Chương 3097: Âm mưu của nữ quỷ (2)

Ông quay đầu nhìn tới mấy ngọn núi đằng sau đầm nước, nói: "Nơi nào có đường ra?"

"Núi có thể vượt qua nhưng không có đường, phía sau này mấy chục dặm đều là vùng núi." Bạch Hồng Binh đáp.

"Không có đường???". Lưu lão đầu khóe miệng co giật: "Chúng ta đi vào ngõ cụt rồi?"

"Đúng vậy a. Khu xưởng đường chỉ xây đến đây thôi, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể quay lại đường lúc nãy."

"Tốt, tốt." Lưu lão đầu cười khổL "Lần này thật sự là phiền toái."

Lúc này, ông từ trong ba lô lấy ra một thanh Đào Mộc Kiếm dài ba thước, dùng sức vạch vào lòng bàn tay trái, dùng máu vẽ lên hai tấm phù, phân biệt dán lên trên ót Bạch Hồng Binh cùng Diệp Tiểu Mộc: "Các người cầm thi thể cẩn thận, đi theo đằng sau ta! Ngàn vạn lần không được rời khỏi ta!"

Lưu lão đầu cầm trong tay Đào Mộc Kiếm đi tới phía tiểu trấn bị sương trắng bao trùm, mặc dù bước chân có chút tập tễnh nhưng Diệp Tiểu Mộc ở phía sau nhìn xem, rất có điểm đại nghĩa uy lẫm.

"Cho tôi một cây Đào Mộc Kiếm với!" Diệp Tiểu Mộc đuổi theo nói.

"Người bình thường cầm Đào Mộc Kiếm cũng không có tác dụng gì." Lưu lão đầu suy nghĩ một chút, lấy ra một nắm Ngũ Đế Tiền lớn phân cho cậu cùng Bạch Hồng Binh, bảo đây đều là vật chính mình khai quang qua, vạn nhất gặp được quỷ, liền ném qua, cũng có thể có chút công dụng.

Đi đến đầu đường phố hoang phế , sương đậm khuếch tán qua đây, rốt cục đem bọn họ bao phủ.

Tầm nhìn lập tức hạ xuống đến mức không nhìn rõ bán kính mười mấy mét.

"Đi!"

Lưu lão đầu mở rộng bước chân, không nhanh không chậm đi tới.

Tiểu trấn bị sương trắng bao trùm tĩnh lặng im ắng đến cực đểm, đến một tiếng chim hoặc côn trùng cũng đều không xuất hiện.

Đi một chút, con đường mấp mô dưới chân trở nên bằng phẳng, hai bên đường công trình kiến trúc cũng chẳng phải cũ nát, cửa sổ đều là hoàn hảo, có vài căn trong phòng vẫn sáng đèn, giống như là có người ở bên trong.

"Ngày đó chính là như vậy, tôi đi xem, căn bản không có ai!" Diệp Tiểu Mộc nói.

"Nói nhảm, đây là huyễn tượng Quỷ Vực, là quỷ hồn thông qua hồn lực chế tạo ra, mỗi một ngôi nhà đều là một cái hồn kết, may mà cậu không tiến vào!"

Lưu lão đầu lời còn chưa dứt, phía trước cách đó không xa chợt có tiếng bước chân, ba người tăng tốc đi qua, nhìn thấy xa xa mười mấy mét có một người mặc áo khoác trắng lờ mờ, chậm rãi đi tới trên đường.

Người này mang giày cao gót, giẫm ầm ầm trên mặt đất.

Diệp Tiểu Mộc hai chân không tự chủ được run lên.

"Đừng sợ, đi!"

Ba người tăng tốc bước chân, cái bóng trắng kia cũng tăng tốc bước chân, đi vào trong sương mù, đồng thời bắt đầu hát.

Là một giọng nữ nhân phi thường nhẹ nhàng, bài hát Diệp Tiểu Mộc chưa từng nghe qua, nhưng nghe tiết tấu giống như là một khúc hát ru.

Bạch Hồng Binh lập tức liền đứng vững.

"Thế nào?" Diệp Tiểu Mộc nhỏ giọng hỏi.

Bạch Hồng Binh ngưng thần nghe một hồi, biểu lộ một chút xíu kích động, bờ môi run rẩy: "Cái này. . . Đây là bài hát ru mà Lục Vi trước kia thường xuyên dùng để dỗ con. Đó là Lục Vi! Lục Vi, sao em lại ở đây?"

Ngay sau đó ông kích động liền muốn đuổi theo, Lưu lão đầu kéo ông lại, nổi giận nói: "Có thể xuất hiện tại đây thì không có khả năng là người!"

Bạch Hồng Binh đột nhiên dừng lại, lập tức lắc đầu nói: "Không có khả năng là sao, Lục Vi vẫn chưa chết. . ."

"Ai nói cô ta nhất định chết rồi, không chừng là quỷ quái hóa thân thành dáng dấp của cô ta, đến dẫn dụ cậu, cậu mau mau tỉnh lại!"

Bạch Hồng Binh giật mình lấy lại tinh thần, dùng sức gật đầu.

Nhưng sau đó, Bạch Hồng Binh bị đoạn nhạc thiếu nhi ảnh hưởng, một mực có chút hoảng hốt. Lưu lão đầu nhìn thấy mười phần sốt ruột, bội tâm cũng là cảm khái vô hạn, chính mình mấy chục năm không có xử lý qua sự kiện linh dị, quá bất cẩn.

"Trách ta, đều tại ta hết." Lưu lão đầu thở dài, nói với Diệp Tiểu Mộc: “Tiểu Mộc a, ta là lão nhân cô đơn, cậu có thể bầu bạn với ta lúc tuổi già, ta rất cảm tạ. Hôm nay ta liều mạng cũng muốn đưa cậu ra ngoài, vạn nhất. . . Vạn nhất ta không trở về được, cậu nhớ kỹ qua nhà ta, trong ngăn tủ không ít thứ, đều để lại cho cậu!"

"Ông nói bậy gì đó, chúng ta nhất định có thể đi ra!" Diệp Tiểu Mộc chặn lời, lớn tiếng nói.

Lưu lão đầu không lên tiếng.

Đi về phía trước một hồi, tới một cái ngã ba, quỷ hồn áo khoác trắng kia biến mất, hai bên đường đều giống nhau như đúc, Diệp Tiểu Mộc nói ngày đó đi đường bên phải. Lưu lão đầu chẳng thèm ngó tới, biểu thị đây vốn chính là huyễn cảnh, đồng thời không có quy luật gì mà theo, lập tức lấy ra một tờ giấy vàng xếp thành một con hạc giấy, dùng Bút Chu Sa vẽ lên phù văn.

"Hồng Binh. . ."

Bạch Hồng Binh toàn thân run lên, theo tiếng kêu nhìn lại, tại con đường bên trái kia, có một nữ tử mặc áo khoác trắng, mang theo khẩu trang đi tới, rõ ràng chính là cách ăn mặc của Lục Vi khi đi làm lúc trước.

"Hồng Binh, em là quỷ, nhưng em là Lục Vi, là vợ của anh."

Bạch Hồng Binh nhớ tới lời Lưu lão đầu nói, băn khoăn suy nghĩ.

Lục Vi tiến về phía trước một bước, nói: "Anh còn nhớ phong thư đầu tiên anh viết cho em không, anh dùng giấy ghi chép tại khách sạn Đạo Hoa Hương, nét thư pháp đẹp đẽ của anh. . . Anh không nhớ sao? Đoạn thời gian chưa có Y Nhiễm, chúng ta thường xuyên cùng nhau chơi game, anh dùng Lữ Bố em dùng Điêu Thuyền, mỗi lần đều là em cứu anh. . ."

Quả nhiên là Lục Vi!

Những chuyện này, ngoại trừ hai người bọn họ, không có người thứ ba biết, cho dù có quỷ biến thành dáng dấp của nàng, cũng không thể biết những chuyện này.

Bạch Hồng Binh lập tức liền khai tâm, không tự chủ được đi về phía bà.

"Lục Vi, Lục Vi ơi, sao em lại ở đây?"

"Em ở chỗ này chờ anh đã rất lâu rồi. . ." Lục Vi nói xong đi về con đường bên trái. Bạch Hồng Binh một lòng nhớ tới bà, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp đuổi theo.

"Xong!"

Lưu lão đầu cuối cùng vẽ xong con hạc giấy, lại điểm con mắt, thổi một ngụm, sau đó mở bàn tay, con hạc giấy bay ra ngoài, ở trên không xoay một cái, sau đó bay hướng con đường bên phải, sau lưng kéo theo một đầu ánh sáng màu vàng óng.

Một màn thần kỳ này, khiến Diệp Tiểu Mộc trợn mắt há mồm.

"Đi thôi!"

Lưu lão đầu thúc giục một tiếng, muốn quay đầu gọi Bạch Hồng Binh, lúc này mới phát hiện không thấy ông đâu, sửng sốt một chút, sau đó nghe thấy được tiếng bước chân lộn xộn, giương mắt nhìn thấy một cái thân ảnh mơ hồ đi lên con đường bên trái kia.

"Nguy rồi! Cái tên ngu như heo này!". Lưu lão đầu giẫm chân mắng, do dự một chút, nhìn Diệp Tiểu Mộc nói: "Nếu ta mặc kệ, ông ta hẳn phải chết không nghi ngờ, ta đi qua tìm ông ấy! Cậu đi theo con hạc giấy đi, nhớ kỹ, vô luận gặp được gì, tuyệt đối cũng không được quay đầu lại, đi thẳng liền có thể ra ngoài!"

Diệp Tiểu Mộc còn không kịp phản ứng, Lưu lão đầu đã đuổi theo Bạch Hồng Binh.

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt một chút, hai tay ôm lấy cái bình thủy tinh chứa thi thể xấu xí, cất bước hướng về con đường bên phải.

Hoàn toàn chính xác khác với con đường hồi trước, cái này giống như là một đầu ngõ hẻm, hai bên đều là nhà trệt, đại bộ phận đều đóng kín cửa. Diệp Tiểu Mộc đột nhiên thấy được một cái cửa mở, bên trong đen ngòm, Diệp Tiểu Mộc theo bản năng có chút sợ hãi, chuẩn bị bỏ chạy, kết quả bên trong cửa đột nhiên nhảy ra một lão bà bà, hai tay chộp về phía mình.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện