Chương 149: Chém giết (1)

Phong Liệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng có mấy vệt máu tươi, không khỏi hiện lên một tia đau lòng. Trên mặt Phong Liệt hiện nên sát khí, không thèm để ý đến đám hắc y nhân, cười nhạt nói:

- Tiểu Điệp, có Phong sư huynh ở chỗ này, muội cứ yên tâm. Ba tên này chỉ là ba con cá nhỏ mà thôi, không có gì đáng phải sợ.

Bị Phong Liệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé, sắc mặt Sở Tiểu Điệp càng thêm đỏ hồng, có chút xấu hổ.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào cái tên sư huynh mặt dày này, nói khoác mà không biết ngượng. Trong nội tâm Tiểu Điệp vô cùng lo lắng nhưng lại không làm gì được. Nàng lo lắng quá đành nũng nịu thúc giục:

- Ai nha! Phong sư huynh! Bọn họ đều là cao thủ Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên! Mặc dù tu vi của huynh cũng không kém gì bọn họ, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người đông thế mạnh. Hay là chúng ta cứ trốn trước đi ha?

- Đúng vậy, Phong sư huynh! Không đi mau là không kịp nữa đâu!

...

Hai nàng kia thấy vậy cũng lo lắng khuyên nhủ Phong Liệt. Ba nữ tử này đều có tu vi Nguyên Khí Cảnh lục trọng thiên, dựa vào lẽ thương mà nói, nếu lấy cứng đối cứng, ba nàng tuyệt đối không có phần thắng.

Có điều, bốn người vừa trì hoãn một chút, ba tên hắc y nhân kia đã như ba đạo hắc sắc, như gió lốc đuổi tới khoảng cách ngoài trăm trượng. Đến lúc này, mọi người có muộn chạy cũng không chạy được nữa rồi.

Bất đắc dĩ, ba thiếu nữ đành phải lên tinh thần, bày ra tư thế phòng ngự, sắc mặt hết sức cảnh giác, trong lòng khẩn trương muốn chết.

Chỉ có Phong Liệt vẫn giữ một bộ dáng điếc không sợ súng. Chỉ có điều, đôi mắt gian tà của hắn vẫn tham lam quét tới quét lui trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp, không nỡ rời khỏi khuôn mặt nàng một chút nào, trong ánh mắt tràn đầy dục hỏa khiến cho làm Sở Tiểu Điệp luống cuống chân tay.

Sau khi ba tên hắc y nhân đi tới trước mặt bốn người, chúng cũng không lập tức động thủ mà dùng ánh mắt bất thiện đánh giá Phong Liệt. Đao kiếm trong tay bọn chúng dính đầy vết máu, tản ra mùi máu tanh nồng nặc, khiến cho ba thiếu nữ chưa từng trải qua giết chóc cũng âm thầm kinh hãi.

Trái tim Sở Tiểu Điệp đập nhanh, bất giác trong vô thức bước về phía sau Phong Liệt hai bước. Mặc dù ánh mắt của Phong sư huynh này nhìn mình có chút cổ quái, nhưng không thể phủ nhận, ở bên cạnh Phong Liệt, nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

- Di? Không ngờ là lại gặp phải một tiểu tử thích xen vào việc của người khác! Tiểu tử, ngươi ở nơi nào đến?

- Quản hắn đến từ nơi khỉ gió nào. Cùng nhau lên làm thịt là xong việc! Nhanh chóng làm việc, còn có hai tiểu nữ chờ chúng ta đi thu thập đấy!

- Ừm! Chậm đã! Sao thấy tiểu tử này có chút quen mặt?

- A! Là... là hắn! Mục tiêu số một!

- Thật sự là số một? Ha ha ha! Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!

Không ngờ tiểu tử này lại tự đưa tới cửa!

Đi mòn gót sắt mà không đến đích, bước chân hờ hững lại đến nơi.

- Ha ha ha ha! Cái này là trời cao chỉ định cho ba huynh đệ chúng ta lập công!

...

Sau khi ba tên Hắc y nhân đánh giá Phong Liệt một phen, không khỏi hưng phấn vô cùng, cất giọng cười lớn, giống như bọn chúng vừa mới phát hiện ra một cái mỏ Long Tinh vậy, sáu con mắt sáng rực như mặt trời.

Sở Tiểu Điệp thoáng sửng sốt một hồi, trong lòng nhất thời kinh hãi. Nhưng ngay sau đó, nàng đầy vẻ áy náy nói với Phong Liệt:

- Phong sư huynh, thật xin lỗi, là muội liên lụy huynh! Muội không nên phát diễm hỏa cầu cứu gọi huynh tới! Mục tiêu của đám bại hoại này là Thiển Tử tỷ tỷ, bọn chúng nhất định không thể để cho ai biết âm mưu của bọn chúng! Phong sư huynh, huynh hãy trốn trước đi, không cần phải để ý đến bọn muội!

Vừa nghe Sở Tiểu Điệp nói như vậy, hai nàng kia không khỏi hoảng sợ thất sắc. Nếu Phong Liệt đáp ứng bỏ đi, kết quả của các nàng sẽ cực kỳ bi thảm.

Có điều, biểu hiện kế tiếp của Phong Liệt khiến các nàng cảm thấy an tâm không ít.

Phong Liệt nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Sở Tiểu Điệp, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn không nhịn được, giơ tay vén một luống tóc rối trên khuôn mặt Tiểu Điệp ra sau gáy, khẽ cười nói:

- Tiểu Điệp, chúng ta sẽ không sao đâu. Chỉ là mấy thằng hề nhảy nhót mà thôi. Hãy xem huynh lập tức đuổi bọn chúng đi này.

Giờ này khắc này, ở trong lòng Phong Liệt, bóng dáng của Sở Tiểu Điệp của kiếp trước và kiếp này dần dần dung hợp lại với nhau.

Sở Tiểu Điệp này hay Sở Tiểu Điệp kia, trước sau đều thiện lương và hồn nhiên như một. Thiện lương đến mức phảng phất giống như tiên tử giữa chốn nhân gian đầy khói lửa, mặc dù đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn không quên suy nghĩ cho người khác.

Rất khó tưởng tượng trong thế giới người ăn thịt người này, một cô bé thuần lương vô hại như vậy làm cách nào để có thể sinh tồn?

Có điều, đây cũng là nét đẹp của Sở Tiểu Điệp kiếp trước khiến Phong Liệt cảm động.

Phong Liệt nhớ rõ ràng, mỗi lần mình chung đụng với Sở Tiểu Điệp, trong lòng luôn có một cảm giác thân thể đang ở trong thế giới Niết Bàn, phảng phất như rời xa hết thảy phân tranh cùng tà ác của thế gian, có thể tự do bay bổng, cảm thụ thế gian tuyệt đẹp này. Cái cảm giác đó khiến cho Phong Liệt hết sức si mê.

Thậm chí, mặc dù hắn đã thi triển hắc ám chi thân đến mức tận cùng, cho tới lúc ma hóa, cũng có thể tỉnh táo lại khi nghe tiếng đàn của Sở Tiểu Điệp.

- Tiểu tử, ngươi xong việc chưa? Xong rồi thì đàng hoàng đi theo chúng ta một chuyến! Nếu như ngươi biết thức thời, chúng ta có thể bỏ qua cho ba nàng kia. Hừ hừ, nếu không, các ngươi đều phải chết.

Một gã hắc y nhân âm trầm quát lên.

Ánh mắt Phong Liệt lạnh lẽo, đang trong men tình thì bị quấy nhiễu, điều này khiến cho đầu óc hắn bốc hỏa!

- Ngươi nói nhảm nhiều vậy?

Phong Liệt thả bàn tay nhỏ bé của Sở Tiểu Điệp ra, chậm rãi tiến lên trước mấy bước, ngoài thân chợt hiện ra một đoàn hắc vụ, đồng thời hắc ám chi thân bắt đầu biến đổi. Phong Liệt chậm rãi bước từng bước về phía ba gã hắc y nhân.

Sư tử vồ thỏ cũng sử dụng toàn lực. Mặc dù Phong Liệt dựa vào Địa giai Chiến Kỹ cùng Tế Thiên Thần Thương cũng chưa chắc thua ba người, nhưng hắn vẫn lựa chọn dùng thực lực cường hãn tuyệt đối giết chết kẻ địch.

Hơn nữa, trận chiến lần trước với Long Khuynh Vân đã cho hắn một sự dạy dỗ đầy đủ, cho nên hắn tuyệt không cho phép chính mình phạm sai lầm đồng dạng.

- Phong sư huynh cẩn thận! Bọn muội đến giúp huynh...

...

Ba thiếu nữ thấy Phong Liệt muốn một mình tiến lên đối mặt địch nhân, tất cả cũng tất cả cũng lấy hết dũng khí muốn lên trước trợ trận. Dù sao trong lòng các nàng trong lòng các nàng cũng rất rõ ràng là nếu một khi Phong Liệt thất bại, vận mệnh các nàng cũng không thể khác được.

- Không cần! Bọn muội đề phòng cẩn thận là tốt rồi!

Phong Liệt vội vàng lên tiếng quát bảo ba thiếu nữ dừng lại. Thực lực của các nàng so với ba tên hắc y nhân kia còn một khoảng cách khá xa.

Lời vừa nói dứt, trong nháy mắt, tay hắn đột nhiên có thêm một cây đại thương màu đỏ sậm dài một trượng hai có thừa. Mũi thương nhọn hoắt vừa lóe ra u mang lạnh lẽo, vừa có mùi thơm nhàn nhạt phiêu dật, lại ngâm chất kịch độc - Tế Thiên Thần Thương.

Một khắc sau, trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Liệt, Sở Tiểu Điệp đâm đầu vào trong ngực của vị nữ giả nam Long Khuynh Vân, không ngừng khóc lóc đầy ủy khuất.

- Ô ô... Vân tỷ tỷ!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện