Chương 170: Đường tiên sinh lâm nguy không sợ hãi
"Trương Phi Hổ, chúng ta đã tới, thả đứa nhỏ." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, dọc theo đường đi, tính tình anh đã đè nặng, tận lực làm cho mình đừng quá mức xúc động, mặc kệ muốn làm gì, phải bận tâm đến Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi.
Tất cả lấy Hạ bảo bối là việc chính.
Trương Phi Hổ đột nhiên vỗ tay một cái, đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ bảo bối non nớt lại khí phách, không cho phép bị người đụng chạm, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy Hạ bảo bối bị chói.
Chói vào một cây thiết giá cao.
"Bảo bối..."
"Mẹ, đừng tới đây." Hạ bảo bối cuống quít quát, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay Hạ Thần Hi, không cho phép cô qua, đột nhiên, Trương Phi Hổ đánh một thủ thế, Hạ bảo bối bị người theo trên mặt đất kéo lên thiết giá cáo treo ngược lên.
"Bảo bối." Tim Hạ Thần Hi nứt ra, ánh mắt không dám dời khỏi đứa nhỏ bị treo, rất sợ nháy mắt, đứa nhỏ theo chỗ cao rơi xuống, cứ như vậy ngã chết, trong lòng cô rất sợ hãi, nhịn không được nắm chặt nắm tay.
"Đường Bạch Dạ, anh không phải nói nó không phải con trai anh sao?” Trương Phi Hổ cười đến vô cùng hung ác, "Xem ra dùng cớ này cũng không tệ, nó thực sự kiềm chế anh.” Trương Phi Hổ cười ha ha, làm càn bừa bãi.
"Đường Bạch Dạ, không ngờ anh cũng có hôm nay là đi?"
Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm lãnh, "Trương Phi Hổ, ân oán chúng ta, không cần lấy trẻ nhỏ uy hiếp, thả hai người bọn họ, tôi tùy anh xử lý.”
"Mày làm sao từng buông tha huynh đệ của tao!" Trương Phi Hổ cả giận nói, chỉ vào Đường Bạch Dạ, "Mày vì đạt được thế lực hắc đạo thành phố S, liên hiệp cảnh sát quốc tế, giết vô số huynh đệ của tao, hủy đi Phi Hổ môn, để tao không nơi nương tựa lưu bạt khắp nơi.”
"Tao đã thề, một ngày nào đó muốn mày trả giá thật nhiều.”
"Hiện tại, cơ hội của tao đã tới." Trương Phi Hổ nói, "Đường Bạch Dạ, thời thế thay đổi, bây giờ mày có tư cách gì cũng tao nói điều kiện?”
"Tôi đem phi hổ môn trả lại cho anh." Đường Bạch Dạ nói xong vô cùng bình tĩnh, tận lực trì hoãn thời gian, "Thế lực Đường môn có thể rời khỏi thành phố S, chỉ cần anh buông tha đứa nhỏ, tôi toàn bộ đáp ứng anh."
Trương Phi Hổ giống như bị điều kiện này thuyết phục, cười lạnh nhìn Hạ Thần Hi một cái, "Xem ra, bọn họ đối với mày rất quan trọng, mày nguyện ý buông tha Đường môn, vậy tao còn muốn mạng của mày?”
Hạ Thần Hi nghe được trong lòng một lộp bộp, một cỗ phẫn nộ dâng lên.
Trương Phi Hổ thực sự là khinh người quá đáng.
"Có thể!" Đường Bạch Dạ nói xong vô cũng thẳng thắn, giống như không do dự, một phen đẩy Hạ Thần Hi ra, cách anh mấy thước, Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Chỉ cần buông tha bọn họ, anh có thể lấy mạng của tôi."
Trương Phi Hổ giơ tay súng lên, lên đạn, chỉ vào Đường Bạch Dạ, chợt nả một phát súng, đạn lực đánh vào quá lớn, đánh cho Đường Bạch Dạ rút lui vài bước, bưng vai, chân sau quỳ trên mặt đất.
Ngực Hạ Thần Hi giống như bị người đánh một phát.
"Đường Bạch Dạ..." Cô vừa muốn ua, liền bị Đường Bạch Dạ ngăn cản.
Máu tươi từ kẽ tay Đường Bạch Dạ, không ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cánh tay anh, ánh mắt anh lại an tĩnh như vậy, vẫn như cũ có vẻ yêu lý yêu khí, một điểm dấu hiệu nhếch nhác cũng không có.
Giống như, anh vẫn là một vương tử yêu nghiệt.
Trong đầu Hạ Thần Hi ầm một tiếng tiếng vang, giống như trong đầu có thứ gì đó nổ tung, cô bưng đầu, hơi lui một bước, trong đầu như có kim đâm.
Bả vai Đường Bạch Dạ không ngừng chảy ra máu tươi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.