Quyển 1 - Chương 12
"Lập Nhân, hôm nay em ngủ lại ở khách sạn đó." Đỗ San San ám chỉ.
"Ừm, vậy thế này đi, anh đưa em về khách sạn." Bạch Lập Nhân tính cách kiêu ngạo, nhưng anh đối với cô lúc nào cũng kiên nhẫn.
Nếu không phải vì thích, cũng sẽ không bắt đầu qua lại từ độ tuổi này.
"Thật ra..." Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết của Đỗ San San đỏ bừng.
Anh chăm chú lắng nghe.
"Thật ra...hôm nay, em định sẽ đem chính mình giao cho anh..." Đỗ San San ấp a ấp úng.
Anh có chút ngoài ý muốn.
Bạn gái đã tỏ ý như vậy, làm đàn ông không mấy ai có thể thờ ơ, chẳng qua...
Bạch Lập Nhân nhăn mặt: "Không cần, khách sạn bẩn như vậy, kinh lắm."
Kinh?
Đỗ San San sắc mặt biến đổi.
"Em biết anh ưa sạch sẽ, những chỗ như vậy chỉ cần nghe đến thôi đã không thể chịu được rồi." Anh thẳng thắn.
Đỗ San San sắc mặt hơi dịu đi một chút: "Chẳng lẽ...anh chưa từng...có nhu cầu?" Cô cẩn thận hỏi.
Bạch Lập Nhân đẹp trai như vậy, hai người hiện tại lại yêu xa, nói cô yên tâm chính là gạt người.
"Đương nhiên là có, nhưng dục vọng không phải là tất cả." Anh cười nhẹ: "Dù gì chúng ta cũng còn nhỏ, chuyện này không vội."
Dù anh có muốn đi chăng nữa, cũng không thể nào thắng được bệnh ưa sạch sẽ của mình.
Bạch Lập Nhân đã nói như vậy, Đỗ San San cũng không thể nào tiếp tục mặt dày "mời gọi" nữa.
"Em với cha đã quyết định, kế hoạch đi Úc du học vẫn sẽ tiếp tục như trước, anh nghĩ thế nào?" Đây chính là mục đích lần này cô đến đây.
"Em đi là tốt rồi, anh không muốn bỏ phí việc học ở đây." Anh kiên nhẫn nhắc lại.
"Lập Nhân, em không thể không có anh!" Đỗ San San hốc mắt đỏ lên, ôm lấy bạn trai mình, hy vọng anh có thể mềm lòng.
"San San, tình yêu không phải là tất cả, chúng ta phải biết đối mặt với sự thật." Anh kiên định nói.
"Sự thật cái gì chứ? Không phải do tiền sao?" Đỗ San San trực tiếp phản bác.
Anh ngạc nhiên, nhưng không hề phủ nhận: "Đúng vậy, du học một năm học phí lên đến ba bốn chục vạn, cha mẹ anh chỉ mở một gian sửa chữa xe đạp nhỏ, không đủ điều kiện chu cấp."
Đỗ San San cố chấp: "Không! Anh rõ ràng có điều kiện! Chỉ cần anh mở miệng, cha anh đương nhiên sẽ..."
"Đỗ San San, không được nhắc đến người đó!" Giọng điệu Bạch Lập Nhân cứng ngắc.
Đỗ San San chỉ có thể đem những lời định nói nuốt ngược trở lại, nhưng vẫn chưa bỏ ý định: "Nếu, nếu không tìm người đó, Lập Nhân, em tìm cha em lấy tiền cũng được, chỉ cần em nói một câu, ông ấy khẳng định không từ chối!" Sau khi du học trở về, tình cảm chẳng khác gì càng thêm vững chắc, cô cũng không muốn xa người mình yêu.
Cô nghĩ xin tiền cha mình là biện pháp tốt nhất.
"San San, anh không thể." Bạch Lập Nhân có tự trọng của mình, quen biết bạn gái có tiền lại càng không thể làm bừa.
Không khí giữa hai người có phần căng thẳng.
"Tên bắt cá hai tay kia! Bạch Lập Nhân!" Một giọng hét như sấm rền đột nhiên truyền đến.
Anh nhíu mi, nhìn Liêu Diệu Trăn - đối thủ một mất một còn của mình, cô ta hình như đang túm lấy con bé xịt nhiều nước hoa đến mức có thể khiến mấy con muỗi cùng phòng chết vì ngộ độc, hùng hổ xông đến.
"Nói đi! Cậu chọn ai?" Diệu Diệu khí thế bừng bừng.
Chọn cái gì?
"Còn giả vờ? Cậu cho rằng một nữ sinh cởi sạch quần áo thì có nghĩa là tâm của cô ấy cũng cởi ra luôn sao? Cậu nếu đã quan hệ với Ninh Ninh, sao còn cùng bạn gái cũ chàng chàng thiếp thiếp thế kia? Cậu không sợ bị lật thuyền trong mương sao?*"
(*: Lật thuyền trong mương: chỉ sai lầm không đáng có).
Quan hệ? Với ai?
Anh sắc mặt trầm xuống.
"Diệu Diệu, cô có ý gì?" Đỗ San San hỏi.
"Ninh Ninh, dũng cảm lên!" Diệu Diệu xoay người, cổ vũ bạn cùng phòng.
Nếu, đã như vậy...
Ninh Ninh kiên trì ưỡn ngực: "Đúng vậy, Bạch Lập Nhân, anh chọn ai? Chọn tôi hay cô em ngực phẳng này?"
Cô em ngực phẳng?
Đỗ San San tức đến ngất xỉu, cô lạnh lùng mỉa mai: "Này chị, chị không biết à, Lập Nhân ghét nhất chính là mấy người ngực to óc nhỏ như các chị đó!" Vì một câu "cô em ngực phẳng" kia đụng chạm đến nỗi đau của mình, tính tình Đỗ San San bùng phát, mắng lây cả Diệu Diệu.
"Xì, lời nói của bọn đàn ông cô cũng tin?" Ninh Ninh không cho là đúng: "Nếu hắn nói mình chưa bao giờ đại tiện, không thể đánh rắm, cô cũng tin? Để tôi nói cho cô biết, đàn ông thích phụ nữ ngực to, cũng giống như chó thích ăn cứt vậy, sự thật này có tám trăm năm sau cũng không bao giờ thay đổi!" Nói xong còn rất kiêu ngạo ưỡn bộ ngực 34D của mình ra.
Chiến tranh giữa những người phụ nữ, chuẩn bị bùng nổ.
"Liêu Diệu Trăn, cô có ý gì?" Bạch Lập Nhân sắc mặt xanh mét.
Anh nghe cũng hiểu.
Cô ta đến để quấy rối? Để nói xấu anh?
"Đúng vậy, chị có phải còn thích Lập Nhân của tôi không? Nên mới cố ý mang vật hy sinh này đến làm sứt mẻ tình cảm của bọn này?" Đỗ San San khoanh tay trước ngực cười lạnh.
Cô? Cô thích Bạch Lập Nhân?
Diệu Diệu gần như tức đến mất máu mà chết.
"Bạch Lập Nhân, vai trái của cậu có xăm một con rồng đúng không?" Cô vạch trần.
Tên khốn, còn dám kiêu ngạo sao?!
Bạch Lập Nhân nháy mắt cứng đờ.
Đỗ San San cuối cùng không thể tiếp tục bình tĩnh: "Chị làm sao mà biết? Lập Nhân chưa bao giờ cởi quần áo ở trước mặt người ngoài!"
"Em gái ngực phẳng à, vậy nên chị mới nói anh ấy không xem chị là "người ngoài"! Anh ấy nha, trước mặt chị liền cởi tuốt, thế nào? Thế nào?" Ninh Ninh kiêu ngạo cười.
Đỗ San San mặt mũi trắng bệch, quay sang hỏi: "Bạch Lập Nhân, anh giải thích rõ ràng cho em!"
Bạch Lập Nhân khôi phục tinh thần, thu lại ánh mắt, chậm rãi hỏi: "Em tin bọn họ?"
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, em không thể không biết năm anh 12 bị cha mình đưa đi xăm hình! Nhưng những người phụ nữ khác làm sao biết đến hình xăm đó, trừ khi..." Cô rốt cuộc nói không nên lời, ánh mắt bắt đầu thay đổi: "Chẳng trách, vừa rồi anh bảo không cần, thì ra là có người giúp anh no bụng!"
Càng nghe, sắc mặt anh càng âm trầm.
"Anh nói đi! Anh muốn tôi, hay là cô ta!" Những lời này, bây giờ đổi lại là cô hỏi, Đỗ San San mất đi lý trí, túm lấy ống tay áo anh không buông.
Bạch Lập Nhân đè tay bạn gái lại, dùng sức đẩy ra: "Nhân cách một người chỉ dùng để tin tưởng, không phải dùng để giải thích!" Vì bị nhục nhã, anh tức giận, thực sự tức giận!
Anh xoay người bỏ đi.
"Bạch Lập Nhân!" Đỗ San San hét chói tai, gọi: "Tôi bây giờ cho anh hai con đường để lựa chọn, một, anh lập tức tạm nghỉ học, chúng ta đi Úc, tôi coi như anh chưa từng có người phụ nữ khác! Hai, chúng ta chia tay!"
Bạch Lập Nhân dừng bước, thần sắc hờ hững, nghiêm túc nói.
"Tùy em."
Anh không thích bị uy hiếp.
"Anh...Tôi, Đỗ San San không cần anh, còn rất nhiều người đàn ông khác nguyện ý theo tôi cùng xuất ngoại!" Đỗ San San nói xong cũng xoay người bỏ chạy.
Bạch Lập Nhân đứng bất động ở nơi đó, rất lâu.
Diệu Diệu hoàn toàn choáng váng, dè dặt lại gần.
"Này...cậu không sao chứ?" Cô cảm thấy là lạ, mà lạ ở điểm nào chứ?
Bạch Lập Nhân lạnh lùng nhìn cô: "Không phải vì tôi dành mất thư giới thiệu của cô, nên cô mới dùng cách bỉ ổi này đề trả thù sao?"
Này này này? Lời này chẳng phải hơi quá đáng sao?
Diệu Diệu đang định nói gì đó đã bị anh lạnh lùng đánh gãy: "Quên đi, dù gì đối với loại nữ sinh có nhân phẩm như cô, tôi cũng chẳng có hy vọng gì!" Nói xong khinh thường quay đi.
Mối thù của bọn họ càng lớn thêm!
Ê?
Ê?
Ê?
Hiện tại người nhân phẩm không tốt sao lại là cô?
"Được rồi được rồi, tan chợ tan chợ!" Hạ Thiên vỗ vỗ tay.
"Được, được, được, chúng ta về thôi!" Ninh Ninh cũng xấu hổ kéo tay Diệu Diệu.
Diệu Diệu ngây ngốc hỏi: "Ninh Ninh, cậu ta còn chưa nói, là chọn cậu hay Đỗ San San mà!" Tình huống tại sao lại trở nên phức tạp như vậy?
"Diệu Diệu, mày còn chưa thông sao? Ninh Ninh chỉ đang trầm mê trong thế giới ảo tưởng do nó tạo ra mà thôi!" Hiểu Vũ tức giận.
"Đúng vậy!" Hạ Thiên cũng tức giận không kém: "Này, nhà vệ sinh công cộng, hôm nay cậu vẫn chưa uống thuốc đúng không!" Đúng là bệnh lâu năm mà giấu.
"Về rồi uống, về rồi uống!" Ninh Ninh biết mình đuối lý, xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày nói: "Mà mặc kệ! Bạch Lập Nhân kiêu ngạo như vậy, bình thường vẫn luôn ra vẻ khinh thường Diệu Diệu nhà chúng ta, hôm nay tôi chưa "uống thuốc", cũng coi như là thay cậu ấy báo thù!"
Hả?
Hả?
Hả?
Tại sao cô chả hiểu bọn họ đang nói gì vậy?