Chương 541: Phá Không (1)
Nhóm dịch: Black
Giờ phút này, đương nhiên Phong Liệt biết mình nên làm điều gì.
Nếu muốn bước lên thuyền rồng, phải vượt qua ngàn trượng huyết thủ Đối với người chưa thể ngự không phi hành như Phong Liệt, đây là một thử thách thật lớn. Hơn nữa một khi rơi xuống nước, ngay cả Hắc Ám thân cũng sẽ lập tức bị hòa tan, thập phần hung hiểm.
Bất quá, tính mạng hắn đã nguy cơ sớm tối rồi, thời cơ chỉ có lúc này mà thôi.
Một khi bỏ lỡ cơ hội, chỉ sợ không chừng cả đời sẽ bị kẹt lại trong không gian toàn xương với máu này. Cho nên, hắn quyết định phải liều một lần.
Tiếp đó, trong lòng Phong Liệt căng thẳng, cẩn thận tính toán kế hoạch.
Lúc này, hòn đảo nhỏ cách thuyền rồng chừng ngàn trượng. Mà nếu hắn thi triển “Lược Ảnh” đến mức tột cùng thì trong chớp mắt có thể vượt qua hai trăm trượng. Nói cách khác, khoảng cách ngàn trượng này hắn phải mượn lực bốn lần mới có thể vượt qua.
Đối với hắn mà nói, làm được điều này cũng không phải quá khó. Quan trọng nhất là nắm chắc thời cơ, phải chờ khi trận chiến giữa Thiên Độc lão quái và Khô Lâu vương đến thời khắc mấu chốt nhất, không thể phân thần thì mới thực hiện được. Nếu không, bị hai cường giả Long Biến Cảnh cản trở, chắc chắn kế hoạch của hắn sẽ thất bại.
Mỗi dây thần kinh trên người Phong Liệt đều căng lên, nhìn chằm chằm vào cuộc đại chiến trong hư không.
Vài phút sau, Thiên Độc lão quái thừa dịp Khô Lâu vương đến gần, bản mệnh thần binh Độc Diễm lô của lão đột nhiên to lên đến hơn ba mươi trượng, đồng thời phóng ra một lực hút thật lớn, hút Khô Lâu vương vào bên trong, sau đó nhanh chóng đóng lại.
- Ha ha ha! Chỉ cần vào Độc Diễm lô của lão phu, cho dù ngươi đao thương bất nhập thì cũng bị ăn mòn thành cặn bã! Ha ha ha!
Thấy một kích của mình thành công, Thiên Độc lão quái không khỏi đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn. Lão kiên trì đến giờ đều là vì giây phút này.
Độc Diễm lô chẳng những phòng thủ kiên cố, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa Phệ Cốt Độc Diễm đứng thứ bốn chín trên Thần Diễm bảng, vừa lúc rất hợp để đối phó với Khô Lâu vương.
Chẳng qua, lão đã vui mừng quá sớm rồi.
Sau khi thu Khô Lâu vương vào, Độc Diễm lô lại đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt, hơn nữa mơ hồ vặn vẹo biến hình, hiển nhiên là Khô Lâu vương đang cố chống cự.
Tiếng cười của Thiên Độc lão quái bị kiềm hãm, hai tay vội vàng kết ấn, không ngừng đưa Độc Nguyên lực trong cơ thể vào Độc Diễm lô, tranh thủ nhanh chóng giải quyết Khô Lâu vương.
Mà đúng lúc này, trên đảo nhỏ bị huyết hải bao vây, thân ảnh của Phong Liệt đột nhiên hiện ra.
Giờ phút này, ánh mắt Phong Liệt cực kỳ ngưng trọng. Ngay khi hắn xuất hiện, lập tức phất tay ném ra trăm chuôi binh khí Linh bảo sơ giai.
Bá —— bá —— bá ——
Cả đống binh khí đều xẹt qua trời cao, nhanh chóng bắn về phía thuyền rồng cách hòn đảo ngàn trượng.
Ngay sau đó, thân hình Phong Liệt chợt chớp động, lao về phía thuyền rồng.
Giờ phút này, hắn thi triển một thức “Lược Ảnh” đến mức tận cùng, mỗi lần lướt đi là hai trăm trượng, ngay khi hết đà thì lại đạp lên một thanh binh khí.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thanh trường kiếm Linh bảo này lập tức bị đạp nát thành mảnh nhỏ.
Mà Phong Liệt lại mượn lực tiếp tục nhảy lên, tàn ảnh xẹt qua không trung, vô cùng nhanh chóng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Sau bốn tiếng nổ liên tiếp, rốt cuộc Phong Liệt cũng vượt qua khoảng cách ngàn trượng, mắt thấy đã muốn đáp lên thuyền rồng.
Nhưng vào lúc này, Độc Diễm lô trong hư không phía xa đột nhiên phát ra một tiếng “phốc” lớn, một đạo bạch mang vọt ra khỏi đại đỉnh, chợt lóe qua không trung, nhanh chóng vọt về phía Phong Liệt. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức của tử vong tràn ngập cả thiên địa, làm người ta hít thở không thông.
Giờ phút này, Phong Liệt chỉ cảm thấy một cỗ sát ý không gì cản nổi khóa chặt lấy hắn, đạo bạch quang kia còn chưa tới gần mà thiếu chút nữa đã làm hắn hồn phi phách tán. Loại cảm giác này rất giống với lúc vừa thấy được trận văn thông linh trong không gian thôn phệ.
Hơn nữa, trong đạo bạch quang này còn ẩn chứa Nguyên lực hùng hồn, nguy hiểm hơn trận văn thông linh kia gấp trăm ngàn lần.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không khỏi kinh hãi muốn chết. Hắn đã tới trên chiếc thuyền rồng, chỉ còn cách tòa truyền tống trận kia có ba trượng. Nhưng giờ đây ba trượng đó lại xa xôi như không thể với đến.
Không chút do dự!
Phong Liệt lập tức trốn vào trong không gian Long ngục, xuất hiện tại căn phòng nhỏ sâu dưới Long ngục năm ngàn trượng.
Nhưng ngay sau đó, hắn còn chưa kịp thở một hơi thì đã khiếp sợ phát hiện đạo bạch mang vô cùng sắc bén kia thế nhưng lại trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu mình, tiếp tục đâm tới.
Lúc này, rốt cuộc Phong Liệt cũng thấy rõ đạo bạch mang đang đâm tới, đó không ngờ lại là thanh bạch ngọc cốt thứ trong tay Khô Lâu vương, cỗ sát khí khủng bố kia như muốn xuyên thấu nội tâm.
- Đây... Đây là phá không!
Trong lòng Phong Liệt không khỏi kinh hô một tiếng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc thanh cốt thứ thật lớn này lại có được thần thông Phá Không như Phong Ma đại thương của mình, vậy mà lại theo mình tới tận không gian Long ngục.
Dưới sự nguy cấp, hắn vội vàng đặt ngang Trấn Long Thiên Bi che lấy đỉnh đầu.
Oanh!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Thanh cốt thứ dài mười trượng có thừa hung hăng đánh lên trên Trấn Long Thiên Bi, đại địa ầm ầm sụp đổ, toàn bộ không gian Long ngục đều lâm vào chấn động thật lâu.
Mặc dù Phong Liệt có Trấn Long Thiên Bi ngăn cản, hơn nữa trên ngươi cũng mặc Luyện Hồn ma khải, nhưng ở lúc cốt thứ đâm tới, Hắc Ám thân của hắn vẫn bị đánh tan thành một mảnh hắc vụ, mà ngay cả Luyện Hồn ma khải cũng vặn vẹo biến hình, chiến hồn bên trong cũng bị tiêu tán một mảng lớn.
Nhưng cũng may là cuối cùng thanh cốt thứ kia cũng không thể phá được Trấn Long Thiên Bi, chỉ vẻn vẹn đâm vào nửa tấc mà thôi, sau đó cùng Thiên Bi đánh sâu vào trong đại địa, khiến cho nơi này xuất hiện một hố to phạm vi vài trăm trượng.
- Phù!
Một mảnh Hắc Ám lực được hút đến. Rất nhanh, một con Ma Long hình người đã xuất hiện trong đại động.
- Phù... Nguy hiểm thật!
Phong Liệt thở một hơi dài, Hắc Ám thân tiếp tục giúp hắn tìm được đường sống từ cõi chết. Hắn nhìn cốt thứ cắm trên Thiên Bi, trong lòng không khỏi sợ hãi,
Nếu không có Trấn Long Thiên Bi ngăn chặn, cho dù hắn có biến ảo Hắc Ám thân thì cũng sẽ rơi vào kết cục hình thần câu diệt.
Tâm ý vừa động, Trấn Long Thiên Bi lập tức quay lại thân thể hắn, mà chiếc cốt thứ kia thì rơi trên mặt đất.
Phong Liệt đi tới gần, nhìn thanh thần binh dài chừng mười trượng, trong suốt như ngọc này, hai mắt dần dần càng lúc càng sáng.
Thanh cốt thứ này to chừng thùng nước, hai đầu đều sắc bén dị thường. Ở mặt ngoài tỏa ra quang huy màu trắng ngà, trong suốt như nước, giống như được đúc thành từ bạch ngọc.
- Đồ tốt a! Đây chỉ sợ ít nhất cũng là một món Huyền bảo từ Bát phẩm trở lên, nói không chừng đã đạt tới Cửu phẩm đỉnh phong ấy chứ. Âm khí thật nặng! Ừm, giữ lại về sau cho Âm Lão thú dùng a!
Trong lòng Phong Liệt mừng rỡ, không ngờ mình lại nhân họa đắc phúc, thế nhưng chiếm được một món thần binh cực kỳ bất phàm.