Q17 - Chương 22: Bồng bềnh mà đi

Dư Vi cùng Điện Tài tiên nhân chỉ cảm thấy thời không biến ảo, lúc mọi thứ hiện ra rõ ràng thì đã đứng tại một hành lang. Phía xa Thu Diệp đang bước tới thấy hai người đột nhiên xuất hiện cũng lắp bắp kinh hãi, rồi lập tức hành lễ: “Phu nhân! Điện Tài tiên nhân!”

“Xem ra là không muốn để chúng ta nhìn thấy rồi.” Điện Tài tiên nhân bất đắc dĩ cười nói.

“Không biết sư phó của sư đệ rốt cuộc là ai?” Dư Vi cũng không khỏi tò mò tự hỏi.

Vừa mới rồi, hai người chỉ kịp nghe thấy thanh âm ‘sư phó của hắn là ta’ vang lên thì đã bị dịch chuyển đi mất, chưa kịp phát hiện ra ai là sư phó của Kỷ Ninh.

“Thưa, có chuyện gì vậy?” Thu Diệp hiếu kỳ hỏi. “Hai người đang nói tới sư phó của công tử sao?”

“Không có gì.” Dư Vi lắc đầu cười cười. “Là chuyện tốt, chỉ không phải là chuyện mà chúng ta nên biết thôi.”

“À…” Thu Diệp gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

***

Bên bờ hồ Minh Tâm đảo.

“Sư phó.” Kỷ Ninh vui mừng cung kính hô lên. Lão giả gày gò mặc đạo bào màu trắng hướng Kỷ Ninh mỉm cười, gật đầu, rồi mới nhìn hướng sang Nguyên Lão Nhân.

“Ra là ngươi!” Nguyên Lão Nhân hai mắt trợn tròn. “ Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a. Một tên đồ đệ tốt như vậy lại bị ngươi cướp đi mất.”

“Đây là lần thứ ba rồi.” Bồ Đề Lão Tổ than thở. “Ta thu đồ đệ, dạy đồ đệ, sao mà ngươi luôn muốn tới cướp đoạt vậy?”

Kỷ Ninh ở bên cạnh chớp mắt.

Lần thứ ba?

Xem ra lúc trước, hai vị sư huynh sư tỷ của ta cũng là bị Nguyên Lão Nhân đoạt lấy mất rồi.

“Ha ha…, chỉ có thể nói vì Bồ Đề ngươi dạy đồ đệ lợi hại thôi a.” Nguyên Lão Nhân cười nói. “Nếu là Bồ Đề ngươi thì mấy sự tình kia thật dễ nói rồi. Lần trước chúng ta không phải cũng thương lượng thành công đó sao. Nói đi, ngươi có điều kiện gì cứ đưa ra, lão già ta không thiếu bảo bối, lại sẵn sàng chịu thiệt vốn liếng, không sợ ngươi dùng công phu sư tử ngoạm đâu.”

“Kỷ Ninh, ngươi có nguyện ý không?” Bồ Đề nhìn về phía Kỷ Ninh hỏi.

“Mọi việc đệ tử đều nghe theo lời của sư phó.” Kỷ Ninh cung kính trả lời. Chỉ cần sư phó không gây khó dễ thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi. Mà hắn tin rằng, Bồ Đề sư phó cũng biết ít nhiều về vị Nguyên Lão Nhân này, nhất định sẽ không hại hắn.

Bồ Đề khẽ gật đầu.

“Bái ngươi làm sư phó, cũng coi như vẫn là đệ tử của ta.” Bồ Đề lạnh nhạt nói. “Ta không có điều kiện gì khác, chỉ là… ngươi hãy về phe của chúng ta.”

“Cái này…” Sắc mặt của Nguyên Lão Nhân nhất thời trở nên khó coi.

Chân mày Bồ Đề cũng nhăn lại: “Như thế nào, ngươi vẫn không muốn phải lựa chọn?”

“Chẳng phải là nhận đồ đệ của ngươi sao, hơn nữa cũng không bắt hắn phải thay đổi gì. Ngươi muốn thần thông gì, muốn Tiên Thiên Linh Bảo gì cứ nói, sao phải bức bách ta như vậy?” Nguyên Lão Nhân gãi gãi đầu. “Lúc trước tiểu Khổng Tước bái làm môn hạ đệ tử của ta, không phải rất tốt sao. Hắn gọi ngươi là sư phó, cũng gọi ta là sư phó vậy.”

Trong lòng Kỷ Ninh khẽ động.

“Chẳng lẽ là Khổng Tước sư tỷ?”

“Tiểu Khổng Tước?” Bồ Đề lắc đầu. “Khi đó đại kiếp nạn còn chưa xuất hiện, ta làm sao biết có ngày nó sẽ xảy ra. Hiện giờ hạo kiếp đã tới, ngươi phải lựa chọn thôi. Nếu không, ta không có cách nào để đồ đệ của ta nhận làm học trò của ngươi.”

“Ngươi làm vậy…. Ngươi, cái lão đầu gỗ này!” Nguyên Lão Nhân hít thở khó khăn nói.

“Hừ.” Bồ Đề thanh âm lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, nếu Kỷ Ninh bái làm đồ đệ của ngươi, tới sau này ngươi về phe của Vô Gian Môn, lúc đó Kỷ Ninh biết lựa chọn thế nào? Hắn sẽ lựa chọn đứng cùng ta hay đứng cùng ngươi? Nếu hắn đứng về phe Vô Gian Môn, ta nhất định thanh lý môn hộ. Nếu hắn chọn về phe chúng ta, ngươi tất cũng sẽ không tha cho hắn. Tới lúc đó là ngươi chết thì ta sống, không ai có thể chạy thoát.”

Nguyên Lão Nhân sắc mặt khó coi.

Lão cũng hiểu rõ, Kỷ Ninh chỉ có thể lựa chọn đứng về một phía.

Đúng vậy a!

Bái làm đồ đệ của hai vị sư phó ở hai trận doanh đối địch, tới lúc đó tất nhiên sẽ phải trở mặt với người không cùng chiến tuyến với mình.

“Ngươi đã muốn nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ, chắc cũng không muốn làm khó cho hắn sau này phải chém giết với sư phó của mình. Cho nên, chỉ có đứng cùng trận doanh với chúng ta, Kỷ Ninh mới có thể vẹn toàn.” Bồ Đề Lão Tổ nói tiếp: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, Kỷ Ninh sẽ bái ngươi làm thầy.”

“Ngươi…” Nguyên Lão Nhân vẻ mặt đầy ưu tư.

Kỷ Ninh vẫn ở một bên yên lặng theo dõi sự tình.

Nguyên Hà Tứ Tổ, tại tam giới chính là một cỗ thế lực cường đại. Nguyên Lão Nhân là người đứng đầu, đã lựa chọn trận doanh bên này thì Đạo Tổ môn của hắn cũng coi như đứng về phe này rồi.

“Ngươi sao lại nhất định phải bức ta làm vậy. Chuyện này đâu chỉ ảnh hưởng tới một mình ta, sau lưng ta còn một bầy hảo hữu và một đám đồ tử đồ tôn…” Nguyên Lão Nhân lo lắng muôn phần.

“Việc này không thể khác được.” Bồ Đề lắc đầu. “Đừng làm khó cho Kỷ Ninh hắn.”

“Vậy còn việc thu nhận tiểu Khổng Tước lúc trước thì sao?” Nguyên Lão Nhân vội vàng nói.

“Ngươi bây giờ còn không lựa chọn, tương lai sau này mới quyết định đứng về phe nào, nếu ngươi đầu phục về Vô Gian Môn, tiểu Khổng Tước cũng sẽ phải chọn lựa – là theo ngươi hay là theo ta.” Bồ Đề Lão Tổ thở dài. “Ta đã có lỗi với tiểu Khổng Tước rồi ( ý chỉ đã đồng ý cho hắn bái làm đệ tử của Nguyên Lão Nhân lúc trước, giờ không thể thay đổi), không muốn sau này Kỷ Ninh cũng phải rơi vào hoàn cảnh như vậy.”

Nguyên Lão Nhân bỗng nhiên nổi giận: “Ta thật không hiểu, các ngươi vì sao toàn là một đám cố chấp như vậy?”

“Ta cũng không hiểu. Chúng ta đều là từ Hỗn Độn thai nghén mà sinh ra, giống như huynh đệ. Chúng ta đều đứng ở một phe, sao các ngươi lại chọn ra ngoài chứ? Nguyên Hà Tứ Tổ các ngươi mỗi người đều như vậy, chẳng nghĩ gì tới tình cũ.” Bồ Đề cũng không còn nhẹ nhàng, mà phẫn nộ tới rung cả lông mi, tay chỉ thẳng vào Nguyên Lão Nhân.

“Các ngươi chịu ân đức của Nữ Oa, chúng ta thì không được như vậy.” Nguyên Lão Nhân cả giận nói. “Hơn nữa thế giới thượng cổ Bàn Cổ đã sớm tan vỡ, giờ là thời đại của tam giới. Lão bất tử kia không phải là muốn thống nhất tam giới để hắn thống trị hay sao? Đám Đạo Tổ các ngươi chẳng phải cũng quan tâm tới việc thống trị tam giới hay sao? Cần gì phải ngươi chết ta sống! Ngươi bảo ta không niệm tình huynh đệ, ta nếu thực không niệm tình huynh đệ thì đã sớm đầu nhập vào Vô Gian Môn rồi!”

Bồ Đề cũng vô cùng phẫn nộ: “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy…”

Lời vừa nói ra tới đây, đột nhiên trở nên im lặng.

Bồ Đề Lão Tổ, Nguyên Lão Nhân ở xa xa trở nên mơ hồ. Hai người đều phẫn nộ, giận dữ mắng mỏ, trách mắng đối phương.

Những thanh âm ấy Kỷ Ninh cũng không nghe thấy được nữa.

“Xem ra là không muốn để ta nghe thấy rồi.” Kỷ Ninh nhủ thầm. “Hai người họ nói cái gì mà…, lão bất tử đều muốn thống nhất tam giới? Lão bất tử nào vậy? Xem ra trong tam giới còn có vị Đại Năng Giả nào đó rất đáng sợ rồi.”

Kỷ Ninh chỉ có thể ở một bên mà yên lặng nhìn xem. Hai vị Đạo Tổ kia, đều là những người tiếng tăm lừng lẫy trong tam giới, đều là một trong những Đạo Tổ mạnh nhất. Hàng ngũ đệ tử của bọn họ đều có mấy tên Đạo Tổ, đồng thời còn có những minh hữu là các vị Đạo Tổ khác. Thực lực hai người đều vô cùng cường đại.

Thêm nữa, lại đều từ Hỗn Độn mà sinh ra.

Giờ phút này đều muốn tranh luận để thuyết phục đối phương.

***

Hồi lâu sau…

Hai vị Đạo Tổ tranh luận mất hơn một canh giờ. Tới lúc sau này Kỷ Ninh phát hiện thấy Bồ Đề Lão Tổ càng nói càng hăng, mà Nguyên Lão Nhân thì lại có vẻ lép vế.

“Oành…” Xung quanh bỗng chấn động một hồi, Kỷ Ninh lại nghe thấy âm thanh của hai vị Đạo Tổ.

“Kỷ Ninh.”

Nguyên Lão Nhân trực tiếp lao tới, sắc mặt khó coi, cả giận nói. “Sư phó của ngươi đúng là một khúc gỗ phiền phức, nói chẳng được! Đạo bất đồng tương bất vi mưu (thành ngữ này nên để nguyên thì hay hơn, kiểu như đồng sàng dị mộng vậy), ta cũng không muốn nhiều lời. Tiểu tử ngươi có tư chất cao minh, cái đầu gỗ ương bướng kia mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng về mặt Tâm lực thì quả thực rất kém. Chúng ta nếu không có duyên thành thầy trò thì cũng đành chịu mà thôi. Đây là pháp môn vận dụng Tâm lực mà ta ngộ ra, mặc dù chưa thành hệ thống, nhưng ngươi tham khảo cũng có nhiều điểm rất tốt. Tặng cho ngươi này.”

Nói xong chỉ tay về hướng Kỷ Ninh.

Lập tức có một đạo lưu quang xông vào mi tâm của Kỷ Ninh.

Nhất thời, trong đầu Kỷ Ninh tràn ngập những thông tin hiện ra.”

“Bồ Đề!” Nguyên Lão Nhân quay người chỉ vào Bồ Đề mắng: “Nói tới năng lực ẩn nấp chạy trốn, trong tam giới xem như ngươi là đệ nhất! Đến lúc đó bản thân ngươi có thể thoát được, nhưng những lão huynh đệ khác liệu có mấy người sống sót? Lúc trước bọn Tam Thọ Đạo Nhân cả đám chết đi, bây giờ còn phải chết thêm bao nhiêu người nữa mới đủ?”

“Chúng ta càng lùi sẽ càng chết nhiều hơn, thậm chỉ chẳng còn ai sống sót!” Bồ Đề cả giận nói.

“Được lắm, chúng ta hãy cùng chờ xem.”

Nguyên Lão Nhân giận dữ, quay đầu rời đi.

Bước được hai bước, lão giả làm vườn bình thường tức thì ngã xuống đất, một đạo lưu quang trực tiếp phá không mà đi, không thấy gì nữa.

Bồ Đề vung tay lên, lão giả làm vườn đã bị dịch chuyển đi. Lão dù sao cũng chỉ là một lão nhân bình thường, lúc trước bị Nguyên Lão Nhân nhập vào người mà thôi.

Bồ Đề đi về hướng Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh giờ này hoàn toàn chìm đắm trong pháp môn vận dụng tâm lực vừa nhận được.

***

Mênh mông.

Huyền diệu.

Kỷ Ninh nhìn xem những tin tức này, đối với Nguyên Lão Nhân cũng sinh ra sùng bái từ tâm can. Quả thực lợi hại!

Kỷ Ninh cũng nhìn ra được, thủ đoạn mạnh nhất của Nguyên Lão Nhân cũng không phải là ở trên phương diện Tâm lực, so với Hậu Nghệ thì không mạnh mẽ bằng.

Có thể Nguyên Lão Nhân cùng với Hậu Nghệ khác nhau.

Sở trường của Hậu Nghệ là cung tiễn chi thuật, mà vận dụng Tâm lực trên cung tiễn cũng đã thành hệ thống, uy lực huyền diệu đáng sợ.

Nguyên Lão Nhân thì pha tạp đủ thứ. Lão vì yêu thích nghiên cứu Tâm lực, cho nên nghiên cứu ra đủ loại pháp môn, sử dụng được trên đùi, trên thân thể, trên ngón tay, trên thân kiếm, … Mặt khác, các pháp bảo trên kia có đủ loại pháp môn, chỉ tiếc là đều không có hệ thống, đều là Nguyên Lão Nhân tự tìm hiểu rồi chỉnh sửa từng chút, từng chút một.

Huyền diệu nhất chính là tâm lực còn có thể dùng trên ‘Thần hồn’! Để Thần hồn có thể điều khiển được nhiều hơn pháp bảo. Ví như Kỷ Ninh lúc bình thường, Đại Thiên Kiếm Trận chỉ có thể điều khiển tới đệ tam trọng. Nếu thông qua Tâm lực phối hợp với Thần hồn thì có thể điều khiển tới đệ lục trọng, đệ thất trọng. Đây chính là pháp môn mà Kỷ Ninh rất mong muốn có được.

Tâm lực giống như chủ soái, Thần hồn lại như binh sĩ, trải qua sự phối hợp lẫn nhau, số lượng pháp bảo có thể điều khiển sẽ bạo tăng, hơn nữa, lượng Tâm lực tiêu hao cũng ít đi, mà thực lực lại tăng lên rất nhiều. Luyện Khí Lưu tuyệt đối là đòn sát thủ.

Chỉ là, mọi thứ không được sắp xếp thành một hệ thống, người khác về sau muốn học cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.

Thế nhưng, Kỷ Ninh lại là ngoại lệ.

Hắn là dựa vào pháp môn vận dụng Tâm lực của Hậu Nghệ tiễn thuật, rồi sau tìm ra cách vận dụng trên kiếm chỉ, càng là ngộ ra phương pháp vận dụng Tâm lực vào Kiếm tiên. Kỷ Ninh có thể sáng tạo ra được, thành tựu đạt được về sau càng cao sâu hơn Nguyên Lão Nhân. Hơn nữa, tự mình lĩnh ngộ sáng tạo thì cách vận dụng cũng sẽ phù hợp nhất với bản thân mình. Ngoài cách vận dụng Tâm lực vào đôi chân, toàn thân và Thần hồn ra, còn có nhiều cách vận dụng khác cũng sẽ nảy sinh.

Ngoài cách sử dụng của Nguyên Lão Nhân ra, còn có cách vận dụng Tâm lực của các Đại Năng Giả khác.

Phần lớn có thể tập hợp lại thành một hệ thống, gọi là “Tâm điển”.

“Tâm điển? Có Tâm điển này, về sau ta có thể tùy ý tránh né khi cận chiến, hay là sử dụng độn thuật cũng các thủ đoạn khác. Uy lực trong phòng thủ cũng có thể bạo tăng như khi tấn công rồi.”

Kỷ Ninh kích động không thôi! Lúc trước, hắn chỉ có thể gia tăng khả năng tấn công, về các phương diện khác thì kém hơn nhiều, vì thế mà chỉ cần là Thiên Thần Chân Tiên đều có thể bắt được Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh giờ năng lực trên các phương diện đều bạo tăng, bọn chúng nếu muốn bắt Kỷ Ninh, sợ rằng cũng không còn đơn giản như trước nữa.

“Hô…”. Kỷ Ninh mở mắt, trên mặt không giấu nổi vui mừng.

Vừa mới mở mắt, liền thấy Bồ Đề sư phó đứng ngay trước mặt, Kỷ Ninh có chút giật mình.

“Sư phó!” Kỷ Ninh vội nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện