Chương 169: Đường Bạch Dạ chịu chết như ước hẹn
Tràn đầy, tất cả đều là lo lắng.
Vì sao bọn họ muốn bắt Hạ bảo bối, vì sao bọn họ biết, quan hệ Hạ bảo bối cùng Đường Bạch Dạ?
Hạ Thần Hi trăm mối ngờ không giải được.
Trước Lamborghini, Đường Bạch Dạ ôm lấy Hạ Thần Hi, trầm giọng hứa hẹn, "Hạ Thần Hi, tôi bảo đảm, bé sẽ bình an vô sự."
Trương Phi Hổ, mày chết chắc rồi.
Mặc kệ Hạ Thiên có phải là con trai anh hay không, anh đã đem Hạ gia nhét vào cánh của mình, lúc này dám động người của anh, không thể nghi ngờ là muốn chết.
Hạ Thiên bị nhốt ở một thùng hàng ở bến tàu, có hai người ở ngoài coi chừng bé, bé bị trói, trong thùng đựng hàng không có người nào, Trương Phi Hổ đang phái người bố trí bến tàu, đây là bến tàu Phi Hổ môn, chỉ có người của bọn họ.
Người bắn tỉa, sát thủ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tổng cộng có hơn năm mươi người, mỗi người đạn dược sung túc, anh cũng không tin, Đường Bạch Dạ có thể còn sống trở về, anh muốn cha con bọn họ, một người sẽ không đi được.
Trương Phi Hổ cúp điện thoại, thuộc hạ hồi báo, Đường Bạch Dạ vừa rời khỏi cao ốc, lập tức hướng bến tàu đến, trên đường không có người Đường môn cũng không có viện binh.
Trương Phi Hổ cười, xem ra, anh ta làm đúng như vậy.
Hạ bảo bối bị trói ở thùng đựng hàng, buộc rất chặt, bé lắc lắc đôi tay của mình, đưa ra phía sau, lấy điện thoại vừa giấu ra truy tìm, mở được cái nút, màn ảnh nhỏ tích tích có một giọng nói truyền ra.
"Tiểu chủ nhân, có cái gì phân phó." Tiếng Liễu An truyền đến, Hạ bảo bối giảm thấp thanh âm xuống, khẽ nói, "Bến tàu số ba truy vị trí của tôi, qua đây giải cứu, tôi bị bắt."
"Dạ!"
Bên kia vội vội vàng vàng một trận bận rộn, Hạ bảo bối nói, "Giết không tha!"
"Dạ!"
Có người muốn tiến vào, Hạ bảo bối đem truy tung tắt cho vào trong túi quần jean.
Trương Phi Hổ một phát không có bắn trúng bé, mà bắn vào bình rượu bên cạnh, một tiếng kêu đau đớn kia là mảnh thủy tinh bình rượu đâm vào cánh tay Hạ bảo bối, ai để bé chảy giọt máu nào.
Bé tuyệt không buông tha ai.
Đây là nguyên tắc vương bài lính đánh thuê!
Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi mở cửa xe đến bến tàu số ba, ở bến tàu nhìn thấy xe đua Đường Bạch Dạ từ xa, theo hồng ngoại trong gương nhìn thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi, cấp tốc báo cáo Trương Phi Hổ.
Đường Bạch Dạ phía sau, cũng không có người theo, chỉ là anh và Hạ Thần Hi, Trương Phi Hổ vừa nghe, cũng yên lòng.
"Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng." Theo một tiếng mệnh lệnh, sát thủ, hạ thủ cùng người bắn tỉa, toàn bộ ở vị trí của mình đợi mệnh, người bắn tỉa có hai tên, một nam một bắc hai phương hướng, bảo vệ góc chết.
Xe đua Đường Bạch Dạ ở bến tàu vẽ ra thanh âm chói tai, khóe môi Trương Phi Hổ xẹt qua một nụ cười lạnh, Đường Bạch Dạ, hôm nay sẽ là ngày chết của anh.
"Cô ở trong xe." Đường Bạch Dạ nói, xuống xe, Hạ Thần Hi sao lại nghe anh , cũng theo xuống xe, "Tôi sẽ không ở tại chỗ này, tôi muốn tận mắt thấy thấy con tôi bình an vô sự, bằng không, tôi sẽ không an tâm."
Đường Bạch Dạ bất đắc dĩ, chỉ có thể cho cô theo cùng đi đến vị trí Trương Phi Hổ chỉ định.
Bến tàu có tám chiếc xe chống đạn, có hơn mười người sát thủ yểm hộ, họng súng hướng Đường Bạch Dạ.
Hạ Thần Hi một lòng chỉ nghĩ nhìn thấy Hạ bảo bối, sợ bọn họ giết Hạ bảo bối, vội hỏi, "Con của tôi đâu?"
Trương Phi Hổ chậm rãi đi ra, bên cạnh anh ta có một người ngoại quốc mang kính râm, dáng vẻ vô cùng lãnh lệ, vóc dáng 1m9, thoạt nhìn làm cho người ta rất sợ hãi.