Chương 480: Một Quyền (2)

Nhóm dịch: black

- Nhị sư huynh! Huỵnh thiệt là, giáo huấn Phong Liệt cũng không gọi người ta một câu. Nếu nếu không phải là gia gia cho người ta biết, thiếu chút nữa là người ta đã bỏ lỡ trò hay này rồi! Khanh khách! Nhị sư huynh cố gắng lên! Nhất định phải đánh cho tên Phong Liệt này thành đầu heo! Hừ hừ! Phong Liệt chết tiệt, dám đoạt thức ăn ngon với bổn tiểu thư, còn muốn chiệm tiện nghi với ta? Xem như ngươi gặp báo ứng đi!

Tiểu ma nữ Băng Ly hưng phấn hoan hô không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ bừng, rất là khả ái, nhưng lời nàng nói ra khiến cho Băng Liệt nổi hết gân xanh trên đầu, tức muốn hộc máu.

- Trời đất, mình lúc nào nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của tiểu nha đầu này?

Phong Liệt hung hăng trợn mắt nhìn tiểu nha đầu nhưng lại im lặng vì phát hiện tiểu ma nữ kia cố ý ưỡn ngực, khiến cho đôi gò bồng đảo ba đào mãnh liệt. Hắn bị nàng ta làm cho sợ hãi, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Nếu chuyện này bị Lê bá bắt được, khẳng định sẽ bị lột da. Lửa giận của lão nhân kia, hạng người như mình không thể gánh vác được.

Lại nói, từ nơi này cách tiểu trang có hai ba dặm đường, kiếm quang của Lăng Cô Thành ở trong bóng tối lại quá mức chói mắt, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Chỉ trong chốc lát, từ nơi xa lại có thêm một đám người lục tục chạy đến. Cả đám đi lại nhẹ nhàng, chạy như bay, tất cả đều mặc trang phục màu trắng, chính là đám đệ tử trẻ tuổi của Băng Long Giáo.

Không cần hỏi cũng biết, những người này nhất định là cùng đến với Mộc Thiên Tình và Lăng Cô Thành.

- Di? Là Đại sư tỷ cùng Nhị sư huynh! Xem bộ dáng là Nhị sư huynh muốn đánh nhau! Cái tên kia là ai?

- Tiểu tử kia có chút quen mắt? Di? Sao mà giống với Phong Liệt trên lệnh truy nã của Lôi Long Giáo vậy? Hơn nữa... hơn nữa hắn cũng là Ma Long Vũ Giả.

- Nhị sư huynh! Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu! Tiểu đệ thay huỵnh thu thập tiểu tử này!

- Nhị sư huynh! Huynh cứ nghỉ ngơi đi! Những chuyện nhỏ thế này, cứ để cho tiểu muội tới làm! Hắc! Tiểu tử kia, mau quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bổn tiểu thư còn có thể niệm tình giữ cho ngươi được toàn thây!

...

Bốn mươi năm mươi tên đệ tử Băng Long Giáo tiến lên vây Phong Liệt lại, ma quyền sát chưởng rối rít tung ra, kêu gào liên tục, tranh nhau thay Lăng Cô Thành dạy dỗ Phong Liệt. Thoạt nhìn thì cái tên Nhị sư huynh Lăng Cô Thành này cũng rất được lòng người.

Tu vi những người này đều ở Cương Khí Cảnh, một số người đã đạt đến Thần Thông Cảnh sơ giai, thực lực không thể khinh thường.

Nhìn điệu bộ này, tự hồ chỉ cần Lăng Cô Thành gật đầu, bọn họ sẽ lập tức xông lên, đem Phong Liệt băm thành một trăm lẻ tám đoạn.

Dần dần, vẻ phẫn nộ trên mặt Lăng Cô Thành biến mất không thấy đâu, lần nữa khôi phục phong độ của một vị Nhị sư huynh như trước, nụ cười khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ mê mẩn lại xuất hiện trên mặt.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, nhất thời khiến cho một rừng âm thanh ở xung quanh hạ xuống, hắng giọng khẽ cười nói:

- Các vị đồng môn, vị này chính là thế hệ trẻ đệ nhất nhân Ma Long Giáo Phong Liệt. Tối nay chúng ta chẳng qua là muốn giao lưu một chút mà thôi. Tâm ý của các vị đồng môn, vi huynh xin được tâm lĩnh. Có điều, vi huynh muốn tự mình lĩnh giáo cao chiêu của thiên tài Ma Long Giáo một phen, cho nên không cần mọi người phải để tâm.

Lời này của Lăng Cô Thành là cố ý chỉ ra thân phận Phong Liệt, muốn tự mình hung hăng xuất thủ giày xéo Phong Liệt, để cho Phong Liệt hoàn toàn mất hết hình tượng trong mắt Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly, cũng thuận thế nâng lên địa vị của mình địa vị của mình.

Dù sao đối phương cũng là thế hệ trẻ đệ nhất nhân Ma Long Giáo, mặc dù chính mình so với đối phương cao hơn nửa bậc, nhưng nếu làm nhục được đối phương cũng là chuyện hết sức có mặt mũi.

Lời Lăng Cô Thành vừa dứt, sắc mặt đệ tử Băng Long Giáo ở phía sau không khỏi cả kinh, con mắt chăm chú vào nét mặt Phong Liệt, hết sức hiếu kỳ.

Trong đó có một số người tai mắt rất rộng, cũng không khỏi hiện lên một tia lo lắng. Dù sao mấy ngày này danh tiếng của Phong Liệt cũng rất nổi, nghe nói không ít cường giả Thần Thông Cảnh mất tích cũng có liên quan đến hắn.

Giờ phút này, trên mặt Phong Liệt vẫn không chút sợ hãi, đối với việc đối phương có nhiều người như thế cũng không để trong lòng, chẳng qua là muốn thấy Lăng Cô Thành biểu diễn.

- Ai nha! Các ngươi có đánh nữa hay thôi? Đang gấp muốn chết! Đáng gét!

Băng Ly nhìn một đám người Băng Long Giáo chít chít meo meo, thật là không nhịn được liền vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị.

- Ha hả! A Ly đừng nóng vội nha! Vi huynh sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn!

Lăng Cô Thành cười cười, lãnh đạm nói với Phong Liệt:

- Phong Liệt, chuẩn bị xong chưa?

- Ta không có gì cần chuẩn bị, đến đây đi!

Phong Liệt nhún vai, hờ hững vừa cười vừa nói.

Sau khi dứt lời, hắn liền phóng ra khí thế, phía sau hiện ra bảy đạo hư ảnh Ma Long dài hơn năm trượng, mặc dù cũng có uy thế bất phàm, nhưng so với Lăng Cô Thành thì không thể nghi ngờ là kém hơn rất nhiều.

- Cương Khí Cảnh thất trọng thiên? Ha ha! Thật không có ý nghĩa!

Quả nhiên, Lăng Cô Thành vừa nhìn thấy tu vi Phong Liệt, nhất thời khinh thường cười vang, đám đệ tử Băng Long Giáo ở xung quanh cũng rối rít ồn ào.

Thần Thông Cảnh tam trọng thiên đấu Cương Khí Cảnh thất trọng thiên đúng là không có chút khả năng thắng nào.

Lăng Cô Thành suy nghĩ một chút, vừa ra vẻ hào phóng, cười nói:

- Phong Liệt, bổn công tử cũng không thích lấy lớn hiếp nhỏ. Như vậy đi, ta có thể không sử dụng đại thần thông của mình, chỉ cần dùng kỹ năng giao chiến khách quan, như thế nào?

- Tốt! Vậy thì đa tạ Lăng huynh hạ thủ lưu tình!

Phong Liệt lạnh nhạt nói, trong lòng cũng là cười thầm không dứt;

- Đây cũng là do mi tự tìm khổ!

Kế tiếp, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều thêm nữa. Trong nháy mắt, một đoàn hắc vụ tuôn ra, đồng thời biến thành hắc ám chi thân.

Lấy tu vi Cương Khí Cảnh thất trọng thiên của hắn hiện tại, sau khi biến đổi thành hắc ám chi thân, đã không còn kém Thần Thông Cảnh thất trọng thiên bao nhiêu nữa. Điều này khiến cho hắng không khỏi có chút mặc niệm cho Lăng Cô Thành.

Hắn biết Lăng Cô Thành tự cho mình siêu phàm, trong tình huống này sẽ không chủ động xuất thủ trước. Hắn thì lại không chút khách khí, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc mang, hướng Lăng Cô Thành cấp tốc phóng đi, tốc độ nhanh đến mức khó thể tưởng tượng.

"Sưu..."

Khoảng cách ba mươi trượng trong nháy mắt đã bị vượt qua. Tốc độ nhanh như vậy khiến cho đám đệ tử Băng Long Giáo không khỏi vang lên một mảnh kinh hô. Ngay cả Băng Ly cùng Mộc Thiên Tình cũng kinh hãi. Về phần Tiểu Thất cùng Đại Ngưu cũng là vô cùng mờ mịt, bởi vì bọn họ cũng không thấy gì cả.

Ánh mắt Lăng Cô Thành co rụt lại, trong lòng lập tức tăng thêm mấy phần cảnh giác. Trường kiếm trong tay hắn đột nhiên xoay tròn một trận.

- Kiếm Vũ Phong Ma!

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Một âm thanh chói tai vang lên, khiến những người khác cảm thấy màng nhĩ như muốn rách.

Một mảnh kiếm vũ màu bạc bảo vệ trước người hắn một cách nghiêm mật, gió mưa không lọt, ánh sáng bàng bạc trong đêm tối khiến người ta chói mắt, không thể mở ra được. Đám đồng môn ở phía sau rối rít trầm trồ khen ngợi.

Một thức này có chút thành tựu, chính là cảnh giới Địa giai chiến kỹ, uy lực đúng là cực kỳ kinh người. Những nhân tài kiệt xuất bại dưới một chiêu này của hắn cũng có hơn mười người. Dùng nó để đối phó với Phong Liệt đúng là có chút đại tài tiểu dụng.

Nếu như Phong Liệt không muốn bị đánh cho thành cái sáng, tự nhiên sẽ phải lùi lại rất xa, nếu không hắn chết không phải nghi ngờ.

Nhưng một khắc sau, Lăng Cô Thành lại đột nhiên giật mình phát hiện, hàng loạt tiếng "leng keng" giòn tan vang lên, một quả đấm màu đen đột phá màn kiếm vũ, đột ngột hiện ra trước mặt mình, sau đó trong nháy mắt liền phóng to ra.

Phanh!

Một tiếng kêu vang.

Dưới ánh mắt khiếp sợ cùng không tin của mọi người, trước mặt Lăng Cô Thành đã trúng một quyền hết sức nặng nề, nhất thời máu mũi văng ra.

Sau đó, cả người đột nhiên bay lên, lăng không vượt qua đầu vài người. "Phù phù" một tiếng, nằm trên đất, té cái ngã ngục.

Tê...

Khí lưu xung quanh bị chấn động, mọi người kinh hãi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện