Chương 479: Một Quyền (1)
Nhóm dịch: black
Nghe mọi người đồn đại, tổ sư gia Ám Vũ Viện sống đến ngàn vạn tuổi cũng là vì vô tình lọt vào trong Long Hoàng di phủ, nuốt một quả Trường Sinh trong đó mới có thể sống đến mười vạn năm không chết. Lực hấp dẫn của thứ kia thực không có cách nào tưởng tượng.
Dĩ nhiên, kỳ ngộ thường thường tồn tại cùng nguy hiểm, lần này Long Hoàng thần phủ xuất thế, không biết lại muốn mai táng bao nhiêu oan hồn dã quỷ.
- Phong Liệt!
Phong Liệt đang đi tới, một tiếng quát lạnh đầy quả quyết đột nhiên vang lên. Sau đó, một thân ảnh màu trắng hiện ra ở phía trước, dĩ nhiên là Lăng Cô Thành.
Phong Liệt dừng bước, ánh mắt ngờ vực nhìn Lăng Cô Thành, chỉ thấy tựa hồ sắc mặt đối phương không được tốt, trong ánh mắt hàm chứa một tia oán độc khó có thể che dấu.
- Nguyên lai là Lăng huynh, không biết tìm Phong mỗ có gì chỉ giáo?
Phong Liệt cười cười nói.
- A!
Một tiếng giòn vang.
Lăng Cô Thành xuất ra một thanh Thiết Chế Chiết Phiến, chậm rãi kích động hai cái, ánh mắt sắc bén thẳng tắm ngó chừng bộ mặt Phong Liệt.
- Phong huynh, không biết Đại sư tỷ nhà ta tìm ngươi là có chuyện gì?
Lăng Cô Thành tận lực giữ vẻ bình tĩnh, tựa hồ rất vất vả đè nén sự đố kỵ trong lòng.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Người trước mặt này thực đúng là một bình siêu cấp dấm chua, hơn nữa còn hay ghen tuông vô căn cứ, thật không thể nào hiểu được. Lúc cùng nhau ăn cơm cũng đã tưới một bụng dấm. Nay thấy hắn cùng Mộc Thiên Tình nói chuyện có chốc lát, đoán chừng bệnh đa nghi lại nổi lên.
Không phải là mới chỉ gặp mặt cách đây không lâu sao? Mộc Thiên Tình kia có thể coi trọng mình sao?
Phong Liệt không khỏi có chút hoài nghi, chính mình có phải là có mị lực lớn như vậy hay không?
Tựa hồ là thấy Phong Liệt có một thoáng do dự, sắc mặt vốn đã âm trầm của Lăng Cô Thành càng thêm khó coi vài phần.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhanh chóng lóe lên hàn mang, giọng đầy vẻ gây sự:
- Làm sao? Chẳng lẽ có điều gì không thể cho người khác biết hay sao?
Phong Liệt nhíu lông mày, trong lòng thầm giận không dứt, người này quả thực quá tự cao tự đại.
- Cũng không phải là không thể cho ai biết. Có điều, chuyện này hình như cũng không có liên quan đến ngươi thì phải?
Phong Liệt lạnh nhạt nói. Lời vừa dứt, hắn liền cất bước rời đi, không muốn ở lại dây dưa với kẻ điên này.
Lăng Cô Thành sắc mặt giận dữ, ánh mắt khe khẽ nheo lại. Hắn thấy Phong Liệt sắp rời đi, không nhịn được quát lạnh nói:
- Phong Liệt! Từ ngày mai trở đi, ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt Thiên Tình! Nếu không, đừng trách bổn công tử không khách khí.
Nghe những lời Lăng Cô Thành nói, ánh mắt Phong Liệt không khỏi hiện lên cái nhìn lạnh lẽo. Hắn không nghĩ tới, một người không tầm thường như Băng Long Giáo Thiên Tuyết cung Nhị sư huynh lại hẹp hòi đến như vậy, dễ dàng lộ ra bản chất của mình.
Có điều, Phong Liệt vẫn luôn luôn không xem mình là một người có lòng độ lượng. Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi thật muốn biết chúng ta nói cái gì/
- Nói!
Lăng Cô Thành lạnh lùng nói.
- Mộc Thiên Tình hỏi ta có nhìn lén nàng tắm hay không. Chính là chuyện này.
Phong Liệt thờ ơ nói.
- Cái gì?
Lăng Cô Thành không khỏi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt đầy tức giận nhìn Phong Liệt. Hắn cố nén để không vọng động, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Sau đó ta nói không có, nàng ta nói ta không có đảm lượng, đối với ta rất thất vọng. Ta nói nếu như ta có đảm lượng vậy ngươi sẽ lấy thân báo đáp ư? Nàng nói có thể suy nghĩ.
Phong Liệt chậm rãi nói, trong lời nói chính phần thật một phần giả, dụng tâm cũng có mấy phần ác độc.
Hắn có suy nghĩ, nếu như tiểu tử này đã trở mặt, vậy thì mình một là dứt khoát không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cùng. Kích cho tiểu tử này mất đi lý trí, sau đó nhân cơ hội đánh cho hắn thành bán thân bất toại, để cho hắn chạy về Băng Long Giáo là được rồi, giảm bớt rắc rối cho mình.
Mặc dù hắn cũng đã nghĩ đến phương pháp trực tiếp giết chết tiểu tử này là xong mọi chuyện, nhưng vô luận thế nào thì cũng phải nể mặt Lê bá một chút.
Quả nhiên, nghe Phong Liệt nói xong, thoáng chốc Lăng Cô Thành đã dục hỏa công tâm, hai mắt gần như muốn phóng hỏa, trong tay hắn chợt lóe lên một đạo ngân mang, một thanh Điêu Long trường kiếm tinh sảo đã hiện ra trong tay hắn, tản ra ánh sáng bàng bạc. Kiếm cũng như người, hoa mỹ dị thường.
Cùng lúc đó, "oanh" một tiếng, sau lưng Lăng Cô Thành hiện ra ba đạo hư ảnh Ma Long dài hơn mười trượng, quanh co gầm thét, uy lực phi phàm.
- Phong Liệt! Ngươi...nên... chết!
Ánh mắt Lăng Cô Thành nhìn chằm chằm vào Phong Liệt, sẵng giọng gằn ra từng chữ. Hắn cũng đã trực tiếp động sát cơ với Phong Liệt.
Vô luận lời Phong Liệt nói lúc trước là là thật hay giả, hắn cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào có suy nghĩ khinh nhờn nữ thần trong lòng mình. Mặc dù hắn cũng nhìn ra Lê bá có chút coi trọng tiểu tử này, nhưng hắn thân là truyền nhân dòng chính của Lăng gia phía sau lưng chưởng giáo Băng Long Giáo Lăng Phi Tuyết, địa vị hiển hách dường nào, giết một cái tiểu nhân vật như Phong Liệt cũng không có gì lớn.
- Thần Thông Cảnh tam trọng thiên?
Khóe miệng Phong Liệt hơi nhếch lên, đối với uy thế của Lăng Cô Thành cũng không để trong mắt, vẫn thoải mái đứng trên mặt đất, nhìn hắn cười dài nói:
- Ta có nên hay không, chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
- Di? Quả nhiên có trò hay để xem rồi, gia gia thật không có gạt người nha! Khanh khách!
Đúng lúc ấy, sau một cái gò đất, một thân ảnh xinh đẹp hoạt bát bỗng nhảy vọt ra, nhìn Phong Liệt và Lăng Cô Thành đang giương cung bạt kiếm, vẻ mặt mừng rỡ vỗ tay liên hồi.
Phong Liệt thấy người đó, không tránh khỏi một trận đau đầu. Không thể nghi ngờ, đó đúng là tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Ở phía sau tiểu ma nữ Băng Ly không xa là Tiểu Thất cùng Đại Ngưu, hai người đi theo Băng Ly mà vẫn nơm nớp lo sợ.
Cùng lúc đó, có một bóng hình bóng hình xinh đẹp từ phía sau lướt đến. Chỉ thấy thân ảnh đó lóe lên mấy cái liền cách chỗ này không xa, cũng chính là Mộc Thiên Tình mới tách khỏi Phong Liệt cách đó không lâu.
Mộc Thiên Tình nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Cô Thành một chút, mày ngài không khỏi cau lại, ánh mắt khe khẽ lóe lên. Là đồng môn chung đụng nhiều năm, tự nhiên là Mộc Thiên Tình hiểu rõ nhân phẩm và tính cách của Lăng Cô Thành, đối với tình thế trước mắt cũng có thể suy đoán ra chín phần mười.
Những năm gần đây, một số người lấy đủ loại danh nghĩa để đến gần nàng, những thiên tài, nhân tài kiệt xuất có ý đồ với nàng, phần nhiều cũng là bị vị sư đệ này âm thầm loại bỏ. Nàng cũng biết những việc này, cũng không bày tỏ thái độ gì. Dù sao những kẻ kia tự cho mình là thế gia công tử phong lưu, cũng không có được mấy người tốt.
Dĩ nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là nàng có tình ý với Lăng Cô Thành, thậm chí là ngược lại. Đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ cái năm nàng mười hai tuổi, Lăng Cô Thành đã dám bỏ xuân dược vào trong thức ăn của nàng. Nếu không phải sư phụ xuất hiện kịp thời, trinh tiết của nàng cũng khó mà giữ được.
Cho nên, từ đó tới nay, nàng vẫn luôn duy trì thái độ lạnh nhạt với Lăng Cô Thành. Nếu không phải vì sư phụ, nàng cũng đã nhiều hơn một lần muốn ra tay giết chết cái tên sư đệ luôn mang vẻ đạo mạo giả tạo, trong bụng chứa vô số ý niệm xấu xa như hắn.
Lúc này, nàng đang rơi vào sự giằng co giữa một bên là tên sư đệ khiến mình chán ghét, một bên là người lén nhìn mình tắm. Trong đôi mắt đẹp của nàng không khỏi hiện lên một tia mong muốn, âm thầm cầu nguyện, tốt nhất là hai người này nên đồng quy vu tận, mắt không thấy, tâm không phiền.