sát vào tai Liễu Dật nói: "Ăn no dĩ nhiên rất thoải mái, bất quá... muội nghĩ chúng ta gặp rắc rối rồi."
Đồng thời với động tác của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một mùi rất khó chịu như đang vây chặt lấy Liễu Dật, nhìn xung quanh đã thấy xuất hiện hàng ngàn vạn cặp mắt màu xanh lục.
Cái gì đây? Đó là bầy sói, ngước mắt nhìn, nhìn mãi không thấy nơi tận cùng của chúng. Trong tầm nhìn, bầy sói đã vây chặt hai người vào giữa thành một vòng tròn dày đặc.
Nhiều, quá nhiều sói. Chúng có tới hàng ngàn vạn con. Trong trường hợp này, dù là cao nhân có khinh công tuyệt cao, cũng khó mà thoát khỏi vòng bao vây, bởi vì vòng vây này quả thật quá lớn. Đương nhiên, với cảnh giới tối cao của thuật ngự khí phi hành thì có thể vượt qua, nhưng Liễu Dật không có khả năng đó. Vì thế, nếu muốn thoát khỏi, có lẽ không có cơ hội nào.
Liễu Dật suy tính: "Không biết có thể sử dụng Bích Ngọc Hoa Chỉ sát thương bọn chúng được không? Đoán chừng không được rồi, cho dù ngón tay nhỏ bé này có điểm đến mỏi nhừ, thì cũng không giết hết được bọn chúng."
Vòng vây của bầy sói từ từ khép lại nhỏ dần, nhỏ dần. Liễu Dật cả kinh nhìn thấy hình dạng con lang đầu đàn, răng trắng nhởn nhe ra, bọt mép chảy ròng ròng, con mắt ánh màu xanh lục tựa hồ như nhìn thấy mồi ngon.
Thân hình của Cát Lợi Nhi dường như có phần run run, nói: "Chúng ta đã ăn thịt thủ lĩnh của chúng, bây giờ chúng đến báo phục đấy!"
Liễu Dật vuốt nhẹ mái tóc của Cát Lợi Nhi, muốn giảm bớt nỗi sợ trong lòng nàng, nói: "Ăn thì đã ăn rồi, còn nghĩ ngợi gì nữa, bây giờ hãy nghĩ làm sao để bảo vệ tính mệnh đi thôi."
Cát Lợi Nhi tựa hồ càng lúc càng sợ hãi, gấp rút nói: "Cát Lợi Nhi chưa từng gặp tình lang, Cát Lợi Nhi không muốn bị sói ăn thịt như thế này đâu."
Liễu Dật nhìn vòng vây của lũ sài lang đang từ từ tiến tới dần, vừa cố tìm ra biện pháp, vừa an ủi Cát Lợi Nhi: "Sao, tiểu nha đầu, nghĩ đến tình lang hả?"
Cát Lợi Nhi tựa trên vai Liễu Dật, một sợi tóc phất phơ cọ vào mặt chàng, làm chàng có chút nhột nhạt, nhưng cũng rất là dễ chịu.
Cát Lợi Nhi hấp tấp nói: "Thì muội cũng đang tìm đây. Để cho muội gặp tình lang rồi chết cũng cam lòng, chết như thế này quá vô ích. Muội còn rất nhiều chuyện chưa từng làm qua, muội không cam tâm, không cam tâm!"
Hai người ở sát cạnh nhau, Liễu Dật có thể cảm giác được Cát Lợi Nhi đang run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi, vừa khủng khiếp; đối mặt với đám sài lang tàn bạo, đứng trước biên giới của sự sống và cái chết, ai lại không sợ chứ?
Cái chết không đáng sợ, chỉ sợ quá trình đưa đến cái chết đó.
Bầy sói càng lúc càng tiến đến gần, vòng vây càng lúc càng thu nhỏ, quá trình này làm cho Cát Lợi Nhi sợ càng sợ thêm, nỗi sợ đã đến mức tột đỉnh.
Cự ly giữa con sói ở trước mặt và Liễu Dật với Cát Lợi Nhi giờ chỉ còn chưa tới trượng. Hiển nhiên, chỉ cần mấy bước nữa, chúng sẽ nhào tới, điên cuồng xé tan Liễu Dật và Cát Lợi Nhi.
Cát Lợi Nhi quá khẩn trương giữ chặt lấy Liễu Dật, hỏi: "Chúng ta... chúng ta phải chết ở đây sao?"
Liễu Dật không trả lời, như quả bình thường nếu gặp hàng chục con sói thì tốt quá rồi. Nhưng hiện giờ bọn lang sói này nhiều không đếm nổi, dù cho chúng đứng đó bất động không thèm tấn công đi chăng nữa, thì hai người cũng chết vì kiệt lực.
Liễu Dật không nén được tức giận chửi: "Mẹ nó, huynh đệ của Lang Vương sao mà nhiều thế này!" Bầy sói tiếp tục bao vây, tiếp tục từ từ ép sát vào, Liễu Dật dù không muốn cũng phải lùi lại từ từ, kéo Cát Lợi Nhi lùi về phía vách đá phía sau, điều này có thể làm giảm một hướng tấn công của bầy sói.
Đột nhiên "keng" một tiếng, cây sáo dài của Cát Lợi Nhi đã rớt xuống đất. Liễu Dật nhìn xuống, hai mắt sáng rực. Giờ phút này nhất định phải liều mạng một phen, nếu không một điểm hi vọng cũng không có.
Liễu Dật từ từ cúi người, nhặt lấy ống sáo. Chàng không dám làm nhanh, vì sợ kích nộ lũ sói nhất loạt công kích.
Cát Lợi Nhi không hiểu Liễu Dật định làm gì, nhưng nhìn chàng ngồi xuống, nàng cũng bò đến ngồi bên cạnh, dựa vào bờ vai của chàng.
Gió nhè nhẹ thổi. Mây chầm chậm trôi. Trăng tròn vành vạnh. Trên đỉnh núi cảnh tượng lại thật quá tàn nhẫn. Một nam một nữ kẹt tại trùng vây của hàng ngàn vạn con sói đói. Chỉ một tuần trà nữa thôi, họ cuối cùng cũng bị chúng xé nát, một đốt xương cũng chẳng còn.
Đột nhiên, một tiếng sáo du dương thoát tục giữa bầy sói từ từ vút lên. Đêm không còn tịch mịch nữa. Trăng hết cô độc rồi!
Âm thanh đó phảng phất như đến từ trời cao, từ một thế giới khác, như muốn ca ngợi sinh mệnh đẹp đẽ thế nào. Tiếng sáo lúc thì xuống thấp, tựa như dòng suối lặng lẽ trong thung lũng, thanh tịnh, không tranh đoạt gì với nhân thế. Tiếng sáo lúc lại thoắt vút cao, như cao sơn lưu thủy, vô cùng vô tận, ca tụng vẻ rực rỡ của tuổi thanh xuân. Bầy sói không tiến tới nữa, chúng nhắm cặp mắt xanh lục, cả bầy từ từ nằm xuống, như rơi vào giấc ngủ, phảng phất như thành kính thưởng thức âm điệu mỹ diệu này.
Tiếng sáo bắt đầu thay đổi, từ nhanh hóa chậm, giống như làn gió mơn man, vô cùng nhu hòa. Trong đầu người nghe không khỏi xuất hiện cảnh tượng tuyệt đẹp - Ánh dương quang chiếu xuống mặt đất, gió xuân mang theo từng làn hương hoa, chim chóc ríu rít về sự bắt đầu của sinh mệnh, cỏ cây vàng úa từ từ chuyển sang màu xanh tươi...
Đó là những biểu hiện hy vọng của đời người, là lời ca ngợi mùa xuân. Không khí ấm áp, làm người ta không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thân thể thư thái, tâm hồn phơi phới. Đó chính là sự rung động trước sinh mệnh, rung động trước vạn vật dưới bầu trời xuân.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh. Tiếng sáo cũng từ từ dừng lại, nhưng âm thanh mà nó tạo ra như phảng phất bồi hồi ở giữa thinh không, quấn quít không tan.
Liễu Dật hạ cây địch xuống, hướng mắt nhìn bầy sói lúc này vẫn còn nhắm mắt nằm trên mặt đất. Trên vai chàng Cát Lợi Nhi ràng rụa nước mắt. Nàng vốn đa sầu đa cảm, là một thiếu nữ có tình cảm phong phú, khi nghe tiếng sáo của Liễu Dật đã rút cục không nhịn được phải bật khóc.