Chương 103: Vô Thức Quy Kiếm, Ý Dục Trảm Ly Tâm Thương Hồn

(Vô Thức Quy kiếm chém gãy Ly Tâm thương hồn)

Có những thời khắc, trường hợp đặc biệt, con người ta có thể quên đi sinh mệnh của chính mình. Vì khi ấy, có những thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh rất nhiều. Nhưng đó là gì? Có lẽ chỉ người trong cuộc mới trả lời được.

Khi Vũ Nguyệt kiếm từ sau lưng sắp cắm vào tâm tạng Thiên Kiêu, Liễu Dật đứng phắt dậy, vung tay lên hét: "Không..." Âm thanh chứa đựng biết bao bi thương, tuyệt vọng.

Mọi người đều kinh ngạc trước hành động của nam nhân thần bí này, hôm qua y bạt kiếm cứu người, sao hôm nay lại không làm vậy mà hét vang lên, y định làm gì? Nhất thời, tiếng kêu của y đã trở thành một câu hỏi không lời đáp.

Quái sự lại xảy ra. Hồng sắc quang mang của Vũ Nguyệt kiếm đột nhiên vụt tắt, thần kiếm nhanh chóng quay về tay Thất Nguyệt.

Thiên Kiêu bấy giờ cũng chạm tay vào dây chuông màu tím trên sàn đấu. Vẻ mặt nàng hạnh phúc, vành môi ẩn hiện nụ cười.

Mọi người thảy đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Hôm qua nam tử thần bí này tuốt kiếm cứu người, hôm nay y hét một tiếng, đương trường lập tức lặng tiếng gươm đao, thế là thế nào?

Người ngoài cuộc vĩnh viễn mù mờ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Thất Nguyệt thu hồi Vũ Nguyệt kiếm, quay nhìn Liễu Dật, ánh mắt đầy vẻ thất vọng. Nàng không hiểu tại sao lại thu kiếm, bản thân nàng muốn hạ sát bóng hình của Cát Lợi Nhi, nhưng chỉ nghe một tiếng "không" liền ngừng ngay lại.

Thất Nguyệt phất tà áo choàng, bước xuống lôi đài rồi lẫn mất vào đám đông. Có lẽ nàng đang thống khổ cực độ.

Nhìn lên, Thiên Kiêu cũng đã thu lại dây chuông bước xuống đài. Trận đấu xem như đã kết thúc, nhưng ai là người thắng? Mặc dù ai cũng hiểu song không nói thành lời.

Lão đầu giám trường lắc đầu: "Trận này cả hai đấu thủ đều tự bỏ cuộc."

Lúc này Liễu Dật đã ngồi xuống, y không biết tại sao lại ngăn cản Thất Nguyệt, có lẽ vì con tim đã khắc sâu một bóng hình.

Lão đầu nhìn quanh đấu trường, cao giọng thốt: "Trận đấu thứ hai giữa Vĩnh Hằng thành chủ và Thần Môn trưởng lão Bạc Thương Khung tiếp tục, xin mời nhị vị thượng đài."

Liễu Dật và Bạc Thương Khung từ hai bên tiến vào trường đấu, cước bộ khinh linh. Y đưa mắt đánh giá Bạc Thương Khung, mười năm không gặp, lão vẫn vậy, vẫn khoác khôi giáp bạc, trên mũ gắn hai quả "Phượng hoàng linh". Vũ khí trong tay không phải đao, chẳng phải kiếm mà là một cây trường thương màu bạc, mũi nhọn hoắt, bốn cạnh có mấy chục móc nhọn, từ mũi thương tỏa ra bạch sắc quang mang lấp lánh.

Đó là binh khí thành danh Ly Tâm thương của lão.

Hai người cùng đình bộ, đứng cách nhau khoảng hai chục trượng. Bạc Thương Khung nhìn y chằm chằm, hoành thương nói: "Lão phu rất hân thưởng khoái kiếm của ngươi, nhưng ngươi quá tàn nhẫn. Chỉ là tỷ võ mà ngươi lại chém gãy cánh tay Phong Thần. Trận đấu này, lão phu sẽ tận lực đòi lại công đạo cho người của Thần Môn."

Mắt Liễu Dật lấp lánh hồng quang, y không có tâm tình nào mà dông dài với Bạc Thương Khung, dù mười năm trước y đã gặp lão và cũng biết Thủy Nhi là đệ tử của lão. Y khó chịu nhất kiểu người cùng phái bênh nhau, một kẻ bại lại có kẻ khác xuất đầu, nên thốt từng tiếng: "Ly Tâm thương của ngươi có thể rất đáng sợ, nhưng ta muốn ngươi rõ rằng lần này ngươi gặp một người không nên gặp, nếu không ngươi hoàn toàn có thể vào vòng trong."

Bạc Thương Khung tu vi tuy rất cao, lại từng trải qua dâu bể đời người cả trăm năm, nhưng chưa bao giờ gặp ai lạnh lùng cuồng ngạo như vậy, giận quá hóa cười: "Ha ha, hảo tiểu tử thực cuồng vọng, hôm nay lão phu muốn xem ngươi dựa vào đâu mà ngạo mạn?" Không áp chế nổi nộ hỏa trong lòng, lão động thủ.

Vung cả hai tay tế khởi Ly Tâm thương, trên không trung cây trường thương màu bạc phát ra bạch sắc quang mang cường liệt, xoay tròn thần tốc, ảo hóa thành tàn ảnh. Chỉ nghe Bạc Thương Khung quát lớn: "Phân", lập tức từ mũi Ly Tâm thương đang xoay chuyển ban đầu tách thành mười cây Ly Tâm thương, không ai phân biệt nổi chân giả. Mười cây Ly Tâm thương xoay tít, phát ra những luồng quang mang chói mắt.

Lang Vương quan sát chiêu thức Bạc Thương Khung sử dụng, bèn truyền âm cho Liễu Dật: "Ma chủ, đó là chiêu thức thành danh Ly Tâm Thương Lôi của Bạc Thương Khung. Mũi thương được làm từ chất liệu đặc biệt, khi xoay nhanh sẽ sinh ra sấm sét, khi hắn xuất Ly Tâm thương, toàn bộ Ly Tâm Thương Lôi cũng sẽ được xạ ra. Hắn nhất định sẽ thay đổi vị trí, phong tỏa mọi lối Ma chủ có thể đến gần. Thần nghĩ hắn muốn phá giải chiêu thức Ma chủ đã đánh bại Phong Thần."

Liễu Dật truyền âm hồi đáp: "Thế ra hắn đã chuẩn bị trước. Tốt, vậy ta sẽ chặt đứt thương hồn của hắn, khiến Ly Tâm thương biến thành phàm vật."

Ngước nhìn Ly Tâm Thương Lôi đang toàn lực công tới, y bắt đầu động thủ, nghiêng người theo một góc bốn mươi lăm độ, tay trái nắm chặt vỏ kiếm, tay phải mang găng đen xòe ra thành chưởng, chầm chậm lần tới cán kiếm. Tức thì, quanh y giông gió nổi lên, tay phải càng đến gần cán kiếm, cuồng phong càng mãnh liệt, như thể trong cánh tay phải ấy ẩn tàng sát cơ vô tận, có thể xuất kiếm nhanh nhất từ bất kỳ góc độ nào.

Toàn thân Liễu Dật từ từ tỏa ra lục quang, mây đen cuồn cuộn đổ về nhanh chóng che lấp ánh mặt trời, cuồng phong nổi dậy, trên thinh không phút chốc hình thành một cột xoáy mây đen khổng lồ. Tà áo da đen của y lật phật bay trong gió, mái tóc bạc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu máu quan sát nhất cử nhất động của Bạc Thương Khung.

Liễu Dật biết lão thành danh nhờ Ly Tâm thương tự nhiên phải có chân bản lĩnh. Để đánh bại lão trong một chiêu, y khởi vận Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp đến mức cực hạn, chuẩn bị tung ra chiêu thức ưng ý nhất trong tứ thức của Bi Mộng kiếm.

Chúng nhân đều bị trận quyết đấu kinh thiên động địa này khiến cho ngây ngẩn. Không ai dám thở mạnh, nhịp tim như chậm hẳn, tựa hồ lo sợ âm thanh đó làm ảnh hưởng tới hai đấu thủ trên lôi đài.

Bạc Thương Khung lại chuyển động, hô lớn: "Hợp", lập tức mười ngọn Ly Tâm thương biến thành một trụ tròn xoay chuyển cực nhanh. Lão không ngừng tay, song thủ cùng đẩy ra, "Ầm" một tiếng, mười đạo sấm sét trắng xóa, không phải từ trên trời mà từ mười cây Ly Tâm thương, hợp thành một tia sét khổng lồ giáng xuống Liễu Dật. Chưa hết, toàn bộ mười cây Ly Tâm thương đồng loạt xẹt tới, uốn lượn theo mọi hướng.

Liễu Dật như lọt vào thiên la địa võng, có tránh được tia sét vẫn còn mười cây Ly Tâm thương phía sau. Dường như mọi chuyển động của mười cây thương đều do Bạc Thương Khung làm chủ, nếu vậy thì bất cứ ai cũng không thể mong toàn thân mà rút lui.

Dĩ nhiên theo phân tích của mọi người, vị Vĩnh Hằng thành chủ của Ma giới chắc chắn sẽ bại dưới tay Bạc Thương Khung. Dù y có thể tránh khỏi tia sét và đánh rơi một hai ngọn Ly Tâm thương, nhưng đằng sau đó còn nhiều ngọn nữa, toàn thân y không bị thủng lỗ chỗ như tổ ong mới lạ!

Đôi mắt Liễu Dật đỏ ngầu như máu, nhìn chăm chăm vào Ly Tâm thương và tia sét khổng lồ đang đánh tới, tay phải nắm chặt cán hắc kiếm quét từ dưới lên. Trong khoảng thời gian như điện quang hỏa thạch đó, y đã ra tay, quát lớn: "Vô Thức Quy Kiếm của Bi Tứ Thức."

Tất cả chỉ xảy ra trong một sát na, đối phương tung pháp khí được mười trượng, y mới bạt thanh trường kiếm khỏi vỏ, tốc độ nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh, kiếm hoa. Rồi âm thanh tra kiếm vào vỏ quen thuộc vang lên.

Tốc độ quá nhanh. Những người tu vi cao còn có thể nhìn ra y đã xuất liền mười một kiếm, đồng thời tra luôn kiếm tra vào vỏ. Những người tu vi thấp chỉ thấy y vẽ ra một đóa hoa kiếm tuyệt đẹp, xong rồi thu kiếm đánh "Xoảng" một tiếng.

Tựa hồ khi Bạc Thương Khung tung pháp khí ra, y chỉ đứng thẳng dậy chứ không hành động gì.

Tuy nhiên, luồng sét khổng lồ với mười ngọn Ly Tâm thương vẫn tiếp tục lao nhanh tới...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện