Chương 72: Ma Môn Báo Phục, Bi Thương Đích Thế Giới

Một khi không phát giác được nguy hiểm, đó là điều đáng sợ nhất.

(Cổ Long - Ngữ)

Dưới bầu trời an tĩnh đầy sao, bàn tay của vận mệnh chung quy cũng không thể ngăn được sự tàn phá của dòng thời gian cuồn cuộn, cuối cùng đã an bài cho mệnh vận của Liễu Dật, có lẽ, đây cũng chính là nỗi tuyệt vọng vĩnh hằng...

Liễu Dật nằm dài trên đống cỏ khô, hai tay ôm lấy thanh kiếm "Bi Mộng", đôi mắt chăm chăm nhìn các vì sao trên trời, thế nhưng trái tim của y không biết đã lạc đến chốn nào rồi.

Đại Đao Vương cũng nằm ôm lấy thanh kiếm, chỉ bất quá hắn dường như quá yêu thích thanh Liệt Hỏa, cứ không ngừng ngắm nghía vuốt ve.

Riêng Thập Kiệt Nhất và A Cửu lẩn sang một bên, không biết nói chuyện gì, nhưng nhìn hai người đều rất vui vẻ.

Không ai làm phiền Liễu Dật, vì trong mấy ngày hành trình vừa qua, họ đã quen với việc y chẳng mấy khi nói chuyện, có lẽ y đang nghĩ đến Cát Lợi Nhi, đã nhiều ngày trôi qua, mà nàng vẫn như bóng chim tăm cá, hơn nữa thời tiết dần chuyển lạnh, một mình nàng lưu lạc bên ngoài khiến mọi người đều không khỏi lo lắng.

Đột nhiên, trong lúc Liễu Dật đang trầm tư suy nghĩ, một đạo bạch quang xẹt vào y, vừa nghe thấy tiếng gió cảnh báo, y lăn qua một bên, đứng phắt dậy quan sát xung quanh, nhưng tịnh không thấy bóng dáng ai.

Đại Đao Vương vùng đứng dậy, quát lớn: "Ai đó?" Nhưng chung quanh vẫn an tĩnh, không có một bóng người.

Liễu Dật cúi xuống nhìn vào vật màu trắng vừa bay đến, đó là một mảnh giấy được gấp lại cắm sâu xuống mặt đất, qua thủ đoạn như vậy, có thể kết luận công phu của người ném ra tuyệt đối không hề thấp, vậy sao lại không chịu hiện thân?

Liễu Dật rút tờ giấy lên, mở ra xem, chỉ thấy trên mặt giấy viết chi chít chữ, vừa đọc xong nội dung, y bật lùi một bước, vào giây phút đó, thời gian tưởng như ngừng hẳn lại, đột nhiên, y gầm lên như nổi cơn điên: "Không..."

Buông rơi tờ giấy, y tung mình nhảy lên ngựa, co chân thúc mạnh, ngựa hí một tiếng dài, bụi bốc lên mờ mịt, rồi biến mất trong ánh sáng lờ mờ của trời đêm.

Mọi người không hiểu tại sao Liễu Dật đột nhiên nổi điên, Đại Đao Vương nhặt lấy tờ giấy, đọc: "Khi đọc bức thư này, xin công tử đừng quá bi thương, toàn bộ một ngàn một trăm lẻ tám nhân mạng của Liễu phủ tại Giang Nam cách đây ngàn dặm, đều đã bị ta tiêu diệt, chỉ vì điệt nhi của ta là Vi Thiên Đà đã thảm tử dưới tay công tử, bức thư đầu tiên này xem như là lễ vật của ta gửi công tử, xin hãy chờ đón món lễ vật thứ hai sắp tới. Hộ pháp của Ma tộc Ma môn _ Vi Phong kính gửi."

A Cửu tức giận nói: "Hỏng rồi, gia quyến Liễu Dật gặp chuyện chẳng lành, chúng ta nên nhanh chóng đến xem". Ba người không kịp suy nghĩ nhiều, lên ngựa phi thẳng, đuổi theo Liễu Dật.

Lại nói về vùng biên cảnh, vượt qua Kiếm Môn quan, phải đi hàng ngàn dặm, mới về tới Giang Nam, dù có thiên lý bảo mã, cũng phải mất khoảng ba ngày mới có thể đến được, huống gì ngựa của Liễu Dật đang cưỡi chỉ là loại ngựa thông thường. Nhưng tâm trạng y lúc này đang lo âu, khẩn cấp đến cực điểm, bất chấp tính mạng liên tục thúc ngựa, sau ba ngày ba đêm, chết mất ba con ngựa, cuối cùng vào chiều tối ngày thứ tư, y cũng về tới Liễu phủ ở Giang Nam.

Vừa nhảy xuống ngựa, y tựa như bị thiên lôi đánh trúng, thời gian như dừng hẳn lại, đầu óc choáng váng, cảnh tượng trước mắt làm y bị đả kích đến mức không thể tưởng tượng được.

Nhiều tháng không về nhà, những tưởng chỉ là tạm biệt không ngờ lại thành tuyệt biệt, những tưởng chỉ không thấy nhau một lúc ai ngờ lại là nhìn nhau lần cuối, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trái tim y trở nên trống rỗng, đã xảy ra chuyện gì? Tại cửa chính của Liễu phủ, mấy chục thi thể nằm la liệt, tất cả đều được che phủ bằng vải bố trắng.

Liễu Dật lê từng bước, từng bước tiến tới trước cửa, đột nhiên có hai bổ đầu chặn ngang trước mặt y, nói: "Đây là nơi xảy ra trọng án, người không liên quan không được vào."

Liễu Dật đẩy mạnh hai người, xé toạc tờ giấy có dấu niêm phong, mở cửa lớn bước vào bên trong...

Cảnh tượng vừa đập vào mắt, y kinh hãi cùng cực, chỉ nhìn một lần mà khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Bên trong sân lớn, còn đâu cây cỏ xanh um, trăm hoa đua sắc, mà chỉ thấy trên mặt đất đâu đâu cũng là thi thể cùng máu tươi chảy tràn, tựa như đọng thành một dòng sông máu, thân người và chân tay đứt đoạn vung vãi, thê thảm không nỡ nhìn. Y chạy thẳng vào đại sảnh, trong đó cũng la liệt thi thể, máu đọng thành vũng...

Liễu Dật dừng chân lại, y nhìn thấy phụ thân, người đã dưỡng dục y suốt hai mươi năm qua, nằm dài trên mặt đất, bên cạnh là vị ca ca nhiều năm nay không gặp mặt, và vị tỷ tỷ không biết về nhà lúc nào mà cũng phải chịu kiếp nạn. Trong sát na đó, y như hóa điên, tung người nhảy tới, ôm chặt lấy thi thể đã lạnh cứng của phụ thân.

Hai mắt y đỏ ngầu như máu, trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao, tại sao! Y ôm lấy phụ thân, điên cuồng gào lớn: "Tại sao, tại sao lại tàn nhẫn như thế này, chuyện Liễu Dật đã làm sai sao lại trút hết lên người bọn họ, tại sao vậy?"

Nhìn thân thể phụ thân đã lạnh ngắt, công ơn dưỡng dục suốt hai mươi năm trời như hiện ra trước mắt y, cha già có đôi lúc nghiêm khắc, đó chỉ là mong muốn y lớn lên thành tài mà thỉnh thoảng trách phạt, tuy ngoài mặt ít khi mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng. Một gia đình ấm êm hạnh phúc, chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên tan nát, thi thể khắp nơi, thảm khốc không nỡ nhìn.

Thinh không bỗng nhiên đổ mưa. Từng giọt, từng giọt rơi xuống trên người Liễu Dật, y vẫn ôm chặt lấy thi thể của phụ thân, trong lòng cảm thấy hối lỗi, hai mươi năm nay phụ thân cực khổ vất vả, vừa là cha, vừa là mẹ, công lao hai mươi năm dưỡng dục, chưa được báo hiếu, không ngờ ngày nay lại bị đứa con bất hiếu gây ra thảm họa sát thân. Liễu Dật nước mắt ròng ròng, khóc rống lên, nghẹn ngào nói: "Phụ thân, là hài nhi bất hiếu, là hài nhi không phải, cha tỉnh lại đi, cha ơi, chỉ cần cha tỉnh lại, Dật nhi sẽ không bướng bỉnh nữa, Dật nhi sẽ không trốn ra ngoài chơi nữa, Dật nhi sẽ không chọc giận cha nữa, cha ơi, cha tỉnh lại đi... Chỉ cần cha tỉnh lại, cha nói gì Dật nhi cũng sẽ nghe lời, con sẽ ra ứng thí công danh, sau đó sẽ cưới con dâu cho cha, cha, cha tỉnh lại đi... Cha vẫn chưa được bồng cháu mà!"

Thế nhưng, thi thể vẫn lạnh như băng, mặc cho Liễu Dật có hô hoán như thế nào, cũng không có ai trả lời, Liễu Dật đứng bật dậy, giơ cao Bi Mộng kiếm, ngửng đầu nhìn trời, gầm lên: "Trời già xấu xa, tại sao ngươi lại đối đãi với Liễu Dật như vậy, tại sao? Ngươi thấy buồn cười lắm sao? Tại sao, ngươi hãy trả lời ta, tại sao..." Tiếng gào từ từ nhỏ dần, tựa như bị tiếng sấm trên trời khỏa lấp, phảng phất như đang đáp lời Liễu Dật.

"Bịch", Liễu Dật quỳ xuống, tay vẫn nắm chặt Bi Mộng kiếm, cảm thụ nỗi bi thương của thế gian, y không nói tiếng nào, chỉ chăm chăm nhìn vào thi thể của phụ thân, của mọi người trong Liễu Phủ.

Mưa mỗi lúc một lớn, phảng phất như trời đất cũng bi thương, gió càng lúc càng lạnh, phảng phất như sự lạnh lùng của nhân thế, một tia chớp lóe lên, tiếng sấm đùng đoàng tiếp nối, tựa như là lời cảnh cáo của thế nhân, thiên lý tuần hoàn, số mệnh đã định, không ai có thể chống lại...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện