Chương 189: Nhiên Huyết Đan
"Chút tu vi ấy của tại hạ xem ra không thể gạt được Phàm đại sư rồi." Liễu Minh mỉm cười, sau đó liền thản nhiên thừa nhận.
Lời này vừa nói ra, chẳng những làm cho Phàm Bách Tử có chút động dung, mà Tiền Siêu ngồi bên cạnh lại càng vui mừng ra mặt.
Lúc này, Bách Linh Cư đột nhiên có thêm một vị Khách khanh cảnh giới Đại viên mãn, việc này đối với gã chẳng khác nào một miếng bánh từ trên trời rơi trúng đầu.
"Chậc chậc, không ngờ Càn đạo hữu trẻ tuổi như vậy, tu vi đã đạt đến cảnh giới này. Cho dù so sánh với những đệ tử hạch tâm của năm tông kia có lẽ cũng không chênh lệch nhiều lắm. Sau này cho dù có trùng kích cảnh giới Linh Sư cũng chưa hẳn là chuyện không thể nào." Phàm Bách Tử tấm tắc kêu kỳ lạ một tiếng.
"Phàm đại sư quá khen, nếu tại hạ thật sự nắm chắc trùng kích Linh Sư thì đã trốn ở một nơi nào đó để bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi. Kỳ thật lần này tại hạ đến Huyền Kinh, một là muốn tìm kiếm Chân Sát Khí phù hợp, hai là muốn nhận mua một ít đan dược đồ vật phụ trợ, chuẩn bị thật tốt để nắm chắc hơn một hai phần khi thực sự trùng kích cảnh giới Linh Sư sau này." Liễu Minh nghe vậy, lại thở dài một hơi trả lời.
"Ha ha, ít nhất Càn đạo hữu còn có cơ hội trùng kích Linh Sư, riêng điểm này đã là ao ước của không biết bao nhiêu người rồi. Về phần Chân Sát Khí và đan dược đồ vật phụ trợ trùng kích Linh Sư, mặc dù ít thấy, nhưng ở địa phương như Huyền Kinh này cũng không phải là không có hi vọng mua được. Đặc biệt hiện giờ Càn đạo hữu là Khách khanh của Bách Linh Cư, trong lần đấu giá này nói không chừng sẽ có chút ít thu hoạch." Phàm Bách Tử cười lên mấy tiếng, sau đó thâm ý sâu sắc nói.
"Sao, chẳng lẽ trong hội đấu giá lần này có Chân Sát Khí xuất hiện ư?" Liễu Minh nghe vậy, trong lòng hơi xao động, quay đầu hỏi Tiền Siêu.
"Phàm đại sư nói không sai, vì hội đấu giá lần này, Bách Linh Cư đích xác đã gom góp được mấy phần Chân Sát Khí, hơn nữa trong đó có một loại Chân Sát Khí rất quý hiếm làm vật phẩm áp trục hội đấu giá lần này, đang trên đường vận chuyển về Huyền Kinh." Tiền Siêu thấy vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng trả lời.
"Rất tốt, hội đấu giá lần này, xem ra ta cũng phải tham gia rồi. Hứa hẹn của Đông chủ lúc trước rằng ta có thể mua một vật bằng nửa giá vẫn còn có giá trị chứ?" Liễu Minh vui vẻ hỏi.
"Tiền mỗ đã hứa sao có thể nuôt lời được. Bất kể Càn tiên sinh muốn đấu giá vật gì, ta đều có thể làm chủ chỉ thu một nửa giá đã đấu giá." Mặc dù Tiền Siêu cảm thấy đau lòng, nhưng lại càng muốn lôi kéo Liễu Minh hơn, lúc này trả lời một cách rất quyết đoán.
"Được, vậy trước tiên tại hạ xin đa tạ Đông chủ." Liễu Minh đương nhiên mở miệng cảm ơn.
Phàm Bách Tử ngồi bên cạnh, mỉm cười quan sát hai người nói chuyện.
"Đúng rồi, Phàm đại sư! Lần này ngươi sai người đưa tin tới phủ, nói rằng mới luyện chế ra được một loại đan dược cao giai, chuẩn bị bán ra trong hội đấu giá lần này a. Không biết là loại đan dược nào, có thể nói cho tại hạ biết trước tên và công hiệu một chút được không, ta sẽ đích thân sắp xếp việc này." Tiền Siêu cuối cùng cũng nghiêm mặt nói với Phàm Bách Tử về mục đích chuyến đi lần này của mình.
"Đây chính là Nhiên Huyết Đan mà ta cần đấu giá lần này." Lão giả mặc áo bào trắng dường như đã chờ sẵn Tiền Siêu nói ra chuyện đó, lão vừa nghe xong đã chậm rãi lấy ra từ trong ngực áo một cái bình ngọc nhỏ, dốc ngược miệng bình đổ ra một viên đan dược màu đỏ như máu.
Thần sắc Tiền Siêu chăm chú, lập tức đứng dậy bước tới, cầm viên đan dược màu đỏ máu lên trước mắt cẩn thận quan sát, sau đó lại đặt dưới mũi ngửi nhẹ.
Không có chút mùi vị nào cả.
Vị Đông chủ Bách Linh Cư này không khỏi khẽ cau mày.
Lúc này, vẻ mặt Phàm Bách Tử lại tràn đầy vẻ ngạo nghễ, nói:
"Nhiên Huyết Đan này là ta dựa theo đan phương thời Thượng Cổ, thật vất vả mới luyện chế ra, chẳng những hao tốn một lượng lớn Linh thảo quý hiếm, một lò lại chỉ luyện chế được ba viên mà thôi. Hơn nữa tin tưởng trong toàn bộ Đại Huyền Quốc, cũng chỉ có một mình Phàm mỗ là có thể luyện chế được đan này. Hiệu quả của loại đan dược này là trong thời gian ngắn có thể kích phát tinh huyết toàn thân của người sử dụng, khiến cho Pháp lực tăng vọt lên gần bốn thành so với lúc bình thường."
"Cái gì, đan dược này có thể tăng tu vi người sử dụng lên bốn thành sao? Nhưng không biết có thể duy trì trong thời gian bao lâu, có hậu hoạn gì hay không?" Tiền Siêu vốn dĩ giật mình kinh hãi, nhưng lập tức đã tìm ra điểm mấu chốt hỏi lại.
"Hắc hắc, điều này thì phải xem thân thể người phục dụng có mạnh mẽ hay không rồi. Tu luyện giả có trình độ thân thể khác nhau thì hiệu quả sau khi kích phát tinh huyết cũng khác nhau rất lớn, nhưng ít nhất cũng có thể duy trì trong thời gian một khắc, điều này là không thể nghi ngờ. Về phần hậu hoạn sao, đương nhiên cũng có một chút. Cái đó cũng bởi vì tinh huyết bị hao tổn, người phục dụng sẽ vô cùng suy yếu trong thời gian một tháng sau đó, thậm chí một ít gia hỏa nhục thân quá yếu ớt, nói không chừng sau khi hiệu quả kích phát qua đi sẽ lập tức ngất xỉu tại chỗ. Đương nhiên sau đấy chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, bổ sung phần tinh huyết đã mất đi thì những triệu chứng đó sẽ nhanh chóng biến mất." Phàm Bách Tử không lưỡng lự nói, không hề giấu giếm chỗ thiếu sót của Nhiên Huyết Đan.
"Nếu hiệu quả của đan này thực sự như Đại sư nói thì chút hậu hoạn ấy quả thực là không đáng kể. Dựa theo lệ cũ, vật phẩm bán đấu giá phàm là đan dược, bản cư vẫn phải nghiệm chứng một phen, sau đó mới có thể mang ra đấu giá. Đại sư không ngại việc này chứ?" Tiền Siêu nghe vậy, mặt mũi lộ chút hưng phấn nói.
Đối với gã mà nói, nếu hiệu quả của Nhiên Huyết Đan này là thật, không cần nghĩ cũng biết giá trị sẽ cao như thế nào, tuyệt đối có thể làm một trong những vật phẩm áp trục.
"Không sao, ta biết rõ thông lệ của hội đấu giá. Trước tiên Tiền đông chủ có thể mang một viên Nhiên Huyết Đan này về kiểm nghiệm. Nhưng loại đan dược này ta cũng chỉ luyện chế được ba viên mà thôi, mỗi một viên đều cực kỳ trân quý, cho nên không cần biết các ngươi kiểm nghiệm như thế nào, nhưng không được làm hư hao đến dược tính chính thức của nó." Phàm Bách Tử suy nghĩ một chút, sau đó cũng gật gật đầu, nói.
"Đa tạ Đại sư đã thông cảm. Phàm đại sư yên tâm! Bản cư đã kiểm chứng dược tính của đan dược không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là lấy một chút bột phấn bên ngoài của đan này đi kiểm nghiệm mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến bản thân đan dược." Tiên Siêu vui mừng trả lời.
"Rất tốt, ta hết sức yên tâm với danh dự của Bách Linh Cư, cứ quyết định như thế đi." Phàm Bách Tử thản nhiên nói.
Tiền Siêu đương nhiên luôn miệng cảm ơn, cẩn thận từng li từng tí bỏ viên Nhiên Huyết Đan này vào một cái bình nhỏ khác.
"Nếu hai vị không còn chuyện gì khác, lão phu cũng không bồi tiếp thêm nữa, ta còn phải tới đan phòng luyện chế thêm một ít đan dược." Phàm Bách Tử nhấp nhẹ thưởng thức chén trà thơm trên bàn một chút, sau đó liền nói lời tiễn khách, thần sắc thoáng cái đã trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
Xem ra bên ngoài nói tính tình người này có chút cổ quái, quả thực là không giả.
Tiền Siêu nghe vậy, đương nhiên vô thức liếc sang nhìn Liễu Minh.
Liễu Minh mỉm cười, điềm tĩnh ôm quyền nói với lão giả mặc áo trắng :
"Phàm đạo hữu, lần này Càn mỗ tới đây cùng Tiền đông chủ, kỳ thật còn có một chuyện khác muốn cầu, không biết đạo hữu có bằng lòng nghe một chút hay không?"
"A, có việc muốn cầu? Nếu là người khác thì ta cũng lười để ý tới, nhưng Càn đạo hữu là một Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, đương nhiên là hoàn toàn khác. Lão phu có thể nghe một qua một chút." Sau khi Phàm Bách Tử nghe xong, có chút bất ngờ trả lời.
"Tiền đông chủ, ngươi cứ về trước đi. Tại hạ muốn một mình nói chuyện với Phàm đại sư về việc này." Liễu Minh nghe vậy, lập tức quay đầu nói với Tiền Siêu.
"Ha ha, điều này tự nhiên không thành vấn đề. Như vậy đi, bây giờ Tiền mỗ sẽ tới gian phòng mà lúc trước chúng ta đi ngang qua chờ đợi, sau khi Càn tiên sinh nói xong cứ đi thẳng tới đó tìm ta là được." Tiền Siêu nhanh chóng nói.
Phàm Bách Tử cũng không có ý phản đối, hơn nữa sau đó còn gọi tên đồng tử vẫn đứng chờ bên ngoài dẫn Tiền Siêu rời khỏi gian đại sảnh.
"Tốt rồi, đạo hữu có lời gì có thể nói thẳng với tại hạ. Ta hi vọng việc Càn đạo hữu nói có chút thực tế, cũng không làm lãng phí thời gian của ta." Phàm Bách Tử thấy bóng dáng Tiền Siêu và đồng tử đi khuất sau cánh cửa, hai mắt mới nheo lại nói với Liễu Minh.
"Ở đây ta có một vật, Phàm đại sư có thể nhận ra hay không?" Liễu Minh nghe vậy cười cười, một tay thò vào trong ống tay áo lấy ra một vật lớn cỡ ngón cái, đưa thẳng cho lão.
"Trước hết lão phu phải xem qua một chút … Ồ, thứ này là …” Phàm Bách Tử vốn dĩ không để ý lắm, đưa tay nhận lấy, nhưng sau khi cảm thấy ngón tay hơi trầm xuống, mới có chút giật mình cúi đầu nhìn kỹ vật trong tay, lắp bắp nói.
Vật này rõ ràng là một khối đất sét màu vàng nhạt, đúng là một phần nhỏ của khối Kim Tinh Tức Thổ mà Liễu Minh đã tìm được lúc trước kia.
"Xem ra Đại sư cũng nhận ra vật này. Đúng thế, vật này chính là Kim Tinh Tức Thổ, một vật cực kỳ quan trọng với Đan Sư. Phàm đạo hữu cứ cẩn thận xem xét kỹ một chút, xem xem có nhầm lẫn ở đâu hay không?" Liễu Minh thấy vậy, thần sắc như thường nói.
"Không cần xem xét, khá lâu trước kia ta đã từng nhận được hai lượng Kim Tinh Tức Thổ, tuy nhiên chẳng những nhỏ hơn khối này rất nhiều, tỉ lệ cũng còn xa mới bằng. Đây đích xác là Kim Tinh Tức Thổ không thể sai được. Càn đạo hữu, ngươi nói đi! Rút cuộc ngươi muốn cầu chuyện gì? Chỉ cần ngươi cho ta ba lượng Kim Tinh Tức Thổ này, bất kể là đan dược, hay là chuyện gì khác, ta cũng có thể lập tức đáp ứng." Phàm Bách Tử lấy ngón tay bóp nhè nhẹ khối đất sét màu vàng mềm mịn lạ thường này một chút, sau đó không chút chần chừ nói.
Giờ phút này, trong ánh mắt vị Luyện đan Đại sư tiếng tăm lừng lẫy Huyền Kinh này nhìn về phía Liễu Minh đã tràn đầy vẻ nóng bỏng rồi.
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là hi vọng Phàm đạo hữu có thể chỉ điểm một chút cho Càn mỗ về thuật luyện đan." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nói.
"Cái gì, học tập thuật luyện đan! Càn đạo hữu cũng là một vị Đan Sư sao?" Phàm Bách Tử lập tức giật mình kêu lên.
"Mặc dù tại hạ đã từng xem qua một ít điển tịch về luyện đan, nhưng lại chưa bao giờ chính thức tiếp xúc với thuật luyện đan." Liễu Minh thản nhiên trả lời.
"Đạo hữu có biết con đường luyện đan thâm ảo vô cùng, nếu như không có thiên tư, kể cả là có vất vả khổ cực cả đời, nói không chừng cũng không thể chạm vào cánh cửa của thuật này hay không?!" Lão giả mặc áo bào trắng nghe xong, sắc mặt có chút khó coi nói.
"Tại hạ bước vào giới tu luyện cũng không phải một năm hai năm, chút kiến thức thông thường ấy sao lại không biết được. Nhưng vì có nguyên nhân đặc biệt, Càn mỗ phải học tập thuật luyện đan, mong rằng đạo hữu có thể thành toàn." Liễu Minh thở dài một hơi, nói.
"Hừ, đạo hữu có biết thiên phú của lão phu trên thuật luyện đan cao bao nhiêu, học tập luyện đan biết bao năm mới có thể có thành tựu như bây giờ không? Mặc kệ là nguyên nhân gì, ta vẫn khuyên Càn đạo hữu từ bỏ ý nghĩ này. Ta thấy thiên tư tu luyện của ngươi rất khá, tuổi trẻ như vậy đã tu luyện tới cảnh giới hiện tại, làm sao lại phải khổ sở phân tâm đi học thuật này làm gì. Sau này rất có thể sẽ rơi vào kết cục chuyện gì cũng không thông, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn." Lần đầu tiên Phàm Bách Tử dùng giọng điệu ngưng trọng nói với Liễu Minh.