Chương 244: Lợi nhuận đại phát (2)

Trong ngọn lửa, lão đầu tử nhìn thấy Phong Liệt nôn nóng, liền hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:

- Tiểu tử, sốt ruột cũng vô dụng, còn sớm lắm.

Phong Liệt trừng mắt, không khỏi có chút căm tức, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể thở dài, lẳng lặng nhìn lão đầu tử hoạt động. Dù sao lão đầu tử này mới thật sự là luyện khí đại sư.

Kế tiếp, dưới cái nhìn của Phong Liệt, lão đầu tử sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng vô cùng.

Đại thương lơ lửng trước ngực của ông ta, chỉ thấy hai cánh tay của ông tung bay, rất nhanh ngưng kết thành ấn quyết huyền ảo. Từng đạo long vân màu đen không ngừng chui vào bên trong đại thương, tốc độ rất nhanh khiến cho Phong Liệt không kịp nhìn.

Phong Liệt sắc mặt cũng ngưng trọng, không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào đại thương.

Hắn biết rõ, luyện khí đã đến thời khắc mấu chốt. Một bước đi sai, vô cùng có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Một sự lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng.

Trong lúc lo lắng chờ đợi, thời gian trở nên dài vô cùng.

Một canh giờ,

Hai canh giờ,

Mười canh giờ,

Hai mươi canh giờ.

Phong Liệt không hề chớp mắt, nhìn lão đầu tử ngưng kết Long vân bí quyết ba ngày ba đêm. Trong nội tâm đối với tính chuyên nghiệp của lão gia hỏa này bội phục thập phần.

Nhưng hắn đối với việc tiêu lao long tinh cũng vô cùng đau lòng. Hôm nay, long tinh đã tiêu hao hơn phân nửa rồi.

Tới thời điểm này, động tác của lão gia hỏa bắt đầu theo thời gian chậm lại. Độ mạnh yếu của việc ngưng kết Long vân tăng lên rất nhiều, nghiễm nhiên là đã đến thời khắc kết thúc công việc rồi.

Mà trong lúc này, đại thương so với lúc trước đã có sự khác biệt. Toàn thân lóe ra ô mang sâu kín, một cỗ khí tức cổ quái không ngừng tản mác ra,

Thực tế làm cho Phong Liệt khiếp sợ chính là, hắn cảm nhận được một linh hồn đang chuyển động, rất quỷ dị.

Rốt cuộc, trong một thời khắc, lão giả trầm trọng ngưng kết thành một ấn ký hình rồng, chậm rãi đẩy về phía đại thương.

Nhưng khi còn cách đại thương khoảng nửa bước, ông ta đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe ông ta hét lên với Phong Liệt:

- Tiểu tử, ba tích máu huyết. Nhanh lên!

- A, được rồi!

Phong Liệt sau một lúc sững sờ, vội vàng bức ra ấn ký máu huyết ẩn chứa tinh thần, bắn về phía đại thương, nhanh chóng dung nhập vào bên trong.

Sau một khắc, lão giả hung hăng cắn răng một cái, dùng sức đánh ấn ký trước ngực vào báng thương bên trong. Sau đó ông hơi hơi có chút lay động vài cái rồi mới ngồi vững vàng.

Kế tiếp, Phong Liệt cùng lão giả khẩn trương vô cùng, nhìn xem đại thương. Thành bại chính là vào lúc này.

Ông…..ông….

Đại thương có chút rung động vài cái. Thương thể bên ngoài hắc mang lập lòe bất định.

Đột nhiên đại thương giống như một con sói đói, điên cuồng thôn nạp hỏa diễm xung quanh. Cùng lúc đó, một tia bụi màu đen từ trong thương thể tuôn ra. Đây chính là đang rèn luyện tạp chất cuối cùng.

Giằng co một phút đồng hồ, hóa ma lô bỗng nhiên vang lên một tiếng long ngâm trầm thấp thật lâu.

- Thành rồi!

Phong Liệt cùng với lão giả sắc mặt vui vẻ, không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài.

Lão đầu tử ánh mắt kích động vô cùng. Ông ta khôi phục lại sự bình tĩnh, cầm đại thương trong tay, nét mặt vui không thể giấy được, cảm khái vạn phần, thở dài nói:

- Ai, đây là một tác phẩm mà lão đầu tử cả cuộc đời này tận tâm tận lực mà làm. Cũng may không có làm cho lão đầu tử này thất vọng. Tiểu tử, trước thử xem cảm xúc như thế nào? Lát nữa ta cho ngươi thêm khí linh luyện chế.

Dứt lời, ông ta nhẹ nhàng bắn trường thương về phía Phong Liệt đã sớm nôn nóng khó dằn nổi.

Lại không nghĩ, trường thương vừa rời tay, đột nhiên vèo một phát, biến mất không thấy.

- Ờ, có chuyện gì xảy ra?

Lão đầu tử sắc mặt sững sờ, xoay mặt nhìn Phong Liệt, đã thấy Phong Liệt vẻ mặt ngốc trệ, một đám tóc dài bên tai tuôn xuống.

Sau đó, chỉ nghe một tiếng phốc phốc trầm đục, bên ngoài sàn nhà hơn mười trượng, một cây đại thương màu đen thần tuấn phi phàm đã cắm vào người Tần Huyết Y một nửa.

Tĩnh!

Trong không gian có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cho đến thật lâu sau, Phong Liệt mới hồi phục lại tinh thần, nét mặt của hắn vẫn còn sự sợ hãi, liền chửi ầm lên:

- Bà mẹ nó, lão gia hỏa! Ngươi muốn mưu sát lão tử hả?

- A, ta không có!

Lão đầu tử gãi gãi mái tóc lộn xộn, kinh ngạc nói.

- Ngươi vừa rồi nếu chệch đi nửa tấc, lão tử chỉ sợ là đi gặp quỷ rồi. Nhưng, cây đại thương này như thế nào lại bay lên vô tung vô ảnh? Hù chết lão tử rồi!

Phong Liệt vốn mắng to một câu, nhưng sau đó lại kinh ngạc vô cùng.

Hắn biết lão gia hỏa kia tuyệt đối không có ý giết chết mình. Nếu lão gia hỏa này ra tay thì lực đạo có thể nhìn ra.

Nhưng điều làm cho hắn kỳ quái chính là, cây đại thương kia chẳng những tốc độ nhanh chóng vô cùng. Hơn nữa lại vô tung vô ảnh, giống như vừa ly khai khỏi tay lão gia hỏa liền lập tức bay qua bên tai của mình. Quả thật hung hiểm vạn phần, khó lòng phòng bị.

Lão đầu tử cũng cảm thấy khó hiểu. Chính mình rõ ràng lúc nãy không có dùng sức, cái này như thế nào lại bay ra như vậy.

Nhưng sau khi nghe Phong Liệt nói, lão đầu tử sắc mặt dần hiện lên một tia kinh nghi:

- Ngươi nói cái gì? Vô tung vô ảnh? Ngươi nói là lúc trước đại thương bay lên vô tung vô ảnh?

Phong Liệt cũng lười để ý tới cái lão già họm hẹm này. Hắn nhảy xuống tế đàn, tận lực toàn thân rút cây đại thương ra khỏi sàn nhà.

Lúc trước, hắn đã bắt đại thương nhận chủ. Bằng không thì chưa hắn đã có thể cử động được thanh đại thương có trọng lượng mười vạn cân này.

Phong Liệt hai tay nắm chặt đại thương, sắc mặt mừng rỡ vô cùng. Hắn vận chuyển nguyên lực, nhẹ quay vài cái. Vài tiếng xoẹt xoẹt nhẹ vang lên. Trong không trung thoáng chốc lại xuất hiện thương ảnh thiệt giả khó phân, uy thế kinh người.

Cán thanh đại thương đen nhánh, bóng loáng, ước chừng dài khoảng một trượng hai, vừa tầm với tay, hình thoi. Thương phong hình thoi dài gần ba thước, hiện lên màu vàng lợt, sắc bén vô cùng khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Đại thương toàn thân đều có đường vân huyền ảo chồng chéo lên nhau, giống như chân long uốn lượn. Đường vân hình rồng rậm rạp, chằng chịt cùng với vân tay tương khế, rất là thuận tay.

Giờ phút này, Phong Liệt tinh tường cảm giác được, chung quanh đại thương tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị, làm cho linh hồn của hắn có một loại cảm giác cực kỳ bị đè nén, rất không thoải mái.

Không muốn cũng biết được rằng, cái này hẳn là khí tức của Luyện Hồn Sa, đối với linh hồn có lực sát thương thật lớn.

Phong Liệt vội vàng tâm ý khẽ động, thu lại thanh đại thương. Lúc này mới tiêu trừ được cảm giác không thoải mái.

- Hắc hắc, quả thật là một thanh trường thương thật tốt. Về sau, đây cũng chính là một chiêu dấu tay của lão tử. Hừ, không biết là lão gia hỏa nào không may nếm thử tư vị này như thế nào.

Lúc này, trong lò lần nữa truyền đến thanh âm nghi hoặc của lão đầu tử:

- Tiểu tử, ngươi ném nó qua đây để ta xem một chút. Thật không có khả năng, như thế nào lại vô tung vô ảnh chứ?

Phong Liệt tuy rất không muốn nhưng hắn cũng không muốn làm phật ý lão đầu tử. Hắn phất tay quăng trường thương vào trong lò.

Nhưng sau một khắc, hắn lại hoảng sợ mở to hai mắt, há miệng thật to. Bởi vì, thanh trường thương bỗng nhiên đã biến mất vào trong không trung.

Phanh!

Sau một khắc, trong lò lại đột nhiên vang lên một tiếng nổ, lập tức truyền ra thanh âm chửi rủa của lão đầu tử:

- Tiểu súc sinh, tiểu tạp chủng, ngươi muốn giết lão đầu tử ta sao? Ồ, ta hiểu rồi! Đây chính là Phá không! Phá không thần thông trong truyền thuyết. Tiểu tử, ngươi đúng là lợi nhuận đại phát.

- Cái gì? Phá…phá không?Phá Không Kim? Cái khối kim loại kia chắc là Phá Không Kim.

Phong Liệt ngây người trong chốc lát, hai mắt sáng rực, tựa hồ như đang nằm mơ:

- Thật sao? Lão tử tùy tiện nhặt lấy khối kim loại đó, không ngờ lại là Phá Không Kim. Bà mẹ nó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện