Chương 188: Phàm Bách Tử
Huyền Trị vừa nhìn thấy bình nhỏ, gương mặt rất khó coi, nhưng sau một lúc lâu, cuối cũng gã cũng thở dài một hơi nhặt cái bình lên, bình tĩnh đổ ra một viên dan dược màu xanh lá từ trong đó rồi nhanh chóng nuốt vào bụng.
Chỉ trong giây lát, gương mặt vốn dĩ tái nhợt của gã đã trở nên hồng hào, đồng thời vảy xanh trên người lập tức biến mất, màu sắc của tóc và con ngươi cũng trở lại màu đen, tất cả đều khôi phục như người thường.
"Vốn dĩ muốn đưa những người của tông môn kia tới, thừa cơ đục nước béo cò một phen, xem xem có thể có cơ hội xoay chuyển tình thế hay không. Nhưng hiện tại xem ra chẳng còn chút hi vọng nào nữa rồi, chỉ còn một con đường là đi theo Hải tộc này mà thôi. Chỉ hi vọng kết cục sau này thực sự có thể như bà ta nói." Huyền Trị giơ hai tay đã trở lại bình thường lên quan sát trước mắt một lát, sau đó bất đắc dĩ lẩm bẩm mấy câu.
Một lúc lâu sau, vị Hoàng Đế Đại Huyền Quốc này mới ủ rũ mở cánh cửa chính của tòa cung điện, thẫn thờ bước ra ngoài.
******
Buổi tối, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ trong chỗ ở của mình, tay vuốt ve miếng lân phiến màu xanh, trên mặt tràn đầy vẻ lo nghĩ.
Với sự hiểu biết của hắn đương nhiên không thể nhận ra điều gì từ miếng lân phiến, nhưng vật này khẳng định không phải là vật mà người thường có thể có được, điều này là chắc chắn.
Xem ra lời vị Tôn đại nhân kia nói tám chín phần mười là không giả.
Đương kim Hoàng Đế được năm tông nâng đỡ không ngờ lại là một gã dị loại, điều này thật đúng là thiên đại chê cười, chắc chắn sẽ làm cho chư tông mất hết thể diện.
Nhưng cũng bởi như vậy, ngược lại hắn không thể tùy tiện truyền tin này về tông được.
Dù sao trong tay hắn ngoại trừ một miếng lân phiến này, cũng không có bất cứ chứng cớ gì khác, vạn nhất có điểm nào thiếu sót, xuất hiện sai lầm nào đó, hắn nhất định sẽ phải chịu tội không nhẹ.
Mà sau đây không lâu Cao Trùng kia có thể trở thành Linh Sư chính thức, hắn lại càng không thể đưa chuôi dao cho đối phương nắm như thế được.
Trong lòng hắn suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định tạm thời giấu kín việc này, sau khi tìm được chứng cứ rõ ràng khác để xác thực rồi gửi tin tức về tông môn cũng không muộn.
Tuy nhiên việc hắn bị mai phục ở Tiểu Thanh Quan và việc đệ tử giám sát tiền nhiệm mất tích lúc trước có liên quan gì đến chuyện này hay không?
Liễu Minh thu miếng lân phiến lại, sau đó không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ theo hướng này.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn dùng hầu như toàn bộ thời gian trong phường thị dưới mặt đất ở Huyền Kinh, cũng mua được một ít Phù lục và đan dược khá tốt tại đó, tuy nhiên cũng không tìm được đồ vật nào có giá trị quá lớn.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ!
Với tầm mắt và thân gia hiện tại của Liễu Minh, đồ vật bình thường quả thực rất khó vừa mắt hắn.
Nhưng hôm nay, Liễu Minh vừa ra khỏi phường thị, đúng lúc đang muốn trở về chỗ ở, đột nhiên lại bị Tiền Siêu từ trong đại sảnh bước ra gọi lại, gã cười tủm tỉm nói :
"Càn tiên sinh đã trở về a. Hôm nay ta có một tin tức tốt, không biết tiên sinh có muốn nghe một chút hay không?"
"Nếu là chuyện tốt, làm sao tại hạ lại không nghe được!" Liễu Minh cười cười trả lời.
"Ha ha, tin tức tốt này chính là Đại sư Phàm Bách Tử rút cuộc đã bằng lòng gặp mặt chúng ta. Lần này Phàm đại sư luyện chế một loại đan dược mới, chuẩn bị đấu giá trong hội đấu giá do bản cư tổ chức, cho nên mới bằng lòng gặp chúng ta. Không biết hiện giờ tiên sinh có thời gian không, bởi vì tin tức này truyền về hơi muộn một chút, cho nên tốt nhất là bây giờ chúng ta đi ngay gặp Phàm đại sư, tránh việc đấu giá đan dược xảy ra biến cố gì đó. Chỉ cần có đan dược mới của Phàm đại sư, tin tưởng hội đấu giá lần này sẽ thành công hơn một phần." Tiền Siêu hết sức hưng phấn nói.
"Bây giờ sao? Không biết ngoài Tiền đông chủ còn có ai khác đi cùng không?" Liễu Minh vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức hỏi lại một câu.
"Không, chỉ có hai người chúng ta thôi. Hiện tại Miện Lão chịu trách nhiệm về chuyện hội đấu giá bên kia, còn phải canh giữ nhà kho, không thể nào phân thân được." Tiền Siêu không cần suy nghĩ nói.
"Được, nếu đã như vậy, ta và Đông chủ lập tức xuất phát a." Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu đáp.
Tiền Siêu nghe vậy rất vui mừng, vội vàng phân phó một gã gia đinh chuẩn bị xe ngựa, cùng với Liễu Minh đi thẳng tới cửa phủ.
Một lúc lâu sau, hai người Liễu Minh và Tiền Siêu đã xuất hiện trên một con đường núi, đi lên phía trên cao.
"Vị Phàm đại sư này vậy mà cũng ở trên Tiên Hà Sơn, thật là trùng hợp." Liễu Minh vừa quan sát cảnh sắc bốn phía, vừa mỉm cười nói.
"Với tạo nghệ luyện đan của Phàm đại sư, đương nhiên không thể chịu sự khống chế của bất cứ thế lực nào cả. Huống hồ Nguyên Khí trên Tiên Hà Sơn khá nồng đậm, lại rất yên tĩnh, thực sự là một nơi luyện đan tốt." Mặc dù Tiền Siêu chỉ là một phàm nhân không có Linh Mạch, nhưng thân thể kiện tráng, đi sóng đôi với Liễu Minh mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
"Điều này cũng đúng. Luyện Đan Đại Sư quả thực rất ít, nếu bản thân sống ở một nơi nguy hiểm mà nói, e rằng chuyện bị người cưỡng ép bắt đi luyện đan cũng không phải là điều gì quá kỳ lạ. Nhưng đại sư Phàm Bách Tử sống trên Tiên Hà Sơn, chắc hẳn triều đình cũng chiếm được không ít tiện nghi a?!" Liễu Minh trả lời.
"Ha ha, Càn tiên sinh đúng là người rất hiểu chuyện. Đúng là như vậy, hàng năm Phàm đại sư đều phải luyện chế một ít đan dược giao cho triều đình, coi như là cái giá của sự che chở. Hơn nữa những Kim Linh Khách khanh kia nếu mua đan dược ở chỗ Phàm đại sư, cũng được giảm một hai thành so với những người khác." Tiền Siêu cười cười trả lời.
Liễu Minh gật gật đầu, nét mặt hiện rõ vẻ “quả nhiên là thế”.
Sau thời gian ước chừng ăn hết một bữa cơm, rút cuộc hai người cũng đi tới phía dưới một vách đá thẳng đứng, trên vách đá có một cánh cửa lớn bằng đá xanh, hai bên cánh cửa đặt hai pho tượng Thiết Sư đen nhánh, cao hơn một trượng.
Mà một chỗ cách cánh cửa lớn không xa có một căn nhà gỗ khá lớn, thấp thoáng thấy chừng hơn mười người đang nghỉ ngơi bên trong.
Liễu Minh dời mắt nhìn qua, lập tức đã phát hiện phần lớn trong số đó là Linh Đồ, nhưng cũng có một vài người là phàm nhân.
"Những người này là ..." Liễu Minh vô thức hỏi một câu.
"Không cần quan tâm đến bọn họ. Những người này không phải muốn bái sư học tập thuật luyện đan từ Phàm đại sư thì cũng là xin đại sư luyện chế cho một ít đan dược. Trong tình huống bình thường, Phàm đại sư cũng không để ý tới." Tiền Siêu trả lời với vẻ hết sức quen thuộc.
Tiếp đó, gã liền dẫn Liễu Minh đi tới trước cánh cửa đá, xắn tay áo lên rồi gõ lên mấy cái “Đông” “Đông”.
Một lát sau, cánh cửa đá nặng nề mở ra, một đồng tử môi hồng răng trắng, tết tóc từ bên trong đi ra.
"Hai vị là?" Đồng tử liếc nhìn hai người, mở miệng hỏi.
"Tại hạ Bách Linh Cư Tiền Siêu, đã có hẹn trước với Phàm đại sư." Tiền Siêu mỉm cười nói.
"Ra là Tiền đông chủ, đại sư đã dặn trước nếu là Tiền đông chủ tới, không cần bẩm báo, đưa thẳng đến phòng khách là được." Đồng tử nghe vậy, lộ vẻ tươi cười nói, sau đó bước sang một bên nhường lối.
Tiền đông chủ thấy vậy, tự nhiên cảm ơn một tiếng, sau đó cùng Liễu Minh đi vào trong.
Đám người ngồi trong căn nhà gỗ đang muốn xem một màn náo nhiệt vừa thấy cảnh này, đương nhiên xôn xao một trận.
Tính tình vị Luyện đan Đại sư Phàm Bách Tử này nóng nảy quái dị vô cùng, cả Huyền Kinh ít người không biết.
Trong đám bọn họ, dài thì đã đợi nửa tháng, ngắn thì cũng hai ba ngày rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người chỉ nói mấy câu mà đã có thể nghênh ngang bước vào cánh cửa đá như thế, lúc này cả đám đều quay mặt nhìn nhau không biết nói sao!
Giờ phút này, hai người Liễu Minh được đồng tử kia dẫn đường đã đi vào trong một gian đại sảnh.
Sảnh này chỉ rộng vài chục trượng, bốn góc đều đặt một chậu hoa không biết tên, màu sắc sặc sỡ, chính giữa căn phòng đặt một cái bàn gỗ và vài chiếc ghế, bố trí hết sức đơn giản.
"Hai vị chờ ở đây một lát, đại sư vẫn đang luyện đan, phải một lát nữa mới có thể tới đây gặp mặt." Đồng tử mời hai người ngồi lên ghế, sau khi pha một bình trà thơm mới cung kính nói.
"Không sao, việc luyện đan của Đại sư quan trọng hơn. Hai người chúng ta ngồi đây đợi là được." Tiền Siêu nói.
Nam đồng nghe vậy, gật gật đầu, sau đó nhanh chóng lui ra.
Hai người Liễu Minh vừa thưởng thức trà thơm, vừa bắt đầu nói chuyện.
"Càn tiên sinh, có phải vài ngày trước ngươi đã gặp Khâu Long Tử thống lĩnh Kim Linh Khách khanh phải không?" Một lát sau sau, Tiền Siêu đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Ừm, đúng là đã gặp qua một lần. Làm sao Đông chủ lại biết việc đó?" Liễu Minh hơi bất ngờ, nhưng sau khi suy nghĩ một lát liền hỏi lại một câu.
"Cũng không phải việc gì to tát, chẳng qua là vài ngày trước có người tới dò la tin tức về Càn tiên sinh, dường như là phụng mệnh của Khâu thống lĩnh mà tới." Tiền Siêu vừa cười vừa nói.
"Ha ha, xem ra vị Khâu Đại Thống Lĩnh này thực sự là người cẩn thận." Liễu Minh nghe vậy, cười lên một tiếng.
"Ta đã từng nghe Miện Lão nói, tu vi của vị Khâu Long Tử này và ba thống lĩnh khác đều là cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, có thể nói là một trong những tu luyện giả có thực lực mạnh nhất trong toàn bộ Huyền Kinh rồi. Không biết Càn tiên sinh có vô tình đắc tội với y?" Tiền Siêu dò hỏi.
"Đông chủ cứ yên tâm, chỉ là ta gặp mặt và luận bàn với vị Khâu thống lĩnh đó một chút, cho nên mới khiến cho y chú ý tới ta như vậy." Liễu Minh không đổi sắc trả lời.
"Luận bàn!"
Vị Đông chủ Bách Linh Cư này được nghe chuyện đó, lại sợ hãi kêu lên một tiếng.
Mặc dù gã biết Liễu Minh có thể là một tu luyện giả Linh Đồ hậu kỳ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới lại là một tồn tại đồng cấp Đại viên mãn với Khâu Long Tử như vậy.
Mặt mũi gã tràn đầy vẻ giật mình, miệng giật giật, đang muốn tiếp tục hỏi thêm điều gì thì đúng lúc này, bỗng nhiên từ một bên đại sảnh truyền tới một giọng nói già nua :
"Lão phu cũng rất tò mò, trận luận bàn giữa đạo hữu và Khâu đạo hữu, không biết ai thắng ai thua? Khâu Long Tử rất tinh thông thuật trùng độc, trong tay y có không ít trùng độc cực kỳ khó giải quyết."
Tiếng nói vừa dứt, một lão giả tóc bạc, mặt hồng hào, mặc áo bào trắng từ một bên đại sảnh bước ra, mặt mũi lộ rõ vẻ hứng thú.
"Phàm đại sư, ngươi kết thúc luyện chế đan dược rồi sao!" Tiền Siêu vừa thấy lão giả, lập tức vui mừng đứng dậy chào hỏi.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, sau đó cũng đứng dậy liền ôm quyền nói :
"Tại hạ Càn Minh, Khách khanh Bách Linh Cư, bái kiến Phàm đạo hữu."
"Hai vị mời ngồi, không cần đa lễ như vậy. Thì ra vị này chính là Càn đạo hữu, Tiền đông chủ, ngươi thật đúng đã thu nhận một vị Khách khanh rất tài giỏi." Phàm Bách Tử vội khoát khoát tay, sau khi mấy người ngồi cả xuống mới vừa cười vừa nói.
"Càn tiên sinh đích xác thần thông quảng đại, hơn nữa đã từng xuất thủ cứu giúp phu nhân và khuyển tử của Tiền mỗ, nhưng ta thực sự không biết thực lực của Càn tiên sinh vậy mà lại đạt tới trình độ này." Tiền Siêu nghe vậy, vội vàng cười khổ trả lời.
"Đúng là như thế. Với thân phận hiện giờ của Khâu Long Tử, nếu không phải là người có tu vi tương đương, chỉ sợ rất khó có khả năng y ra mặt so tài. Xem ra Càn đạo hữu cũng có tu vi Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn không thể nghi ngờ." Phàm Bách Tử vân vê chòm râu, sau khi nhìn Liễu Minh vài lần, mới đăm chiêu nói.