Chương 163: Chiếm đoạt (2)
Trong vòng vây của ba người một thú, vốn dĩ Phong Thanh Lam có tu vi yếu nhất, lúc này lại bị tam phương hợp lực đánh chết, trong lòng nhất thời khổ không thể tả.
Lúc này hắn trăm triệu lần không dám ngạnh kháng một kích của Phong Liệt cùng trung niên nhân kia, dưới nguy cơ, trong mắt của hắn bắn ra tinh mang, đột nhiên quát to một tiếng:
-Dực Long Triển Sí —Trùng Vân Tiêu!
"Rống."
Bên ngoài thân thể Phong Thanh Lam chợt hiện ra hình ảnh một đầu Dực Long, ngang thương gầm thét, uy danh kinh thiên.
Một thức Trùng Vân Tiêu này chính là thân pháp chiến kỹ duy nhất trong Dực Long Triển Sí Cửu Thức, nổi tiếng với việc bạo phát lực trong nháy mắt.
Sau một khắc, chỉ nghe "Phanh" một tiếng vang bạo liệt, Phong Thanh Lam đột nhiên đột ngột từ mặt đất chui lên, hướng về phía trên lướt đi hơn ba mươi trượng, trong nháy mắt tránh được công kích của hai người Phong Liệt, sau đó hắn liền muốn triển khai tốc độ chạy vào trong rừng rậm.
-Tiểu tạp chủng! Trốn đi đâu.
Trung niên nhân kia sắc mặt quýnh lên, trường kích trong tay đột nhiên hóa thành một luồng hỏa xà, đánh về phía sau lưng Phong Thanh Lam, đồng thời hắn triển khai thân hình nhanh chóng đuổi theo.
Mà Phong Liệt cũng nóng lòng vạn phần, tên Phong Thanh Lam kia nhưng là cao thủ về tốc độ, nếu là một khi kéo giãn khoảng cách hắn thật không còn cách nào.
Sau một khắc, trong mắt của hắn chợt hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó liền hóp bụng, cằm cúi xuống gần cổ, đột nhiên hướng về phương hướng của Phong Thanh Lam phát ra một tiếng long ngâm cao vút như mây.
- Cuồng Long Táng Thiên — Táng Thiên Nhất Khiếu.
"Rống."
Một cái hư ảnh Ma Long dài hơn mười trượng đột nhiên thoát khỏi thân thể Phong Liệt, quanh co đánh tới Phong Thanh Lam, tốc độ nhanh chóng như điện, nơi Long ảnh đi qua, hết thảy cây cối đều biến thành bột phấn, không gian cũng hơi rung động, trong chớp mắt liền đi tới phía sau Phong Thanh Lam.
-A! Phong Liệt ngươi đáng chết!
-Dực Long Triển Sí — Già Thiên Dực!
Phong Thanh Lam quá sợ hãi, một kích toàn lực của trung niên nhân cùng Phong Liệt làm hắn căn bản muốn tránh cũng không được, chỉ đành phải vội vàng xuất ra hai vũ dực cự đại ngăn chặn ở trước người, ngay sau đó, đại kích đỏ như lửa kia cùng Long ảnh khí thế kinh thiên liền hung hăng đụng vào nhau.
"Oanh!"
Già Thiên Dực của Phong Thanh Lam đỡ được đại kích của trung niên nhân, nhưng lại tiêu tán vô hình. Mà Long ảnh do Phong Liệt xuất rakhí thế hào hùng, giống như không hề gặp trở ngại, hung hăng đụng vào trước ngực của hắn.
"Phanh!"
Sau khi một tiếng “phanh” lớn vang lên, toàn bộ thân hình Phong Thanh Lam bị đánh bay ra xa gần trăm trượng, đụng gãy mấy chục cây đại thụ chọc trời, mới rơi ở trên mặt đất không ngừng hộc ra từng ngụm máu lớn, sự hoảng sợ trong ánh mắt không gì sánh kịp, còn có một tia oán độc nồng đậm.
Hắn lúc này, nghiễm nhiên đã không có sức hoàn thủ, nếu không phải có bảo giáp hộ thể, sợ rằng trực tiếp có thể trở thành hài cốt không còn kết quả.
Thấy tình trạng lúc này của Phong Thanh Lam, trung niên nhân cùng Độc Giao kia cũng không khỏi song mục nhất đột, sự kiêng kỵ đối với Phong Liệt càng sâu, âm thầm đề phòng nhiều hơn vài phần.
Bất quá, mắt thấy linh quả lập tức liền đổi chủ, hai mắt Phong Liệt, trung niên nhân cùng với Độc Giao sáng choang, lập tức cũng tăng nhanh tốc độ, bay về phía Phong Thanh Lam đã ngã xuống đất.
-Giao ra linh quả! Ta bảo vệ ngươi không chết!
-Sưu.
-Hô.
"Phanh! Phanh! Phanh!..."
Trung niên nhân cùng Độc Giao cấp tốc xẹt qua không trung, vang lên âm thanh phá không bén nhọn, mà Phong Liệt lại càng trực tiếp liên tục thi triển Hóa Ảnh Kỹ, trong nháy mắt đi về phía trước, cả vùng đất vang lên thanh âm "Bang bang" không dứt bên tai.
Trong chớp mắt, ba người liền đồng loạt đi tới địa phương trước người Phong Thanh Lam hơn mười trượng.
Đến lúc này, Phong Thanh Lam ngã xuống đất không dậy nổi trong lòng biết hôm nay khó có thể giữ được linh quả, thậm chí có thể giữ được mạng nhỏ đã là kết quả tốt nhất, trong lòng hắn không khỏi vạn phần không cam lòng.
Là vì viên này linh quả, hắn ở trên cái cây cạnh đầm nước ẩn núp ước chừng nửa tháng, lại không nghĩ, lúc này cuối cùng lại thất bại trong gang tấc!
Giờ này khắc này, hắn không khỏi đem Phong Liệt cùng trung niên nhân kia hận đến tận xương tủy!
Nhưng sau một khắc, chỉ thấy sắc mặt hắn chợt hung ác, nhanh chóng lấy ra linh quảkim mang lập lòe, sau đó hung hăng vứt vào không trung.
-Cho các ngươi! Nếu muốn thì chém giết nhau đi! Ha ha ha! Khụ khụ!
Phong Thanh Lam ném ra linh quả đồng thời phát ra một trận cười điên cuồng, khó nén được sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ, trong lòng hắn hô lớn:
-Phong Liệt! Hai người các ngươi đợi Bổn công tử, hôm nay chỉ cần Phong Thanh Lam ta không chết, tất cả các ngươi sẽ phải trả một cái giá rất thảm!
Mà lúc này, trung niên nhân kia trong lòng vui mừng, bởi vì phương hướng linh quả kia bay đi cách mình là gần nhất, thân hình hắn chợt gia tốc, trong nháy mắt liền đem linh quả bắt được trong tay.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, bởi vì lúc này linh quả đã từ từ phát huy kim mang, đang dần dần tiêu tán.
Nếu không mau chóng đem nó ăn, như vậy tất cả coi như mất toi công, nhưng nếu là ăn linh quả vào, sợ rằng chắc chắn ảnh hưởng đến chiến lực của mình.
Mà giờ khắc này, còn có Phong Liệt cùng Độc Giao đang nhìn chằm chằm.
Sau khi suy nghĩ một chút, trung niên nhân lạnh lùng nhìn Phong Liệt cùng Độc Giao đang nhanh chóng đánh tới, trong nháy mắt đem linh quả nhét vào trong miệng, nuốt xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ tàn khốc cùng quyết tuyệt!
-Đáng chết!
Phong Liệt mắt thấy trung niên nhân kia nuốt linh quả vào, trong lòng không khỏi như có lửa đốt, chớp mắt, thân hình vọt tới trước chợt gia tốc thêm ba phần, cả người khí huyết cũng sôi trào lên.
Hắn âm thầm quyết định chủ ý, mặc dù tên kia đã đem linh quả nuốt vào trong bụng, cũng phải khiến hắn phun ra.
-Ma Long Tham Trảo — Tê Thiên Thức!
-Hô.
Lúc ở gần trung niên nhân năm trượng, thân thể Phong Liệt phảng phất trong nháy mắt cùng cả vùng đất dung hợp thành một thể, thân hình vọt tới trước mang theo khí tức đại địa vô cùng dày đặc và nặng nề, thậm chí ở phía sau tạo thành một đạo khí mạnh mẽ, khí thế dị thường kinh người.
Đồng thời, hai tay hắn hóa thành trảo, hung hăng chụp vào bộ ngực trung niên nhân.
-Phong Liệt! Linh quả là bổn tọa! Ngươi đi chết đi.
-Thiên Long Thất Sát kích —— Xuất Vân Kích!
Trung niên nhân hét lớn một tiếng, sắc mặt hung lệ âm độc, hắn vội vàng huy động đại kích trong tay hóa thành một đoàn Hỏa Vân nghênh tiếp Phong Liệt.
Chẳng qua là, bởi vì linh quả trong cơ thể hắn bắt đầu phát huy, nhiều tia kim thuộc tính cuồng bạo khí tức điên cuồng tàn sát bừa bãi khắp nơi trong toàn thân hắn, kinh mạch cũng rối loạn không chịu nổi, điều này cũng trực tiếp đưa đến việc hắn xuất một thức "Xuất Vân Kích" này chỉ được bảy thành uy lực so với lúc trước.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên, bụi bay đầy trời.
-A!
Trung niên nhân hét thảm một tiếng, đại kích trong tay của hắn không cánh mà bay, huyết nhục trên hai tay cũng bị chấn thành huyết vụ, chỉ còn lại có xương cốt trắng hếu, đồng thời, thân thể hắn bị đánh bay tới hơn mười trượng.